…Sự thật chứng minh rằng Phó Yến Dung đã yên tâm quá sớm.
Trong bóng đêm dày đặc, Tống Lâm Du choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngồi ngây người trên giường.
Rõ ràng mọi chuyện đã dần đi đến hồi kết, nhưng khi một lần nữa có lại điều quý giá, con người ta thật sự rất dễ trở nên lo được lo mất. Trong giấc mơ, Tống Lâm Du thấy cảnh mẹ mình khi ấy được phủ khăn trắng mãi mãi rời khỏi hắn. Bàn tay buông thõng chẳng còn sinh khí của Tống Lệnh Nghi cứ chồng chéo lên bàn tay mà hôm nay Phó Yến Dung đã nắm lấy.
Sau đó, gương mặt méo mó của Tô Đường và Tống Vấn lại hiện lên lần nữa, từng câu từng chữ độc địa lặp đi lặp lại trong đầu hắn: “Tất cả là vì mày. Mọi tội lỗi đều do mày gây ra. Mày đã làm hại Phó Yến Dung.”
Lọ thuốc đặt trên tủ đầu giường đã cạn đáy. Nhưng giữa mớ suy nghĩ hỗn loạn ấy, Tống Lâm Du vẫn nhớ rõ bài học mà Phó Yến Dung đã dạy lần trước rằng bất kể thế nào cũng không được tự tiện tăng liều, phải tuyệt đối nghe theo chỉ định của bác sĩ.
Hắn mệt mỏi vùi mặt vào đầu gối, cố thuyết phục bản thân quay lại giấc ngủ, nhưng cảm giác khao khát Phó Yến Dung gần như đã trở thành một loại nghiện lại lấn át tất cả, thôi thúc ai kia vô thức rời khỏi giường.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa nhỏ ngăn cách hai phòng được mở ra. Gươn mặt còn vương chút ẩm ướt của Tống Lâm Du dưới ánh trăng trở nên gần như trong suốt, lặng lẽ tiến đến bên cạnh Phó Yến Dung.
Gấu áo ngủ bằng vải cotton bị kéo lên một chút vì tư thế nghiêng người của đối phương. Ánh trăng nhè nhẹ rọi xuống làm lộ ra một đoạn đường nét rõ ràng nơi bụng dưới. Anh vốn không giỏi đắp chăn, tấm chăn mỏng trượt xuống phân nửa, sắp sửa rơi xuống đất thì được Tống Lâm Du nhẹ nhàng đưa tay đỡ lại.
Yết hầu hắn khẽ chuyển động.
Ban đầu, hắn chỉ định lén nhìn một chút.
Ban đầu… chỉ là muốn đắp lại chăn cho anh ấy…
Nhưng cơn ác mộng cùng vô vàn suy nghĩ trong đầu dồn ép hắn phải lập tức, ngay lúc này đây, cảm nhận thật rõ ràng sự hiện diện của Phó Yến Dung, một phút cũng không thể chờ, một giây cũng không muốn đợi.
Ngón tay Tống Lâm Du khựng lại. Rồi như có ma xui quỷ khiến, hắn khẽ kéo tấm chăn trong tay ra một chút.
Căn phòng tối đen không bật đèn, chỉ có ánh trăng dịu dàng luồn qua lớp rèm cửa mỏng đổ xuống rìa giường những vệt sáng loang lổ như gợn nước khiến tầm nhìn của Tống Lâm Du trở nên mờ mịt. Hắn quỳ trên sàn gỗ, đưa năm ngón tay về phía trước, lần theo cảm giác…
Bóng đêm đen đặc khiến mọi giác quan của con người như được khuếch đại, trở nên nhạy bén hơn. Hàng mi dài của Phó Yến Dung khẽ run nhẹ một chút khiến lòng bàn tay Tống Lâm Du suýt nữa co rụt lại theo bản năng.
Nóng quá…
Tống Lâm Du đỏ mặt khẽ cắn môi, có lẽ Phó Yến Dung thật sự vẫn đang ngủ say. Nơi quen thuộc mà hắn đang chạm tới cũng chưa lập tức phản ứng lại với sự mạo phạm này.
