Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 61

Trăng gần như đã lên tới đỉnh đầu.

Nhiệt độ trong phòng âm thầm tăng lên vài độ, dường như ngay cả hơi nước ẩm ướt cũng bị ép đến mức ngưng tụ thành hình, hóa thành một tầng sương mỏng mơ hồ vương vấn giữa hai người.

Cảm giác mà Phó Yến Dung mang lại đối với Tống Lâm Du mà nói, luôn luôn rõ ràng và mãnh liệt, giống như bị nắm lấy mạch sống, kh*** c*m khiến người ta không thể nào kháng cự.

Thật ra từ sau đêm Phó Yến Dung về nước, họ không còn quấn lấy nhau triền miên như trước nữa. Những lần ít ỏi sau đó cũng chỉ là khởi đầu vội vã, rồi rất nhanh đã bị anh thu dọn sạch sẽ.

Dù Tống Lâm Du có vùng vẫy cỡ nào, có khao khát đến mức gục ngã, vật vờ trong đòi hỏi ra sao thì Phó Yến Dung vẫn luôn điềm tĩnh, thong thả nắm chắc nhịp độ, dễ dàng đẩy hắn đến giới hạn kiệt sức.

Tống Lâm Du hiểu rõ hơn ai hết rằng Phó Yến Dung có thể thuận theo h*m m**n, nhưng tuyệt đối sẽ không để bản thân bị cuốn theo nó.

Vì vậy, sau lần tái ngộ ấy, chính Tống Lâm Du cũng có chút lo sợ.

   

Hắn không rõ liệu bản thân có còn là kiểu người Phó Yến Dung thích hay không, cũng chẳng biết những điều anh từng để tâm giờ có còn quan trọng nữa không…

…Nhưng đêm nay, hắn đại khái đã có câu trả lời.

Chưa từng thay đổi.

Phó Yến Dung vẫn luôn là kiểu người giỏi dỗ dành nhưng chẳng bao giờ biết dừng. Mặc cho Tống Lâm Du nghẹn ngào r*n r*, anh chỉ cười khẽ hôn lên má hắn, thuần thục nắm bắt từng chuyển động trên cơ thể, biến con cá nhỏ dưới thân thành một con rối khớp khít như được tạo ra riêng cho mình.

Chăn bông mềm mại buông lơi bên tay Tống Lâm Du, phát ra những âm thanh loạt soạt khe khẽ.

Làn da trắng muốt dần ửng đỏ, tương phản rõ rệt với lớp vải bên dưới.

Tống Lâm Du vốn đã gầy, nhưng những chỗ để nắm vẫn rất mềm mại. Tay hắn run rẩy di chuyển, vừa định trốn ra phía trước thì lập tức bị giữ lại đưa về chỗ cũ.

Dù vậy, thật ra không phải Tống Lâm Du chủ động muốn bỏ chạy…

Chỉ là Phó Yến Dung vẫn luôn xấu tính như thế, thích dụ dỗ bên tai hắn, dùng tóc ẩm mềm cọ vào mặt hắn, khóe mắt cong cong thoải mái, nhẹ nhàng hỏi: “Muốn dừng lại không, bé yêu?”

Tống Lâm Du ngẩn ra một lúc, vô thức dụi mặt vào anh rồi trong lúc nước mắt lăn dài, nhẹ nhàng lắc đầu.

   

Phó Yến Dung thở dài một hơi, có vẻ rất tiếc nuối.

Tống Lâm Du quá ngoan, mà ngoan quá cũng có cái hại, báo hại rất nhiều lúc Phó Yến Dung chẳng dễ gì tìm được cớ để trêu hắn.

Nhưng Phó Yến Dung rất giỏi điều chỉnh cách nói chuyện của mình, tuyệt đối không bao giờ bỏ dở giữa chừng. Thế là anh chậm rãi giảm bớt tốc độ và lực đạo, ghé sát tai hắn, thở dài như than thở: “Nhưng em sắp mất nước đến nơi rồi, phải làm sao đây?”

Bị nói như vậy, Tống Lâm Du mới ý thức được đúng là mình khóc quá nhiều, có phần ngượng ngùng rụt người lại, khẽ nhúc nhích muốn bò tới phía trước để với lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường.

—Nhưng ngay giây sau đã bị kéo mạnh về.

Phó Yến Dung giữ chặt lấy phần hõm lưng vừa bị ép lõm xuống, diễn rất đạt, thở dài một hơi đầy nuối tiếc rồi hỏi: “Sao cứ nghĩ đến chuyện chạy suốt vậy?”

