Thích 55. “Làm anh?”
Chu Tuyển tối nay vừa vặn ở nhà tắm rửa xong mới đến cùng cô tăng ca, bên trong áo khoác là quần áo mặc nhà, ngoài đánh răng rửa mặt thì không còn cần gì khác, đúng là thời cơ để ngủ lại.
Mạnh Sơ Vũ kéo anh đến cạnh cửa phòng tắm, như có phép thuật biến ra một bộ đồ vệ sinh cá nhân hoàn toàn mới, từ cốc đánh răng bàn chải đánh răng đến khăn lông, đầy đủ mọi thứ bày trước mặt anh.
“Đầy đủ thật, chuẩn bị cho anh từ khi nào thế?” Chu Tuyển dựa vào cửa hỏi.
Thật ra không phải cố ý chuẩn bị cho Chu Tuyển.
Lần trước Trần Hạnh tới đây ở cuối tuần, Mạnh Sơ Vũ tiện tay mua nhiều vài bộ đồ vệ sinh cá nhân cho khách, nhưng về sau vẫn không có khách mới tới.
Còn Chu Tuyển…
Cô vốn nghĩ nếu có ngày nào qua đêm với nhau chắc cũng là cô ngủ lại chỗ anh, làm sao nghĩ đến chuyện cô là người “kéo thanh tiến trình”.
Nhưng bây giờ giải thích cái này thì mất hứng lắm.
Mạnh Sơ Vũ không muốn trở thành kẻ hủy diệt bầu không khí nữa đâu.
“Vậy anh đừng động vào,” Mạnh Sơ Vũ nhanh nhẹn lựa gió phất cờ, “Đằng nào thì cơ hội cũng là để cho người có chuẩn bị.”
Chu Tuyển nhướng mày: “Nên em chuẩn bị cho anh bộ đồ dùng thiết kế hoa nhí.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn những hoa văn không hợp với khí chất của Chu Tuyển, nói với giọng điệu vô lý nhưng rất hùng hồn: “Em thích không được à?”
Thấy Chu Tuyển không biết còn đang cân nhắc điều gì, Mạnh Sơ Vũ không vui bĩu môi: “Anh có ở được hay không đây!”
Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái, mở giấy gói bàn chải đánh răng.
“Thế anh rửa mặt trước đi,” Mạnh Sơ Vũ chắp tay sau lưng, đắc ý vui sướng ngoéo đầu ngón tay một cái, “Em… ra ngoài giường đợi anh.”
Vội vàng trở lại phòng ngủ, Mạnh Sơ Vũ nước đến chân mới nhảy một lần nữa sửa sang lại đêm chăn, trải khăn trải giường phẳng lì, không chút cẩu thả.
Sau khi kiểm tra khắp góc cạnh, chắc chắn chăn gối sạch sẽ thoải mái tươi mới, chỉ còn lưu lại mùi hương sữa tắm và dầu gội cô hay dùng mới yên lòng.
Đợi cô làm xong hết những việc này, tiếng nước trong phòng tắm cũng dần tắt.
Cô vén chăn nằm thẳng trên giường, không bao lâu đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Mạnh Sơ Vũ bất giác cảm thấy căng thẳng, nhẹ tay nhẹ chân dịch người vào bên trong, quay lưng ra bên ngoài.
Tiếng bước chân chậm rãi tới gần, phần giường phía sau lún xuống.
Mạnh Sơ Vũ cụp mắt khẽ hít một hơi.
Lần đầu tiên chung chăn chung gối nên đối mặt thế nào đây?
Anh đến rồi à?
Dùng quen phòng tắm nhà em không?
Giường nhà em thoải mái không?
Đầu óc còn đang quay cuồng, một bóng người bỗng phủ xuống đỉnh đầu: “Mạnh Sơ Vũ, em mời anh ngủ lại để anh thưởng thức bóng lưng của em à?”
Mạnh Sơ Vũ quay đầu lại, thấy Chu Tuyển đang chống khuỷu tay ở chếch phía trên cô, chăm chú nhìn cô.
Cô cười trừ, từ sợi tóc đến đôi môi đều lộ rõ vẻ lo lắng: “… Anh không thích thưởng thức thì tắt đèn đi là không thấy nữa rồi.”
