Toàn thân Tống Lâm Du như hóa đá tại chỗ.
Ngón tay Phó Yến Dung chậm rãi bao lấy đầu ngón tay vẫn còn đọng hơi nước, thong thả v**t v* vài lần như chẳng hề vội vã. Anh cứ thế cúi người, lười nhác ôm lấy Tống Lâm Du.
Ống tay áo bộ đồ ngủ mềm mại tùy ý xắn lên để lộ cánh tay nhỏ nhắn. Mái tóc vừa được buộc lại cũng buông một lọn xuống bờ vai, thoạt nhìn vừa nghiêm chỉnh lại kiềm chế, giống như đang thật sự cân nhắc nên chọn món trang sức nào để tô điểm cho mình.
…Nếu như nó không khiến cổ tay của Tống Lâm Du run rẩy đến mức khó coi như vậy.
Tống Lâm Du dường như đã đoán được điều gì sắp xảy ra.
Nhẫn sao…?
Hắn nuốt khan một cái, sau đó né tránh ánh mắt người đàn ông, luống cuống chỉ đại vào một chiếc nhẫn trong hộp trang sức, là một món hàng cũ của MIREILLE Atelier.
Vòng nhẫn bằng bạc ánh lên tia sáng lành lạnh như nước. Viên đá chính là một viên kim cương lam xám cực hiếm, bề mặt được cố tình mài theo kiểu hạt thô, lặng lẽ lấp lánh như giọt nước mắt dưới ánh trăng.
Phó Yến Dung bật cười khẽ, bafn tay không nặng không nhẹ vỗ lên khe nhỏ g*** h** ch*n ai kia đang khẽ run laji còn vương chút nước. Khi tự xử lý, Tống Lâm Du vì thấy vướng víu nên đã sớm cuộn chiếc áo phông rộng thùng thình lại, vắt ngang nơi eo.
Giờ đây, mảng da mỏng manh ấy gần như trong suốt, chỉ hơi ửng đỏ nhàn nhạt. Ánh trăng rọi xuống khiến người ta chẳng phân biệt nổi rốt cuộc là ánh sáng đang chảy tràn hay chính là lớp nước mỏng như một màn sương sáng đang phủ lên trên đó.
Tất nhiên, Phó Yến Dung là người hiểu rõ nhất.
Anh liếc nhìn sợi dính lấp lánh ở đầu ngón tay mình dưới ánh trăng, tùy ý xoa nhẹ rồi mỉm cười, chậm rãi nói: “Vậy thì phiền tổng giám đốc Tống cầm chiếc nhẫn lại đây nhé.”
Từ mép giường tới bàn trang điểm thật ra chỉ là một đoạn rất ngắn, nhưng đối với Tống Lâm Du lúc này lại dài như vực sâu muôn trượng. Cơ thể vừa mới trải qua k*ch th*ch vẫn còn trong trạng thái nửa mềm nửa run, gần như theo bản năng muốn rúc vào lòng Phó Yến Dung, chỉ mong được anh ôm trọn rồi chiếm lấy đến tận sâu thẳm, chứ không phải bị bất ngờ đẩy ra.
Chỉ một đoạn đường ngắn thế thôi mà Tống Lâm Du cũng chẳng muốn bước. Lúc này, thậm chí ai kia còn có chút làm nũng, vòng tay ôm cổ người đàn ông cọ cọ, hy vọng anh có thể lập tức, ngay bây giờ, trao cho hắn tất cả những gì mình muốn.
“Cưng không muốn tặng cho anh à?” Nhưng Phó Yến Dung chẳng để tâm đến chút mè nheo đó của đối phương, trái lại còn có vẻ không vui cụp nhẹ hàng mi, giọng nói khẽ khàng mang theo một chút dỗi hờn lười nhác.
Dù chuyện quan trọng đến mấy, cũng không quan trọng bằng việc Phó Yến Dung không vui.