…
Phó Yến Dung cảm thấy giấc mơ đêm nay của mình hình như trở nên hơi kỳ lạ. Vốn dĩ mọi thứ vẫn đang theo hướng bình thường, nhưng chẳng hiểu sao đột nhiên lại bắt đầu chệch khỏi quỹ đạo… Không, hoàn toàn không hẳn là vấn đề của mơ. Tống Lâm Du trong mộng luôn thuận theo ý anh, nhưng xúc cảm thế này thì quá rõ ràng, hoặc phải nói là…
Tựa như được bao phủ bởi từng đợt sóng biển dịu dàng, như bọt nước được nắng sưởi qua, vừa nóng rực vừa mềm mại, thoải mái đến mức khiến người ta liên tưởng đến bào thai được ngâm mình trong nước ối. Cảm giác ấy khiến người ta không kiềm được mà muốn tiến sâu hơn vào lãnh địa bản năng của chính mình, một khi đã bước vào thì không thể dừng lại.
Đến mức này rồi mà vẫn chưa nhận ra bản thân không phải đang mơ thì cũng quá ù lỳ rồi… Dù sao vào không ít buổi sáng trước đây, Tống Lâm Du luôn đặc biệt thích dùng cách ngồi trên đùi anh, đánh thức một người vẫn còn đang cố nằm lì trong chăn.
Phó Yến Dung lười nhác mở mắt. Khoảnh khắc tỉnh táo, cảm giác thoải mái càng thêm rõ ràng khiến anh bất giác nheo mắt. Nốt ruồi nhỏ màu mực ở đuôi mắt lấm tấm ánh đỏ, lười biếng buông thõng nơi khóe mi, trong ánh trăng trong trẻo, quyến rũ đến mức gần như mê hoặc lòng người.
Từ tư thế quỳ trên sàn đến lúc trèo hẳn lên giường, Tống Lâm Du không chút do dự cúi đầu để mặc mái tóc che khuất viền mắt ửng đỏ. Hai bàn tay run rẩy bấu chặt lấy vạt áo ngủ của người đàn ông, lực siết quá chặt khiến cả đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch xen lẫn những mảng xanh tím.
“Tổng giám đốc Tống.” Phó Yến Dung khẽ cười, đưa tay nâng cằm đối phương, thấp giọng hỏi: “Có ai theo đuổi người khác mà theo thẳng lên tận giường không?”
Tống Lâm Du lúc này đầu óc rối loạn, không kịp phản ứng, chỉ đờ đẫn lùi lại một chút. Đôi môi còn chưa kịp khép lại lại hé ra lần nữa, cẩn trọng gọi tên anh, đôi mắt thậm chí còn chẳng nhìn rõ được tiêu điểm.
Phó Yến Dung vẫn kiên nhẫn hỏi lại: “Giám đốc Tống theo đuổi người ta kiểu này à?”
Tống Lâm Du luống cuống lắc đầu, lại ngây người vài giây, có phần tủi thân cúi đầu siết lấy đầu ngón tay, cố gắng nghĩ cách chống chế. Mãi đến cuối, hắn mới thủ thỉ: “Cũng được… có thể tạm xem là…”
“Là gì? Bạn giường à?”
Phó Yến Dung bật cười, chủ động thốt ra từ ấy. Vẻ mặt khiến người ta khó lòng đoán nổi anh đang nghĩ gì. Tống Lâm Du nghiêng đầu tránh ánh mắt của đối phương, hơi căng thẳng mím môi rồi khẽ gật đầu một cái, sau đó khẽ thở ra một hơi nhẹ.
Phó Yến Dung kéo dài giọng, lười nhác đáp một tiếng rồi bóp nhẹ mặt Tống Lâm Du ngắm nghía hồi lâu, cố tình giữ vẻ lạnh nhạt mà nói: “Đã làm bạn giường thì chỉ có thể là con chó ngoan ngoãn gọi một tiếng là đến bất cứ lúc nào. Nếu tôi không hài lòng, hôm sau phải cầm tiền cút ngay. Tổng giám đốc Tống chắc không đến mức hạ mình như vậy chứ? Rất thiệt đấy.”
Tống Lâm Du lại nhìn anh đầy sốt ruột, dường như hoàn toàn không bị mấy lời vừa rồi dọa sợ. Hắn cuống quýt quỳ gối trườn về phía trước một chút khiến nệm giường mềm mại phát ra âm thanh cọt kẹt rất nhỏ nhưng vào tai cực kỳ rõ ràng, mơ hồ mà ám muội.
