Thân thể Kiều Luyến, trực tiếp cứng đờ.
Cô không thể tin quay đầu, liền thấy thân hình cao lớn của Thẩm Lương Xuyên, đứng ở sau lưng cô, trên gương mặt mang theo chút kinh ngạc, đôi mắt kia thâm thúy lại cảnh giác nhìn cô chằm chằm.
Kiều Luyến khiếp sợ mở miệng: "Sao anh lại tới đây?"
Một câu rơi xuống, lại liên tưởng đến tời dì Hạ đã nói...
Một ý niệm, bỗng nhiên chạy vào trong đầu của mình.
Dì Hạ nói con trai của bà tới...
Dì Hạ nói con trai bà ở riêng...
Cái hôm trời mưa, cô không thể vào nhà, thế nhưng nhìn thấy dì Hạ lái xe đi ra, quản gia Lý liền gọi điện thoại cho cô...
Tất cả đều biểu hiện ra, phỏng đoán kia của cô là chính xác.
Đôi mắt Kiều Luyến mở trừng càng lớn, mặt mũi mang theo không thể tin và không thể tưởng tượng nổi.
Dì Hạ chính là mẹ chồng của cô!!
Cái nhận biết này, để cho cô cảm thấy bỗng nhiên trong não thiếu dưỡng khí, có chút thẫn thờ.
Không phải dì Hạ nói, con trai của bà đối với con dâu vô cùng tốt, dẫn đến lạnh nhạt bà sao?
Thẩm Lương Xuyên đối tốt với mình chỗ nào?
Nếu như không phải bởi vì câu nói này, nhiều trùng hợp như vậy, thân là ký giả cô đã sớm phát giác ra không bình thường.
Cô đang đứng trong kinh sợ, lại nghe được tiếng cảnh giác của Thẩm Lương Xuyên lần nữa: Nói, cô tới nơi này làm gì?"
Một câu tra hỏi lạnh lùng, đem Kiều Luyến từ trong khiếp sợ kéo về hiện thực.
Cô ngẩng đầu một cái, liền đối diện ánh mắt lạnh như băng của anh.
Kiều Luyến sợ run cả người, cô bỗng nhiên hiểu ý của Thẩm Lương Xuyên, anh cho là... Chính mình không đào được tin tức của anh, cho nên đánh chủ ý tới người dì Hạ?
Ý nghĩ này, để lòng của cô bỗng nhiên co rụt lại, giống như là bị một cây châm đâm vào, có đau đớn truyền tới.
Cô còn chưa mở miệng giải thích, Hạ Diệp Hoa đã kêu to: "Con bất hiếu, con buông tiểu Kiều ra!"
Tiểu Kiều sao?
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Cái xưng hô quen thuộc vừa xa lạ này, bây giờ từ trong miệng Hạ Diệp Hoa kêu ra, để anh lại có chút hoảng hốt.
Mà nhân cơ hội này, cuối cùng Kiều Luyến tránh thoát khỏi tay anh, cô xoa bóp cánh tay bị kiềm chế đau nhức, nhìn về phía Hạ Diệp Hoa lần nữa.
Hạ Diệp Hoa mở miệng nói, "tiểu Kiều, không phải con muốn phỏng vấn Thẩm Lương Xuyên sao? Nhanh lên! Hôm nay có ta ở đây đè ép, chắc chắn không để nó khi dễ con!"
Bà nói xong câu đó, lại dữ dằn nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Đây chính là người bạn trẻ ta nói với con, Thẩm Lương Xuyên, con dám khi dễ tiểu Kiều, đừng trách ta không khách khí!"
Kiều Luyến vừa bị Thẩm Lương Xuyên tổn thương, giờ phút này lại có dòng nước ấm xẹt qua.
Chính mình là ký giả, cho nên, mỗi lần Thẩm Lương Xuyên trông thấy cô, đều cho là cô đang có ý đồ.
Thế nhưng dì Hạ biết mình là ký giả, biết rõ cô muốn đào scandal của Thẩm Lương Xuyên. Nhưng vẫn tin tưởng mình trước, thậm chí để cho cô vào nhà, trực diện với Thẩm Lương Xuyên.
Một hoài nghi, một tín nhiệm.
Lúc này, lại tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.
Nhưng nếu như dì Hạ biết thân phận của cô, sẽ còn duy trì phần tín nhiệm này sao?
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, trong lòng có chút bối rối: "Dì... Không cần, con đi trước."
Cô sách túi của mình, cứ như chạy trốn mà chạy ra cửa.
Thật vất vả kết giao một người bạn, không muốn cứ mất đi như vậy.
Nhung vừa đi đến cửa, cửa phòng bị Lý quản gia từ ngoài đẩy vào, trông thấy Kiều Luyến, nhất thời Lý quản gia kinh ngạc mở miệng: "Phu nhân, sao cô lại ở chỗ này?"