Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 62

Lúc Phó Yến Dung tỉnh dậy, ánh nắng buổi trưa đang vừa đẹp.

Người đàn ông mở mắt, nhìn không gian đã ngập tràn ánh sáng, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại. Còn chưa kịp nói gì thì âm thanh vải vóc cọ xát đã vang lên khe khẽ, ngay sau đó là một nụ hôn lạnh buốt bất ngờ dán lên cằm.

Tống Lâm Du đang nằm trong vòng tay anh. Một bên mặt bị vải mềm che khuất, chỉ để lộ một phần đường nét dịu dàng. Nhịp thở lẫn chớp mắt của hắn đều ngắt quãng, trông như một chiếc gối ôm sống biết thở ngoan ngoãn áp vào lòng anh, vừa thấy chủ nhân tỉnh dậy thì không nói một lời, tự động rướn tới hôn rồi cọ cọ làm nũng.

Phó Yến Dung bật cười khẽ, xem như đã hài lòng với nụ hôn buổi sáng xoa dịu tính khí lúc mới thức giấc này. Anh lại dụi mặt vào vai Tống Lâm Du, uể oải nhắm hờ mắt, lười biếng lẩm bẩm: “Muốn ngủ thêm chút nữa.”

Dù thực tế đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Phó Yến Dung vẫn theo thói quen than thở như vậy.

Tất nhiên Tống Lâm Du sẽ không giục, chỉ dịu dàng đáp một tiếng “Vậy anh ngủ thêm một lát đi”, sau đó yên lặng dựa sát vào lòng anh, mở màn hình điện thoại của mình.

   

Hắn dậy sớm hơn Phó Yến Dung một chút, là bị chuỗi rung nhẹ liên tục từ điện thoại đánh thức. Tống Lâm Du trước tiên với tay lấy điện thoại từ tủ đầu giường, liếc qua tin nhắn, rồi lại chui trở lại vòng tay người yêu y nguyên như cũ.

Đồng hồ sinh học cùng tâm trạng bất an khiến Tống Lâm Du rất khó ngủ sâu vào ban ngày. Nếu không phải tối qua thật sự đã mệt đến mức chẳng còn chút sức lực nào, e là hắn đã thức trắng đến trưa.

Tuy vậy, khi được Phó Yến Dung ôm vào lòng, Tống Lâm Du chưa từng gặp ác mộng.

Bây giờ mở điện thoại là để xử lý công việc.

Khối lượng công việc ở Đông Ngọc vô cùng lớn, mà Tống Lâm Du lại chưa bao giờ giao toàn bộ công việc chưa xác nhận cho người khác phụ trách. Vì vậy, chuyện hắn bị nhân viên gọi là “cấp trên cuồng kiểm soát” hay “ma vương” cũng chẳng phải điều gì lạ lẫm.

Lúc này, Tống Lâm Du đang vô cùng điềm tĩnh đăng nhập vào hệ thống phần mềm nội bộ của công ty, âm thầm theo dõi cuộc họp giao ban hằng ngày. Hạng mục nào khiến hắn hài lòng thì được hắn bấm duyệt, cái nào không hài lòng thì bị hắn nhấn thẳng nút từ chối. Dù chẳng nói lời nào, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn tỏa ra một áp lực vô hình rất kỳ lạ.

“Tổng giám đốc Tống à, anh dữ thật đấy.”

Phó Yến Dung cụp mắt, từ tốn đưa ra một lời bình như vậy.

   

Màn hình điện thoại của Tống Lâm Du hiện rõ trước mắt Phó Yến Dung, chỉ cần nghiêng nhẹ mắt một chút là anh có thể nhìn thấy mọi thứ. Lúc này trong nhóm chat lớn của Đông Ngọc toàn là ảnh meme chuột con đáng thương, đi kèm với dòng chữ: Khổ quá rồi, sếp ơi tha cho em đi…

Tống Lâm Du vốn định gõ vài chữ lạnh lùng kiểu không đạt là không đạt. Nhưng bị Phó Yến Dung hỏi như vậy, ai kia lập tức chột dạ, úp vội điện thoại lên ngực, sau đó lúng túng ngẩng đầu lên, lí nhí giải thích: “Em đâu có dữ…”

Thực ra cũng chẳng đến mức gọi là dữ, cùng lắm chỉ là hơi nghiêm khắc một chút. Nếu không thì đám nhân viên đã chẳng dám công khai spam biểu cảm để đánh trống lảng, tranh thủ chuồn sớm tan làm.

