Anh Ấy Thật Tốt - Hải Để Kiến Nguyệt

Chương 77

Sau khi biết trí nhớ của bà Laura phục hồi, Thịnh Khải Cơ đã rút ngắn thời gian họp và hạ cánh xuống Alsace sớm hơn nửa giờ.

Trên đường đi, ông nhận được điện thoại từ bác sĩ chủ trị:

“Chụp CT cho thấy khối máu tụ trong não đã được hấp thụ đến chín mươi phần trăm… Hoàn toàn bình phục chỉ còn là vấn đề thời gian… Hiện tại trí nhớ của bà ấy rời rạc, giống như một bức tranh ghép bị xáo trộn… cần cho bà thêm thời gian để ghép lại từng mảnh…”

Tuy chưa đến lúc mở rượu ăn mừng, nhưng đó quả thật là tin tức vô cùng lớn. Thịnh Khải Cơ ký tên ở quầy tiếp tân, đặt điện thoại xuống bên cạnh rồi quên bẵng không cầm theo.

Ông đẩy cửa phòng bệnh VIP. Cửa sổ rộng mở, ngày nắng sáng sủa, mặt sàn phủ đầy ánh sáng trong lành phản chiếu ba bóng hình ấm áp.

Trong ba người, Lộ Dữ Chu là người đầu tiên phát hiện ra ông, anh đứng dậy chào hỏi.

Thịnh Khải Cơ cởi áo khoác, đứng nơi cửa gật đầu khẽ.

Thịnh Ngộ nghe tiếng cửa mở nhưng không quay đầu, vẫn cố chấp cúi sát trước mặt bà Laura, chỉ vào mình, hỏi:

“Bà nhớ con không? Con là ai?”

Bà Laura: “Tiểu Ngộ.”

Thịnh Ngộ: “Đúng rồi, con là cháu trai của bà.”

Bà Lola: “Nói bậy!”

Trải qua một cơn bạo bệnh, tính tình bà dần quay về như xưa, lộ ra nét ngang bướng thời trẻ. Dù có nhớ đến Thịnh Ngộ, bà cũng không chịu thừa nhận mình có cháu trai.

Thịnh Ngộ hết sức mãn nguyện:

“Đây là lần đầu tiên con nghe bà chửi người đấy.”

Thịnh Khải Cơ đẩy gọng kính, tay theo thói quen chỉnh lại cổ áo, sau đó bước đến cạnh giường, bình tĩnh tự giới thiệu:

“Mẹ, con là Khải Cơ.”

Bà Laura xoay đầu nhìn ông hai giây, khuôn mặt nhanh chóng nhăn nhúm như quả khổ qua.

“Anh không phải Khải Cơ, Khải Cơ đâu có lớn như vậy.”

Thịnh Khải Cơ biết trí nhớ bà rối loạn, cũng không miễn cưỡng, chỉ ôn tồn hỏi:

“Vậy mẹ nói xem con nên như nào?”

Bà Laura: “Sáu cân tám lạng*.”

(* “sáu cân tám lạng” ≈ 3,4 kg theo cách tính ở Việt Nam.)

Thịnh Ngộ: “…”

Lộ Dữ Chu: “…”

Quả là một đứa trẻ béo tròn.

“Khụ… ba, bọn con ra ngoài lấy ít nước nóng, để hai người nói chuyện.” Thịnh Ngộ cúi đầu, mím chặt môi mới gượng nén được tiếng cười, đứng dậy còn khẽ đẩy vai Lộ Dữ Chu ra hiệu.

Đám nhỏ khéo léo nhường không gian, trong phòng bệnh chỉ còn lại bà Laura và con trai lớn sáu cân tám lạng của bà.

Thịnh Khải Cơ không ở lại quá lâu. Vì tính cách của mình, ông không thể hòa hợp với con trai hay với mẹ mình, chỉ thăm hỏi vài câu rồi rời khỏi phòng bệnh.

Trong lòng thả lỏng,  ông vừa bước ra đã bắt gặp ở cuối hành lang, Thịnh Ngộ cùng Lộ Dữ Chu đang nói chuyện.

Thịnh Khải Cơ biết con ruột và con nuôi hòa thuận nhưng đây là lần đầu tiên ông tận mắt chứng kiến.

Không rõ hai người đang nói gì, nhưng dường như tâm trạng khá vui, Thịnh Ngộ vừa nói vừa khoa tay múa chân, nét mặt ngập tràn ý cười trẻ con. Lộ Dữ Chu thì chỉ chống một tay lên bậu cửa sổ, ít khi lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Thịnh Ngộ không rời.