Ai kia còn vòng tay ôm lấy eo Phó Yến Dung, áp mặt vào đó cọ cọ như làm nũng: “Không thiệt đâu, anh ơi. Em sẽ không để anh thấy không vui, em rất nghe lời mà.”
Đôi mắt hắn lấp lánh, tràn đầy dịu dàng lẫn ngoan ngoãn đến mức sắp tràn ra ngoài tới nơi. Một gương mặt vốn thiếu sắc hồng lại hiện lên thần thái như thế thật sự dễ khiến lòng người mềm nhũn. Trên thế gian này chẳng có ai khác khiến Tống Lâm Du trở nên dịu ngoan đến vậy, và hắn cho Phó Yến Dung biết thật rõ một điều rằng: Anh ơi, trong tất cả mọi người, em yêu anh nhất.
Cảm giác được đối xử đặc biệt thật sự rất tuyệt, chẳng ai có thể từ chối nổi.
Phó Yến Dung nhịn không được cong môi bật cười, sau đó vươn tay kéo người ôm trọn vào lòng, thuận tay lấy dây buộc tóc trên tủ đầu giường đưa cho Tống Lâm Du.
Đầu ngón tay Tống Lâm Du run run nhưng vẫn thành thạo đưa tay vòng qua sau cổ anh, cởi dây buộc tóc rồi nhẹ nhàng gom những lọn tóc dài xõa sau lưng lại.
Còn chưa kịp buộc xong, nụ hôn của Phó Yến Dung đã không thể kiềm chế mà cúi xuống áp lên môi hắn.
Không phải kiểu hôn dịu dàng thuần túy để thể hiện tình cảm mà là một nụ hôn sâu mang đầy d*c v*ng, không thể dừng lại ở bên ngoài mà ngay khi bắt đầu đã là một trận công thành đoạt đất mãnh liệt.
Đầu lưỡi tê dại lan dần tới tận gốc, từng đợt hút sâu dữ dội khiến Tống Lâm Du gần như nghẹt thở. Đầu lưỡi dây dưa quấn quýt kéo theo từng sợi bạc mỏng manh, đôi môi trong ánh trăng trở nên ướt át như kẹo táo đường óng ánh.
Mái tóc dài vốn đã gom lại gọn gàng, giờ vì đầu ngón tay không còn sức mà vô lực buông xõa ra. Phó Yến Dung bật cười khẽ rồi ra hiệu cho đối phương tiếp tục. Thế là ngón tay trơn ướt của Tống Lâm Du lại run rẩy luồn vào tóc anh một lần nữa, nhưng vì quá nhiều lần bị khóa chặt trong vòng tay cùng vô số lần bị hôn đến choáng váng nên cuối cùng lại rơi rụng hết.
Phó Yến Dung chậm rãi mở mắt, đôi môi vẫn lười nhác m*n tr*n quấn quýt, Tống Lâm Du lờ mờ nghe thấy giọng anh cất lên mang theo vẻ nũng nịu: “Tóc dài phiền thật đấy. Tổng giám đốc Tống sao còn chưa buộc xong cho tôi thế?”
Tống Lâm Du vừa nức nở vừa nghe theo lời anh nói, chẳng biết đã qua bao lâu mới buộc xong sợi dây, cột cho Phó Yến Dung một kiểu đuôi ngựa thấp.
Thích hôn anh ấy quá…
Tống Lâm Du thất thần nghĩ, rõ ràng còn chưa làm gì mà đã hoàn toàn chịu không nổi rồi…
Hắn thật sự rất thích hôn Phó Yến Dung, sao lại hạnh phúc đến mức này chứ…
“Không được ngẩn người đâu, tổng giám đốc Tống, tấn công ban đêm bất ngờ thì phải trả giá, phải khiến tôi hài lòng mới được.”
Phó Yến Dung mỉm cười nhắc nhở. Riêng gương mặt xinh đẹp kia ở đâu cũng đủ sức khiến người ta không thể kháng cự, mê hoặc lòng người đến mức vô phương chống đỡ. Sau khi hôn xong, anh chủ động dừng lại, bình thản chờ Tống Lâm Du lấy lại tinh thần.
