Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đây là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, chơi tới nghiện luôn hay gì?Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không ai đáp lại.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Người đang nhìn chằm chằm vào tivi chậm rãi quay đầu, nhạt nhẽo hỏi lại: “Qua đâu?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Đúng nha, tôi lại đang ra vẻ, lại đang giả vờ đáng thương, anh cứ coi như không nhìn thấy tôi là được.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cảm thấy đầu óc rối bời bực bội, Cố Ngôn Sinh đưa tay tìm thuốc trong túi áo trước ngực, vừa cầm bật lửa trong tay lên định châm thuốc thì chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh. Trong mắt có chút không vui nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng lên ra ngoài ban công, đóng lại cánh cửa phía sau mới lấy bật lửa ra đốt điếu thuốc.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cố Ngôn Sinh hút thuốc xong, mở cửa ban công quay trở vào phòng khách lại phát hiện đã không còn bóng dáng Ôn Niệm Nam. Hắn hơi ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước chân nặng nề lên lầu.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cố Ngôn Sinh đẩy cửa bước vào, đi tới đứng cạnh chiếc đàn piano, nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai ký tự tượng trưng cho tên của hai người mà Thẩm Lạc An tự tay khắc lên. Nhớ tới lần trước Thẩm Lạc An nói với hắn muốn dùng cây đàn này, mình cũng đã đồng ý sẽ chuyển chiếc dương cầm qua đó.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cố Ngôn Sinh cẩn thận ôm chiếc hộp trên tay, nhẹ nhàng lau sạch bụi trên đó rồi từ từ mở ra. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền, mặt dây là một khối tròn bằng bạc, trên hình tròn đó có khắc một nốt nhạc, sợi dây chuyền thoạt trông rất bình thường, thậm chí có phần hơi cổ lỗ, nhưng trong mắt Cố Ngôn Sinh thì không hề như vậy.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Năm đó hắn liều chết trốn chạy khỏi tay bọn bắt cóc, hôn mê ngất xỉu ven đường, bọn bắt cóc lùng sục tìm hắn khắp nơi, Cố Ngôn Sinh bị đánh trọng thương khiến đầu óc mê man, cuối cùng ngã vào trong một con hẻm nhỏ.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Anh có sao không… còn chịu đựng được không?Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Không được ngủ… mau mở mắt ra…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đầu hắn choáng váng vì cơn đau dữ dội, Cố Ngôn Sinh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc vòng cổ đang không ngừng lắc lư trên cổ người kia. Không biết hắn lấy đâu ra sức lực, đột nhiên không tự chủ được vươn tay sờ về phía mặt dây chuyền, dùng hết sức nắm chặt lấy…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Người đang đỡ hắn bỗng nhổm người lên, dây chuyền bị hắn túm trong tay bị giật rơi xuống mà cậu vẫn không phát hiện ra, dường như nghe được âm thanh gì đó liền đi tới đầu hẻm cảnh giác nhìn quanh.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước khi rơi vào mê man hắn vẫn không đành lòng, vẫn xoáy sâu vào bóng lưng người đó, trong tay nắm chặt sợi dây chuyền.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đến lúc Cố Ngôn Sinh tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cánh tay và đùi đều bị bó thạch cao, trên trán quấn một vòng băng vải.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cửa bị đẩy vào, bác sĩ đi tới, thấy người rốt cuộc đã tỉnh lại lập tức khám xét kiểm tra một lượt, mở miệng hỏi hắn: “Cảm thấy thế nào rồi? Chân có bắt đầu đau không?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Cánh tay bị gãy xương nhẹ, chân cũng bị tổn thương, mấy đứa trẻ này đúng là không để người lớn yên tâm, những vết thương tím bầm này là do ngã xe sao?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bác sĩ thấy hắn không muốn trả lời, cũng không hỏi gì thêm, quay người định đi ra ngoài.