Tống Lâm Du lập tức dừng động tác, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt người đàn ông dỗ dành rồi lại khẽ hôn môi anh một cái. Khuôn mặt tái nhợt dán sát vào má Phó Yến Dung, chậm rãi cọ nhẹ như chú cún nhỏ đang tìm cách an ủi, dịu dàng lại mềm mại.
“Cho anh mà.” Hắn nịnh nọt: “Anh muốn gì em cũng tặng.”
Dứt lời, hắn ngập ngừng một chút, có phần không nỡ rời khỏi vòng tay đối phương. Mắt cá chân khẽ khựng lại trong giây lát rồi mới dứt khoát bước xuống sàn gỗ lạnh toát.
Thật ra khi nãy Tống Lâm Du đã quỳ bên giường một lúc, cố gắng dùng tay làm gì đó, nhưng như vậy vẫn là quá ít nên mới theo bản năng bò lên mép giường. Đến giờ, dưới đầu gối đã lặng lẽ hiện một vết xanh nhạt. Làn da không hề được che chắn bỗng chốc rời khỏi nguồn nhiệt ấm áp từ người Phó Yến Dung, vừa chạm vào không khí lạnh liền trở nên nhạy cảm lạ thường, như thể mọi cảm giác đều bị khuếch đại lên gấp bội.
Kỳ lạ thật…
“…Ưm.” Tống Lâm Du cụp mắt, bất giác rên khẽ một tiếng.
Bởi vì Phó Yến Dung đương nhiên không để hắn dễ dàng rời khỏi mình như vậy. Người đàn ông ngồi thẳng lưng dậy, mỉm cười áp mặt lên vai Tống Lâm Du đang đứng bên mép giường. Lòng bàn tay thon dài mạnh mẽ từ tốn khép lại ba ngón, chậm rãi ấn lên phần lưng dưới của hắn rồi——
“Anh…”
Lông mi Tống Lâm Du run nhẹ, không nhịn được gọi khẽ.
Hắn cứ ngỡ mình tạm thời đã thoát khỏi sự trói buộc, giống như một con cá nhỏ vừa được kéo ra khỏi nước, nào ngờ lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Vị khách xấu bụng đang xử lý hắn lúc này cứ thong thả v**t v* từng lớp vảy mềm. Chẳng bao lâu sau, nước sốt tràn ra làm ướt cả sàn gỗ sạch bóng, tí tách rơi xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ. Chính là dấu vết mà con cá nhỏ để lại.
Có hơi quá rồi…
Toàn thân Tống Lâm Du đỏ bừng.
Phó Yến Dung hôn lên vành tai hắn, cười hỏi: “Sao không đi nữa?”
Phần th*n d*** cứ dính vào nhau thế này thì sao mà bước nổi. Phó Yến Dung lại luôn biết rõ phải làm thế nào để khiến hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất động nằm im như món ăn được dọn sẵn.
Nhưng mà như vậy không được, nhẫn vẫn chưa mang về tay.
Phó tiên sinh vô cùng kiên nhẫn, vừa dịu dàng ôm lấy Tống Lâm Du trong lòng vừa khuyến khích hắn bước tiếp.
Có trời đất chứng giám, chẳng phải anh không cho hắn đi, mà là Tống Lâm Du vốn không đứng vững, cứ liên tục dựa vào anh như một nhánh hoa đăng tiêu chỉ cần rời khỏi Phó Yến Dung là sẽ rũ xuống mà chết, sống chết cũng không muốn rời khỏi anh dù chỉ một bước.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tống Lâm Du mới nghẹn ngào, mắt đẫm lệ van nài: “Anh ơi… có thể… ít một chút được không?”
“Hửm?” Phó Yến Dung khẽ phát ra một tiếng nghi hoặc. Một lúc sau, đầu ngón tay lành lạnh như ngọc khẽ cong lên, ngón áp út uể oải đặt trở lại bên cạnh ngón út, rất rộng rãi mà đáp ứng yêu cầu của Tống Lâm Du.
Bấy giờ, người nào đó mới có thể thở được đôi chút, hơi thở gấp gáp kéo dài một nhịp, cả người như sắp ngã quỵ.
