Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 76

Kỳ thi IMO kết thúc, lúc này Lộ Dữ Chu mới thực sự rảnh rỗi.

Tháng bảy cũng là thời điểm các trường đại học bước vào kỳ nghỉ hè, tính từ sau lễ bế mạc, chỉ khoảng một tuần nữa Thịnh Ngộ sẽ hoàn thành môn thi cuối cùng, trở về nước.

Nói cách khác, chỉ cần đợi thêm bảy tám ngày nữa, bọn họ có thể gặp lại. Xa cách đã lâu, vài ngày chia lìa chẳng thấm vào đâu, Lộ Dữ Chu hoàn toàn chịu được.

Nhưng dì lại đưa tới cho anh một cái cớ vô cùng thuận lợi.

Hôm nay Thịnh Ngộ có môn thi, không thể ra sân bay đón. Khi bạn trai đặt chân đến Alsace, cậu vẫn còn trong phòng thi, ngậm đầu bút, viết lia lịa, ngòi bút bay nhanh nhưng trong lòng sớm đã có một phần hồn phách trôi đi nơi khác.

Đợi đến khi thi xong, cậu lái xe như bay về căn hộ thì thấy Lộ Dữ Chu đã thay bộ đồ ở nhà thoải mái, đứng tựa nơi cửa chờ cậu:

“Thi thế nào?”

Thịnh Ngộ nào còn nhớ mình vừa làm bài ra sao, lao thẳng vào anh, vắt người lên người Lộ Dữ Chu, cúi đầu gặm môi bạn trai.

Yêu nhau hơn nửa năm, kỹ thuật hôn của Thịnh Ngộ vẫn dở tệ, mới chưa đầy hai phút, nơi môi lưỡi quấn quýt đã phảng phất mùi máu.

Cửa chưa đóng, lối vào căn hộ lại chật hẹp, cả hai vừa hôn vừa lùi, va chạm loảng xoảng làm rơi không ít đồ đạc.

Chẳng mấy chốc, cửa căn hộ đối diện bị ai đó kéo mạnh ra, một cô gái trẻ châu Á, mí mắt còn chưa mở hẳn, chau mày càu nhàu bằng tiếng mẹ đẻ:

“Ai đấy, giữa trưa mà ồn ào cái gì thế—”

Cô còn chưa nói hết, Thịnh Ngộ thở hổn hển mấy hơi, lúng túng quay đầu lại:

“Xin lỗi, làm ồn tới chị rồi, đàn chị.”

Đó là một nữ du học sinh chuyên ngành tài chính ở Holman, trên Thịnh Ngộ hai khóa. Tuy thường ngày ít tiếp xúc, nhưng quan hệ cũng không tệ.

“Không sao, chị còn tưởng nhà cậu bị trộm đột nhập.” Cô nheo mắt nhìn kỹ, xác định đúng là Thịnh Ngộ thì ngáp một cái: 

“Thi xong rồi à? Còn đây là bạn cậu?”

Thịnh Ngộ nghiêng người sang một bên, để lộ Lộ Dữ Chu đứng phía sau, gật đầu nói:

“Bạn trai em.”

Cô gái thoáng giật mình vì câu trả lời, nhưng chỉ ngây người chừng hai giây, lập tức mỉm cười chào:

“Xin chào.”

Lộ Dữ Chu cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Đứng tựa cửa trò chuyện đôi câu, đàn chị rốt cuộc không kìm được tò mò, hỏi Thịnh Ngộ:

“Chị nhớ cậu mới vừa trưởng thành không lâu, vậy cậu quen bạn trai từ khi nào? Học ở trường nào thế?”

Thịnh Ngộ ho nhẹ một tiếng:

“Bọn em quen nhau nửa năm trước. Anh ấy là học sinh tuyển thẳng, mới tốt nghiệp, còn chưa kịp nhập học.”

Đàn chị đã trải qua ba năm đại học, trên người ít nhiều vương hơi thở xã hội. Đột nhiên nghe hai chữ ‘mới tốt nghiệp’, sắc mặt cô bối rối rồi bật cười:

“Hóa ra còn nhỏ hơn em một khóa… haha, đàn em.”

Lộ Dữ Chu từ nãy đến giờ vẫn im lặng, lúc này gương mặt bỗng trở nên vô cảm.

Đóng cửa lại, Thịnh Ngộ suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhịn không nổi, dựa vào tường cười đến mức cong cả người:

“Ha ha ha… đàn em, đàn em bé bỏng…”

Lộ Dữ Chu bắt đầu khó chịu, một tay đút túi quần, một tay mở tủ lạnh, sau gáy anh đều viết rõ ba chữ không vui vẻ.