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Là ai đưa tôi đến bệnh viện?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cố Ngôn Sinh nghe thấy người kia cũng hôn mê bất tỉnh thì vẻ mặt biến sắc, gấp gáp hỏi: “Cậu ấy cũng bị hôn mê? Vậy giờ người ở đâu? Cậu ấy không sao chứ?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hắn rất sợ người kia cũng bị bọn bắt cóc đánh trọng thương, bọn chúng đều là loại chuyên nghiệp, đánh người vừa hung ác vừa chuẩn xác, nhỡ may cậu ấy cũng bị đánh thương nặng…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nghe vậy sắc mặt Cố Ngôn Sinh hốt hoảng, nói: “Vậy bây giờ cậu ấy ở đâu?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, một người bước vào, trên cánh tay quấn một vòng băng vải, tay còn lại đang cầm một chiếc bánh gato. Cố Ngôn Sinh nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, tựa như hắn muốn xác nhận đây có thật sự là người đã cứu hắn hay không.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bác sĩ thấy người cuối cùng cũng trở lại, cười nói: “Về rồi à, bạn học của cậu tỉnh rồi, cậu mau qua xem một lát đi.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước khi rời khỏi phòng bác sĩ tiện tay gài cửa lại, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
———————-Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lúc đó hắn sợ Thẩm Lạc An sẽ đòi lại vòng cổ nên đã vụng trộm giấu đi không cho y biết, Thẩm Lạc An cũng không nhắc gì tới sợi dây chuyền bị mất cho nên Cố Ngôn Sinh một mực giữ nó lại nhưng không dám đeo lên, sợ làm mất nên đã mua một hộp trang sức đặt vào.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong ba năm Thẩm Lạc An mất tích, chỉ có khi hắn ngồi trong phòng này mới tìm được sự an ủi, mỗi lần hắn nhớ tới vụ bắt cóc năm đó cùng người đã ở trong bệnh viện bảo vệ chăm sóc hắn, Cố Ngôn Sinh lại không tự chủ được nhìn ngắm chiếc vòng cổ mà ngẩn người.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đây vĩnh viễn là đổ vật quan trọng nhất trong lòng hắn, bóng lưng kia, giọng nói không ngừng kêu bên tai hắn nhắc hắn không được ngủ, nốt nhạc lấp lánh dưới ánh mặt trời…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam yên lặng nằm trên giường đọc sách một lúc, quay đầu sang nhìn cửa sổ sát đất đằng sau ghế sofa, trong mắt là cảm xúc phức tạp.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Toàn bộ đèn hành lang bật sáng, Ôn Niệm Nam sợ đánh thức Lục Vân nên rón rén ra khỏi phòng. Cửa phòng đàn bên cạnh phòng làm việc đang mở, bên trong hắt ra ánh đèn sáng loá, Ôn Niệm Nam siết chặt cốc nước trên tay, bước chân dừng lại.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cổ họng khát vô cùng, nhưng lúc xuống lầu phải đi ngang qua phòng đản, Ôn Niệm Nam đành nhẹ bước chân chậm chạp đi tới, khi lướt qua vẫn theo bản năng nhìn vào bên trong.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cốc trong tay rơi bộp phát xuống đất, mặt Ôn Niệm Nam đầy vẻ không thể tin nổi.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đó là phần thưởng cho giải quán quân trong một cuộc thi dương cầm mà mẹ của Ôn Niệm Nam đạt được khi bà mới mười tám tuổi, mẹ cậu vẫn rất thích sợi dây chuyền đó, sau khi bà qua đời Ôn Niệm Nam luôn luôn đeo trên cổ một tấc không rời.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cố Ngôn Sinh nghe tiếng động liền quay đầu nhìn, vừa thấy người tới là ai thì sắc mặt thay đổi, đứng lên tiến đến.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam đứng trước cửa phòng không vội mở miệng, cúi đầu ngẩn ra nhìn dây chuyền trên tay Cố Ngôn Sinh, ngây ngốc hỏi: “Chiếc vòng cổ này… anh lấy từ chỗ nào?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Dứt lời đặt chiếc hộp lên giá đỡ, lại xoay người hướng về phía Ôn Niệm Nam đi tới. Hắn đưa tay đóng cánh cửa phòng đàn ‘ầm’ một tiếng, đứng chắn trước cửa, không kiên nhẫn nhìn người trước mặt, lạnh lùng nói: “Cút!”