Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 17

Ngày 13 tháng 8 năm 2018, bộ phim “Ba phần tư” chính thức đóng máy. Tại tiệc mừng kết thúc, Giang Minh bình thản tuyên bố với truyền thông đến phỏng vấn rằng bộ phim này nhất định sẽ mang về cho Phó Yến Dung giải Nam chính xuất sắc thứ hai.

Lời vừa dứt, cả hội trường lập tức xôn xao. Vô số ánh đèn flash chớp loạn, ai nấy đều muốn moi móc cho bằng sạch vị diễn viên từng bị giới phê bình đánh giá là “đã sớm cạn kiệt tài năng” này.

Tiếc thay, Phó Yến Dung lại không có mặt tại buổi tiệc. Giống như lần vắng mặt trong tiệc đóng máy “Xuân Triều Gợn Sóng”, bộ phim đầu tiên đưa tên tuổi mình vụt sáng, lần này cũng chẳng thấy bóng dáng nhân vật chính đâu, cứ thế biến mất không dấu vết.

Khi Tống Lâm Du nhận được tin nhắn từ Quý Thừa, cậu đã đứng ngay trước cửa căn hộ của Phó Yến Dung. Trong tin nhắn, đối phương đặc biệt nhắc nhở tên nhóc trợ lý còn đang mơ mơ màng màng nhận việc này rằng: Sau khi quay phim xong, tuyệt đối đừng lập tức đến quấy rầy vị thiếu gia kia nếu không muốn chuốc lấy hậu quả là bị đuổi việc thẳng tay.

Tống Lâm Du liếc mắt nhìn qua một cái, vẻ mặt dửng dưng trả lời một chữ: “Biết rồi.” Tiếp theo, cậu giơ tay chuẩn bị mở khóa vân tay cửa căn hộ. Đúng lúc ấy, một tin nhắn từ số lạ lại bất ngờ nhảy ra trên màn hình.

   

“Boss, phía Cảnh Ngôn Chi từ chối hợp tác với chúng ta. Tạm thời chưa nắm được điểm yếu nào của đối phương, trước mắt số cổ phần trong tay hắn…”

Tống Lâm Du khẽ cau mày không vui, đôi ngươi nhạt màu bị ánh sáng xanh phát ra từ màn hình chiếu vào ánh lên vẻ lạnh lẽo. Cậu thu tay lại, không chút do dự gõ xuống một dòng: “Không tìm được thì tự tạo ra. Con trai Cảnh Ngôn Chi không quản nổi phần dưới của mình, muốn gây chuyện thì dễ như trở bàn tay, đúng không?”

Sau đó, cậu chán ghét ngẩng mắt lên, ấn giữ dòng tin nhắn rồi chọn xóa bỏ, sau đó mở cửa căn hộ.

Ban đầu, Tống Lâm Du nghĩ giờ này chắc Phó Yến Dung hãy còn đang nghỉ ngơi. Dù sao quay phim khiến ngày đêm đảo lộn, muốn điều chỉnh lại đồng hồ sinh hoạt đâu phải chuyện dễ dàng, huống chi anh lại là người luôn thiếu ngủ.

Thế nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Phó Yến Dung lại đang ngồi trong phòng xem phim, chăm chú theo dõi bản dựng thô của “Ba phần tư” mà Giang Minh vừa gửi tới.

Trong phòng hoàn toàn không bật đèn, người đàn ông ngồi bệt dưới tấm thảm, chống cằm, im lặng nhìn lên màn hình nhỏ đang chiếu hình ảnh một bản thân hoàn toàn khác lạ.

Bản dựng thô gần như chỉ loại bỏ những cảnh quay vô dụng hoặc trùng lặp, chưa thêm nhạc nền, chưa chỉnh màu hay hiệu ứng âm thanh. Chính vì vậy, hình ảnh chiếu lên màn hình mang dáng dấp một bộ phim tài liệu tr*n tr**, ghi lại từng cung bậc hỷ nộ ái ố của nhân vật từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi. Âm thanh mờ ám trong những cảnh thân mật cũng bị máy quay giữ lại rõ ràng. Dù trên thực tế chỉ dùng kỹ xảo và góc máy để tạo hiệu ứng nhưng những tiếng th* d*c chưa qua xử lý vẫn đủ khiến người xem mặt đỏ tim đập.

   

Giữa tiếng r*n r* ấy, Phó Yến Dung khẽ bật cười nhẹ rồi dang tay ra, không chệch một li mà bắt trúng người đang lặng lẽ bước đến bên cạnh mình.