“Thật không đó?” Phó Yến Dung kéo dài giọng, cố tình ra vẻ nghi ngờ để trêu chọc.

Tống Lâm Du lập tức buông điện thoại, nắm lấy cổ tay đang đặt trước ngực mình, nhẹ nhàng xoa xoa đầy nũng nịu, cố nghĩ ra một lý do nghe cho có vẻ hợp lý: “Em… em chỉ là muốn—”

Phó Yến Dung đột ngột cúi đầu, đặt một nụ hôn lên sau gáy hắn.

Tống Lâm Du lập tức cứng người theo phản xạ, đầu ngón tay khẽ co lại, vừa định mở miệng thì đã cảm nhận được cằm của Phó Yến Dung lười biếng cọ nhẹ l*n đ*nh đầu mình. Anh hững hờ cất giọng, bình thản mà tuỳ tiện: “Không sao.”

“Tôi thật sự rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của em đấy, Tống Lâm Du.”

   

Không cần lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hay biết làm nũng, dù là nghiêm túc, cứng rắn hay lạnh lùng cũng không sao. Với tư cách là một diễn viên, Phó Yến Dung hiểu rõ hơn ai hết rằng con người luôn có nhiều mặt, cho nên anh chưa từng để tâm đến những góc cạnh khác của Tống Lâm Du.

Chỉ cần đó là con người thật.

Tống Lâm Du khựng lại, lập tức hiểu rõ ý trong lời nói của Phó Yến Dung. Ánh mắt hắn dần trở nên phức tạp, bàn tay chậm rãi áp lên cổ tay anh, đáy mắt như cuộn trào cảm xúc. Giọng hắn khẽ vang lên, như thề nguyện: “Em biết.”

Dù em chưa đủ hoàn hảo, em cũng sẽ không che giấu bản thân nữa.

Giọng điệu trang nghiêm, nghiêm túc ấy theo từng tấc da thịt chạm nhau truyền sang một cảm giác tê dại nhẹ khiến khóe môi Phó Yến Dung khẽ cong. Anh lấy lại điện thoại từ tay Tống Lâm Du, lật ngược màn hình lại cho hắn xem.

Anh nhịn cười nói: “Ừm, thông minh thật đấy… Nhưng mà tôi nghĩ nên nhắc em một chút, hình như em vừa ấn nhầm tin nhắn thì phải.”

Trong lúc Tống Lâm Du cuống quýt úp điện thoại lại, đầu ngón tay hắn vô tình chạm phải nút “gửi biểu cảm đề cử” trong khung trò chuyện.

Và rồi—

Tống Lâm Du: 【Ảnh: Chuột bự tức giận đội mũ giáp, uống liền ba chai thuốc diệt chuột.jpg】

   

Nhân viên hành chính Tiểu Trương – AAA: 「……」

 Nhân viên hành chính Tiểu Trương – AAA: 「Hoảng hốt tột độ, chuột quỳ xuống.jpg」

 Đừng bắt làm marketing nữa, muốn chết luôn rồi: 「Chuột quỳ xuống.jpg」

 Tôi mặc kệ, miễn có lương là được: 「Chuột quỳ xuống.jpg」

Cả nhóm chat lớn của Đông Ngọc tràn ngập những sticker hoảng hốt đầy hài hước. Đồng thời, trong hàng loạt nhóm nhỏ của các phòng ban, mọi người đều thống nhất một nhận định: hình như tổng giám đốc thật sự đã bị bản kế hoạch tệ hại này chọc đến mức bộc phát nhân cách thứ hai.

Đáng sợ quá, thật sự đáng sợ, hôm nay nhất định phải nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ.

Tống Lâm Du: ……

Ai kia chậm rãi vùi mặt vào ngực Phó Yến Dung.