Thịnh Ngộ chẳng thèm quan tâm sống chết của bạn trai, hứng thú ngập tràn chạy lại trêu chọc:

“Đàn em? Đàn em bé bỏng… này, gọi anh một tiếng đàn anh đi, gọi một tiếng thôi mà…”

Lộ Dữ Chu cụp mắt, cười lạnh nói:

“Chỗ nào bé?”

Thịnh Dụ chỉ mất một giây để phản ứng, không nhịn được l**m răng hàm sau:

“Sau này đầu óc em mà toàn mấy thứ đen tối, đều là do anh dạy hư.”

Ngón tay Lộ Dữ Chu giữ chặt cánh cửa tủ lạnh, tay kia trực tiếp vòng ra sau gáy cậu, kéo người lại hôn.

Nụ hôn khiến chân Thịnh Ngộ mềm nhũn, miệng mồm chẳng còn hơi sức đâu mà lải nhải đàn anh đàn em nữa.

-

Dì đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận khẩu chiến, nào ngờ người trong cuộc lại vỗ mông chạy thẳng sang chỗ Thịnh Ngộ lánh nạn.

“……”

Tức chết mà!

Nghĩ đến Lộ Dữ Chu học hành vất vả, dì tạm thời tha cho anh, chỉ thỉnh thoảng gọi điện, nhưng vẫn không nhịn được càu nhàu:

“Không sinh con thì sau này nhà cửa cho ai? Tiền kiếm được đưa cho ai? Già rồi bệnh tật thì ai chăm? Giờ còn có tôi lo được cho anh mấy năm, đến khi tôi xuống đất rồi thì…”

Mỗi lần như vậy, Lộ Dữ Chu đều trả lời:

“Vậy cháu đi với dì, xuống suối vàng còn có người bầu bạn.”

Dì: “... Phì! Cái thằng nghiệt chướng này!”

Thịnh Ngộ ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại không nhịn được xen vào:

“Bây giờ có rất nhiều người chọn không sinh con, họ đâu phải đồng tính, vậy mà cũng chẳng sinh, chứng tỏ sinh con không phải là thủ tục bắt buộc của đời người.”

Hễ đối diện với Thịnh Ngộ, giọng điệu của dì lập tức mềm hẳn, trở nên khuyên nhủ đầy nhẫn nại:

“Tiểu Ngộ à, dì không nhất định phải bắt hai đứa phải có con. Nhưng các con mới mười tám thôi, còn chưa định hình, nếu không thử nhiều hơn, sao chắc chắn được mình thích nam hay nữ, đúng không?”

Thịnh Ngộ không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành im lặng, ngậm miệng chẳng nói gì.

Bất kể trong nước có bao nhiêu luồng ý kiến, ở tận Alsace, hai người tạm thời gạt hết tất cả sang một bên. Nếu không vướng kỳ thi cuối kỳ thì họ hạnh phúc chẳng khác nào đang đi hưởng tuần trăng mật.

Căn hộ Thịnh Ngộ thuê là căn hộ đơn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, kèm bếp mở. Cậu dọn vào ở bao lâu nay, bếp chưa từng nổi lửa. Cho đến khi Lộ Dữ Chu đến, những bộ nồi niêu bạn bè tặng mới có đất dụng võ.

Thịnh Ngộ bận rộn làm báo cáo đề tài, ôn tập, thi cử, Lộ Dữ Chu chịu trách nhiệm nuôi cậu, tận dụng số nguyên liệu ít ỏi mà vẫn nấu được ba món mặn một món canh.

Lần đầu tiên được ăn cơm nhà ở Alsace, Thịnh Ngộ cảm động đến rơi nước mắt, ôm bát trách móc với Lộ Dữ Chu:

“Nước Pháp ngược đãi em, những ngày anh không ở đây, cuộc sống của em không phải cuộc sống con người.”

Lộ Dữ Chu vừa tức vừa buồn cười:

"Chỉ ăn hai miếng cơm mà bị mua chuộc sao?"

Thịnh Ngộ gật đầu lia lịa:

“Em muốn kết hôn với anh!”

Ở nước ngoài đi lại không tiện, Thịnh Ngộ đã sớm học lái xe và lấy bằng.

Cuộc hẹn lớn nhất mỗi ngày của hai người là lái xe hơn mười cây số đến một siêu thị Trung Quốc, đẩy xe dạo nửa tiếng rồi xách về túi thức ăn đã được lựa chọn kỹ lưỡng.

Đương nhiên, còn có những buổi tối.

Đêm Alsace mát mẻ, Lộ Dữ Chu quen để cửa sổ hé cho gió lùa rồi kéo rèm lại.

Gió thổi tung rèm, ùa vào phòng ngủ, cuốn trôi đi sự ngột ngạt và ẩm ướt trong phòng.