Ngoài cửa sổ nắng hè rực rỡ, chiếu sáng bóng dáng của họ, tạo nên một quầng kim sắc óng ánh bao quanh.

Nếu Lộ Dữ Chu không phải thích nam, có lẽ Thịnh Khải Cơ sẽ thấy cảnh này hết sức hài hòa. Nhưng một khi sự thật được vạch trần thì những chi tiết đời thường vốn giản đơn lại trở nên khác hẳn, khiến người ta khó tránh khỏi liên tưởng.

“Ba?”

Là Lộ Dữ Chu nhận ra ông trước, anh lập tức đứng thẳng nhìn lại, nét mặt trong khoảnh khắc thu liễm trở về bình tĩnh.

Thịnh Ngộ cũng đứng thẳng, bầu không khí vi diệu kia chợt tan biến.

Thịnh Khải Cơ bất giác đẩy gọng kính, nghi ngờ chính mình vừa nghe nhầm — hình như Lộ Dữ Chu vừa gọi ‘Ba’.

Tiếng ‘ba’ ấy trực tiếp xóa sạch những ngờ vực nhỏ nhặt trong lòng ông.

Thịnh Ngộ: “Ba nói chuyện xong rồi à?”

Lộ Dữ Chu cầm chiếc điện thoại trong tay, đưa tới trước mặt ông:

“Điện thoại của ngài để quên. Vừa nãy con xuống quầy, họ nhờ mang lên cho ngài.”

Thịnh Khải Cơ nhìn kỹ, quả nhiên là của mình. Ông nhận lấy, bỏ vào túi rồi nhìn thẳng Lộ Dữ Chu, hỏi:

“Có rảnh không? Tầng một có quán cà phê, chúng ta ngồi uống trò chuyện một chút.”

Đây là lần đầu tiên hai cha con họ ngồi đối diện sau khi công khai. Những lời qua điện thoại luôn khó trọn vẹn, có những điều chỉ có mặt đối mặt mới nói rõ được.

Thịnh Khải Cơ nhấp một ngụm cà phê, ngả người ra ghế:

“Con có người mình thích chưa?”

“… Sao lại hỏi vậy?” Ngón tay Lộ Dữ Chu đang cầm thìa khuấy chợt khựng lại.

Thịnh Khải Cơ:

“Đừng hiểu lầm, chỉ là hỏi một chút thôi. Nếu con đã có người yêu, có thể đưa về cho bà nội xem, bà sẽ rất vui.”

Hàng mày căng chặt của Lộ Dữ Chu dần buông lỏng. Anh không nói có hay không, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói:

“Để sau rồi nói, trước mắt chờ bà khỏe lại đã.”

Không phủ nhận tức là ngầm thừa nhận. Thịnh Khải Cơ hiểu rõ trong lòng, tám phần là đã có rồi.

“Dạo này ta cứ nghĩ mãi về chuyện này, trong lòng vẫn vướng một câu hỏi. Có lẽ con không muốn trả lời, nhưng ta vẫn phải hỏi.” Thịnh Khải Cơ chậm rãi thở ra một hơi.

“Rốt cuộc là con thích con trai, hay người con đem lòng yêu vừa khéo lại là con trai?”

“Chuyện này quan trọng lắm sao?” Lộ Dữ Chu hỏi.

Thịnh Khải Cơ tháo kính xuống, day day ấn đường:

“Con không thể cả đời chỉ thích một người được. Câu trả lời này liên quan đến cách ta ứng đối với họ hàng trong nhà, cũng liên quan đến việc sau này bọn họ giới thiệu cho con là nam hay nữ.”

Lộ Dữ Chu khẽ nhíu mày, anh rất muốn nói mình chỉ có một trái tim, chỉ có thể yêu một người.

Nhưng nghĩ lại, mấy lời sáo rỗng như thế nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, người khác nghe vào chỉ thấy nực cười.

“… Em ấy là nam.” Lộ Dữ Chu vẫn lựa chọn thỏa hiệp, cụp mắt xuống:

“Con không cần người khác giới thiệu đối tượng.”

Thịnh Khải Cơ thở ra một hơi nhẹ nhõm:

“Vậy ta sẽ nói với người ngoài là con đã có người yêu?”

Ông chẳng hề quan tâm người yêu của Lộ Dữ Chu là ai, nhưng để trả lời được những câu hỏi từ bên ngoài, dẫu sao cũng cần một lời giải thích thống nhất.

Lộ Dữ Chu gật đầu.

Ly cà phê rất nhanh đã cạn, Thịnh Khải Cơ đứng dậy, nói:

“Ta còn công việc, phải về khách sạn trước. Địa chỉ bữa tối lát nữa để trợ lý gửi cho con.”