Phó Yến Dung bật cười khẽ, đưa tay chọc nhẹ vào gò má trắng bệch của người bên cạnh.

「Mèo hư chọc chọc.jpg」

***

   

4 giờ chiều, trợ lý Tiểu Tôn đẩy cửa biệt thự bước vào, vừa hay thấy ông chủ nhà mình đang ngồi ăn mì trong phòng khách tầng một.

Phó Yến Dung tuỳ ý khoác một chiếc áo khoác, đôi mắt hơi khép lại, dùng nĩa từ tốn cuộn từng vòng mì Ý. Bên cạnh là quả trứng lòng đào vàng óng ánh đang chậm rãi chảy ra theo mép bát, khói nghi ngút bốc lên, trông vô cùng ngon miệng.

Tôn Gia Dương vui vẻ chào hỏi rồi đảo mắt nhìn quanh, không thấy bóng dáng nhân viên nào thì quay lại nhìn sếp lớn, kinh ngạc hỏi: “Anh Phó… anh, anh, anh biết nấu ăn rồi á?!”

Cậu ta xúc động ngồi phịch xuống đối diện, còn ra vẻ chùi nước mắt không tồn tại nơi khoé mắt, xúc động nói: “Chương trình ‘Khi con tim rung động’ này đúng là quá đáng sợ, mới có một ngày thôi mà đã ép sếp Phó nhà ta đến nước này, bảo sao anh Thừa dặn em nhất định phải tới đón anh về, còn bảo em chuẩn bị tinh thần đừng có sốc quá.”

“Anh à, anh chịu khổ thật rồi ——”

Giọng điệu lên bổng xuống trầm của Tôn Gia Dương vang vọng trong căn phòng rộng, hào hứng vừa nói vừa lắc đầu theo nhịp. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cậu ta đột ngột khựng lại, ánh mắt chạm phải một người đang đứng im lặng trên cầu thang.

Tống Lâm Du đang nghiêng đầu yên tĩnh, nhìn chằm chằm về phía cậu ta.

Trong khoảnh khắc đó, cổ Tiểu Tôn như thể duỗi dài tận 2 mét rồi lập tức co rụt lại vì hoảng sợ.

   

Đừng trách cậu ta nhát gan, cảnh tượng lúc ấy thật sự hơi rợn người.

Bởi vì trong lòng Tôn Gia Dương vốn đã có một lớp “filter” kỳ lạ dành cho vị tổng giám đốc này. Một người thường chỉ xuất hiện trên mặt báo, nhìn thôi đã thấy khó gần. Huống hồ lúc này, Tống Lâm Du lại đứng lặng lẽ trong bóng tối, tóc đen rũ xuống, đôi mắt lạnh băng, khuôn mặt không chút sắc máu, trắng đến mức gần như trong suốt. Khác hoàn toàn với những mỹ nam hay minh tinh trong giới giải trí, mang theo một thứ khí chất u ám đặc quánh, khiến người ta không dám l* m*ng.

Lời trêu chọc thiếu nghiêm túc của Tôn Gia Dương lập tức tan thành mây khói. Cậu nghiêm chỉnh buông tay xuống, đứng dậy với vẻ trang trọng, trịnh trọng nói: “Chào… chào buổi chiều, Tổng giám đốc Tống. Tôi là trợ lý cá nhân của anh Phó—”

Từ “trợ lý cá nhân” vừa thốt ra khỏi miệng đã bất ngờ khựng lại như chuyển hướng giữa chừng. Đúng lúc ấy, Tôn Gia Dương cuối cùng cũng nhận ra vì sao hôm nay Tống Lâm Du lại trông đặc biệt kỳ lạ.

Chiếc áo khoác trên người ai kia đã kéo khóa đến tận cổ, che kín phần xương quai xanh lẫn đường cổ. Tay áo được xắn gọn thành hai lớp, để tránh phần ống tay hơi rộng bị trễ xuống nên đã được đẩy cao rồi xếp nếp lại để lộ ra cổ tay trắng trẻo, gầy gò đầy xương.