Lộ Dữ Chu ôm chặt người vào trong lòng, giọng khàn khàn, chậm rãi:

“Đàn anh? Tôi nhỏ không?”

Thường thì vào lúc ấy, Thịnh Ngộ chẳng thốt nổi một lời.

Bạn trai là loại người thù dai, mỗi đêm Thịnh Ngộ càng thấm thía sự thật ấy.

Dù bận đến đâu, Thịnh Ngộ vẫn giữ thói quen đến thăm bà nội vào cuối tuần, kỳ thi cuối kỳ cũng không ngoại lệ.

Trong danh sách khách đến thăm tuần này, có thêm một cái tên Lộ Dữ Chu.

Ca trực ở quầy lễ tân hôm nay là cô gái gốc Hoa quen biết với Thịnh Ngộ. Vừa thấy cậu, cô liền đứng dậy, cười nhìn lướt qua đôi tay trống không:

“Hôm nay sao lại không mang hoa cho bà Laura…”

Nói mới nửa câu, cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ người Hoa đi ngay sau Thịnh Ngộ bước qua cửa xoay. Dáng vẻ tuấn mỹ, đường nét sắc sảo, trong lòng ôm cả một bó cát tường lớn.

Hai người cùng đi về phía cô, chiều cao gần như ngang nhau, nhưng người ôm hoa có bờ vai rộng hơn, lưng vững chãi hơn, chỉ là khí chất quá lạnh lùng, mang theo vẻ xa cách khó lại gần.

Thịnh Ngộ bước đến quầy lễ tân, ngón tay gõ gõ mặt bàn, khóe môi cong lên:

“Phiền chị đưa em sổ đăng ký.”

Cô tiếp tân lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lật sổ đăng ký ra đẩy về phía trước, ánh mắt vẫn đánh giá người đi cùng:

“Vị này… cũng đến thăm bà Laura sao? Có hẹn trước không?”

Thịnh Ngộ vừa ký tên vừa gật đầu:

“Có, em đã gọi điện trước rồi.”

Ký xong, cậu đặt bút xuống, bắt gặp ánh mắt tò mò của cô tiếp tân, hơi cúi đầu gãi gãi sống mũi, bổ sung thêm một câu:

“Anh ấy là người thân của bà Laura, cũng là… bạn trai em.”

Đã có một khoảng thời gian, bọn họ thậm chí không dám nắm tay trước mặt người ngoài, dường như xung quanh tồn tại vô số bức tường vô hình, giam cầm chặt chẽ hai người.

Nhưng giờ đây đã khác, Lộ Dữ Chu dùng một cách gần như tự hủy để phá vỡ một trong những bức tường đó, Thịnh Ngộ cũng muốn thử bước ra ngoài.

Chậm một chút, từ một chút…

Như ếch nấu trong nước ấm.

Cô tiếp tân sững người trong giây lát rồi nở nụ cười chân thành:

“Chúc phúc cho hai đứa.”

Lộ Dữ Chu ôm chặt bó cát tường, thầm nghĩ chuyến đi này thật đáng giá.

-

Việc điều trị của bà nội rơi vào bế tắc, mãi vẫn chưa đạt hiệu quả như mong đợi. May mắn là tình trạng vẫn duy trì được ở mức ổn định.

Khả năng ghi nhớ dài hạn của bà đã hồi phục, nhưng ký ức nửa đời trước vẫn như một vùng đầm lầy, thỉnh thoảng hiện lên vài mảnh hồi ức rời rạc.

Đôi lúc bà nhớ đến Thịnh Ngộ, nhưng hôm sau lại quên mất.

“Bà Laura!”

Lại là tiếng gọi vang lên trước khi người đến. Bà Laura ngẩng đầu nhìn ra cửa, trước hết thấy một bó hoa cát tường rực rỡ, rồi cửa bị đẩy ra, một chàng trai trẻ với gương mặt sáng bừng nụ cười bước vào.

“Bà Laura, hôm nay con mang cho bà hoa cát tường. Bà ngửi thử xem, thơm không?” 

Thịnh Ngộ bước đến bên giường bệnh, đưa bó hoa qua.

Một năm trôi qua, mái tóc từng bị cạo sạch của bà Laura đã mọc dần nhưng vẫn rất ngắn, như lớp lông mềm của loài thú nhỏ, dưới ánh sáng ánh lên sắc vàng nhạt.

Bà khẽ ngửi một hơi rồi liếc nhìn Thịnh Ngộ, nói:

“Dạo này con gầy đi rồi.”

Lần nào bà cũng nói vậy, có lẽ trong xương cốt vẫn còn giữ góc nhìn của một người bà.

Thịnh Ngộ không để tâm, cầm bình hoa đi thay nước, thuận miệng giới thiệu người còn lại:

“Đây là cháu trai bà, tên là Lộ Dữ Chu, có lẽ bà không nhớ, nhưng anh ấy rất giống bà đấy.”