Lộ Dữ Chu cũng đứng lên:

“Để con đưa ba về.”

Lần này Thịnh Khải Cơ nghe rõ, không phải ảo giác. Thằng nhóc này thật sự gọi ông là ‘ba’.

Trong thoáng chốc, ông bỗng thấy bối rối không biết làm sao, nhìn thẳng vào mắt Lộ Dữ Chu mà ngẩn người nửa ngày, sau mới nâng tay vỗ vỗ lên bờ vai rộng ngang ngửa với mình:

“Không cần, con lên lầu đi. Xe đang đậu ngoài kia, ba tự đi được.”

Hai tiếng ‘ba’ liên tiếp của Lộ Dữ Chu như rót men vào lòng, khiến Thịnh Khải Cơ bước đi thì vững vàng, mà hồn phách lại như lững lờ phía sau.

Đi ngang quầy lễ tân, cô nhân viên châu Á trẻ tuổi cất giọng:

“Thưa ngài, điện thoại của ngài đã được người yêu của Sheng mang lên phòng rồi ạ…”

Ban đầu Thịnh Khải Cơ nghe không rõ, chỉ phẩy tay rồi nhanh chân bước ra khỏi cửa xoay.

Mãi đến khi đứng ngoài cổng bệnh viện, câu nói kia mới chậm rãi vang vọng trong đầu ông.

Người yêu nào?

Soạt một tiếng ——

Tài xế bung dù, cung kính đứng bên cạnh:

“Chủ tịch, mời lên xe.”

Thịnh Khải Cơ khựng lại một chút, cuối cùng vẫn bước vào.

Nhiệt độ trong xe ổn định. Tài xế cài dây an toàn, theo thói quen hỏi:

“Bây giờ quay về khách sạn chứ ạ?”

Chủ tịch không đáp.

Ông cũng chẳng rõ gương mặt mình lúc này là biểu cảm gì, chỉ nhìn tài xế ngồi không yên trên ghế lái, đoán chắc hẳn chẳng phải vẻ dễ chịu gì.

Bầu không khí trong xe như chết lặng. Năm phút trôi qua, tài xế chịu áp lực lên tiếng:

“Chủ tịch, xuất phát chứ ạ?”

Thịnh Khải Cơ: “… Đi thôi.”

Xe vừa khỏi động, chạy được hai trăm mét, ông bỗng trầm giọng:

“Dừng lại ——”

Lốp xe ma sát gấp để lại một vệt đen trên mặt đường.

Chiếc xe trong khoảnh khắc ấy như biến thành một cỗ quan tài — chỉ cần dừng, là lại chết lặng.

Thịnh Khải Cơ: “… Đi thôi.”

Lần này xe chạy thêm năm trăm mét.

Ông lại nói: “Dừng ——”

Lại năm phút im lặng.

Thịnh Khải Cơ: “Quay lại bệnh viện.”

Tài xế ngoan ngoãn đánh lái, còn chưa kịp tăng tốc thì từ hàng ghế sau đã vang lên một tiếng thở dài vừa mệt mỏi vừa nặng nề:

“Đợi đã ——”

Chiếc xe ‘két’ dừng lại thêm một lần nữa.

Lúc này, tâm trạng của Chủ tịch Thịnh rối bời chẳng khác gì chiếc xe, không tìm ra phương hướng. Có lẽ ông nên quay lại, hỏi lại lễ tân một lần cho rõ ràng, người yêu của Sheng là có ý gì, liệu có phải đúng như ông đoán?

Nhưng với bao năm lăn lộn thương trường, ông biết rõ những điều mình vừa xâu chuỗi lại hợp lý đến mức nào. Dù có quay lại hỏi lần nữa, e là câu trả lời cũng chẳng khác.

Nhưng sau khi xác nhận rồi thì sao?

Chẳng lẽ ông muốn đích thân đến trước mặt Thịnh Ngộ và Lộ Dữ Chu, chất vấn xem hai đứa có đang hẹn hò hay không?

Viễn cảnh đó chắc chắn sẽ không phải là một cuộc nói chuyện ôn hòa, Thịnh Khải Cơ thầm nghĩ.

Ông hít sâu vài hơi, tháo kính xuống, lấy khăn da lộn chậm rãi lau từng vết bụi trên tròng kính, như thể cũng đang gạt bỏ những tạp niệm trong đầu.

Một lúc lâu sau, ông đeo kính trở lại, vẻ mặt dần bình tĩnh.

“Quay xe, về khách sạn.”

Thịnh Ngộ là do ông nuôi lớn, tính tình thế nào ông hiểu rõ. Đứa bé kia sẽ không hành động bốc đồng, một khi đã yêu ai thì ắt là thật lòng.

