Thích 56. “Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị.”
Những ý tưởng lóe lên trong đầu Mạnh Sơ Vũ đều bị ấn nút tạm dừng, đôi môi đang mở ra cũng mím lại thành một đường thẳng.
Trong nháy mắt cô thậm chí còn nghi ngờ tai mình có phải là lạnh đến hỏng mất rồi hay không.
Càng nhìn biểu cảm nhẹ như lông của Chu Tuyển, càng cảm thấy không phải là cô lạnh đến hỏng, mà là Chu Tuyển nhịn đến hỏng.
Thấy Chu Tuyển không hề có chút tự giác nào về việc mình vừa nện xuống nước một cái ngư lôi, Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm anh chậm rãi thốt ra một câu: “… Anh có phép lịch sự không đấy?”
Chu Tuyển cúi đầu nhìn cô: “Anh xin lỗi, không nên cắt lời trợ lý Mạnh, em nói tiếp đi.”
Thế này còn nói tiếp kiểu gì!
Trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc làm đồ ăn, còn anh lại chỉ nghĩ đến việc làm…
Tình.
Mạnh Sơ Vũ chậm rãi buông lỏng bả vai Chu Tuyển ra, lùi về chỗ, kéo dây an toàn.
Nói thêm nữa say xe mất.
*
Tuy Chu Tuyển nói đùa, nhưng vẫn hiểu ý tưởng chưa nói thành lời của cô, mười lăm phút sau đỗ xe ở trước cửa siêu thị. Ebo ok tr uy en. Ne t
Mạnh Sơ Vũ theo anh xuống xe, vốn đã nghĩ sẵn sẽ chọn mấy món anh thích, nhưng tới khu rau thịt của siêu thị, Chu Tuyển bắt đầu chăm chú chọn lựa nguyên liệu, hỏi cô muốn ăn gì, cô lại thất thần.
“Em ăn không?”
Hồn Mạnh Sơ Vũ đã không còn ở khu rau thịt từ lâu, bỗng nghe tiếng hỏi chuyện của Chu Tuyển bên tai, nói linh tinh một câu: “Có.”
Chu Tuyển một tay cầm tay nắm xe đẩy, một tay cầm hộp rau chân vịt, liếc mắt nhìn cô: “Sao anh nhớ là em không thích ăn rau chân vịt”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, cúi đầu nhìn: “Thế mà anh còn hỏi em có ăn không?”
“Anh chỉ muốn xem xem có phải bây giờ cái gì em cũng muốn ăn hay không thôi.” Chu Tuyển đặt hộp rau chân vịt về lại kệ hàng, đẩy xe đi về phía trước.
Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi với bóng lưng anh, đi theo sau: “Em chỉ đang chưa nghĩ ra muốn ăn gì thôi, anh vội cái gì.”
“Không sao, anh biết em muốn ăn gì.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ không biết chữ “Ăn” đặt trong câu này có ý gì khác hay không.
Nhưng thấy Chu Tuyển thuần thục chọn nguyên liệu nấu ăn, lấy vào xe đẩy toàn những thứ bình thường cô thích ăn, bộ dạng quả thực biết cô muốn ăn gì, lại cảm thấy hình như là do cô nghĩ nhiều.
Xem ra Chu Tuyển đã không còn chấp nhất cái chuyện cô còn đang chấp nhất.
Trêu xong rồi chạy, đồ đểu này…
Đi dạo một vòng với Chu Tuyển ở khu rau thịt, chọn đủ nguyên liệu nấu ăn, đến quầy thu ngân xếp hàng, Mạnh Sơ Vũ nhìn anh, bỗng hỏi: “Ơ, có phải mình quên mua đồ uống rồi không? Đã nói ăn mừng mà, sao thiếu một ít vang sủi bọt được.”
Chu Tuyển gật đầu: “Em đi chọn đi, anh ở đây xếp hàng.”
“Sao lại là em đi? Em mệt lắm, em xếp hàng, anh đi đi.” Mạnh Sơ Vũ không vui nói.
“Vậy em ở đây chờ anh,” Chu Tuyển đưa xe đẩy cho cô, “Nếu đến lượt mà anh chưa về kịp…”
“Thì em sẽ lùi về sau hai người chờ anh!” Mạnh Sơ Vũ gật đầu chắc nịch.
Chu Tuyển liếc nhìn cô một cái, rời khỏi hàng.
Nhìn Chu Tuyển đi xa, thấy hàng thong thả tiến về phía trước, Mạnh Sơ Vũ thỉnh thoảng lại ngó về phía trước một cái, ngón tay gõ gõ tay nắm xe đẩy.