Lộ Dữ Chu chậm một nhịp mới đẩy cửa bước vào, khẽ gật đầu với bà Laura trên giường.

Bà Laura không vui:

“Con mới là cháu trai.”

Thịnh Ngộ:

“Con vốn dĩ là cháu bà mà.”

Bà Laura sầm mặt, quay đầu đi chỗ khác, ánh mắt lại vô tình rơi trên người Lộ Dữ Chu, chăm chú nhìn một lúc lâu.

“Cháu cũng gầy.” Bà khẽ lẩm bẩm, mày nhíu chặt.

Lộ Dữ Chu còn tưởng đó là câu cửa miệng của người già, bình tĩnh gật đầu:

“Ừm, dáng người gầy.”

Bà Laura trừng mắt nhìn anh.

Thịnh Ngộ không nghe thấy hai câu vừa rồi, cắm hoa vào bình xong, tiện tay rút một tờ giấy ăn lau tay, nói:

“Điện thoại em reo, em ra ngoài nghe chút.”

Phòng bệnh thoáng chốc yên lặng, bà cháu hai người nhìn nhau, có phần lúng túng.

Lộ Dữ Chu đã gặp bà nội mấy lần nhưng chưa từng ở riêng, không đoán được tính khí bà ra sao. Anh lúng túng, hai ngón tay xoa nhẹ rồi nhét vội vào túi, ngập ngừng mở miệng:

“Ừm… bà có muốn uống nước không?”

Bà Laura lắc đầu, dời ánh mắt đi, từ giỏ hoa quả lấy ra một quả táo, vẻ mặt vẫn có chút sa sầm, hơi khó chịu:

“Ăn cái này đi.”

Lộ Dữ Chu tưởng bà muốn ăn liền thở phào, anh kéo ghế ngồi xuống, cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn.

Thịnh Ngộ nhanh chóng trở lại, vừa mở miệng liền phá tan sự tĩnh lặng trong phòng:

“Hôm nay Chủ tịch Thịnh sẽ đến Alsace. Trước đó ông ấy đi công tác nước ngoài, mấy hôm nay vừa rảnh, muốn qua thăm bà, hỏi chúng ta có thời gian dùng bữa chung không.”

Câu này là nói với Lộ Dữ Chu.

Lộ Dữ Chu lúc ấy vừa gọt xong quả táo, đang cắt thành miếng, đôi mắt cụp xuống đầy tập trung:

“Tôi thế nào cũng được.”

Anh nhìn chằm chằm quả táo, còn bà Laura thì lại nhìn chằm chằm anh.

Thịnh Ngộ không nhịn được cười, nói:

“Vậy để ông ấy chọn thời gian.”

Lộ Dữ Chu cắt quả táo thành bốn miếng gọn gàng, bày lên đĩa sứ đưa cho bà Laura.

Nhưng bà lại cau mày:

“Cháu ăn đi, trông gầy quá.”

Thịnh Ngộ đứng tựa cửa sổ, cúi đầu soạn tin nhắn gửi cho Thịnh Khải Cơ, vừa làm vừa nghe cảnh hai người ở đầu giường đẩy qua đẩy lại:

“Bà ăn đi, cháu không ăn.”

“Ta không ăn, cháu ăn đi.”

Cậu tùy tiện chen ngang:

“Hai người đều không ăn thì để cháu ăn.”

Bà Laura suy nghĩ, rất công bằng nói:

“Con với Dữ Chu mỗi người một nửa.”

Thịnh Ngộ bật cười:

“Được thôi, con với Dữ Chu…”

Một ý nghĩ vụt lóe, cậu chợt ngưng lời, đứng thẳng người, quay đầu lại hỏi:

“Bà vừa gọi anh ấy là gì?”

Bà Laura thi thoảng hay lơ lời người khác, mà giờ chính là một trong những lúc đó. Bà hoàn toàn bỏ qua câu hỏi, chỉ cúi xuống lấy nĩa trong ngăn kéo, xiên hai miếng táo, ngắm nghía một hồi rồi hỏi:

“Con muốn miếng bên trái, hay bên phải đây, Tiểu Ngộ?”

Gió từ bên ngoài thổi vào khung cửa sổ mở tung, mang theo chút hơi nóng khiến căn phòng đang điều hòa cũng vương lại một lớp ấm nóng.

Thịnh Ngộ đứng bên cửa, trong làn gió mùa, thoáng ngửi được mùi vị của mùa hạ.

Mùa xuân qua đi đông lại đến, bốn mùa tuần hoàn.

Người đi lạc trong mùa hạ năm ấy, thì ra sẽ có một mùa hạ khác để quay trở về.

Bình Luận (0)
Comment