Đúng là kẻ xấu lại còn giành nói trước.

Tống Lâm Du lúc này mới nhận ra nét xấu xa trong câu hỏi của anh, nhưng đã không kịp nữa rồi. Thứ nóng bỏng đang chậm rãi cọ sát qua lại, lực đạo không quá mạnh nhưng cố tình kéo dài từng chút cảm giác khiến người ta không thể trốn tránh.

Phó Yến Dung vẫn luôn như vậy.

Tống Lâm Du mường tượng nét mặt anh lúc này trong đầu. Vì không thể nhìn thấy, hắn bất giác tự tưởng tượng dáng vẻ anh đang mang. Đôi mắt, sống mũi đến khóe môi hơi cong lên chắc chắn đều rất sinh động, rất đẹp, mang theo một nụ cười dịu nhẹ.

   

So với sự lạnh lùng xa cách khi vừa gặp lại, nét mặt như thế này mới thật sự hợp với Phó Yến Dung.

Ngay khoảnh khắc sau đó, người hắn bỗng bị lật lại.

Tóc mái rủ trước trán được ai đó nhẹ nhàng vén lên, để lộ khuôn mặt còn đọng hơi nước, đỏ ửng lấm tấm mồ hôi, khóe môi vẫn mang theo tiếng th* d*c vô thức. Lớp vảy mềm mại của chú cá nhỏ lấp lánh ánh nước, từng làn bọt mỏng xao động bên ngoài, phần thịt mềm mịn ngoan ngoãn ôm lấy từng nhịp chuyển động, quấn chặt đến mức không kẽ hở. Vừa nãy còn bị trêu chọc đến phát run, giờ lại ngoan ngoãn nằm yên, mềm nhũn như sắp tan chảy.

Mà Tống Lâm Du lại còn ngoan ngoãn dùng tay đỡ lấy khe hở đang khép chặt, cố gắng tách ra để Phó Yến Dung có thể dễ dàng thưởng thức chú cá chép ẩm ướt trong tay mình.

So với khi bị đặt nằm úp, thật ra Tống Lâm Du thích nhìn thấy mặt Phó Yến Dung hơn. Bởi vì có như vậy, hắn mới dễ dàng quan sát từng biểu cảm của anh.

Không cần phải tưởng tượng nữa.

Vui vẻ, thỏa mãn, hưng phấn, Tống Lâm Du đều cảm nhận được trực tiếp mọi cảm xúc của Phó Yến Dung, sau đó tiếp nhận hết không sót chút nào rồi từ đó đạt được kh*** c*m tột cùng về mặt tâm lý.

Thế nên, khi nghe người dưới thân phát ra một tiếng khóc ngắn ngủi nghẹn ngào mang theo cảm giác như sắp vỡ vụn, Phó Yến Dung cũng không bất ngờ.

Chắc là vẫn chưa đến mức quá giới hạn đâu

   

Người đàn ông nghĩ vậy, sau đó đầy hứng thú mà dừng lại, khẽ nâng mặt Tống Lâm Du lên, xoay cằm hắn qua để nhìn kỹ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, là sướng đến bật khóc.

Không chỉ có thế.

Đối diện với đôi mắt đen láy vẫn còn mang theo ý cười kia, Tống Lâm Du chẳng thể làm gì khác ngoài đưa tay lên che lấy gương mặt quá đỗi rối loạn của mình, trông vừa ngượng ngùng vừa bất lực. Nhưng đồng thời, hắn cũng rất thật thà, cố gắng níu lấy anh thật chặt, không cho anh rời đi, siết đến mức khiến cả Phó Yến Dung cũng hơi đau.

Người đàn ông bật cười, bóp nhẹ cằm đối phương, cúi xuống hôn một cái. Không lâu sau, yết hầu khẽ động, thốt ra một từ có phần hơi quá đáng.

…Không, không phải vậy.

Tống Lâm Du vốn định hoảng hốt phản bác, nhưng Phó Yến Dung lại kéo hắn sát vào người hơn một chút, thanh âm lười biếng vang lên: “Không phải à? Đến cả nhẫn cũng đưa rồi mà vẫn muốn thêm, trời sinh đã ham như vậy?”

Từng câu chất vấn dội vào tai như những đợt sóng không ngừng dâng cao khiến Tống Lâm Du như đang trôi dạt lênh đênh trong biển, càng nghe càng cảm thấy bản thân thật sự đúng là loại người không biết xấu hổ, đến mức gần như chẳng còn giữ được chút lý trí nào.

