Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 16

Khói thuốc bạc hà thoang thoảng vị đắng trong đêm mưa trở nên dày đặc ẩm ướt. Phó Yến Dung nâng tay kẹp điếu thuốc. Đầu thuốc lập lòe ánh cam đỏ bị nước mắt mằn mặn thấm ướt, nhanh chóng tắt lịm.

Đột nhiên, người đàn ông nhận ra Tống Lâm Du đang khóc.

Người vốn đang khom lưng giờ lại cúi gằm đầu, bộ dạng vô cùng thảm hại. Hai bàn tay chống chặt lên đầu gối đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, hơi thở ngắn gấp mang theo âm rung khe khẽ. Nước mắt không ngừng trượt xuống theo gò má, dẫu đã gắng nhắm mắt thật chặt cũng không sao kìm được.

Phó Yến Dung không nhìn rõ mặt hắn, nhưng có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tống Lâm Du lúc này.

Dường như người này rất dễ rơi lệ mỗi khi đối diện với Phó Yến Dung. Chỉ khác một điều, trước đây, mỗi lần chúng đều rơi xuống khi đối phương ở trong vòng tay của anh.

Khi ấy, Phó Yến Dung thích dùng đầu ngón tay hứng lấy từng giọt nước mắt như chuỗi hạt, rồi tùy ý lau lên khóe mắt ửng đỏ của đối phương như thể đang vẽ bậy. Anh sẽ vừa bật cười vừa nghe Tống Lâm Du nhỏ giọng cầu xin, sau đó cúi xuống để lại một nụ hôn mơ hồ nơi đuôi mắt.

   

Và cũng mỗi lần như vậy, Tống Lâm Du đều đưa tay ôm lấy vai anh, vùi mặt vào đó. Hai tai đỏ lên, như thể đến lúc ấy mới giật mình nhận ra bản thân nên cảm thấy xấu hổ.

Còn hiện tại, Phó Yến Dung cúi đầu nhìn hàng nước mắt kia, bình tĩnh nói: “Tống Lâm Du, đừng khóc nữa.”

Tống Lâm Du gắng gượng gật đầu, bản thân rất muốn đáp rằng: Được, miễn là anh nói, em đều sẽ nghe.

Hắn còn muốn mở miệng giải thích, muốn kể lại tất cả cho thật rõ ràng. Nhưng ngay lúc này, cổ họng đau đớn như bị dao cùn cứa qua, chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Không khí đặc quánh tràn vào phổi mang theo vị tanh nồng như sắt gỉ trào ngược trở ra, nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nuốt xuống cũng chẳng thở nổi.

Khó chịu quá, tuyệt vọng quá.

Ai kia nhận ra bản thân thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều khoảng thời gian mà Phó Yến Dung từng dành cho mình. Nhưng điều bất lực nhất là mặc dù đã hiểu rõ điều đó, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Cứ như số phận đã cố tình đẩy người đến đây, từ đầu đến cuối cốt để trêu đùa Tống Lâm Du một phen.

Nếu không muốn lặp lại sai lầm, có lẽ đáp án duy nhất chính là đừng bao giờ quen biết nhau ngay từ đầu.

…Nhưng đối diện với đáp án duy nhất ấy, Tống Lâm Du không cách nào chấp nhận nổi.

Vô số suy nghĩ rối rắm không ngừng chen lấn trong đầu, tâm trạng rơi vào trạng thái quá tải khiến cơ thể tự khắc thành thật phản ứng theo. Tiếng ù tai chói gắt như lưỡi dao dài từ từ xuyên qua đầu óc, chẻ nát toàn bộ cảm xúc thành từng mảnh vụn bay tán loạn.

   

Điều kéo Tống Lâm Du trở về với thực tại là hơi ấm trên người Phó Yến Dung.

Đây là… một cái ôm sao?

Cớ gì bản thân làm sai rồi mà vẫn được ôm?

Những ngón tay đang siết chặt của Tống Lâm Du buông lỏng dần. Lòng bàn tay tê rần. Hắn sững sờ mở mắt, định ngẩng đầu nói gì đó nhưng lại bị bàn tay đang đặt sau gáy của Phó Yến Dung ấn mạnh, đè trở lại trong vòng tay đối phương.

“Thầy Phó…” Một giọng nói hơi dè dặt vang lên từ sau lưng Tống Lâm Du, bước chân từ hành lang phía xa chần chừ một thoáng rồi chậm rãi dừng lại.

