Anh Ấy Nói Tôi Là Hắc Liên Hoa

Chương 80

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ lớn sát đất rọi vào căn phòng, giọt lên ga trải giường màu trắng, người trên giường hơi động đậy rồi mở mắt. Ôn Niệm Nam bị ánh nắng làm tỉnh giấc, hơi mở mắt, cậu đưa tay ngăn bớt ánh sáng chói chang, dụi dụi mắt. Bỗng nhớ lại chuyện đêm qua, cơn ngái ngủ bay biến, xoay đầu nhìn về phía sau lưng. Tấm chăn bên cạnh bị lật lên, không có ai…

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cố Ngôn Sinh đã rời giường rồi…

Ôn Niệm Nam ngơ ngác ngồi dậy nhìn khoảng trống bên cạnh, cậu vươn tay vuốt nhẹ tấm ga giường có chút xốc xếch.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

“Chào buổi sáng, phu nhân cậu tỉnh rồi, tôi lập tức đi chuẩn bị bữa sáng.”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dì Lam vừa chuẩn bị bát đũa định bưng lên lầu, vừa vặn nhìn thấy Ôn Niệm Nam từ trên tầng đi xuống, vội cười nói: “Phu nhân cậu qua đó ngồi trước đi, tôi đi lên mời bà chủ xuống dùng bữa sáng.”

“Được.”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ôn Niệm Nam không vào phòng ăn mà đi qua phòng khách, nhìn qua một lượt không thấy ai liền đảo mắt ra phía ngoài ban công, vẫn không thấy người nào, ánh mắt có chút mờ mịt.

“Phu nhân cậu đang tìm gì vậy?” Giọng chú Từ từ sau lưng truyền tới.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ngôn Sinh anh ấy… đi đâu rồi, không ở nhà sao?”

“Cậu chủ từ sớm đã ra ngoài rồi, sáng nay còn có người tới chuyển cây dương cầm trên tầng đi, cậu chủ cũng đi luôn sau đó.”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Chuyển đàn đi?” Như nghĩ tới gì đó, thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, chút háo hức trong mắt dần lùi đi.

“Ừm, tôi biết rồi.” Dứt lời vẻ mặt hơi ngẩn ngơ tới bàn ăn ngồi xuống, đưa tay lên che mắt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chuyển đàn đi thì còn có thể là đi đâu nữa, tất nhiên hắn tới chỗ Thẩm Lạc An, mấy năm nay nó vẫn được giữ gìn cẩn thận trong phòng đàn, không ngờ bây giờ lại bị chuyển đi…

Tiếng bước chân cùng giọng nói của dì Lam vang lên từ trên tầng, ánh mắt Ôn Niệm Nam trầm xuống, cố nặn ra một nụ cười rồi quay lại.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Mẹ.”

Lục Vân bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu, cười nói: “Niệm Nam tối qua ngủ có ngon không? Đầu khá hơn chút nào chưa?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Dạ, ngủ rất say.”

Chu Nguyên Phong lướt nhìn một lượt không thấy bóng dáng của Cố Ngôn Sinh, anh hỏi: “Chú Từ, A Sinh đâu rồi? Chú chưa gọi hắn dậy sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cậu chủ sáng sớm đã ra khỏi nhà, dặn lại buổi tối sẽ trở về.”

Lục Vân nghe bảo Cố Ngôn Sinh không có nhà, cau mày hỏi: “Ra ngoài? Bắt nó ở nhà một thời gian cũng không nhịn được, không biết lại chạy đến chỗ nào ăn chơi trác táng rồi!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ôn Niệm Nam bên cạnh cúi đầu tập trung yên lặng ăn sáng, không nói gì.

———————-

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cố Ngôn Sinh mới sáng ra đã tìm người đến chuyển dương cầm đi, Thẩm Lạc An vừa nhìn thấy liền vô cùng mừng rỡ, lôi kéo hắn đòi hợp tấu một bản. Bàn tay đặt trên phím đàn, âm thanh của khúc nhạc quen thuộc vang lên, Cố Ngôn Sinh nghe thấy tiếng đàn, giương mắt nhìn Thẩm Lạc An, hắn bất giác nhớ tới cảnh tượng ở hậu trường sau buổi hòa nhạc lần đó.