Hắn muốn giải thích rằng em chỉ như vậy với anh thôi… nhưng rồi, lại cảm thấy trong lòng rằng thật ra như thế cũng chẳng có gì không ổn.

   

Miễn là Phó Yến Dung thích, hắn có thể cứ như thế này mãi cũng được.

Vốn dĩ đã luôn… muốn được anh làm này làm kia…

Thế là Tống Lâm Du ngoan ngoãn lặp lại từng chữ những lời Phó Yến Dung nói. Anh nói một từ, hắn lập tức thừa nhận mình đúng là như vậy, đúng là muốn trở thành kiểu người mà anh nói, vừa nói vừa run rẩy, âm cuối mang theo một tiếng nấc mềm yếu.

Trong lớp thịt mềm co chặt của chú cá nhỏ vẫn còn sót lại dị vật không thể phớt lờ đang ép sát vào nơi nhạy cảm nhất khiến phần cơ mỏng manh như vầng trăng nhỏ khẽ co giật, run rẩy đến mức không chịu nổi.

Sau đó, chú cá nhỏ bất lực bị mắc cạn trên bờ bị người nắm chặt, cố định lại. Trước khi hoàn toàn bị lấp đầy bởi dòng nước sốt ướp đậm đà, nó đã nhận được một câu hỏi thì thầm như tự nói với chính mình.

Nên rót ở đâu là tốt nhất đây?

Việc xử lý cá là một quá trình cần lặp lại nhiều lần nên có rất nhiều chỗ có thể sử dụng. Trước ngực của Phó Yến Dung cũng không phải là không được yêu thích, bởi lẽ như vậy sẽ tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Những quả đỏ rực rỡ điểm xuyết chất lỏng trắng mềm mại như tuyết, vốn dĩ là phần thịt quả mềm mại nhất, được bày trên đĩa trông như những bông mai đỏ nở rộ giữa tuyết trắng.

Tuy nhiên, thực ra phần hậu huyệt cũng rất thú vị. Với vẻ ngoài ngây thơ quấn lấy lớp nước trắng đục, ăn vào miệng trông cũng rất hấp dẫn.  Khi thực khách thưởng thức theo cách này, mọi thứ sẽ được xử lý sạch sẽ, đồng thời cũng tiện lợi cho lần xử lý tiếp theo. Còn khuôn mặt hơi đỏ ửng cúi thấp, nghiêm túc l**m láp, miệng khẽ mở, để lộ một biểu cảm vừa tuyệt diệu vừa tham lam.

   

Thịt cá quả thực là một món ăn hiếm có khó tìm nhỉ?

Tuy nhiên, nếu để Tống Lâm Du cân nhắc, hắn cũng có cách chế biến mà bản thân yêu thích. Dù sao, với tư cách là một đầu bếp nam, luôn có những phần cố ý để lại xử lý sau cùng.

Phần phía trước của con cá nhỏ vốn luôn khó chịu, nếu có thể bị ép mạnh vào nhau rồi chà xát sẽ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa, khi nước sốt được rót xuống từng dòng từng dòng, những bọt trắng đẹp mắt liên tục nổi lên bám trên bề mặt tạo nên một cách trình bày hơi se miệng nhưng đầy hấp dẫn.

Dù có bao nhiêu lần đi nữa, nếu để Tống Lâm Dư lựa chọn, hắn vẫn sẽ chọn cách tiếp theo. Cách ấy sẽ khiến hắn cảm nhận được sự hiện diện của Phó Yến Dung một cách rõ ràng nhất dẫu nó có thể mang đến cảm giác k*ch th*ch tột độ, nhưng đồng thời cũng có thể nhận được một lời khen “tuyệt vời” từ đối phương.

Không có gì tuyệt hơn thế, và lần này cũng không ngoại lệ.

Tống Lâm Dư vòng tay qua gáy Phó Yến Dung không để người kia rời đi. Sau đó, hắn dùng ngón tay đẩy ra, phô bày phần tinh hoa nhất của thịt cá, nơi thịt hồng mềm mại lấp lánh ánh nước vẫn chưa thỏa mãn đã sẵn sàng từ lâu.

Phó Yến Dung khẽ cười, chấp thuận lời thỉnh cầu ấy. Quá trình rót vào diễn ra chậm rãi. Chất lỏng nặng nề từ sâu bên trong dần khiến chỗ đó hơi nhô lên. Tống Lâm Dư đặt tay lên, ngẩn ngơ cảm nhận, khóe mắt ửng đỏ với những giọt nước mắt lăn dài tí tách, trông ngây ngô đến mức đáng yêu. Phó Yến Dung hôn lên vành tai hắn, lập tức được con cá nào đó  đáp lại bằng những nụ hôn rối loạn, giọng khàn khàn buông lời yêu lảm nhảm.