Không còn cách nào khác, dù Phó Yến Dung chỉ tùy tiện chạm vào, cũng đã khiến hắn chịu không nổi. Với Tống Lâm Du, điều đó thật sự quá mức.
Cuối cùng cũng thoát khỏi vòng ôm của anh, Tống Lâm Du loạng choạng bước lên hai bước như đang đi trên mặt nước chao đảo rồi khẽ chạm vào chiếc nhẫn ấy.
Khi nâng niu chiếc nhẫn trở về trong vòng tay Phó Yến Dung, gương mặt ai kia vẫn còn vương nước mắt mơ hồ. Thấy vậy, Phó Yến Dung không tiếc lời khen ngợi, mỉm cười hôn lên má hắn, dịu dàng nói: “Ngoan lắm.”
Được khen khiến Tống Lâm Du vui sướng, lâng lâng như bay. Người nào đó xấu hổ mím môi, gần như không dám nhìn vào ánh mắt đầy ý cười của người đàn ông, chỉ có thể vô cùng nghiêm túc nâng chiếc nhẫn đơn giản ấy lên, trịnh trọng hỏi: “Anh ơi, em có thể… đeo cho anh được không?”
Giọng điệu của Tống Lâm Du thành kính đến mức sắp tràn ra ngoài, tựa như đây không phải một trò đùa thoáng qua mà là lời thề trang nghiêm được thốt ra trước ánh nhìn của thượng đế, giữa trời đất đầy những vị thần.
… Là một chiếc nhẫn.
Sắc mặt Phó Yến Dung hơi khựng lại một chút. Sau đó, anh khẽ cười, nụ cười mang theo cảm xúc mà Tống Lâm Du hiếm khi nhìn thấy khiến hắn không thể đoán nổi đó là gì.
Là tiếc nuối, là mơ hồ, là buông bỏ, hay… xót xa?
Chẳng hiểu sao, Tống Lâm Du bỗng trở nên lóng ngóng. Hắn nghiêng người lại gần, ánh mắt lo lắng sốt ruột dán chặt lên Phó Yến Dung như thể rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng thần sắc đó chỉ thoáng qua trên gương mặt Phó Yến Dung trong chớp mắt. Giây tiếp theo, anh ngẩng đầu, không nói một lời, chỉ đáp lại bằng hành động.
Những ngón tay thon dài xinh đẹp rơi vào trong lòng bàn tay Tống Lâm Du.
Tống Lâm Du bất giác nín thở, chẳng dám có thêm động tác thừa nào, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy gốc ngón tay người đàn ông rồi chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương màu lam xám vào, từng chút từng chút một đẩy sâu hơn cho đến khi vừa khớp hoàn hảo, ôm trọn lấy tận trong gốc ngón tay.
Đầu ngón tay Phó Yến Dung vẫn còn dính thứ dịch lạnh và ẩm mà hắn để lại, vì vậy việc đeo nhẫn diễn ra dễ dàng hơn nhiều.
Tống Lâm Du bất giác nghiêng đầu, từ phía sau tai kéo dài đến bên cổ đều đã phủ kín một mảng đỏ ửng rực rỡ. Nhìn dáng vẻ này của đối phương, Phó Yến Dung khẽ cong khóe môi, nghiêng đầu hôn hắn thêm một lần nữa.
Nụ hôn lần này mang theo cảm giác nắm chắc phần thắng trong, bởi vậy càng xen lẫn thêm nét trêu chọc đầy ung dung của một kẻ đi săn.
Người đàn ông bắt đầu hôn từ giữa chân mày men dọc sống mũi, từng chút một ngắt quãng rồi nối tiếp, sau đó thong thả ngậm lấy môi trên của Tống Lâm Du chậm rãi m*t nhẹ, không vội không gấp mà lặng lẽ lấn sâu. Cả quá trình dây dưa lẫn thân mật, như thể muốn lấy đi toàn bộ dưỡng khí trong phổi Tống Lâm Du, khiến hắn hoàn toàn rơi vào ảo giác mang tên Phó Yến Dung.