Vừa nhìn đã biết, chiếc áo này rõ ràng không phải kích cỡ của Tống Lâm Du. Với vai trò là trợ lý cá nhân của Phó Yến Dung, Tôn Gia Dương sau một lúc mới lờ mờ nhớ ra: cái áo này hình như là của sếp mình.

Cậu vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Phó Yến Dung, ra sức nháy mắt liên tục. Nhưng rõ ràng, Phó Yến Dung chẳng có hứng thú để ý đến màn kịch câm ấy.

   

Ngược lại, Tống Lâm Du từ tốn bước xuống hai bậc thang, giọng điềm tĩnh vang lên: “Trợ lý sinh hoạt, tôi biết cậu. Không cần giới thiệu.”

…Tới rồi, lại tới nữa rồi, cái cảm giác lạnh gáy tê rần da đầu ấy!

Tôn Gia Dương lập tức dựng thẳng người như bị điện giật, nhanh chóng rời khỏi vị trí đối diện Phó Yến Dung, lùi liền hai bước, động tác liền mạch như nước chảy.

Ngay lúc đó, Phó Yến Dung bật cười khẽ một tiếng đầy thảnh thơi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ tự nhiên như không: “Tắm xong rồi sao?”

“Vâng.” Ánh mắt Tống Lâm Du lập tức dịu đi. Hắn nheo mắt mỉm cười với Phó Yến Dung rồi ngồi xuống cạnh anh.

Khi tỉnh dậy, nơi  bên trong Tống Lâm Du vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần không cẩn thận sẽ thành một chiếc bánh su kem nhân chảy. Dù trên một mức độ nào đó, hắn rất sẵn lòng giữ lại như vậy cuxg như hiện tại thấy vẫn chưa đến mức “chảy”, nhưng chuyện sốt lên thì là phản ứng sinh lý tự nhiên, không thể xem nhẹ.

Vì vậy, khi Phó Yến Dung nhắc lại một lần nữa rằng hắn nên đi tắm, Tống Lâm Du đành phải ngoan ngoãn làm xong bữa ăn rồi vội vàng đi tắm ngay sau đó.

Chỉ là lúc vào phòng tắm, hắn mới phát hiện dấu vết trên cổ mình rõ đến mức nào. Tống Lâm Du lại không mang theo áo cổ cao để che, đứng trước gương do dự một hồi rồi bất ngờ phát hiện Phó Yến Dung đã sớm chuẩn bị sẵn một chiếc áo khoác treo trên giá.

   

Thực ra trước đó, Phó Yến Dung cũng đã để lại một bộ quần áo rồi.

Nghĩ đến đây, Tống Lâm Du khẽ mím môi, trong lòng có chút vui sướng, vừa mặc quần áo chỉnh tề vừa xỏ dép đi xuống lầu. Vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, hắn đã nghe thấy câu chào hỏi đầy cảm xúc của Tôn Gia Dương, cùng với bốn từ không thể nào làm ngơ: Anh Phó nhà ta.

Theo lý trí mà nói, câu đó hoàn toàn không có gì sai.

Nhưng Tống Lâm Du lại cảm thấy… có vấn đề thật đấy.

Khi Phó Yến Dung còn chưa thức dậy, điện thoại của Quý Thùaw đã gọi đến 5-6 lần. Để tránh làm phiền người đang ngủ say trong chăn, Tống Lâm Du đã trực tiếp chặn thông báo từ Quý Thừa, chuyển thành chế độ “không làm phiền” rồi tắt chuông tạm thời.

Chờ mãi không thấy hồi âm, Quý Thừa đẩy kính, linh cảm mách bảo liền lục lại danh bạ từ tận sâu trong góc rồi tìm ra số của Tống Lâm Du, yên lặng gửi qua một tin nhắn gồm sáu dấu chấm.