   

Ừm, có lẽ là hơi nhiều rồi.

Cuối cùng, khi trời đã tờ mờ sáng, lối vào phủ vảy của cá nhỏ đã trở nên rối bời, nước sốt tràn khắp nơi. Nếu không rửa sạch cẩn thận, e rằng không thể tiếp tục được nữa.

Phó Yến Dung vào phòng tắm cùng Tống Lâm Du. Đầu tiên anh xả đầy nước vào bồn, đưa tay khuấy nhẹ vài cái, tiện thể nhặt lấy chiếc nhẫn kim cương xanh xám đã bị ngấm nước. Trong làn hơi nước, chiếc nhẫn được đặt lên bàn trước gương rửa mặt, mơ hồ phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp.

Tống Lâm Du mệt đến mức không còn mấy sức, chỉ có thể để dòng nước chảy qua người mình như một cách rửa trôi đơn giản. Nhưng ở nơi đã quen thuộc với kh*** c*m sâu đậm kia, dù chỉ là dòng nước dịu nhẹ cũng đủ khiến hắn run rẩy vì cảm giác trống rỗng lạ lùng. Không rõ Phó Yến Dung là vô tình hay cố ý mà không hề ra tay giúp đỡ, chỉ cúi đầu nhìn thời gian trên chiếc điện thoại tiện tay mang theo, sau đó đặt nó cạnh chiếc nhẫn rồi mở vòi sen phía trên.

Trên người anh cũng dính dớp không ít, rửa sạch xong liền trở nên sạch sẽ và cuốn hút trở lại. Mái tóc dài ướt át rũ xuống hai bên. Đuôi mắt vì hơi nước hoặc vì một lý do nào đó mà trở nên đỏ hồng, điểm xuyết nốt ruồi nhỏ rõ ràng, tạo cảm giác lười nhác nhưng quyến rũ. Đường nét gương mặt thì tinh xảo đến mức khó tin, từ trên xuống dưới đều không tìm ra chút khuyết điểm nào.

Ánh đèn trong phòng tắm rất rõ, rõ hơn nhiều so với ánh sáng mờ nhạt từ phòng ngủ ban nãy, đủ để nhìn thấy mọi thứ một cách chi tiết. Người ta vẫn nói: “Dưới đèn mới thấy rõ mỹ nhân, còn trong sương chỉ là hoa trong gương,” vậy mà lúc này hai điều kiện ấy lại cùng lúc hiện hữu.

Yết hầu Tống Lâm Du khẽ động, gương mặt đỏ thêm một chút rồi theo bản năng siết chặt dòng nước đang chậm rãi tràn ra ngoài, khẽ rên lên vài tiếng mềm mại như đang làm nũng.

   

Phó Yến Dung mỉm cười nghiêng đầu nhìn. Bước chân không một tiếng động như một con mèo dẫm lên nền nước tiến về phía bồn tắm, không nói không rằng mà ấn nơi vẫn đang rò rỉ từng đợt nước lại. Ngón tay dễ dàng luồn vào phần cong như vầng trăng mảnh, kéo người vào sát trước mặt mình.

“Xong chưa?” Phó Yến Dung hỏi.

“…Dạ.” Tống Lâm Du theo phản xạ khẽ đứng dậy chui vào lòng anh, tuôn theo bản năng dụi mặt vào má người đàn ông rồi đặt lên đó từng chuỗi nụ hôn không dứt. Phó Yến Dung nheo mắt, thoải mái đón nhận sự thân mật ấy, sau đó đưa tay ôm trọn lấy đối phương, nhẹ nhàng vớt người ra khỏi làn nước ấm áp. Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn ôm hắn trong vòng tay.

Tóc mái ướt sũng của Tống Lâm Du xõa xuống, che đi phần nào biểu cảm ngây ngô. Làn da vừa được nước rửa qua trắng đến gần như trong suốt, vì vậy mọi dấu vết trên đó lại càng rõ ràng hơn.

Trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, Tống Lâm Du nhận ra mình đã bị đưa đến trước gương trong phòng tắm.

Hắn vô thức nín thở, cả người khẽ căng lên. Lúc này Tống Lâm Du đang dựa vào lồng ngực Phó Yến Dung, bị anh nửa ôm nửa giữ trước gương, hai tay nâng mặt lên chậm rãi quan sát. Động tác phóng túng ấy khiến mọi thứ đều hiện rõ mồn một trong gương.