“Ngôn Sinh? Anh sao vậy?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Hả? Em nói gì?” Cố Ngôn Sinh định thần lại nhìn ánh mắt nghi hoặc của người trước mặt.

“Vừa rồi anh đàn sai mấy nốt, không giống trình độ thường thấy của anh.”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cố Ngôn Sinh nhìn phím đàn, lại rời mắt sang tay mình, hắn hơi ngẩn người, khẽ nói: “Lâu rồi không đánh bài này, có hơi không quen tay, đúng rồi, không phải em bảo muốn tới thư viện tìm tài liệu à?”

Thẩm Lạc An nhẹ gật đầu, cười nói: “Ừm, em muốn tìm mua lại mấy quyển sách, em lấy khúc nhạc em viết tặng nhân dịp sinh nhật anh lần trước đi thi, cuộc thi cũng sắp diễn ra rồi, anh có tới xem không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Ừ, tất nhiên là có, Lạc An, em xuất sắc như vậy, nhất định sẽ đạt được hạng nhất, đừng lo lắng.”

“Em luyện thêm vài lần nữa là thành thạo, sau đó chúng ta cùng tới thư viện được không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Được, nghe lời em.” Cố Ngôn Sinh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Thẩm Lạc An, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng.

Có điều Cố Ngôn Sinh không thấy được trong mắt người quay lưng về phía hắn đánh đàn hiện lên sự hung ác. Hôm qua bác y bỗng gọi điện nói lão nhìn thấy Cố Ngôn Sinh đã đưa Ôn Niệm Nam tới xem buổi hòa nhạc. Y không ngờ Cố Ngôn Sinh lại chấp nhận đi cùng Ôn Niệm Nam, việc này khiến y cảm thấy nguy hiểm, vội vàng gọi điện cho hắn ngay lúc đó dùng cuộc thi làm lý do để Cố Ngôn Sinh tới chỗ y.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chỉ cần cuộc thi này y đạt giải quán quân, Cố Ngôn Sinh chắc chắn sẽ rất vui, bởi vì hắn thích dương cầm, thích ngắm nhìn bộ dáng của y khi chơi đàn. Thẩm Lạc An đứng trước cửa sổ sát đất nhìn những người đang xem bản nhạc phổ, trong ánh mắt y tràn đầy sự kiên quyết*.
* 势在必得 – thế tại tất đắc: chỉ sự quyết tâm, hùng hổ của một người để đạt được một việc gì đó.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88.net

———————-

Anh nợ em một câu yêu thương!

Sau khi ăn sáng xong trở về phòng, Ôn Niệm Nam ngồi trên sofa cạnh bệ cửa sổ đọc sách, cậu tùy ý lật giở cuốn sách trong tay, tâm trí lại phiêu lãng chốn khác, không biết đang suy nghĩ gì.

Ting…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cậu với tay cầm điện thoại lên xem liền thấy tin nhắn của Đường Sóc gửi tới.

[Niệm Nam, hôm nay mấy giờ thì cậu đến?]

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đọc tin xong Ôn Niệm Nam hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra hôm qua mình đã đồng ý đi xem sách cùng Đường Sóc. Quay đầu nhìn về phía cổng, một thoáng buồn sượt qua trong mắt, cậu trả lời tin nhắn.

[Khoảng một tiếng nữa.]

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ting…

[Thật á? Tốt quá, vậy tôi đứng ở cửa chờ cậu, trên đường lái xe chậm một chút.]

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, xoa nhẹ đầu còn đang đau nhức, cậu đưa hai tay lên che mắt, hít sâu một hơi, tới khi mở mắt ra lần nữa, tựa hồ có thứ gì đó đã mất đi.