Phó Yến Dung khẽ nâng mắt, ánh nhìn không nhanh không chậm lướt qua người vừa đến. Đó là cậu chàng minh tinh từng rót rượu cho anh ở bàn tiệc hồi nãy. Khi ấy uống được vài vòng, hình như cậu ta từng giới thiệu tên mình… là Tề Trinh à, hay Tề Sâm gì đó?

“Tôi thấy hôm nay dường như thầy không được vui cho lắm… Không rõ có phải lúc nãy tôi hơi vô lễ không, nên muốn đến xin lỗi một tiếng…”

Tề Sâm siết chặt hai tay trước ngực, vội vã viện cớ vài câu. Thế nhưng, khi ánh mắt dần thích nghi với ánh sáng lờ mờ, cậu ta lập tức có chút xấu hổ im miệng.

Đèn ở nơi này không rõ nhưng vẫn đủ để nhìn ra dáng người đang quỳ đằng trước Phó Yến Dung. Toàn thân người đó phủ đầy hơi ẩm nóng hổi, gáy bị anh giữ chặt ấn xuống g*** h** ch*n. Từ góc nhìn của Tề Sâm chỉ có thể thấy một đoạn cổ tay đang chống vội lên đầu gối ảnh đế Phó. Cổ tay gầy mảnh lộ rõ xương, cả tư thế lẫn không khí đều mập mờ đến mức khó mà phớt lờ

   

Phó Yến Dung chậm rãi nhìn Tề Sâm, khóe môi hơi cong lên thành một nụ cười như có như không: “Cậu định xin lỗi kiểu gì?”

Ngay khi anh dứt lời, Tề Sâm rõ ràng nhìn thấy bàn tay kia khẽ động, những đốt ngón tay ngoan ngoãn gập lại, lòng bàn tay mềm mại lặng lẽ cọ lên đầu gối của Phó Yến Dung rồi dọc theo đường nét duyên dáng đó mà lấn sâu vào trong, để lại một vệt nước sẫm màu. Mà người từng lạnh lùng đến mức vô cảm dưới ánh đèn buổi tiệc lúc này lại chẳng hề lên tiếng ngăn cản, chỉ cúi mắt liếc người bên dưới rồi lặng lẽ mặc cho đối phương tiếp tục.

Tiếng vải vóc cọ xát vang lên khe khẽ giữa màn đêm. Dù Tề Sâm không phải kiểu người ngây thơ trong trắng gì cho cam, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến cậu ta cảm thấy có chút quá sức chịu đựng.

Phó Yến Dung chưa bao giờ thiếu người tự nguyện lao vào vòng tay mình, vì thế toan tính ban đầu của Tề Sâm coi như phá sản hoàn toàn. Còn chuyện Lương Tĩnh Ngôn dặn dò phải theo dõi xem Phó Yến Dung có gặp Tống Lâm Du không thì…

Lẽ nào người đang quỳ ở đó thật sự là Tống Lâm Du?

Thế thì quá mức vô lý quá rồi.

Cậu ta chẳng còn lý do gì để tiếp tục ở lại, đành lúng túng xin lỗi lấy lệ rồi vội vã bỏ đi.

Phó Yến Dung liếc nhìn bóng lưng đang rời đi, đoạn buông tay, kéo Tống Lâm Du ra xa một chút.

Vừa rồi, Tống Lâm Du gần như vùi cả khuôn mặt vào vạt áo trước ngực anh, lại vì lúc nãy khóc quá dữ dội nên bây giờ cả gương mặt đều đỏ rực lên, cứ như họ vừa thật sự trải qua một hồi thân mật khó nói thành lời.

   

Phó Yến Dung lặng lẽ nhìn hắn bằng gương mặt vô cảm, thấy đối phương hơi cúi đầu như muốn che đi phần cằm trắng bệch, sau đó theo phản xạ l**m nhẹ môi, đầu lưỡi lướt qua môi dưới đỏ ửng.

Ánh mắt vẫn ngơ ngác, động tác gần như hoàn toàn theo bản năng.

“…” Đúng là nghiệp do mình gây ra.

Phó Yến Dung hơi ngập ngừng, không hiểu sao lại lặng đi vài giây, sau đó lạnh lùng giơ tay chỉ sang bên cạnh, ý bảo Tống Lâm Du đứng tránh ra một chút.

Người nọ ngoan ngoãn đứng dậy, tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thái độ lại rất biết nghe lời. Hắn hơi do dự, cuối cùng vẫn không nhịn được khẽ chạm vào tay Phó Yến Dung. Chính là kiểu chạm như mèo hoang chìa móng vuốt thăm dò người khác, thập phần mềm nhẹ.

