Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thẩm Lạc An rốt cuộc cũng nghe Cố Ngôn Sinh nói sẽ tới chỗ y, thở phào một hơi, cười nói: “Gần đây em phải đọc rất nhiều tài liệu học trước kia để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, ngày mai anh có thể đưa em đi mua sách được không?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Ưm, vậy em sẽ ở nhà nấu cơm chờ anh nha.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam ăn cơm xong thì ngồi trong phòng khách xem tivi, cầm điều khiển tuỳ ý đổi kênh, trong tivi đang chiếu tin tức về việc gần đây nước M đang rục rịch tổ chức Cuộc Thi Piano lần thứ 39, tay nắm điều khiển từ xa dừng lại.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Năm đó, mẹ của Ôn Niệm Nam là Diệp Nhàn cũng nhận được thư mời, sau đó đoạt được quán quân, ngoài nhận được cúp giải thưởng ra còn có một sợi dây chuyền khắc hình nốt nhạc để kỷ niệm…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam lấy di động ra nhìn thì thấy có tin nhắn từ số lạ.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam đọc tin nhắn xong thì giật mình, nắm chặt điện thoại trong tay, mắt lộ vẻ do dự…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
[Tôi có một niềm vui bất ngờ muốn kể cho cậu, ngày mai gặp đi nha?]Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
[Thôi được rồi, mai cậu không rảnh cũng không sao, hẹn gặp cậu lần sau vậy.]Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ting…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đường Sóc đưa tay che mắt, thở nhẹ ra một hơi, mắt anh ngập ý cười, tốt quá…Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
———————-Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Niệm Nam cậu có chuyện gì vậy? Mọi khi rõ ràng là cậu đánh đàn xuất sắc như thế, tự nhiên hôm nay… Tay cậu làm sao thế này? Đưa tớ xem nào.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Đừng làm thế, Đường Sóc, sắp tới cậu rồi kìa, chờ cậu biểu diễn xong có được không?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Thấy Đường Sóc đang cực kỳ sốt ruột nhìn mình, Ôn Niệm Nam sợ anh lên biểu diễn sẽ mắc lỗi, vội an ủi: “Không đau, cậu mau lên sân khấu đi, tôi ở dưới xem cậu đàn, đừng có phân tâm.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam ngồi chờ trong khu vực nghỉ ngơi, nhìn chằm chằm vào đôi găng tay dính máu, khoé miệng nở một nụ cười gượng gạo.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Niệm Nam.” Đường Sóc biểu diễn xong lập tức chạy tới, đau lòng kêu tên cậu.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Đưa tay đây cho tớ xem xem, tớ giúp cậu bôi thuốc.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tớ biết cậu không thích tớ như thế này, không thích tớ suốt ngày cứ lẽo đẽo theo sau cậu, nhưng để tớ nhìn xem vết thương có nặng không cũng không được sao?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Ai làm việc này? Có người bắt nạt cậu sao? Là bạn học cùng lớp cậu đúng không?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Sao lại thế được? Đây rõ ràng là…”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Niệm Nam, tớ sẽ bảo vệ cậu, tin tớ!”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Bạn học, cậu ngồi đây làm gì thế? Mau ra ngoài đi, hiệu trưởng chuẩn bị công bố xếp hạng của các lớp đó.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đường Sóc đứng giữa sân khấu đoạt lấy míc, nhìn thẳng xuống dưới khán đài, ánh mắt kiên định nói: “Tôi là Đường Sóc, lớp số 8, hôm nay tôi muốn tỏ tình với một người tôi đã thầm thích từ lâu, tôi đã suy nghĩ rất kĩ, cuối cùng quyết định muốn nói ra trước sự chứng kiến của toàn trường, bởi vì tôi muốn để tất cả mọi người đều biết người về sau tôi sẽ bảo vệ là ai, từ nay ai dám bắt nạt người đó chính là muốn đối nghịch với Đường Sóc tôi!”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Ôn Niệm Nam!”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tớ có thể theo đuổi cậu được không?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam cũng bị lời tỏ tình bất ngờ này hù doạ, nhìn người trên bục không biết phải làm gì, chợt cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang quan sát mình, cậu nâng mắt nhìn theo.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Ôn Niệm Nam thấy rõ ràng sự trào phúng khinh thường của Cố Ngôn Sinh, cứ như hắn đang nhìn một thứ hắn vô cùng chán ghét ghê tởm, trong thoáng chốc mặt Ôn Niệm Nam không còn một chút huyết sắc nào. Cậu bất ngờ đứng dậy rời khỏi đó, Đường Sóc nhìn theo bóng người đang chạy trốn kia, trong lòng tràn đầy thất vọng.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Đợi đã Niệm Nam, tớ có cái này muốn đưa cho cậu.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đường Sóc giống như đang dâng tặng vật gì quý hiếm, thò tay vào trong túi lấy ra một cái hộp đưa cho cậu, cười nói: “Cầm lấy, đây là thuốc mỡ chữa vết bỏng tác dụng rất tốt, vết thương trên tay cậu nghiêm trọng như vậy có thể sẽ để lại sẹo đó, tớ phải gọi điện cho quản gia nhà tớ mang tới đây luôn.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Ừm, hồi bé tớ hay nghịch ngợm, bị bỏng mấy lần, mẹ tớ sợ tớ có sẹo mới nhờ người đặt mua từ nước ngoài mang về, dùng tốt lắm đó, không để lại tí sẹo nào đâu.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Không có gì, vừa lúc tớ có sẵn mà.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tới liền tới liền.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
———————-Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khoảng thời gian cậu bị tất cả mọi người trong trường bắt nạt, cũng là Đường Sóc luôn bên cạnh giúp đỡ, dẫu biết cậu không thể nào đáp lại tình cảm của Đường Sóc, nhưng khi nhìn ánh mắt tủi thân, đầy vẻ đáng thương kia, cậu lại không đành lòng từ chối.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam quay đầu lại nói khẽ: “Anh ấy về phòng rồi.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Có, tôi còn được đàn thử cây dương cầm của ông ấy nữa, Phil khen tôi đánh rất tốt.” Ôn Niệm Nam tủm tỉm cười.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Khoé miệng đang cười của Ôn Niệm Nam bỗng cứng đờ, thờ ơ đáp: “Không có, anh ấy không nói gì cả.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Tôi nhớ hồi bảy tám tuổi, dì bận công việc quên béng mất sinh nhật của hắn, ngày hôm sau mới mua bánh gato về nhà, tên kia giận dỗi rúc vào phòng không chịu ra, ai ngờ nửa đêm hắn lén lút chui vào phòng bếp, bắc ghế giẫm lên ăn vụng bánh gato.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Thế nào?”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ôn Niệm Nam nghe kể chuyện hồi bé của Cố Ngôn Sinh liền không nhịn được cười, ánh mắt vô cùng vui vẻ.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Hai người đang làm cái gì đấy?” Giọng nói tức giận của Cố Ngôn Sinh trên lầu vọng xuống.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Được được, tôi đến phòng làm việc giúp bác gái.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Mùi giấm quái gì? Tôi không hiểu cậu nói cái gì hết.”Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
“Chu Nguyên Phong!” Trong giọng nói rõ ràng mang theo lửa giận, tưởng như một giây sau liền bùng cháy.Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
——————————Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đi thư viện sẽ phát sinh chuyện gì đây?