Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không

Chương 10

Trong lòng tôi vẫn thấp thỏm sao mà giờ này em lớp phó chưa đến nhỉ? Cả em “nhện tinh” nữa vừa vào là quay xuống nhìn tôi cười duyên ơi là duyên rồi lại quay lên. Em ý xinh đó chứ nhỉ? Chẳng thua kém lớp phó nhiều lắm đâu.

Để tôi miêu tả cho các bạn được rõ nhé. Em này cao chừng 1m57 đến 1m6 (khoảng đó, chẳng dại hỏi), da trắng đôi mắt hơi to có cặp kính gọng hồng, mặt tròn nhìn cute dễ sợ luôn. Tóc buộc cao, hôm thì cột lại hôm thì thả hờ hôm thì lại búi thành “quả đấm” trên đầu. Nói chung là mơ ước của không ít thằng đâu.

Tôi cúi xuống gọi thằng Hùng lên trên này anh em chém gió, nó lên luôn và theo nó là thằng cao dong dỏng người nhưng cũng đẹp trai như thằng Thắng. Nó tên Tài. Ngồi được tầm 10p nữa thì cô giáo bước vào. Hôm nay chúng tôi sẽ phải học ba tiết chứ không chỉ hai tiết như ngày hôm qua.

Vì là lớp tự nhiên nên sẽ phải bốn môn tự nhiên chủ đạo là Toán, Lý, Hóa, Sinh ngoài ra chúng tôi học thêm Văn và Anh nữa là 6 môn tất cả.

Đến khi kết thúc tiết Lý tiết thứ 2 thằng Quân kiếm được đâu quả cầu thế là sáu thằng chúng tôi hò nhau ra đá cầu. Lớp tôi ở ngay trước khoảng sân rộng rất tiện cho việc chơi thể thao như đá cầu, cầu lông. Khi chơi dung nạp được thêm được thằng Kiên nữa. Sau đó tiếng chuông vang lên và chúng tôi vào học tiết cuối là tiết Toán. Sở trường của tôi.

Toán thì tôi không sợ mấy chẳng qua là mình thuộc dạng được nên chẳng ngán bố con thằng nào. Cô giáo dạy Toán vào lớp cũng không khó khăn gì lắm. Cô giới thiệu qua loa cô tên là Dung và cô lưu ý thêm là cô Dung Toán với cô Dung Địa khác nhau hoàn toàn không có dây mơ rễ má gì cả làm lớp tôi cứ cười bò. Nhưng gần cuối giờ xảy ra chuyện bi hài thế này.

Đại khái là cô chỉ ra mấy bài tập của năm lớp chín rồi gọi học sinh lên làm chứ không có to tát gì lắm. Lần lượt mấy thằng bọn tôi đều được cô gọi lên làm bài để một là kiểu tra tình hình hai là để xem cơ địa của cái lớp này thế nào rồi đưa ra giáo án phù hợp cho chúng tôi. Đến lượt thằng béo cuối lớp lên làm bài. Sau khi chốt cái roẹt chữ điều phải chứng minh của một bài hình hơi khó nhằn nó vênh mặt bước xuống lớp.

Không hiểu hôm nay ăn cái gì mà mặt ông thần cứ vênh vênh tự đắc khi bước xuống bục giảng nó vẫn thế. Bống cái dép phản chủ của nó trượt trên nên gạch hoa một cái.

Roạc……

Tiếng thứ gì đó khô khốc vang lên và sau đó ầm ầm cả lớp tặng nó một tràng cười không thể dữ dội hơn. Thằng con không có cách nào khác là ôm cái đũng quần chạy biến về chỗ. Tôi tiện mồm làm ngay câu.

- Mát không Hùng?

- Mát chứ, như điều hòa Mitsubishi. – Thằng Dũng được thế chọc theo.

- Tuấn ơi tao ngửi thầy có mùi mày ạ! – Thằng Quân trất trớ theo.

- Các bạn thông cảm thằng này nó không quen tắm nhiều cứ một tuần lần một lần thôi. – Thằng Tài mặt tỉnh queo.

Cả lớp lại ầm ầm lên lần nữa, cô giáo cũng cười theo và cô lắc đầu khi cái lớp của mình đang dạy nó lại bá đạo hơn cô tưởng đến như vậy. Mấy nhỏ con gái thì cứ ngoác mồm ra cười thôi. Em “nhện tinh” cứ ôm bụng ngặt nghẽo không sao dừng được. Lớp Phó của tôi thì chỉ khẽ rung vai quay xuống nhìn tôi một cái rồi lại quay lên. Ơh mà không phải hình như là nhìn thằng Dũng chứ không có nhìn tôi. Tôi không có được tắc kè hoa như nó à nha.

- Thôi trật tự nào. Cả lớp về xem trước bài cho cô chuẩn bị cho năm học mới. – Cô dặn dò.

Trước khi cho lớp tôi xu xếp sách vở ngồi chơi tầm 10p thì cô sực nhớ ra điều gì đó rồi quay lại nói với lớp tôi.