Lộ Dữ Chu lại giống ông, không thích nói dối. Nếu anh đã nói là nghiêm túc, thì chắc chắn là nghiêm túc.

Đã nghiêm túc cả, ông còn xen vào làm gì?

Sau ba lần tự mình phanh gấp, cuối cùng Chủ tịch Thịnh cũng tự thuyết phục được bản thân.

-

Bài thi cuối cùng kết thúc, Thịnh Ngộ lập tức đặt vé chuyến bay đêm hôm ấy. Sau hai lần chuyển tiếp, đến chiều hôm sau cậu đặt chân tới thành phố A.

Lộ Dữ Chu đi cùng cậu về nước. Một phần để tránh bớt sự chú ý, phần quan trọng hơn là không thể mãi lang bạt bên ngoài.

Hai người ghé qua hẻm Hỉ Thước để cất hành lý, rồi cùng nhau đến sòng bạc.

Ở Alsace suốt một tuần, mấy ngày cuối dì không còn gọi điện tới, Lộ Dữ Chu còn tưởng bà đã nghĩ thông. Thế nhưng vừa lên tầng hai, đẩy cửa ra, trên chiếc sofa quen thuộc lại có một cô gái lạ mặt mang gương mặt thanh tú, mặc váy trắng ngồi đó.

Lộ Dữ Chu: “…”

Dì ngậm nửa quả dưa chuột, ló đầu ra từ bếp:

“Về rồi à? Đây là cháu gái bác Tiền hàng xóm, hơn hai đứa một tuổi, hè này về đây nghỉ. Bác Tiền đi làm suốt, không có thời gian trông nom nên trong khoảng thời gian này con bé sang nhà mình ăn cơm.”

Cô gái vội vàng đứng dậy, có vẻ tính tình rụt rè, đối diện người lạ chẳng nói được gì, chỉ cúi người chào.

Thịnh Ngộ bị hành động ấy làm cho ngỡ ngàng.

Lộ Dữ Chu làm sao không hiểu ý của dì, nhưng không nói gì. Vẻ mặt anh nhạt đi rõ rệt, thậm chí có phần lạnh lùng. Anh trực tiếp kéo Thịnh Ngộ vào phòng ngủ của Hạ Dương.

Hạ Dương đang mải mê chơi game, đội chiếc tai nghe to tướng. Lộ Dữ Chu xông tới, giật phắt ra.

“Má ơi—” Hạ Dương giật nảy, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt lạnh tanh của bạn nối khố, lập tức hiểu ra được vài phần. Cậu ta quay sang tắt luôn trò chơi đang treo máy, bĩu môi:

“Cô gái ngoài kia đúng không? Tôi cũng mới biết thôi. Cô ấy đúng là cháu gái của dì Tiền, hè này về đây ở, chắc cũng mười mấy ngày rồi. Tôi còn từng đi ăn khuya cùng nữa... Ai mà ngờ được đầu óc mẹ tôi lại nghĩ đến chuyện làm mai cho hai người.”

Thịnh Ngộ kéo thêm một cái ghế ngồi xuống, không nhịn được hỏi:

“Cậu không nói với người ta là Lộ Dữ Chu thích con trai à...”

“Có nói rồi, nhưng vô ích thôi, phải để mẹ tớ tự nhận ra. Không hiểu bà ấy đọc ở đâu cái thuyết tào lao rằng trên đời không tồn tại đồng tính, chỉ có lưỡng tính. Bà ấy cứ khăng khăng cho rằng Lão Lộ không phải chỉ thích con trai, chẳng qua là chưa gặp được cô gái nào đủ khiến cậu ta rung động thôi...”

Lộ Dữ Chu đứng dậy, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Hạ Dương vội gọi: “Này, cậu đi đâu thế—”

Lộ Dữ Chu quay đầu lại, ánh mắt nghiêng nghiêng, lặng lẽ nhìn Thịnh Ngộ:

“Cậu nói rõ với bà ấy, tôi có bạn trai rồi. Nếu còn thích người khác thì gọi là ngoại tình.”

Hạ Dương mất hai giây để tự hỏi bạn trai anh là ai.

Hai giây sau, cậu ta bật dậy như lò xo:.

“Tên **, Cậu ** thật sự dám qua lại với em trai tôi à? Ông đây muốn làm thịt cậu —-”

Nửa câu sau biến mất, bởi vì bạn trai của Lộ Dữ Chu đã lao tới như tên bắn, bịt chặt miệng cậu ta lại.

Hạ Dương trừng mắt.

Thịnh Ngộ nở một nụ cười xin lỗi, đặt ngón trỏ lên môi mình:

“Suỵt.”

Bình Luận (0)
Comment