Chu Tuyển cụp mắt nhìn cô một lát, quay đầu tắt đèn.
Phòng ngủ rơi vào bóng tối vang lên một tiếng hừ nhẹ: “Đúng là không muốn nhìn em…”
Chu Tuyển nằm nghiêng xuống, ôm cô vào lòng, hôn lên thái dương cô: “Muốn ôm em được không?”
Không biết có phải sức tồn tại của cánh tay trên eo mãnh liệt quá hay không, biên độ hô hấp của Mạnh Sơ Vũ bất giác thu nhỏ, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn: “Còn có sức ôm em nữa, anh không buồn ngủ à?”
“Tác dụng cà phê của em hết nhanh vậy à?”
Thật ra là không.
Lúc này Mạnh Sơ Vũ cũng không buồn ngủ, trái lại còn có chút phấn khích.
Cô xoay người lại: “Mình nói chuyện một lát đi.”
Chu Tuyển nới lỏng cánh tay, tiện cho cô quay người đối diện mình, sau đó lại ôm cô vào lòng: “Nói chuyện gì?”
“Ừm …”
Mặc dù tối nay đầu óc Mạnh Sơ Vũ ngập trong công việc, không có nhiều thời gian nghĩ linh tinh, nhưng vẫn còn một chút năng lượng chưa tiêu hóa hết.
Lúc biết báo cáo có lỗi sai cô đã nghĩ, nếu là một cấp trên khác, nếu cấp trên của cô không phải bạn trai cô, hôm nay chắc chắn cô sẽ phải nghe mắng.
Sếp của cô không có lý do gì để phải truy ra nguồn gốc của lỗi sai là ai, ban đầu sai ở phân đoạn nào. Bản báo cáo này qua xét duyệt của cô rồi nộp lên, cô không phát hiện ra vấn đề, vậy người sai là cô.
Cô truy cứu Đường Huyên Huyên thế nào là chuyện phía sau, chuyện đầu tiên cô nên làm là chịu trách nhiệm.
Nhưng Chu Tuyển không chỉ không bắt cô chịu trách nhiệm, còn giúp cô sửa chữa lỗi lầm.
Cô dường như nên cảm thấy cảm động, nhưng lại cứ cảm thấy không dễ chịu.
Mạnh Sơ Vũ cọ cọ vạt áo anh, thì thầm: “Em nghĩ, có phải anh khoan dung với em quá không. Nói như thế hình như giống vừa ăn cắp vừa la làng… Nhưng em cảm thấy được lợi trong lòng thật sự có chút không chịu nổi.”
Chu Tuyển cọ cằm lên đỉnh đầu cô: “Không phải vì em là bạn gái anh nên anh mới khoan dung với em, mà bởi vì anh biết bạn gái anh vô cùng có trách nhiệm với công việc, hoàn thành công việc sẽ tự mình ngẫm lại như thế này, nên mới cảm thấy giúp em không phải chuyện gì to tát. Nếu bạn gái anh là người thích được lợi, anh cũng sẽ không phá hỏng nguyên tắc công việc.”
“Anh nói thế để dỗ em à?”
“Không. Trước đây, trong ba người sếp Thái đề cử cho anh, hai người còn lại đều có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn em, nhưng em có thể được đặt song song với bọn họ, nghĩa là em không ưu điểm mà người khác không có. Với tư cách là cấp trên vô cùng có trách nhiệm, anh nói muốn nói với em là, kể cả chúng ta không yêu nhau, anh cũng công nhận một người trợ lý như em.”
“Thật sự không phải vì em là bạn gái của anh nên anh mới nói thế chứ?”
“Vậy anh nói với em thế này. Vừa rồi thư ký Đường chủ động nhận trách nhiệm với anh, vì áp lực quá lớn mà phạm phải sai lầm cấp thấp, quả thực sẽ khiến anh phải đánh giá lại năng lực chịu áp lực của cô ấy. Nhưng về phương diện khác, anh cũng nhìn nhận thái độ gánh vác sai sót của cô ấy. Em có biết trong công việc, hơn một nửa số người làm sai, phản ứng đầu tiên đều là nghĩ cách rũ bỏ trách nhiệm của mình, lừa dối cho qua. Cô ấy là một trong những nhân viên nhỏ tuổi nhất phòng, so với mắc sai lầm trong giai đoạn phát triển, anh coi trọng phẩm chất của cô ấy hơn, vậy nên anh cũng công nhận một người thư ký như cô ấy.”