- Àh cô Dung chủ nhiệm các em nhắc nhở các em là các em nữ cô gắng mặc áo dài mặc hôm khai giảng và đồng phục nam là áo trắng quần sẫm màu, bỏ áo trong quần nhé. Còn bạn lớp phó đâu rồi, đứng lên xem nào?

Ánh nhẹ nhàng đứng dạy sau khi lời cô vừa dứt.

- Dạ! Em ạ!

- Ừ! Em là Ánh đúng không? – Cô hỏi.

- Vâng! – Ánh ngạc nhiên trả lời.

- Lát nữa tan học em xuống phòng 12A2 gặp cô Dương – Văn nhé.!

- Dạ! Vâng ạ!

Ánh lại nhẹ nhàng ngồi xuống. Ở Ánh có khuôn mặt lạnh băng, có đôi mắt tròn, và cô ấy có chút gì đó chững chạc hơn tất cả các bạn nữ trong lớp. Nhưng cũng chính trong ấy Ánh như một bầu nước trong suốt tinh khiết mà có lẽ không một anh giai nào có thể với được. Có lẽ con gái bằng tuổi luôn lớn hơn và tâm lí trưởng thành hơn so với con trai cùng tuổi. Tâm lí học họ nói thế. Hề hề.

Đấy là một chuyện, mà cái chuyện đưa được con “nhợn” béo kia về một vấn đề. Hết giờ nó cứ ngồi ỳ không chiụ về với lí do là về lại không để mặt ở đâu. Anh em thống nhất là chờ cho trường về hết rồi mấy thằng quây vào che cho nó lên xe rồi về. Còn ngồi trên xe thì chịu không thằng nào giúp được nữa. Thôi chấp nhận vậy. Mà cái mặt nó cứ xù ra nhìn ngứa mắt muốn đập. Ăn cho lắm vào!

Về đến nhà đã thấy ông anh bá đạo với con ranh con ngồi yên vị bên mâm cơm của mẹ. Để cặp vào bàn học tôi thay quần áo rưa mặt rồi cũng vào bàn mà ăn chứ đói mờ mắt. Từ tối qua tới giờ được có cái bánh mì đói thấy mấy ông trời.

- Bố đâu rồi mẹ? – Tôi hỏi mẹ.

- Bố đi với bà hai rồi. – Em tôi lên tiếng.

Ông anh cười phụt cả cơm còn tôi thì ho sằng sặc sau câu trả lời đây châm chọc mẹ của con em gái.

- Đi được tao cho đi luôn chứ ở mà ở đấy mà dọa tao. – Mẹ tôi vừa lườm vừa nói với con ranh con.

- Á à con mách bố. – Em tôi lại cười tinh nghịch nhìn mẹ.

- Hay là alo cho bố luôn và ngay mẹ nhỉ? – Ông anh tôi châm đểu phát mặt vẫn tỉnh queo.

- Ăn đi ba cái đứa này. – Mẹ tôi sẵng giọng.

Và tôi chốt ngay một câu làm ông anh, con em cười rũ rượi còn mẹ thì mặt đỏ ửng ngượng ngùng.

- Con chỉ sợ đêm lạnh quá mẹ lại phải gọi người mang cái chăn cũ về đắp thôi.

Mẹ nạt một lúc rồi lại kể chuyện của bố cho chúng tôi nghe. Chuyện là năm ấy thế này. Bố tôi sau khi tốt nghiệp đại học xong về sở nhà đất ở tỉnh công tác. Tác phong chỉn chu nhưng vẫn chỉ là anh sinh viên ra trường quèn kèm với cái xe đạp tồng tộc thời cổ.

Hôm đó sau giờ tan tầm bố mẹ rủ nhau đi ăn rồi về. Khi đưa mẹ về nhà xong xuôi ngồi uống nước nói chuyện với nhà ngoại một lúc lâu thì bố tôi xin phép ra về. Đang đạp xe thì tự nhiên bị ba tên du côn lôi vào bụi rậm đánh với cái lí do không thể củ chuối hơn là “trông mặt ngu mà lại tán gái xã khác thì đánh thôi”.

Hậu quả là bố gãy mất 2 cái răng cửa và ốm liệt giường một tuần liền. Liên tưởng đến khuôn mặt của bố lúc ấy tôi lại không sao nín cười và cười phá lên phụt cả cơm sang phía đối diện là con ranh con khiến nó dãy nảy lên oai oái kêu tôi mất vệ sinh. Nhưng mà tôi thề là nghe giọng hài hước của mẹ kể không nhịn cười được cơ.

Sau bữa cơm em gái tôi lại được lao động chân tay việc làm quen thuộc của nó là rửa bát và mặt nó lại bí xị như hôm qua khiến tôi cười đau cả bụng. Nó được thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của mẹ nên cũng tuyệt vời lắm chứ bộ. Không biết có được nết na thùy mị như mẹ không? Làm bố tôi ngày xưa chết đứng.
Bình Luận (0)
Comment