“Cô bé, đang vội hả?” Bà lão phía trước quay đầu lại hỏi cô, “Cho cháu lên trước nhé?”
Mạnh Sơ Vũ ngượng ngùng cười cười, định nói không cần thì thấy Chu Tuyển xách theo hai chai rượu vang sủi bọt ra khỏi khu đồ uống.
“Cháu cảm ơn ạ!”
“Không có gì.” Bà lão lùi về sau một bước.
Mạnh Sơ Vũ đứng trước quầy thu ngân, cầm lấy một cái hộp trên kệ bày hàng, mặt không đổi sắc đặt trước mắt nhân viên thu ngân: “Phiền anh quét trước cái này giúp tôi, cảm ơn.”
*
Về nhà, Mạnh Sơ Vũ phụ Chu Tuyển sơ chế rau củ, mỗi người một việc, chuẩn bị một bữa tối cũng không tốn nhiều thời gian.
Tám giờ đúng, hai người ngồi vào bàn ăn đúng giờ cơm bình thường —
Thịt thăn xào chua ngọt, bào ngư tẩm dầu hành, đậu xào khô, canh tam tiên, hai mặn một chay một canh, toàn là những món Mạnh Sơ Vũ thích.
(Canh tam tiên: Món canh làm từ ba loại nấm: nấm hương, nấm hải sản, nấm bào ngư và các nguyên liệu khác như mộc nhĩ, chân giò hun khói, trứng, hành, gừng.)
Nhưng trong lòng Mạnh Sơ Vũ có chuyện phải suy nghĩ, không ăn quá no, ăn đến bảy phần là ngừng.
Chu Tuyển cũng không hỏi cô sao không ăn nhiều một chút, ăn hết đồ ăn còn lại, bưng bát đũa đã dùng đi rửa.
Mạnh Sơ Vũ theo anh vào bếp dọn dẹp, dọn xong, vừa lau bàn sơ chế vừa đề nghị: “Lát nữa mình xem phim nhé?”
“Ra ngoài hả em?” Chu Tuyển nghiêng đầu hỏi cô.
“Chắc là không được đâu?” Mạnh Sơ Vũ nhíu mày, “Đêm Giao thừa ngoài đường chắc chắn rất đông, đơn giản chút ở nhà xem phim đi, chọn phim cũ cũng được.”
“Có lý.” Chu Tuyển gật đầu.
“Ừm… Nhưng mà người toàn mùi đồ ăn hơi khó chịu, hay là em đi tắm trước, anh chọn phim đợi em một lát?” Mạnh Sơ Vũ đảo mắt.
Vừa rồi trước khi đến nhà Chu Tuyển, cô đã về nhà mình trước, nói qua năm mới 0h mà không tắm rửa một cái thì không chấp nhận được, lên tầng lấy ít quần áo.
“Nên vậy.” Chu Tuyển tiếp tục gật đầu.
Mạnh Sơ Vũ rửa tay sạch sẽ, cầm quần áo vào phòng tắm ở ngoài.
*
Tắm rửa hơn 45 phút, dùng dầu gội hai lần, sữa tắm ba lần, Mạnh Sơ Vũ bước ra từ phòng tắm, sau khi thay váy ngủ bắt đầu đứng trước gương sấy tóc.
Sấy tóc xong lại qua 15 phút, cộng cả thời gian tắm rửa vừa rồi, cô đã ở trong phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng Chu Tuyển vẫn không thúc giục cô.
Mạnh Sơ Vũ hơi chột dạ, tay đã cầm lấy then cửa lại quay đầu nhìn chính mình trong gương.
Đứng lâu ở nơi nóng hầm hập, màu môi cô rực rỡ như thoa son, hai má cũng như đánh phấn.
Nhìn kỹ bản thân từ trên xuống dưới, Mạnh Sơ Vũ gật đầu với chính mình, chậm rãi dựng ngón cái với gương, sau đó xoay người khẽ mở hé cửa.
Phòng khách không mở đèn trần, chỉ để lại một vòng đèn LED dây, Chu Tuyển mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu xanh biển ngồi trên sô pha, cầm điều khiển chọn phim trên TV.
Có vẻ là lúc đợi cô anh cũng đã đi tắm.
Mạnh Sơ Vũ giữ cửa, vừa muốn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, không ngờ Chu Tuyển bỗng quay đầu về phía này.
Cảm giác ánh mắt anh chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt cô đến xương quai xanh đang hiển hiện bên ngoài, lại đến trước vạt áo phong phanh của cô, Mạnh Sơ Vũ không khỏi ôm ngực.