Mạnh Sơ Vũ tin Chu Tuyển có tiêu chuẩn đánh giá cấp dưới của riêng anh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù sao thì so với được bạn trai bao che, được bạn trai công bằng, nghiêm chính công nhận khiến cô vui hơn nhiều.
Cô cứ nghĩ mình nói những lời này ra sẽ khiến Chu Tuyển cảm thấy cô để tâm chuyện vụn vặt, không ngờ anh lại kiên nhẫn nói với cô nhiều chuyện như thế.
Ngày tuyết đầu mùa năm nay không có lẩu, nhưng không hề lạnh lẽo.
“Chu Tuyển, sao anh biết nhiều thứ thế?” Mạnh Sơ Vũ rúc vào lòng anh, “So với anh em cảm giác em trẻ con thật.”
“Anh vốn lớn hơn em ba tuổi, lại vào Đại học sớm hơn các bạn cùng lứa ba năm, tính ra là lớn hơn em sáu tuổi, sao phải so sánh với anh?”
Anh lớn hơn cô sáu tuổi, nên cô có thể yên tâm kể với anh mọi thứ cảm xúc lớn bé trong lòng mình. Anh có thể làm bạn trai an ủi cô, cũng có thể làm cấp trên và tiền bối dạy dỗ cô.
Mạnh Sơ Vũ cảm thấy mình lại thích Chu Tuyển thêm một chút.
Không, phải là nhiều chút.
“Chu Tuyển, vậy với tư cách là một cấp dưới vô cùng có trách nhiệm, em muốn nói với anh là,” Cô cảm thấy lúc này có lẽ nên có qua có lại một chút, “Em cũng rất công nhận một người lãnh đạo như anh, đi theo anh thực sự em học được rất nhiều điều, kể cả không yêu nhau em cũng rất vui khi làm việc với anh.”
Chu Tuyển lại không có cảm giác thành tựu khi được công nhận, chậc một tiếng: “Nửa đêm làm đại hội khen ngợi cho anh à? Biết em muốn nói mấy cái này thì bây giờ anh đã nằm trên giường anh rồi.”
“Sao anh lại thế!” Mạnh Sơ Vũ thay đổi thái độ, đẩy đẩy vai anh, “Qua đêm với em anh miễn cưỡng thế à?”
“Mạnh Sơ Vũ, thế này mà em cũng gọi là qua đêm? Đây là đắp chăn tâm sự.”
“…Em còn chủ động hơn anh còn gì? Anh thấy anh tháng này cũng không bảo em ở lại qua đêm, muộn thế nào cũng đưa em về.”
Chu Tuyển bật cười: “Anh không nhắc đến việc ngủ lại với em, em tưởng anh ăn chay à?”
Mạnh Sơ Vũ khẽ hắng giọng một tiếng: “Hử?”
“Lần trước ai ngủ lại chỗ anh một đêm, hôm sau đã hoảng loạn chạy đi xịt nước hoa? Có bạn gái nghiêm túc, cẩn trọng như thế, anh không nhịn, về sau ngày nào bạn gái cũng phải thấp thỏm ở văn phòng, còn đi làm tử tế được không?”
Mạnh Sơ Vũ khẽ nuốt nước bọt.
Bình tĩnh xem xét lại thì lo lắng của Chu Tuyển cũng không phải thừa, thậm chí còn rất hợp lý.
Mấy năm nay làm công việc thư ký, đôi khi cô thật sự không thể khống chế được bệnh nghề nghiệp thích tiêu hao tế bào ở chi tiết nhỏ của mình.
Mạnh Sơ Vũ: “Thế đêm nay…”
“Bạn gái có lòng mời, anh không phải thánh nhân, biết làm sao bây giờ?”
“Ò, hại anh nhịn lâu như thế phải mất công.” Mạnh Sơ Vũ xoa xoa mũi.
“Vẫn ổn, mới mất một nửa.”
Mạnh Sơ Vũ hiểu một nửa là chỉ cái gì.
Cảm giác được lòng ngực Chu Tuyển càng lúc càng nóng, có chút không chịu nổi.