Quý Thừa: 「……」

Quý Thừa: 「Cậu là người đã tắt máy à?」

pesce: 「Chứ không thì ai?」

pesce: 「Tôi cũng tò mò không biết anh nghĩ còn có thể là ai. Không có ý gì đâu, chỉ muốn biết thêm một người bạn thôi。」

   

Quý Thừa: 「.」

Quý Thừa: 「Thôi được rồi, buổi chiều tôi sẽ để Tôn Gia Dương tới đón anh ta, giờ đó chắc chắn đã dậy rồi chứ?」

pesce: 「Không biết。」

pesce: 「Với lại, lần sau nếu không phải việc khẩn cấp thì đừng gọi cho anh tôi ngoài giờ hành chính nhé。」

Quý Thừa: 「? Đang là giờ hành chính mà?」

pesce: 「Tôi đang nói đến 7 giờ sáng đó.」

Trước màn hình, Quý Thừa thầm chửi một câu rồi xóa luôn khung trò chuyện cho đỡ bực. Nghĩ ngợi vài giây, cuối cùng y vẫn chu đáo thêm vào hai lời dặn dành cho Tôn Gia Dương:

Thứ nhất, khi tới đón Phó Yến Dung, bất kể nhìn thấy gì cũng đừng tỏ ra kinh ngạc.

Thứ hai, cố gắng giảm cảm giác hiện diện của bản thân xuống thấp nhất có thể.

Bởi vì bên đấy có bệnh nhân tâm thần.

Tất nhiên, Quý Thừa chẳng hề biết cuộc gọi lúc 7 giờ sáng đó rốt cuộc đã gây ra ảnh hưởng thế nào. Dù sao trên một mức độ nào đó, việc Tống Lâm Du có hơi giận lẫy một chút cũng là chuyện dễ hiểu.

   

Nhưng trong thế giới đơn thuần của Tôn Gia Dương, sự kiện có thể khiến cậu ta  sốc đến mức như bị thiên lôi đánh trúng, chỉ có một chuyện: Phó Yến Dung tự mình xuống bếp nấu ra một bát mì trông ngon lành, đầy đủ sắc hương vị. Chứ không phải là chuyện sếp và Tống Lâm Du – hai người đàn ông ở chung một mái nhà, nhìn nhau đầy mờ ám, còn chơi cái trò “mặc áo khoác của anh sau khi ngủ dậy” đầy khiêu khích này.

Huống hồ Tôn Gia Dương còn nhớ rất rõ, lúc đầu Phó Yến Dung thậm chí còn không muốn nhận điện thoại của Tống Lâm Du, giữa họ là kiểu căng thẳng như thể hai người lạ chẳng bao giờ muốn qua lại, một đi không trở lại.

Vì thế, cậu ta quay đầu lại, dùng ánh mắt vừa thấp thỏm vừa mong chờ nhìn sếp mình, hy vọng anh sẽ mở miệng nói ra một câu kiểu như: “Chúng tôi chỉ là bạn tốt hóa thù thành bạn thôi!”

Một câu đơn giản, trong sáng, thân thiện và đầy thiện ý.

Thế nhưng, Phó Yến Dung lại vô cùng điềm đạm ngẩng mắt, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm Du với ánh mắt dịu dàng quá mức, nhẹ nhàng nói: “Em cũng nên giới thiệu với cậu ta một chút.”

“Vâng.”

Tống Lâm Du lập tức đáp lời, sau đó quay sang, ngay trước mặt Phó Yến Dung nở một nụ cười rất mực hiền lành với Tôn Gia Dương.

Ánh đèn chiếu lên gương mặt hắn khiến hàng mi dài in bóng thành một vòng cung mờ mờ dưới mi mắt, càng làm nụ cười ấy mang theo một tầng ý vị khó nói thành lời.

   

Tống Lâm Du dừng một nhịp, tiếp theo nghiêm túc mở miệng: “Như cậu thấy đấy, hiện tại tôi đang theo đuổi Phó Yến Dung.”

Tôn Gia Dương không thể tin nổi mà đưa mắt nhìn sang chính chủ.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt đầy chấn động của Tôn Gia Dương, có vẻ như hơi bối rối, nhưng chỉ sau nửa giây suy nghĩ đã lập tức hiểu ra.

Anh cầm lấy nĩa, vô cùng bình thản trấn an đối phương: “Yên tâm, lúc nào cậu ấy theo đuổi được tôi rồi, tôi sẽ báo cho cậu biết.”

Tôn Gia Dương: ……

「Chuột quỳ xuống.jpg」

Bình Luận (0)
Comment