Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Đột nhiên một động tác rất nhẹ nâng cằm cậu lên.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Nhìn đôi mắt biết cười khiến người khác không thể ngoảnh đi trên mặt Cố Ngôn Sinh, Ôn Niệm Nam nhất thời ngây cả người, nụ cười đó cực kỳ giống với Cố Ngôn Sinh khi còn niên thiếu. Ôn Niệm Nam tuy bị dọa sợ bởi sự động chạm đột ngột của hắn, thế nhưng không thể giãy thoát, ánh mắt né tránh không dám nhìn một Cố Ngôn Sinh dịu dàng ôn nhu như vậy, thân thể hơi phát run.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Ngoan, đừng khóc nữa, em đánh đàn cho tôi nghe nhé?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Ôn Niệm Nam vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Ngôn Sinh, cậu sợ hãi… sợ mình sẽ tin vào những lời nói trong lúc say rượu không tỉnh táo của Cố Ngôn Sinh, cậu sợ bản thân sẽ như trước đây mê mải đắm chìm trong đó không dứt ra được, lúng túng muốn rụt tay lại rời đi. Thế nhưng bàn tay đang giữ chặt tay cậu vẫn không lơi lỏng, Ôn Niệm Nam liếc hai chiếc nhẫn có khắc hoa văn giống nhau, cậu hơi xuất thần.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Cảm ơn em đã cứu tôi… cảm ơn em…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Cảm ơn em… Lạc… Lạc An…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Để tôi nhìn em… tại sao cứ không thấy được mặt em?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Lạc… An?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“… Không nhìn rõ… Không nhìn rõ mặt, tại sao lần nào cũng không thấy rõ mặt…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Vốn dĩ anh không nhớ rõ tôi… chỉ vì lúc tỉnh lại nhìn thấy Thẩm Lạc An liền coi y là ân nhân cứu mạng… còn giật lấy sợi dây chuyền tôi quý trọng nhất…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Ôn Niệm Nam lùi lại mấy bước, dựa vào tủ quần áo trượt xuống đất, cậu bỗng cảm thấy xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trước mắt như có làn sương mù mông lung, nghe không rõ, nhìn không thấu.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Chú Từ bê bát canh giải rượu bước vào, thấy vẻ mặt bàng hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ của Ôn Niệm Nam liền bị dọa sợ. Bên tai Ôn Niệm Nam có tiếng chú Từ vọng tới, tầm nhìn từ từ trở lại bình thường, trông rõ mặt mũi người đang lo lắng kia, liếc sang bên cạnh là canh giải rượu, vẻ mặt mơ hồ hỏi lại: “Chú Từ, chú nấu canh giải rượu làm gì thế?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Ah… tôi có nói như vậy.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Đưa canh giải rượu cho tôi đi.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Không sao, tôi cho anh ấy uống xong sẽ về phòng.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Ôi trời, phu nhân cậu có sao không?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
—————Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Cố Ngôn Sinh nhìn ngọn đèn đầu giường vẫn đang sáng, ánh mắt chợt tối sầm lại.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Chú Từ đang lau cầu thang, nghe được tiếng đóng cửa trên tầng vọng tới, sau đó thấy Cố Ngôn Sinh từ trên tầng đi xuống.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Cố Ngôn Sinh lướt nhìn xung quanh một lượt, nhíu chặt lông mày, hờ hững hỏi: “Quần áo của tôi là sao? Đêm qua là chú Từ chăm sóc tôi à?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Không phải chú Từ thay quần áo tôi sao?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Cố Ngôn Sinh nghe kể hôm qua Ôn Niệm Nam chăm sóc mình thì có hơi kinh ngạc, chần chừ hỏi lại: “Cậu ta đổi quần áo cho tôi?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Trong mắt Cố Ngôn Sinh lóe lên cảm xúc phức tạp, hắn mím môi, vốn hắn cho rằng là chú Từ săn sóc mình, ai ngờ hóa ra là Ôn Niệm Nam, thậm chí còn chăm sóc hắn tới hơn nửa đêm. Thế nhưng trong thoáng chốc hắn nhớ lại cảnh tượng hắn bắt gặp ngoài cổng ngày hôm qua, lửa giận bất ngờ lấn át sự lạ thường trong lòng, hắn chưa từng quên việc đó.