Ngón tay đang đeo nhẫn men theo đường cong mềm mại mà bình tĩnh tìm kiếm, không chút do dự xuyên qua vùng đầm lầy đã ướt đẫm hỗn loạn.
Vành nhẫn bạc sáng lấp lánh theo động tác của chủ nhân kẹt vào phần thịt mềm trắng bệch như cá con, khiến sinh vật bé nhỏ vốn đã dần yên ổn ấy khẽ cong người một cách không dễ nhận ra, vùng vẫy bất an trên thớt gỗ nhưng rồi lại bị sức lực mạnh mẽ hơn đè xuống.
“Tống Lâm Du.” Phó Yến Dung gọi khẽ tên hắn.
Ngón tay tròn trịa, sạch sẽ được bao bọc lấy. Tiếp đến là đốt thứ nhất, đốt thứ hai… cho đến chiếc nhẫn ở tận gốc ngón áp út. Chiếc nhẫn lam xám không hề cho Tống Lâm Du cơ hội phản kháng mà cứ thế chen vào, lướt qua lớp da mềm mại nhất kẹt lại ở phía trong, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Kim loại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt giống như có một hạt cát không thể phớt lờ tồn tại trong lớp thịt mềm, từng giờ từng phút đều không ngừng nhắc nhở rằng nó đang ở đó, bắt buộc hắn phải dùng nhiều nước mắt hơn nữa để mài giũa, cho đến khi nuốt chửng nó, biến nó thành một viên ngọc trai lấp lánh.
Ngón tay Phó Yến Dung vốn đã ướt đẫm, giờ đây chỉ cần khẽ nhúc nhích là có thể dễ dàng rút ra, để lại viên ngọc đẹp đẽ ấy ở bên trong.
Toàn thân run rẩy theo từng cơn co giật, Tống Lâm Du không kiềm được mà khẽ rùng mình hai lần, vừa run rẩy vừa khẩn cầu: “Anh ơi, anh cầm theo đi được không, đừng để lại—”
“Nhưng tôi lại muốn để lại cho em hơn.” Phó Yến Dung cười một cách vô tội, nhìn Tống Lâm Du cứ liên tục dụi mặt vào mình cầu xin tha thứ, vừa cười vừa nói: “Viên đá quý này rất hợp với em mà.”
Thế nhưng, ngoài viên đá quý ấy ra, thứ còn lại thực sự chẳng có gì cả.
Không có tay của anh, cũng không có điều hắn vẫn luôn mong muốn.
Đôi mắt Tống Lâm Du đỏ hoe vì uất ức. Hắn cứ thế áp mặt vào má Phó Yến Dung mà hôn không ngừng, như một chú cá nhỏ liên tục hôn bờ đá mong mỏi. Ga giường vì bị thấm nước mà nhăn nhúm dính bết vào nhau, nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ cả đêm cũng chẳng thể khô lại được. Phó Yến Dung liếc nhìn chiếc giường đáng thương của mình, suy nghĩ một chút rồi quyết định–
Quyết định nằm xuống, lười biếng chống tay gối đầu, thoải mái nằm xem trò vui.
Ai bảo Tổng Tống lúc nãy còn rất tự tin từ chối lời đề nghị “đi cửa sau” của anh cơ chứ.
Không vội.
Tống Lâm Du thấy anh như vậy thì sững sờ. Đôi mắt dần mở to vì kinh ngạc, có cảm giác như toàn bộ nhận thức của bản thân vừa bị đảo lộn.
Bảo Tống Lâm Du tự thân vận động lúc này là chuyện không thể, vì giờ hắn còn chẳng còn chút sức lực nào để mà nhúc nhích, chưa kể ai kia còn tỏ rõ thái độ: “Tôi chỉ muốn trêu em thôi.”
Dù có can đảm đến mấy, hắn mà liều mạng nhào tới mukbang thì cũng chỉ có thể nhặt hai miếng lấy lệ, hoàn toàn không thể giúp con cá nhỏ này hồi sức lại.