Ai kia không ngờ bản thân sẽ bị phát hiện nhanh như vậy. Rõ ràng cậu đã rất cẩn trọng, từng bước đều nhẹ nhàng kín đáo, vậy mà vẫn bị đối phương chuẩn xác kéo vào lòng, thế chỗ cho chiếc gối đang được ôm ban nãy.

Khi ở nhà, Phó Yến Dung luôn ăn mặc thoải mái, chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng nhẹ dính sát vào da. Thời tiết cuối hè vẫn còn hơi nóng. Khi bị kéo lại gần, Tống Lâm Du có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng như nước ấm lan ra khắp người.

Ấm áp, dịu dàng, mang lại cảm giác an toàn như thể dù ngoài kia có là tận thế, chỉ cần quay về đây cũng đủ khiến người ta yên lòng.

Tống Lâm Du ngây ra một thoáng, rồi cảm thấy trên đỉnh đầu mình xuất hiện một sức nặng không rõ là đau hay ngứa. Phó Yến Dung đặt cằm lên đầu nhóc trợ lý, mắt vẫn chăm chú dõi theo những hình ảnh đang không ngừng chuyển đổi trên màn hình, giọng khàn khàn pha chút âm mũi nghèn nghẹt vang lên một cách uể oải: “Đừng nhúc nhích.”

Tống Lâm Du cụp mắt, lặng lẽ ngồi xem cùng anh.

Người thanh niên lúc nào cũng lạnh toát, ôm vào lại thấy dễ chịu bất ngờ, ngoài chuyện không được mềm mại cho lắm thì chẳng có gì để phàn nàn. Trước khi ai kia đến, Phó Yến Dung đã xem được hơn nửa bản dựng thô dài tới 5 tiếng đồng hồ. Hiện tại nội dung phim đã gần đến đoạn kết, nhân vật sắp bước vào khoảnh khắc tận diệt cả thể xác lẫn tinh thần.

Phó Yến Dung đang chăm chú theo dõi, đột nhiên ánh mắt bị một mảng lạnh lẽo che phủ, trước mắt chỉ còn lại một màu đen đặc.

   

Người nãy giờ không phát ra chút tiếng động, lúc này mới khẽ giơ tay, do dự trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Dài quá rồi, không nhất thiết phải xem xong hôm nay. Nghỉ một chút đi, không vội.”

Phó Yến Dung không để cậu buông tay, ngược lại còn nắm lấy cổ tay ấy, hơi cúi đầu, rồi trong màn đêm hoàn toàn không có chút ánh sáng vẫn tìm thấy vị trí chính xác trước mặt đối phương.

Anh khẽ cười, hỏi: “Quan tâm lắm thế? Không phải trước đó Quý Thừa đã dặn lúc này không cần tới làm phiền tôi à?”

Khoảng cách đôi bên quá gần, Tống Lâm Du có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng phả vào mặt. Cậu chớp nhẹ mắt, thản nhiên đổ hết trách nhiệm lên đầu Quý Thừa: “Chưa ai nói gì cả.”

Phó Yến Dung chậm rãi “ờ” một tiếng, cũng không vạch trần lời nói dối quá rõ ràng ấy. Anh đứng dậy, mặc cho tay Tống Lâm Du trượt khỏi mắt mình, dứt khoát bật đèn phòng chiếu.

Khoảnh khắc ánh sáng bật lên, cả hai người đều vô thức nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra lần nữa, hơi thở của Tống Lâm Du khẽ khựng một nhịp.

Phó Yến Dung đang tháo sợi dây buộc tóc ở cổ tay, gom mái tóc dài buông xõa một cách tùy ý lại rồi buộc lên, khóe mắt hơi cong, mang theo ý cười không rõ khi liếc sang cậu. Chiếc áo thun đen ngắn tay vì động tác giơ tay mà trượt lên, để lộ những đường nét mượt mà ở phần eo và bụng. Dù không cố ý liên tưởng gì, Tống Lâm Du vẫn không tránh được việc ngay lập tức nhớ đến những phân cảnh chẳng thể nói rõ trong bộ phim kia.

   

Cậu lập tức dời mắt đi chỗ khác, thấp giọng giải thích: “Em thấy anh chắc lại không chịu ăn tử tế nên qua xem một chút… chỉ vậy thôi.”

“Ồ, thế là đoán đúng rồi.” Phó Yến Dung đẩy cửa rời khỏi phòng chiếu, bước về phía đảo bếp, thuận tay mở túi giữ nhiệt đối phương để trên bàn.