Về việc “xử lý” một con cá, người đàn ông luôn có tiếng nói tuyệt đối.
Mà Tống Lâm Du đúng là rất nghe lời, ngơ ngác một lát rồi bắt đầu rụt rè phối hợp theo ánh mắt ra hiệu của Phó Yến Dung. Có lẽ tâm trí vẫn còn đang mơ hồ, hắn hoàn toàn không nương tay với bản thân, vừa thay đổi tư thế đã quỳ gối trở lại giường, bắt đầu “tự xử lý” chính mình.
Đầu ngón tay trắng trẻo khẽ ấn lên nơi vừa bị tưới một lớp “nước sốt” trơn trượt, từ từ lần đến phần thịt mềm còn đọng hơi ẩm của “cá con”, nhẹ nhàng v**t v* chỗ còn đang run rẩy, chuẩn bị bên trong thật cẩn thận từng chút một.
Có lẽ vì quá căng thẳng, ngón tay đưa vào cứ trượt đi mất kiểm soát. Hôm nay Tống Lâm Du cực kỳ vụng về. Có lẽ là vì trước đây luôn được Phó Yến Dung ôm trong lòng, vừa lười nhác trò chuyện vừa thong thả “thưởng thức” hắn từ trong ra ngoài. Nhưng lần này, khi đối diện với ánh nhìn thẳng thắn không hề che giấu, ai kia không khỏi đỏ bừng mặt, xấu hổ đến cực độ.
Hiển nhiên Tống Lâm Du cũng không muốn để Phó Yến Dung phải đợi quá lâu mới được “cá con”, nên có chút tức giận mà đưa tay loạng choạng mò mẫm.
“Con cá” đã lâu không được “chế biến” một cách nghiêm túc lập tức co rút theo bản năng. Lực đạo quá mạnh dễ khiến người ta phát ra tiếng kêu đau, nhưng “cá con” chỉ khẽ mím môi chịu đựng rồi lại tiếp tục lần đến những nơi càng lúc càng không ổn.
Phó Yến Dung rõ ràng không hài lòng với cách làm của ai kia. Đôi tay đang cúi đầu buộc lại tóc khựng một chút, ung dung quấn vòng cuối cùng rồi vươn tay đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay của Tống Lâm Du, giọng nhàn nhạt: “Chậm một chút.”
Cú đánh đó chắc chắn cũng truyền tới những nơi khác. Dòng nước mằn mặn trong đại dương lập tức tuôn ra rõ ràng hơn, “cá nhỏ” trong tay khe khẽ nấc lên một tiếng rồi nâng cao người hơn. Vẻ mặt vừa mơ hồ vừa bối rối, tay cũng ngừng lại giữa không trung.
Phó Yến Dung khẽ cong môi cười, co chân nhẹ nhàng đẩy đầu gối đối phương sang một bên để hắn áp sát hơn vào mép giường, mặt chôn vào lớp chăn trắng như tuyết.
Anh hơi cúi người, có phần hạ mình mà xoay cổ tay. Đầu ngón tay lướt dọc theo đường cong cơ thể đẹp mắt từ hõm lưng trượt xuống dưới, cuối cùng dừng lại bên cạnh tay của Tống Lâm Du.
Không thể nghi ngờ, tay của Phó Yến Dung có tỷ lệ hoàn hảo, thon dài có lực, trắng trẻo đẹp mắt. Trên thế giới có vô số thương hiệu trang sức cao cấp đều mong anh chịu đeo đồ của họ lên hình, thậm chí còn muốn đeo nhẫn cho từng đốt ngón tay anh để phô bày trọn vẹn vẻ đẹp của đá quý.
Nghĩ đến đây, Phó Yến Dung khẽ bật cười, động tác dừng lại, xoay mặt Tống Lâm Du sang từng chút một, ra hiệu hắn nhìn về phía hộp trang sức đang mở trên bàn trang điểm bên cạnh.
Tiếp theo, người đàn ông khẽ nhếch môi, ngữ khí thân mật mà thong dong giống như mỗi sáng trước đây đều hỏi nhóc trợ lý Tống Lâm Du hôm nay mình nên phối bộ trang sức nào. Anh cúi người sát vào tai hắn, dịu dàng thấp giọng hỏi: “Hôm nay Tiểu Du muốn chiếc nhẫn nào đây?”