“Đừng mà…”
Tống Lâm Du nằm úp lên người anh, nũng nịu cầu xin.
Ban đầu là xin lỗi, sau đó là làm nũng, tóm lại là đã dùng hết mọi cách có thể nghĩ ra, có thể gọi thế nào cũng gọi rồi. Hết “anh ơi”, “cục cưng”, “ông xã yêu”, thậm chí còn có mấy kiểu gọi không thể nói ra được, tóm lại là vô cùng thảm thiết.
Phó Yến Dung vừa nghe vừa cười, gương mặt khi cười đẹp đến mức khiến Tống Lâm Du không thể nào giận nổi, chỉ có thể tiếp tục đáng thương van xin.
“Em chịu hết nổi rồi… em xin anh mà… xin anh đấy, anh ơi…”
Tống Lâm Du cúi đầu, như một nhành cây trinh nữ khẽ cụp xuống trong mệt mỏi.
Thân cây trinh nữ bị người ta kẹp trong tay nghịch ngợm. Những phiến lá chẳng thể khép lại như bình thường, nhưng vì quá khao khát được bắt lấy con mồi nên đành bắt chước theo ký ức cũ cố níu lại chút bản năng cuối cùng, đỏ ửng đến tận cùng.
Mong muốn non nớt và thẳng thắn ấy lộ rõ qua từng cử động. Thân hình Phó Yến Dung đẹp đến mức dù cách một lớp vải mỏng vẫn cảm nhận được đường cong săn chắc nơi eo. Làn da mỏng phủ lên phần bụng thon gọn theo từng nhịp thở mà lộ ra những đường nét rõ ràng, gầy nhưng rắn rỏi, toát lên một sức căng khiến người ta chẳng thể nào kháng cự nổi.
Bình thường mỗi lần anh đăng ảnh selfie, fan đều lén lút bình luận bên dưới nào là “Đại ca ơi, cho bọn em xem eo một chút đi”, hay “Anh cho bọn em nhìn hai mắt cơ bụng với”. Khi chụp tạp chí thì càng ăn ý hơn nữa, cả nhóm cùng nhau để lại những bình luận lấp lánh phía dưới comment: “Chụp chỗ nào thì mấy người tự hiểu nhé! Đừng có ngốc vậy! Anh tui ngoài cái mặt ra thì còn khối thứ đáng để chụp!”
Lúc được no mắt nhất chính là trên phim. Để thể hiện tâm trạng nhân vật, đạo diễn thường sẽ sắp xếp một trận mưa lớn giữa đoạn cao trào, mà những khi đó, fan vừa bị kỹ năng diễn xuất xuất thần của Phó Yến Dung cuốn hút vừa không quên tranh thủ thưởng thức đường nét cơ bắp mờ ảo hiện ra trong làn nước, mặc kệ nước mắt rơi từ khoé môi cũng chẳng muốn dừng.
Tóm lại, với tư cách là trợ lý cũ của Phó Yến Dung đồng thời là người điều hành âm thầm, cần mẫn, chưa từng bị ai phát hiện trong siêu thoại của người đàn ông, Tống Lâm Du hiểu rất rõ cơ bụng của Phó Yến Dung có sức hấp dẫn đến mức nào.
Ừm…
Dù gì thì cơ hội được thấy cũng cực kỳ hiếm.
Vậy mà giờ đây, thân hình bao người muốn nhìn cũng chẳng được ấy lại đang ở ngay trước mắt hắn, muốn nhìn lúc nào cũng được.
Thậm chí không chỉ là nhìn…
Hắn khao khát, vô cùng khao khát được chạm vào từng đường nét trên người Phó Yến Dung.