Có lẽ sợ anh không muốn ăn, Tống Lâm Du chuẩn bị khá nhiều món, mà món nào cũng còn nóng hổi. Phó Yến Dung ngồi xuống ghế, tiện tay gắp thử một miếng ức gà, nhưng chỉ sau một miếng, không nói câu nào đã đặt đũa xuống.

“… Anh không thích à?” Thấy vẻ mặt người đàn ông trầm xuống, Tống Lâm Du đi tới hỏi rất nghiêm túc: “Có chỗ nào không ngon sao?”

Phó Yến Dung không trả lời ngay, chỉ đẩy cái bát về phía cậu, giọng bình thản: “Tự ăn thử là biết.”

Tống Lâm Du cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng như đang đối diện với kẻ địch, ngồi xuống đối diện Phó Yến Dung, lấy thêm một bộ bát đũa, gắp thử mỗi món một chút. Nhưng cậu thật sự không tìm ra vấn đề gì về mùi vị, những món mang tới đều là những món Phó Yến Dung thích ăn.

Cậu do dự nhìn người đang cúi đầu nghịch điện thoại, vừa định mở miệng thì đã nghe thấy Phó Yến Dung lên tiếng bằng ngữ khí có phần thiếu kiên nhẫn: “Ăn thêm chút nữa đi.”

Thế là ai kia đành im lặng cầm đũa, tiếp tục ăn nốt phần tinh bột.

Có lẽ là vì biểu cảm quá mức nghiêm túc của cậu, chỉ lát sau, Phó Yến Dung không nhịn được bật cười.

   

Tống Lâm Du ngơ ngác giương mắt, thấy Phó Yến Dung vừa dựa vào lưng ghế vừa kiểm tra tài liệu trong điện thoại, miệng khẽ bật ra tiếng cười trầm, nhẹ như khói sương, tựa hồ tan vào không khí: “Trêu chút thôi. Ăn nhiều vào, gầy thế kia cơ mà.”

Đầu ngón tay đang cầm đũa của Tống Lâm Du chợt siết chặt, các đốt ngón thon dài đè chặt lên mặt bàn gỗ trơn bóng, lực mạnh đến nỗi khiến mu bàn tay nổi rõ cả đường gân xanh. Cậu cúi đầu, mái tóc đen phủ xuống che gần hết ánh mắt tối mịt, u ám khó đoán.

Một lúc sau, Phó Yến Dung mới nghe thấy đối phương khẽ nói một tiếng “cảm ơn” bằng tốc độ chậm rãi lạ thường. Anh nhìn tên nhóc ấy một cái, đột nhiên hỏi: “Tại sao lại bỏ thi đại học?”

Vừa rồi, Phó Yến Dung đã xem xong tài liệu mà Quý Thừa gửi đến. Trong đó có vài bản báo cáo và kế hoạch không quá quan trọng do chính Tống Lâm Du chủ động đề xuất muốn làm thử, đã được duyệt và không có vấn đề gì. Xem ra về sau cũng không cần trả lương nhân viên chính thức, chỉ dùng người ta như một trợ lý cá nhân là đủ rồi.

Trong mắt Phó Yến Dung, mấy bản kế hoạch đó không chỉ dừng ở “không có vấn đề” mà ngược lại, phải nói là làm rất tốt. Từng chi tiết đều được tính toán chu đáo, góc nhìn cũng sắc bén, vừa nhìn đã biết là người có tiềm năng phát triển.

Chính vì vậy anh mới hỏi câu kia.

“Trước đó em xảy ra chút chuyện… gia cảnh cũng không được tốt lắm.” Tống Lâm Du có vẻ không muốn trả lời, chỉ đáp qua loa cho xong để lảng sang chuyện khác. Nhưng vừa dứt lời, cậu đã phát hiện Phó Yến Dung đang lặng lẽ nhìn mình.

Anh thản nhiên gắp cho cậu một đũa cá hồi, lại hỏi: “Hồi ấy định đăng ký nguyện vọng vào trường nào?”

   

“…Đại học A.”

“Thành tích tốt vậy à?” Phó Yến Dung thu tay lại, chống cằm suy nghĩ một lúc, giọng điệu như đang thấy hơi phiền phức: “Đại học A thì hơi khó mua suất vào, đổi trường khác đi. Đại học B cũng ổn, lại ở trong thành phố, cậu còn có thể thường xuyên về chơi.”

“…Gì cơ ạ?”