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Phu nhân ra ngoài rồi.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Bác sĩ Lý khẽ vuốt nếp nhăn trên quần áo rồi ngồi xuống phía đối diện, chăm chú quan sát người trước mặt đang mang vẻ mặt ngẩn ngơ, lo lắng hỏi: “Niệm Nam, gần đây cậu có uống thuốc không?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Cậu cảm thấy thế nào? Có thể tâm sự suy nghĩ trong lòng cậu với tôi.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Niệm Nam, đừng im lặng như thế, cậu phải nói hết ra thì tôi mới có thể giúp cậu trị liệu, cậu… trong nhà có việc gì rồi? Quan hệ giữa cậu và người kia có dịu xuống chút nào không…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Sao cơ?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Bác sĩ Lý, anh nói xem, nếu tôi buông bỏ đoạn chấp niệm này xuống, liệu có thể ngay lập tức không còn mệt mỏi như vậy nữa không?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Yêu ư? Cái này quan trọng không? Tình yêu hèn mọn này ép tôi thở không nổi nữa rồi, nếu tôi biến thành kẻ điên có lẽ sẽ không mệt nữa…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Anh biết không? Đêm qua hắn gặp ác mộng, trong miệng luôn kêu tên Thẩm Lạc An, gọi tên Thẩm Lạc An nhưng tay lại giữ chặt không để tôi đi, trong lòng hắn, Thẩm Lạc An đã trở thành người hắn muốn dựa vào lúc sợ hãi.”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Tôi chỉ muốn cha tôi được vui vẻ, không muốn mẹ hắn rút vốn đầu tư, tôi muốn những người quan tâm tôi yêu thương tôi không bị tôi làm liên lụy, chỉ cần mọi người đều sống thật tốt… Những chuyện khác tôi sẽ không tiếp tục hy vọng xa vời nữa…”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
“Nhưng cậu… thật sự buông xuống được sao?”Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Hiện tại… trong mắt của đứa trẻ luôn tươi cười với người khác lại không còn ánh sáng, trở nên khác tới mức chính anh cũng không nhận ra.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Khi Ôn Niệm Nam rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn ngẩn người đứng trước cổng. Nắng trên đỉnh đầu bị che khuất, cậu cúi xuống nhìn bóng của mình đổ trên mặt đất, cất bước đi tới chỗ có ánh nắng trước mặt. Cậu thừ ra nhìn lọ thuốc trong tay, không chú ý tới một nhóm người đang cười cười nói nói đi tới, bất chợt bị đụng trúng ngã ngồi trên mặt đất, lọ thuốc cũng bị văng ra.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Ôn Niệm Nam ngẩng đầu nhìn đám người kia đã đi xa rồi vẫn không mở miệng, đứng dậy phủi phủi bụi đất bám trên quần áo, nhặt lọ thuốc lăn bên cạnh lên. Đột nhiên thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ bàng hoàng, nhìn ngón tay bên phải trống trơn, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Ôn Niệm Nam cuống quýt vội cúi xuống tựa như phát điên ở ven đường tìm đi tìm lại vẫn không thấy gì, ngay lúc cậu tuyệt vọng cho rằng không thể tìm lại được chiếc nhẫn thì chợt phát hiện dưới tảng đá trước mặt có gì đó lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cậu khẽ giật mình, vội vàng đi tới, rốt cuộc tìm thấy nhẫn liền thở phào một cái, nhưng tới lúc nhặt lên lại nhận ra có gì đó không đúng, giây lát sau ánh mặt đầy kinh ngạc.Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Chiếc nhẫn vốn dĩ sáng bóng hoàn hảo lại xuất hiện một vết rạn ở giữa, từ đó nứt ra…Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
——————–Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Khó quá đi mất! Gần đây suy nghĩ hơi loạn, tóc bị bứt sạch rồi (Tóc của tôi ơi!!!)Truy cập Truyen88 để đọc truyện nhanh nhất!
Tần Tề Bách: Ông đây chính là công cụ hình người? (Edior: đúng, là một trò hề)