Bị Chu Tuyển nhìn chằm chằm, dưới chân đi ba bước khựng một bước, vất vả lắm mới đến được trước mặt anh, Mạnh Sơ Vũ vuốt tóc mái lòa xòa trên thái dương, làm như không chuyện gì nhìn về phía màn hình TV: “Anh chọn được phim gì hay chưa?”
Điều khiển trong tay Chu Tuyển hướng đến TV, nhưng mắt lại nhìn váy ngủ ren chỉ che được nửa người trên cơ thể cô: “Bạn gái anh đã không kiềm chế nữa, anh còn có tâm trí nào xem phim?”
Hơi thở Mạnh Sơ Vũ căng ra, thấy Chu Tuyển ấn điều khiển, tắt TV đi.
Xung quanh lập tức tối sầm lại.
“Vậy…” Mạnh Sơ Vũ đứng trước mặt anh, “Muốn ngắm em sao?”
Chu Tuyển không nói gì, kéo cô vào lòng, không đợi cô ngồi vững đã đè xuống gáy cô.
Mạnh Sơ Vũ rất ít khi thấy Chu Tuyển hôn vội vã như thế, vừa đáp lại anh, vừa chật vật nắm lấy vạt áo anh để giữ thăng bằng.
Nhưng chưa giữ được thăng bằng đã bị anh đẩy lên sô pha.
Lưng chạm vào sô pha mềm mại, choáng váng không trọng lượng.
Mạnh Sơ Vũ chưa kịp thở ra, bóng người che trời lấp đất đã đổ xuống, nụ hôn của Chu Tuyển một lần nữa rơi xuống.
️ 尔尔得肆
Như được lấy lòng bởi biểu hiện mất khống chế của anh, trong lòng Mạnh Sơ Vũ dâng lên một cảm giác thỏa mãn, nâng cánh tay ôm lấy cổ anh.
Nụ hôn của Chu Tuyển nhanh chóng rời khỏi môi cô, rơi xuống sau tai, cổ, xương quai xanh của cô.
Mạnh Sơ Vũ ngửa đầu nhìn trần nhà, cảm giác mỗi nơi anh hôn qua đều dâng lên cảm giác run rẩy không thể chịu nổi.
Đến tận khi một bàn tay luồn vào trong váy, giữ lấy cô.
Mạnh Sơ Vũ cứng đờ người, cơ thể run rẩy bỗng yên lặng ngừng lại.
Chu Tuyển cũng dừng lại theo, khẽ buông tay ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Sơ Vũ cảm giác cổ họng mình như bị lửa thiêu đốt.
Sau thoáng khựng lại, cô càng ôm chặt lấy cổ Chu Tuyển.
Nụ hôn và bàn tay của Chu Tuyển lại rơi xuống.
Nhiệt độ trong phòng khách có máy sưởi chậm rãi tăng lên, đến khi Mạnh Sơ Vũ mồ hôi đầm đìa hoàn hồn, váy ngủ của cô đã treo ở bên hông.
Lại một khoảng dừng ngắn ngủi, Chu Tuyển nửa ngồi dậy, cúi đầu chăm chú nhìn cô, chậm rãi bỏ đi những thứ vải dệt dư thừa ấy.
Mạnh Sơ Vũ nâng cánh tay che lại, nhìn yết hầu dao động của Chu Tuyển, thì thầm: “Cái kia… Ở trong túi em, em mua ở siêu thị…”
“Vậy em có biết là,” Giọng Chu Tuyển khàn khàn, “Em mua bị nhỏ rồi không?”
Mạnh Sơ Vũ lúng túng chớp mắt.
Chu Tuyển cúi người, bế ngang cô lên từ sô pha, đi đến phòng ngủ.
Ngơ ngác được bế đến giường, Mạnh Sơ Vũ ngây người nhìn Chu Tuyển bật đèn, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp, sau đó bắt đầu cởi khuy áo ngủ.
“Cơ hội là dành cho người có chuẩn bị, cảm ơn bạn gái lần trước đã nhắc nhở anh.”
Mạnh Sơ Vũ bỗng quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Sau một hồi sột soạt, một bàn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, mở hai chân đang khép lại để thẳng của cô ra.
Trong cơn run rẩy mãnh liệt, Mạnh Sơ Vũ cả người cứng đờ, bỗng gọi một tiếng: “Chu Tuyển…”
Gọi xong lại không biết mình gọi anh để làm gì.
Chu Tuyển cúi đầu, hôn nhẹ lên thái dương cô: “Anh đây.”
Mạnh Sơ Vũ như bị lấy lòng, cười ôm anh thật chặt.
Thấy đèn trên đỉnh đầu chậm rãi đung đưa, lóe lên ánh sáng lập lờ, đẩy cô đến vòng xoáy thăng trầm.