Cơm no nước phê tôi lên giường làm một giấc tít mít. Sáng phải dậy
sớm rồi là trưa phải bù lại ngay. Không hiểu nay tôi mệt mỏi thế nào hay trong giấc mơ gặp được em bí thư xinh đẹp, mà đánh một giấc tới 4h hơn
và chỉ tỉnh dậy khi thằng Dũng đang vả vỡ mồm ra.
- Mày làm gì mà cười hềnh hệch thế con trai. – Nó hỏi tôi. – Lau nước dãi đi kìa.
- Tao mơ đánh mày một trận nổ đom đóm mắt.
Và sau câu đó tôi rượt nó ra đến sân vì cái tội trêu tôi lau nước dãi đi.
Hai thằng tôi xách giày ra sân sớm hơn mọi khi. Nắng nóng vẫn phả vào người, những đứa trẻ học mẫu giáo được cha mẹ đưa đón, tay ngúm nguẩy
cầm cái kẹo mút chùn chụt tỏ vẻ sung sướng lắm.
Ngẫm lại thời tôi mẫu giáo đó là những năm đầu của thập niên 90 của
thế kỉ trước. Năm đó ông anh tôi vừa vào lớp 1, tôi vẫn mẫu giáo 4 tuổi
còn em tôi thì nhà trẻ 3 tuổi. Lúc đó bố không ở nhà, bố thuyên chuyển
công tác vào Nam. Nhà có ba mẹ con vất vả cực nhọc lo cho nhau từng
miếng ăn. Sau này khi bố về lại Bắc thì tôi cũng đã lớn, hình như là lớp 5 hay lớp 6 gì đó.
Tôi với thằng Dũng nhìn những đứa trẻ tóc buộc chích chòe, má phúng
phính mút kẹo miệng cứ leo lẻo với người đang cầm tay nó tan học, thực
sự chỉ muốn chạy lại bế chúng lên mà cưng nựng thôi. Tôi rất quý trẻ
con, yêu trẻ con, yêu cái giọng bi bô của chúng.
Có người nói với mẹ tôi rằng muốn con cái mình mạnh khỏe và đẹp đẽ
thì chính người làm cha làm mẹ cũng phải yêu quý những đứa trẻ khác. Tôi cũng vậy, yêu thương trẻ con từ những ngày đó. Nhưng cuộc đời không như mơ. Vợ tôi những ngày mang thai khổ cực đủ đường. Tôi theo công trình
vào mình Trung bão gió, cô ấy mòn mỏi chờ tôi. Rồi những ngày ốm nghén
người cứ rũ rượi vật lên vật xuống. May mà cũng có hai bà mẹ đẻ, mẹ
chồng tuyệt vời và đặc biệt là cô bạn thân của hai người – Xuân “nhện
tinh” an ủi giúp đỡ. Để những ngày tháng ngồi viết dòng tâm sự đây tôi
thương vợ vô cùng.
Chiều hôm ấy tôi làm 1 cú đúp còn thằng Dũng đúng chất Ronaldo thần
tượng của nó xé lưới đội bạn những 4 quả khép lại chiến thắng tới 8-3
cho chúng tôi. Đội này cũng thường thôi, tôi chỉ mong một lần đá cặp với thằng chân Sắt thôi. Trong bóng đá 11 người tôi với nó mà đá cặp ở
giữa, nó đá quét sau tôi còn tôi nhạc trưởng thì quá tuyệt vời. Lại thêm thằng Dũng và thằng Người Mới kia tiền đạo thì chắc là đánh đâu thắng
đó chứ chả chơi. Ấy vậy mà mong ước chỉ là ước mong mà thôi.
Tối đó tôi lại khệnh bụng ngồi xem bóng đá Việt Nam và cười lớn trong cái bộ mặt ấm ức của con em khi bắt nó rửa bát. Tôi chỉ tắt đài thực sự khi ông anh gọi lại và bạt tai cho một cái vì tội buổi chiều đi đá
bong, làm rách cái áo của ông ấy. Mà theo lão gằn giọng thì cái áo đó là bộ đồng phục chiến thắng ông thích nhất.
- Anh cứ làm đội của anh là bất khả chiến bại ý. – Tôi bĩu môi.
- Chứ chú thích thế nào? – Ông anh tôi cười nửa miệng.
- Làm cái kèo đê. – Tôi cười cười tỉ đểu.
- Một két Coca và một chầu kem cho bé Tít nhà mình. – Ông cười tự tin.
- Ok con con gà đen. Sao phải soắn. – Tôi đáp đầy hảo ý.
- Mà đội chú là đội nào thế? – Ông anh tôi hỏi vẻ ngạc nhiên.
Nghe câu này tôi trật ớ nghe như có sét đánh bên tai. Đúng đội tôi là đội nào? Lớp Mười của tôi thì còn chưa biết hết mặt nhau đá đấm gì, lại nhìn chúng nó ặt ẹo thế kia đá sao nổi. May chừng có thêm thằng Quân
đen vì nhìn cái chân của nó “dị” lắm, như kiểu Messi ý. Hay là lấy đội
xóm ra. Không được. Lấy đội xóm thì làm sao chúng nó chia kèo Coca với
tôi được. Soắn rồi đây.
- Mai em hỏi ý kiến đội em đã. Ok? – Tôi làm ngơ hỏi lại.
- Ok. Đội trưởng mà thiếu quyết đoán như chú thì vứt.
