Phản ứng của Thẩm ảnh đế, đương nhiên Kiều Luyến không nhìn thấy.
Mắng người, cô liền thành con rùa, không dám về nhà, sợ bị anh tìm tới trả thù, xám xịt về lại căn phòng thuê của mình.
Bên tòa soạn, làm bộ đi kiếm tin tức, không có đi làm.
Nhẫn nhịn ở căn phòng hai ngày, điện thoại di động vang lên.
Cô nghe, bên trong truyền đến tiếng Hạ Diệp Hoa: "Tiểu Kiều, dì có lỗi với con!"
Kiều Luyến sững sờ, "Dì, sao vậy?"
"Ta trông hai đêm ở ngoài biệt thự Thẩm Lương Xuyên, cũng không thấy cái Thẩm phu nhân, hu hu..."
Kiều Luyến lập tức giải thích: "Dì, không chừng ở nhà, dì đừng khóc..."
"Hắt xì!" Hạ Diệp Hoa hắt hơi một cái: "Tiểu Kiều, ta bị cảm, ở nhà một mình thật nhàm chán, con tìm đến ta đi."
Kiều Luyến dứt khoát mở miệng: "Được."
Sau một tiếng.
Kiều Luyến đứng ở trong phòng ngủ Hạ Diệp Hoa.
Hạ Diệp Hoa đỏ mũi nằm ở trên giường, trên trán dán túi nóng, nhìn qua bộ dạng yếu ớt.
Kiều Luyến phát hiện trong biệt thự không ai, nghi ngờ mở miệng: "Giúp việc nhà gì đâu?"
"Đi mua thức ăn! Ta để bọn họ làmbữa ăn lớn chiêu đãi con." Nói xong câu đó, Hạ Diệp Hoa nức nở một chút: "hu hu, tiểu Kiều con thể phải làm chủ cho ta! Con không biết con trai của ta không có hiếu thế nào đâu! Ta bệnh thành như vậy, cũng không cho bà xã nó tới thăm ta một chút! Ta có thể ăn luôn cô ta sao?"
Chân tướng sự tình, bà muốn biết Thẩm phu nhân là ai, thế nhưng người trong nhà đều không nói cho bà, không có cách, đành phải ra hạ sách này.
Kiều Luyến đưa tay sờ trán của bà một chút: "Dì, không nóng mà!"
Hạ Diệp Hoa lập tức mở miệng: "Vừa uống thuốc, lúc này hết sốt rồi, lúc trước như bị thiêu cháy."
Kiều Luyến: "Vậy chúng ta đi bệnh viện đi."
"Ta không đi! Ta đợi con bất hiếu mang theo bà xã nó đến thăm ta!"
Nhìn dáng vẻ Hạ Diệp Hoa, trong lòng Kiều Luyến xẹt qua một giòng nước ấm.
Cô nhíu mày: "Dì, con trai của dì quá là bất hiếu rồi! Như vậy đi, con đi nói chuyện với con trai dì!"
"Hu hu hu, tiểu Kiều, ta biết trên thế giới này chỉ có con là tốt với ta nhất! COn đi nói chuyện với nó!" Hạ Diệp Hoa nhanh chóng nhảy xuống giường, cầm lấy một cái chổi lông gà đưa cho cô, sau đó tiếp tục hư nhược bò lên trên giường nằm: "Thay ta giáo huấn nó một chút! Nó tới, con cứ đánh!"
Kiều Luyến:...
Đoán chừng dì Hạ tích chứa oán hận đã lâu!
Cô đợi lát nữa, thì đánh tượng trưng mấy lần, như vậy dì Hạ nhìn thấy đau lòng, sẽ nhanh tha thứ cho con trai của bà.
Kiều Luyến quyết định, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng xe.
"Nó đến rồi! Con trốn ra phía sau cửa, nó vừa tiến vào liền đánh!" Hạ Diệp Hoa hưng phấn mở miệng, mang theo loại xem náo nhiệt.
Nếu như tiểu Kiều phát hiện, mình động thủ đánh thần tượng của mình, bộ dạng đó... Khẳng định chơi rất vui!
Kiều Luyến nghe bà, đứng ở sau cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, một thân hình cao ráo đi tới.
"Đánh!"
Hạ Diệp Hoa ra lệnh một tiếng, Kiều Luyến cầm lấy chổi lông gà đánh tới!
Còn không có đánh tới được, cổ tay đã bị người xoay chuyển, đều không thấy rõ ràng người tới, tay cô đã bị ép ra sau lưng, bị người không chế.
Kiều Luyến mắng to: "Buông tay! Anh biết tôi là ai không? Tôi là ký giả! Anh không hiếu thuận như thế, cẩn thận tôi cho lên báo, anh liền xong đời! Bây giờ anh lập tức xin lỗi dì Hạ đi..."
Lời còn chưa nói hết, đã thấy giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Sao cô lại ở chỗ nãy?"