Tống Lâm Du nhất thời chưa kịp hiểu ý trong lời của người đàn ông, đến khi phản ứng lại thì khuôn mặt đã đầy vẻ kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu lên. Không biết vì sao, thần sắc của cậu thoáng có chút luống cuống, thậm chí lộ ra vài phần mất kiểm soát. Đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Phó Yến Dung, cậu khó khăn mở miệng hỏi: “Đây là… anh có ý gì…?”

Phó Yến Dung nhướng mày, khớp ngón tay gõ nhẹ lên chiếc điện thoại đặt trên bàn, nói thẳng thừng không chút vòng vo: “Ý là bảo cậu tranh thủ nhập học vào tháng Chín đấy.”

Anh nhìn Tống Lâm Du một lúc, thản nhiên xòe tay, thoải mái nói tiếp không chút giấu giếm: “Việc cậu tiếp cận tôi là để trả nợ cho Đông Ngọc hay vì lý do nào khác cũng không quan trọng, ít nhất hiện giờ tôi thấy cậu làm trợ lý rất tốt, rất dễ khiến người khác có cảm tình. Vậy nên, nhân lúc tôi vẫn còn hứng thú, hãy lấy đi những gì mình có thể lấy đi.”

Tống Lâm Du không đáp lại gì, chỉ thấy lồng ngực như bị đè nén, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu, mở miệng dứt khoát nói từng chữ một: “Em không cần.”

Phó Yến Dung nghi hoặc hừ nhẹ một tiếng, rất hứng thú gắp thêm ít thức ăn cho đối phương rồi hỏi: “Tôi không nghĩ ra lý do gì để cậu từ chối cả. Hay là, cậu có thứ khác muốn lấy từ tôi hơn cả chuyện này?”

   

Cho tới rất lâu sau này, Tống Lâm Du vẫn chưa biết nên trả lời thế nào.

Cậu cúi mắt nhìn miếng cá hồi trong bát vừa được Phó Yến Dung gắp cho. Thịt cá óng ánh, mềm mại, đầy đặn và ngon mắt, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là món ăn trên bàn, chờ người khác động đũa. Mà cuộc đời của Tống Lâm Du thật ra cũng chẳng khác gì miếng cá kia. Bị người ta tùy ý thay đổi, giẫm đạp, nhiều khi chỉ cần một câu nói là đủ.

“Muốn thay đổi cả cuộc đời của một người, thực ra có lúc lại dễ dàng đến đáng sợ,” Tống Lâm Du chậm rãi nghĩ. “Giá như ai cũng giống anh thì tốt biết mấy, Phó Yến Dung.”

Cậu ngẫm nghĩ quá lâu, lâu đến mức khiến Phó Yến Dung mất kiên nhẫn đặt đũa xuống, nghiêng người tới gần, nhìn cậu đầy nghi hoặc. Khoảng cách giữa đôi bên quá gần, gần đến mức nốt ruồi lệ kia cùng hàng mi dài sẫm màu vụt qua ngay trước mắt, khiến Tống Lâm Du vô thức khẽ nhắm mắt lại. Lọn tóc rủ xuống của người đàn ông khẽ lướt qua mí mắt, để lại cảm giác ngưa ngứa, nhồn nhột.

Một lúc sau, Tống Lâm Du nhận ra đầu ngón tay ấm áp của Phó Yến Dung đã chạm vào mí mắt mình. Thậm chí, hơi nóng từ ngón tay ấy như xuyên qua làn da mỏng manh mà chạm đến tận con ngươi khiến cậu không kìm được mà rùng mình.

“Mở mắt ra, nhìn tôi.”

Phó Yến Dung đã nói như vậy. Với giọng điệu đó, Tống Lâm Du không tài nào từ chối được. Cậu từ từ mở mắt, hàng mi dài khẽ rung động, lại nghe Phó Yến Dung dùng giọng điệu chân thành, giống như đang nghiêm túc hỏi cậu: “Vậy cho tôi một lý do đi, Tống Lâm Du. Rốt cuộc cậu thật sự muốn gì từ tôi?”

   

“Nếu… nếu em nói là anh thì sao?”

Tống Lâm Du lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang hơi cau mày rất nghiêm túc của Phó Yến Dung, rồi bất ngờ nói ra câu đó bằng ngữ điệu thì thầm, dịu dàng như đang mơ.

Câu trả lời này khiến Phó Yến Dung hiếm hoi lắm mới thất thần mất một nhịp..

Chính trong khoảnh khắc phân tâm ấy, anh thấy Tống Lâm Du ngẩng đầu, thập phần ngoan ngoãn và thành kính hôn nhẹ lên môi mình.

 
Bình Luận (0)
Comment