Nói rồi ông lẳng lặng ngồi vào bàn lôi cuốn vở ra nháp nháp viết viết khoanh khoanh. Mặc xác ông ấy, ông có làm vương làm tướng gì tôi cũng
chẳng quan tâm. Giờ tôi phải nghĩ ra kế sách với ông anh này thôi. Lắm
mưu mẹo cơ trí tuyệt đỉnh như tôi mà bó tay với ông ấy ư. Đại ca sẽ phải gục ngã trước tay thằng em thôi. Vì nó là Tuấn – Kẻ sinh ra không có
hai từ Thất Bại.
- Nhị ca vừa có thỏa thuận gì với với đại ca đấy? – Tít nhà tôi ranh ma.
- Mày láu táu mẹ biết tao bán mày qua Tung Của đấy. – Tôi gằn giọng.
- Kiểu gì em chẳng có kem ăn.
Nói đoạn rồi nó ngoey nguẩy cầm theo cái mp3 lên giường với cái đống
nhạc Cầy Bốp của nó. Tôi cũng chỉ cười rồi lắc đầu với cái bộ dạng dễ
thương đến nổi da gà của con bé này thôi. Nó lớn thật rồi.
Sáng hôm sau tôi lại bật dậy lúc 5h30, cau có khi mất giấc ngủ. Nhưng lần này khác không phải là cái đồng hồ chết dẫm mà là ông anh của tôi
đạp mấy cái vào mông.
- Dậy rồi chở anh đi với. Xe anh xì hơi rồi. – Ông vừa nói vừa vỗ bồm bộp vào mặt.
- Anh lấy xe con ranh con đi. Hai con nhợn ngồi sao chịu nổi con ngựa sắt đấy. – Tôi nói mà mắt vẫn díp vào nhau.
- Lát nó phải đi với bạn nó mượn sách rồi.
- Ờh….
Tôi vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo. Khi xách cái cặp ra đến sân thì đã thấy ông lôi xe ra ngoài từ lúc nào rồi.
- Thôi chú lên đê, anh đèo. – Ông hơi khó chịu.
- Nay đại huynh ga lăng tợn. – Tôi nhấm nhảy.
- Lăng cái tiên sư mày. Chờ mày hết bộ dạng buồn ngủ tao tan học rồi.
- Nay huynh mấy tiết. – Tôi hỏi khi đã yên vị sau xe ông ấy.
- Ba tiết. Về nhớ chờ tao đấy. – Ông đe dọa.
- Ok.
Ôi cái cuộc đời này. Sáng ngày ra đã được sung sướng thế này. Ngồi
sau mới biết. Mọi lần đi học đạp xe là sau lưng ướt hết hôm nay được
ngồi sau xe mát rượi.
Tôi không phàn nàn gì nữa một là đang tận hưởng cái trong lành của
buổi sáng phần còn lại là đang hí hửng vì nay được ông anh đích thân hộ
tống đi học dù nó cũng chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi. Thằng Dũng
cũng lặng im đạp theo ông anh tôi, có lẽ do anh tôi ít nói nên nó cũng
không tiện nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay sang hỏi tôi đôi điều.
Nhưng….
Hình như người đằng xa là Ánh. Không biết thằng Dũng có nhìn thấy
không nữa? Tôi cố gắng dụi mắt nhìn lại một lượt xem có phải là Ánh
không? Đúng là Ánh rồi. Nàng đang ngồi sau xe một tên con trai nào đó.
Nụ cười tỏa nắng trong buổi sớm mai thỉnh thoảng lại được tươi rói.
Thằng đằng trước có vẻ hãnh diện ra mặt khi được nàng ngồi sau xe.
Chắc thằng Dũng không nhận ra rồi, chứ nó mà nhận ra thì nó không
nhộn hết cả lên. Một cảm giác hụt hẫng ùa về trong tôi. Hơi nhói bên
lồng ngực trái và có vị mặn mặn nơi đầu lưỡi. Thảo nào nàng luôn đến lớp với vẻ mặt lanh tanh, thì ra là đã dành toàn bộ tâm trí cho một người
khác rồi.
Từ ngày đầu tiên tôi đã bị khuôn mặt lạnh băng phủ đầy sương đó hớp
hồn. Nói thật là khuôn mặt đó xinh thì có xinh nhưng so với mấy cô bạn
lớp 9 của tôi thì cũng ngang ngang thôi. Mà hồi lớp 9 thì cái miệng tôi
dẹo quẹo nên nếu tán thì chắc chắn đổ ngay. Con gái khi yêu họ cần một
chút quan tâm, một chú yên bình và họ cần cái cảm giác an toàn của người con trai mang đến. Điều đó với cái miệng tôi thì đơn giản. Nhưng thú
thật là tôi trẻ trâu chứ yêu đương gì?
Buồn! Nhìn thấy nụ cười ấy lại nở trên đôi môi hình trái tim một lần
nữa tôi cảm giác như ai đó đang bóp nghẹn trái tim mình và khi không bóp nữa thì lại có cảm giác như hàng ngàn mũi kim đang đâm vào. Nó nhức lên từng hồi, lạnh sống lưng và thẫn thờ trên khuôn mặt.
- Mày sao vậy Tuấn? – Thằng Dũng quay sang hỏi tôi.
- Ờ…ờ không có gì? – Tôi trả lời nó đứt quãng.
- Mặt mà đờ ra như thằng thất tình vậy? – Nó lại hỏi tiếp.
- Chưa ăn thì nó đói chứ thất tình cái gì? – Tôi giả bộ ngay lập tức.
Nó cũng không hỏi gì thêm và cũng tiếp tục đạp xe.
Ông anh tôi chỉ ngoái quay lại nhìn nhíu mày rồi tiếp tục đạp xe chứ tuyệt nhiên không có nói thêm điều gì nữa.