“Chuyện gì?” Phó Yến Dung thiếu kiên nhẫn chỉnh lại phần áo sơ mi trước ngực bị đối phương vò nhăn, lại nghe thấy Tống Lâm Du thập phần nhỏ giọng hỏi: “Người đó… trước kia đã mạo phạm anh sao?”

Phó Yến Dung cầm điện thoại đứng dậy, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Cậu chắc là mình có tư cách hỏi tôi câu đó chứ?”

“… Hắn không tốt.”

Tống Lâm Du lo lắng tự cấu lấy đầu ngón tay mình, giống như bị câu nói kia của Phó Yến Dung đâm trúng, nhưng vẫn không kìm được lên tiếng phản bác, trông vừa cố chấp vừa bướng bỉnh. Hắn thật sự rất để tâm đến chuyện này, thậm chí ngữ điệu còn mang theo chút cay nghiệt.

   

“Chỉ là một kẻ bám lấy người khác vì lợi ích thôi, bất kể mặt mũi hay đầu óc đều chẳng ra sao. Loại người đó chỉ khiến anh thêm rắc rối, tránh xa họ thì hơn—”

Lời còn chưa dứt, Tống Lâm Du đột ngột khựng lại, im lặng cúi mắt, môi gắt gao mím chặt.

Cơn ghen tuông trong lòng cứ thế kéo dài không dứt, từng chút từng chút lên men trong những ngày không thể gặp nhau. Nhưng bộ dạng này nhìn vào chỉ thấy vừa méo mó vừa đáng ghét.

Tống Lâm Du tự ý thức bản thân lại vừa làm ra một chuyện ngu xuẩn nữa rồi.

Theo lý thường, hẳn là Phó Yến Dung nên bật cười mới đúng.

Người đàn ông hết sức vui vẻ cúi người lại gần, đầu ngón tay mang theo nét tuỳ tiện lẫn tàn nhẫn siết lấy cằm hắn. Lực đạo không mạnh nhưng tư thế này lại để lộ vài phần thiếu kiên nhẫn, nghiền ngẫm như đang định giá một món hàng chưa rõ giá trị.

Đuôi mắt anh cong cong, ngữ khí giễu cợt lại khinh thường. “Tống Lâm Du à, cậu thì tốt đẹp lắm chắc?”

Theo câu nói rơi xuống, không khí như cũng lập tức đông cứng lại.

Một khoảng im lặng kéo dài trôi qua, Tống Lâm Du khẽ lắc đầu. Hắn đặt nhẹ tay lên cổ tay Phó Yến Dung, động tác vừa dịu dàng vừa kìm chế như thể sợ làm kinh động gì đó, tiếp theo chậm rãi nhưng dứt khoát rút mình ra khỏi sự khống chế của đối phương.

Kế đó, hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt nghiêm túc, thần sắc thản nhiên, rõ ràng mà chân thành gằn từng chữ một: “Anh* à, xin lỗi… trong tất cả những người muốn tiếp cận anh, em là kẻ tệ hại nhất.”

   

(Chú thích: Bạn Du dùng anh trong “ca ca” ở đây.)

Cổ tay từng bị nắm qua vẫn còn vương chút lạnh lẽo. Phó Yến Dung cụp mắt, thờ ơ nhìn làn da trắng bệch của mình phủ một vệt ẩm mờ như sương đọng, tựa một chiếc còng tay mong manh chỉ cần chạm vào là vỡ nát.

“Nhưng mà… em không thể buông tay được.”

Bởi vì người quá tốt, tốt đến mức dù biết em không từ thủ đoạn, đố kỵ thành tính, lòng tham không đáy vẫn sẵn lòng dang tay ôm lấy em.

“Cho nên… anh có thể cho em thêm một chút thời gian nữa được không?”

Xin hãy đợi em thêm một chút thôi… rất nhanh, thật sự rất nhanh thôi, em sẽ quay lại bên anh.

Phó Yến Dung khẽ thở dài, bao nhiêu lời định nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Gió lướt qua, màn đêm yên tĩnh đến lạ.

Anh quay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm. Tống Lâm Du nhìn theo bóng lưng ấy, mãi đến khi đi được mấy bước, giọng nói kia mới nhẹ nhàng rơi xuống.

“Cậu vẫn không hiểu, Tống Lâm Du… Điều tôi muốn nghe không phải là mấy lời đó.” Dứt câu, Phó Yến Dung khựng lại một nhịp, rồi nhẹ giọng bổ sung: “Đều tại tôi hồi ấy không dạy dỗ cậu tốt… là tôi đã sai.”

 
Bình Luận (0)
Comment