Mạnh Sơ Vũ lùi về phía sau: “Bọn mình đừng dựa gần như vậy nữa, vẫn nên duy trì khoảng cách đi, em sợ anh…”
“Sợ anh làm sao?” Chu Tuyển cười, như đang đợi cô nói câu gì thú vị.
Mạnh Sơ Vũ: “Không high với em được, phải vào phòng tắm tự high.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ lại bất đắc dĩ làm kẻ hủy diệt bầu khí một lần nữa.
Dù sao thì ban đầu, lúc bảo Chu Tuyển ngủ lại, cô không ngờ gần đây anh vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, chỉ là đang chịu đựng thôi.
Cô rất muốn được Chu Tuyển ôm ngủ, nhưng nếu dày vò anh quá cũng không tốt.
Có một cô bạn gái đáng yêu như cô nằm trong lòng, anh chắc chắn sẽ không khống chế được, hôm sau còn phải đi làm, không để anh làm lụng vất vả quá được.
Tự high chắc cũng rất phí sức.
Mạnh Sơ Vũ ngoan ngoãn nằm ngủ, không kéo anh nói chuyện nữa.
Hôm sau đến công ty, hai người tiếp tục một tuần bận rộn mới.
Tuần cuối cùng của năm, làm xong công tác chỉnh sửa, bổ sung, mọi người đều chờ đợi báo cáo thành tích cuối cùng của bộ phận nghiệp vụ.
Đến ngày cuối cùng của tháng, số liệu được đưa ra, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, cả công ty đều ngập trong bầu không khí vui mừng —
Chu Tuyển nhậm chức bốn tháng, dẫn dắt Sâm Đại xoay chuyển khoản lỗ tám tháng đầu năm nay, khiến Sâm Đại lần đầu tiên trong năm năm kết thúc có lợi nhuận.
Dù lợi nhuận rất nhỏ, nhưng đối với Sâm Đại chắc chắn có ý nghĩa cải tử hoàn sinh.
Không biết người khác thế nào, nhưng với Mạnh Sơ Vũ, đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được mình và công ty có cùng hơi thở, cùng vận mệnh.
Tuy cô luôn tin tưởng vào năng lực của Chu Tuyển, cũng nhìn thấy anh gắn kết bè phái thành một ngọn tháp như hôm nay, nhưng cô vẫn phấn khích đến nỗi mắt cay xè.
Từ lúc nhận được báo cáo thành tích Mạnh Sơ Vũ đã muốn đi tìm Chu Tuyển.
Tiếc là hôm nay Chu Tuyển đã định không thuộc về cô.
Lãnh đạo cấp cao qua lại trên tầng tám, văn phòng Chu Tuyển trước giờ tan làm luôn có người.
Mạnh Sơ Vũ vất vả mong ngóng đến giờ tan làm, nói trước với các đồng nghiệp câu “Năm mới vui vẻ”, đi đến trạm xe buýt gần đó chờ Chu Tuyển.
Chiếc ô tô màu đen chậm rãi đỗ lại gần, vừa mời dừng lại, cô đã mở cửa ghế phụ, xông lên xe như đạn pháo, bò về ghế lái ôm Chu Tuyển, hôn lên cằm anh: “Chúc mừng sếp Chu!”
Chu Tuyển cười đến đắc ý, xoa xoa vành tai lạnh đến đỏ ửng của Mạnh Sơ Vũ, lấy tay nhẹ nhàng che vành tai cô: “Chúc mừng trợ lý Mạnh.”
“Tối nay sếp muốn chúc mừng thế nào?” Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu lên.
“Nghe theo sắp xếp của trợ lý Mạnh.”
Mạnh Sơ Vũ suy nghĩ, Tết chắc chắn phải về Nam Hoài, nhưng cũng không nhất định phải về ngay tối nay. Cô rất muốn đón năm mới ở Hàng Châu, muốn cùng Chu Tuyển tận hưởng thế giới của hai người.
Nghĩ lại cũng đã lâu Chu Tuyển chưa xuống bếp, dạo gần đây ăn đồ ăn ngoài đến phát ngán, chi bằng cùng nhau về nhà làm một bữa thịnh soạn.
“Ngày mai cũng không phải làm việc, hay là đến chỗ anh…”
Chu Tuyển chớp chớp mắt: “Làm anh?”
- -----oOo------