Phó Yến Dung bật cười khẽ, rồi buông tay ra. Tống Lâm Du hoảng hốt chống tay lên bồn rửa, tay còn lại theo bản năng bám chặt vào viền gương. Phó Yến Dung cứ thế ung dung tiếp tục trò đùa của mình.

   

Chẳng biết đã qua bao lâu, đương lúc đầu óc mơ hồ rối loạn, Tống Lâm Du nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Phó Yến Dung vang lên. Động tác vì thế cũng chậm lại.

Phó Yến Dung cầm điện thoại, liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, khẽ tặc lưỡi, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Tống Lâm Du, vẻ mặt dửng dưng khiến người khác khó lòng từ chối: “Nghe máy giúp tôi đi.”

…Cái gì…?

Tống Lâm Du gần như áp sát vào mặt gương, đôi tay ướt sũng chỉ còn biết bấu chặt vào tấm kính lạnh ngắt để giữ thăng bằng. Giờ mà bảo hắn buông ra thì quả thực là chuyện không thể. Thế nhưng trên màn hình vẫn hiện cuộc gọi đến từ Quý Thừa không ngừng thúc giục. Tống Lâm Du ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phó Yến Dung, cắn môi, cố gắng nhích ngón tay một cách khó nhọc, muốn bấm nút nghe nhanh nhất có thể.

…Ấn trúng rồi, nhưng điện thoại cũng rơi xuống luôn.

Nhịp độ này thật sự quá đáng sợ. Tống Lâm Du gần như bật khóc vì bị đẩy đến giới hạn, nhưng tiếng chuông báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối khiến hắn chẳng dám phát ra một âm thanh nào, chỉ đành cắn chặt môi, níu lấy tay Phó Yến Dung, run rẩy chịu đựng trong lặng lẽ vì phản ứng quá mức.

Mái tóc dài màu đen của người đàn ông vẫn còn ướt, xõa xuống, cúi đầu khiến một phần gương mặt bị che khuất. Phó Yến Dung ôm Tống Lâm Du bằng một tay, cúi xuống nghe điện thoại, giọng điệu thản nhiên: “Sao vậy?”

“…Tuy không muốn làm phiền cậu sớm như vậy, nhưng vụ ‘Khi con tim rung động’ là sao thế? Trình Diễm…”

   

Phó Yến Dung nhìn vào gương, cười hờ hững rồi từ chối: “Chuyện đó hả? Gọi lại sau đi, giờ tôi vẫn chưa ngủ, díu lắm rồi.”

“…?”

Không để người bên kia kịp phản ứng, Phó Yến Dung dứt khoát ngắt cuộc gọi rồi ung dung tiếp tục trò chơi của mình. Hơi thở nóng hổi của Tống Lâm Du mờ mịt trên mặt gương lạnh lẽo, thân thể mềm mại vì k*ch th*ch mà dần trở nên run rẩy, từng âm thanh phát ra chỉ còn là những tiếng rên đứt quãng không thành câu chữ.

“Đáng thương quá.” Phó Yến Dung vừa cười vừa thì thầm, tiếp tục dấn sâu cho đến tận cùng, mặc cho chất lỏng sền sệt văng tung tóe lên gương.

Đến khi ôm người trở lại giường, Phó Yến Dung cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Ánh sáng ban mai mờ nhạt len qua rèm cửa chiếu vào, để lại những vệt sáng lấp lánh. Người đàn ông tách ra, lười biếng chui vào chiếc gối mềm, đưa tay kéo tấm chăn bên cạnh, giống như trẻ con mà quấn chặt lấy cả hai trong không gian tối om.

Lẽ ra nên xử lý lại lần nữa, nhưng lần này Tống Lâm Du đã vô cùng nghiêm túc cầu xin được “ngậm mà ngủ” khiến Phó Yến Dung đành bất lực chịu thua. Vừa mới nằm xuống đắp chăn, người bên cạnh đã dụi dụi rồi chui tọt vào lòng anh, còn đưa tay vỗ vỗ lưng anh như đang dỗ trẻ con đi ngủ.

Đáng yêu thật sự.

Phó Yến Dung không nhịn được cong môi, vòng tay ôm lấy đối phương, lười biếng nghiêng đầu đặt cằm lên mái tóc mềm, dịu dàng hôn l*n đ*nh đầu rồi thấp giọng dặn: “Ngủ đi.”

Tống Lâm Du khẽ đáp, giọng nhỏ nhẹ: “Anh ngủ ngon nhé.”

Bình Luận (0)
Comment