Tại sao cứ phải chịu ấm ức như vậy, Cố Ngôn Sinh đã không để ý tới cảm nhận của cậu, vậy thì sao cậu phải kiêng dè hắn… Ôn Niệm Nam lấy mũ đội lên, nói với chú Từ một câu cậu có việc muốn ra ngoài rồi lái xe rời khỏi nhà. Lúc cậu tới đường Nhạc Tình, chỗ ngã rẽ đã sớm có người đang đứng nhìn ngó chờ cậu.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đường Sóc nhận tin trả lời của Ôn Niệm Nam xong đã nhanh chân chạy ra đường đứng chờ, ngó nghiêng xung quanh, rõ ràng cậu hẹn một tiếng sau, vậy mà anh lại như thằng ngốc chạy ra ngã tư đứng chờ sẵn. Hôm nay trời rất lạnh lại còn có gió, Đường Sóc đứng ở giao lộ hứng từng đợt gió buốt thấu xương, lạnh run cầm cập nhưng vẫn thỉnh thoảng ngây ngô mà cười.

“Đường Sóc.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nghe thấy tiếng gọi, anh vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, trông thấy Ôn Niệm Nam đứng bên cạnh xe, Đường Sóc chạy qua, trong mắt lóe sáng.

“Niệm Nam Niệm Nam, sao cậu tới sớm vậy? Hắt xì… không phải cậu bảo một tiếng… hắt xì… sau sao?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đường Sóc sụt sịt hít hít mũi một cái, tủm tỉm cười nhìn cậu, Ôn Niệm Nam cảm thấy người đứng trước mặt giống như chàng ngốc chính hiệu.

“Tôi nhắn với cậu là khoảng một tiếng nữa mới tới rồi còn gì? Sao không ở trong văn phòng mà chờ lại chạy ra đây? Hứng gió không lạnh à?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không… hắt xì… không lạnh.” Đường Sóc gãi gãi đầu ngượng ngùng, xấu hổ cười cười.

Ôn Niệm Nam thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hắt xì hơi suốt mà còn kêu không lạnh? Trong studio có quần áo không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Có có, tôi đi mặc thêm liền đây.”

Đường Sóc chạy vào phòng làm việc lấy chiếc áo khoác đen vứt trên ghế mặc vào rồi chạy ra, cười lộ hai chiếc lúm đồng tiền trên má, nói: “Được rồi, giờ ấm lắm rồi nha.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam thấy bộ dáng ngốc nghếch của anh thì không nhịn được cười, khẽ nói: “Chẳng phải cậu nói muốn đến thư viện sao? Không đi tôi về nhé.”

“Đi, đi, phải đi chớ.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam vừa định mở cửa vào xe thì Đường Sóc đã chạy tới chặn cửa lại.

“Niệm Nam, lần này đi xe tôi nhé, tôi cũng muốn lái xe chở cậu một lần.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Được.”

Xe của Đường Sóc là một chiếc xe việt dã màu đen, trên kính chiếu hậu còn treo một sợi dây chuyền có ảnh, Ôn Niệm Nam vừa chui vào xe, chưa kịp nhìn thấy gì thì Đường Sóc đã nhanh tay giật sợi dây xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Sao vậy?”

“Ah.. haha… Đó là, ảnh chụp hồi bé của tôi, không đẹp cho lắm.” Sau đó chân tay luống cuống nhét sợi dây chuyền vào trong túi, vẻ mặt chột dạ không dám quay sang nhìn người đang ngồi bên cạnh.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Cậu… cậu chưa nhìn thấy gì đấy chứ?”

Ôn Niệm Nam khó hiểu đáp lại: “Hả? Chưa thấy gì.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Nghe vậy Đường Sóc thở nhẹ một hơi, bức ảnh trong sợi dây chuyền đó tất nhiên không phải của anh mà là tấm hình bị người khác chụp lén mà anh down xuống từ trên mạng, trong ảnh là Ôn Niệm Nam đang nín cười giúp anh lau máu mũi.

Mặc dù khi nhìn thấy tấm hình này bị đăng lên mạng, anh đã rất tức giận vì Ôn Niệm Nam bị nhục mạ chửi bới, nhưng vẫn không kiềm chế được mà click vào down ảnh xuống lưu giữ lại trong điện thoại, thỉnh thoảng lại lấy ra nhìn rồi ngây ngốc cười.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Trên đường đi Đường Sóc liên tục lén nhìn Ôn Niệm Nam, người đang ngồi bên ghế phụ dựa vào cửa sổ im lặng, trong mắt anh đầy ý cười.