Không dám ngồi lên nơi khác nên Tống Lâm Du đành chịu một thân mồ hôi đầm đìa, chống tay nâng người lên một chút để phần cơ thể vẫn chưa được v**t v* có thể dán sát vào anh, di chuyển từng chút từng chút như muốn tận dụng từng giây từng phút để cọ sát, để làn da mềm mại kia chăm sóc trọn vẹn mọi khát cầu đang âm ỉ rạo rực, rồi sau đó…
Vào giây phút ai kia hơi dịch người, Tống Lâm Du chỉ thấy nốt ruồi xinh đẹp nơi đuôi mắt Phó Yến Dung khẽ cong đầy tinh quái, anh cười khẽ rồi hỏi: “Cọ có sướng không?”
Tống Lâm Du đờ đẫn gật đầu.
“…Như được vớt lên từ trong nước vậy.”
Phó Yến Dung cười, đưa tay vỗ vỗ lên má hắn.
Thật ra trong giọng anh vẫn mang theo chút ý cảnh cáo nhẹ nhàng, nhưng Tống Lâm Du lại sáp lại gần hôn hai cái lấy lòng. Bộ dạng dính người chẳng khác gì con mèo nhỏ, thế mà dường như chẳng có tác dụng gì nên cuối cùng đành tạm thời bỏ cuộc.
Phó Yến Dung liếc nhìn bộ đồ ngủ đáng thương của mình.
… Thôi, khỏi nhìn nữa cũng được.
Anh thản nhiên cởi từng chiếc cúc áo.
Yết hầu Tống Lâm Du theo phản xạ khẽ động một cái, giây tiếp theo lập tức bị Phó Yến Dung tóm lấy đặt sang một bên rồi bị anh trở người không cho kháng cự.
Người ban nãy còn nằm lười kia rốt cuộc cũng “đại phát từ bi” ngồi dậy, khẽ nghiêng đầu, duỗi vai như đang giãn gân cốt, tiếp theo từ tốn khép lòng bàn tay siết lấy eo Tống Lâm Du. Phó Yến Dung nở nụ cười, cố tình nhấn mạnh giọng cảnh cáo: “Đã thấy sướng rồi thì lát nữa đừng có cầu xin nữa đấy.”
Tống Lâm Du cuối cùng cũng bắt đầu thấy xấu hổ, không nói tiếng nào, chôn mặt vào gối.
Chỉ là, nếu phía sau Tống Lâm Du có cái đuôi thì chắc chắn đã vểnh lên rồi vẫy tít như chó con, mà tốt nhất là được Phó Yến Dung dùng một tay nắm lấy, nhẹ nhàng v**t v* theo chiều lông ấy.
…
“Đợi, đợi một chút——”
Tống Lâm Du siết chặt đến mức đầu ngón tay trắng bệch, mới chỉ bắt đầu thôi mà cả người đã không chịu nổi, căng cứng lại rồi nặn ra một câu yếu ớt, giọng khẩn thiết mà run rẩy: “Nhẫn——”
“Không sao.” Phó Yến Dung tiện tay xoa một cái lên chỗ tiểu nguyệt hơi sưng của hắn, đôi mắt híp lại đầy vui vẻ. “Được mà bảo bối, mỗi lần chẳng phải đều được sao?”
“……”
“Mới nãy bảo cưng kiềm chế một chút rồi, giờ anh cũng hết cách rồi đấy.”
Phó Yến Dung bật cười khẽ, cúi người hôn lên cái gáy trắng mịn của Tống Lâm Du.
Giọng điệu xấu xa ấy hoàn toàn chẳng lọt vào tai Tống Lâm Du, chỉ riêng từ “bảo bối” đã khiến đầu óc hắn choáng váng, Phó Yến Dung nói gì cũng gật, làm gì cũng ngoan ngoãn đáp “được”.
Chỉ là, dỗ thì vẫn dỗ. Nhưng khi chưa chơi đủ, Phó Yến Dung nhất định sẽ không chịu dừng tay.
Dù sao thì…
Ngay từ lúc ban đầu đối thoại với hệ thống tự cứu, chẳng phải đã có đáp án rồi sao?
“Miễn không chơi quá đà thì hôm sau tên đó vẫn có thể bò dậy được.”
Thời gian vẫn còn nhiều lắm.