Tồi tệ nhất là, Tô Mỹ Mỹ cầm số đăng tin của Thi Niệm Diêu, đăng một tin, nói cái số đăng bài kia căn bản cũng không phải là số của cô!
"Đơn giản không biết xấu hổ!" Thi Niệm Diêu thở phì phò, siết chặt nắm đấm, hốc mắt đều đỏ lên.
Kiều Luyến cũng cảm thấy lần này thật sự là lại chạm tới tòa ranh giới cuối cùng.
Cô nhíu lông mày.
Bọn họ dùng số đăng tin, kỳ thật đều là của tòa soạn, coi như về sau rời chức cũng không thể mang đi. (cái này dịch cũng k rõ ~~)
Thi Niệm Diêu càng không biết nên nói cái gì, hai người ở trong phòng làm việc, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau cùng Thi Niệm Diêu thở ra một hơi: "Làm sao bây giờ?"
Làm sao bây giờ?
Kiều Luyến cũng muốn hỏi làm sao bây giờ.
Tô Mỹ Mỹ hoàn toàn muốn chèn ép Mạc Tây Thừa đến cùng, để bọn họ lúc này, thật không có bất kỳ biện pháp nào.
Cô cầm điện thoại di động lên: "Tôi hỏi Thẩm ảnh đế một chút."
Điện thoại gọi tới, rất nhanh được kết nối.
Giọng Thẩm Lương Xuyên mang theo từ tính truyền tới: "Sao thế?"
Kiều Luyến mở miệng: "Tin tức Mạc Tây Thừa, anh xem chưa?"
Thẩm Lương Xuyên:...
Từ đêm qua về nhà, vẫn luôn là Mạc Tây Thừa, hiện tại lại là Mạc Tây Thừa.
Anh không thừa nhận chính mình ghen, chỉ là tâm tình lo lắng, giảm đi mấy phần: "xem."
"Sau đó thì sao?" Kiều Luyến lo lắng hỏi thăm: "hiện tại phải làm sao? Anh có thể giải thích cho anh ta hay không, số đăn bài của em bị tổng biên giữ lại, cũng không chịu mở! Hiện tại gửi tin đều do trợ lý của tổng biên!"
"Ừm." Thẩm Lương Xuyên dời đề tài đi: " Buổi trưa hôm nay dự định ăn gì?"
Kiều Luyến:..."Còn chưa biết."
"Vậy chớ ra cửa."
"A?" Chẳng lẽ Thẩm ảnh đế muốn để cô bị đói đi làm?
"Sẽ có người mang cho em."
Kiều Luyến lại sững sờ, "Ai?"
Chợt bỗng nhiên hiểu được: " Hôm nay muốn gọi thức ăn ngoài sao?"
Thẩm ảnh đế là đang mở sử dụng thức dịu dàng sao?
Quả thực là quan tâm không ngờ!
Cúp điện thoại, Kiều Luyến còn có chút rơi vào sương mù, khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Thi Niệm Diêu, lúc này mới bỗng nhiên kịp phản ứng, cô quên hỏi chuyện Mạc Tây Thừa định làm sao!
-
Trong phòng làm việc của Thẩm Lương Xuyên.
Ngồi đối diện anh là Mạc Tây Thừa, còn có người đại diện của anh ta.
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên nhìn Mạc Tây Thừa.
Người đại diện anh ta tiến lên một bước: "Thẩm ảnh đế, đã làm phiền anh, hiện tại chỉ có thể liên luỵ tới anh, mới có thể lấy lại trong sạch cho anh Mạc, thật sự là rất cảm ơn anh."
"Giữa tôi và Mạc Tây Thừa, không nói chữ cảm ơn." Một câu ngắn ngủi, làm cho đối phương lập tức im miệng.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới nhìn về phía Mạc Tây Thừa: " Kỳ thật sự tình phát triển đến bây giờ, coi như tôi ra mặt làm sáng tỏ chuyện đêm hôm trước chúng ta cùng một chỗ, cậu còn chuyện quả phụ chưa nói rõ ràng."
Mạc Tây Thừa dựa vào ghế sofa, ánh mắt có chút rời rạc, giống như đối với những chuyện này đã thành thói quen, không thèm để ý.
Người đại diện của anh ta vội mở miệng: "Đúng vậy, anh Thẩm, anh có thể cho chúng tôi chủ ý gì hay không?"
Thẩm Lương Xuyên dừng một chút, mới mở miệng: "Vậy cũng chỉ có một biện pháp."
-
Thi Niệm Diêu cầm điện thoại di động, đang xoắn xuýt làm sao giải thích rõ ràng chuyện này cho Mạc Tây Thừa, Mạc Tây Thừa bỗng nhiên gọi tới.
Cô giật nảy mình, trong lòng run sợ nghe.
Lúc đầu cho là đối phương đến hưng sư vấn tội, thật không nghĩ đến anh trực tiếp mở một câu: "Làm bạn gái của tôi đi."
Thi Niệm Diêu:...!!!