“Chú ý nhìn đường đi, Đường Sóc, nhìn phía trước kìa.” Thấy Đường Sóc mải mê nhìn về bên này, Ôn Niệm Nam bất đắc dĩ mở miệng nhắc nhở.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hở? Ah, được được… nhìn đường nhìn đường.”

Thật vất vả mới tới nơi, cả hai mở cửa xuống xe, Ôn Niệm Nam nhìn tòa thư viện to đùng bên kia đường, trong mắt hiện lên chút cảm xúc phức tạp. Đường Sóc thấy cậu ngơ ngác nhìn thư viện thì cũng trông sang, nghi hoặc hỏi: “Sao thế Niệm Nam?”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ôn Niệm Nam thu lại ánh mắt, nhịn xuống cảm xúc kia, quay đầu nói: “Không có gì, qua đó thôi.”

Cậu quay đầu lại vừa định sang đường, chợt tay bị Đường Sóc kéo giật lại, phía bên trái có một chiếc xe đang phóng cực nhanh lao tới.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Hù chết tôi rồi, nguy hiểm quá, Niệm Nam sao cậu không chú ý gì thế?” Đường Sóc vừa bị dọa sợ, vội vỗ vỗ ngực.

“Xin lỗi, vừa rồi không để ý.”

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Không được, để tôi nắm tay dắt cậu qua đường được không, hoặc là cầm tay áo cậu cũng được?”

Nói xong Đường Sóc liền giơ tay túm lấy ống tay áo của Ôn Niệm Nam, nhìn trước ngó sau muốn dẫn cậu qua đường.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Gì cơ? Chờ đã, Đường Sóc.”

Ôn Niệm Nam vừa rồi hơi lơ là không quan sát xe trên đường, giờ thấy Đường Sóc nhất định muốn dắt tay mình qua đường liền không biết từ chối thế nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!

“Đi một lúc thôi mà, qua tới bên kia liền bỏ cậu ra được không?” Đường Sóc chớp chớp mắt nhìn cậu vẻ cầu khẩn, nói.

Ôn Niệm Nam cúi đầu nhìn tay áo bị người khác túm, trong mắt thoáng qua chút chần chừ, cậu nhìn người trước mặt, khẽ đáp: “Được…”

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đường Sóc nghe vậy, cười ngoác tận mang tai, anh nắm chặt tay Ôn Niệm Nam, quay đầu lại cười nói: “Được rồi, chúng ta qua đó thôi.”

———————-

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thẩm Lạc An đàn đi đàn lại bản nhạc kia mấy lần mới cùng Cố Ngôn Sinh tới thư viện, hai người tìm một chỗ vắng người ngồi xuống, sau đó Cố Ngôn Sinh đứng dậy đi lấy tài liệu mà Thẩm Lạc An cần. Cố Ngôn Sinh đặt mấy quyển sách lên bàn, cầm một quyển đưa sang cho Thẩm Lạc An, y nhận lấy rồi yên lặng ngồi một bên đọc sách.

Cố Ngôn Sinh bên cạnh đưa mắt nhìn quanh thư viện một vòng, hắn cũng mở một cuốn sách ra đọc, lại chợt liếc thấy hai học sinh mặc đồng phục đi qua bên cạnh. Hai người kia một trước một sau ôm sách, sau khi ngồi xuống, cô gái lườm chàng trai một cái, sai cậu đi sang phía bên kia thư viện lấy thêm vài quyển khác.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Cố Ngôn Sinh có chút ngẩn ngơ, hắn nhớ tới Ôn Niệm Nam trước đây.

——————————

Anh nợ em một câu yêu thương!

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Sóc: Hắt xì… hình như hơi lạnh.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Đường Luân Hiên: Đây, áo khoác, nhớ phải mặc vào, theo đuổi người ta cũng đừng tự kéo tụt IQ của mình xuống bằng mấy đứa trẻ ngốc.

Đường Sóc: Em muốn cậu ấy thấy em đáng thương đó…

Anh nợ em một câu yêu thương!

Bốn người ở thư viện chạm trán, chuyện gì sẽ xảy ra?
Bình Luận (0)
Comment