Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 73

Cùng lúc đó, quân tiên phong của Xương Hà quân dẫn đầu vượt sông. Cờ xí Bắc Phong ở bên kia bờ Xương Hà giương cao, trên sông biến thành tướng sĩ Phong quốc, từng đợt tiếp từng đợt, tựa như sóng cuộn, mãnh liệt mà đến.

Liên minh sáu nước nháy mắt gặp phải tình thế hai mặt giáp công!

Nghênh đón quân bọc hậu trước hay là đón đánh đội quân Xương Hà trước trở thành nan đề trong lúc nhất thời không thể lựa chọn.

Trong quân Xương Hà có một người, hắc bào thêu hình rồng, đứng sừng sững giữa ba quân, cùng tướng sĩ đồng loạt vượt Xương Hà.

Thiên tử ngự giá, thân chinh đến tiền tuyến, lòng người ủng hộ, tiếng hò hét dâng lên ngập trời, vang tận mây xanh.

Phía trước là Xương Hà quân của Bắc Phong thế tới mãnh liệt, phía sau là lửa đạn nổ vang, dẫn đầu là một người trong tay cầm trường đao, khăn đỏ tung bay, dưới chân là Ô Vân Đạp Tuyết (một giống ngựa quý), tuấn suất phi phàm, cả người rạng rỡ sinh huy.

Song phương đều là khí thế ngất trời, khiến cho toàn bộ chiến cuộc đều càng trở nên kịch liệt hơn.

Trước đó liên quân sáu nước còn mải mê ngăn chặn liên quân Bắc Phong vượt sông Xương Hà, nhưng khi phát ra mấy tiếng vang lửa đạn, liền nghe được phía sau liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tây Nam quân đánh tới!

Tốc độ này thật sự quá mức hung mãnh, liên quân sáu nước chỉ đành phải quay đầu, đối phó Tây Nam quân của Bắc Phong!

Phía trước áp lực chợt giảm, Hoàng đế trên đầu thuyền tuy rằng sắc mặt trấn tĩnh, nhưng lúc này trong lòng lại nóng như lửa đốt.

Xương Hà quân vượt sông vốn đã rất nhanh, Long Nghệ lại vẫn hận bản thân không thể lên thuyền của quân tiên phong, giành lên bờ trước.

Tiểu Túc của y ngay ở phía trước, nhưng mà y đã khẩn cấp muốn gặp người kia, nhìn xem người kia hiện tại thế nào.

Nóng vội khó nhịn, Long Nghê chỉ có thể hạ lệnh tiếp tục tăng tốc.

Xương Hà quân lục tục lên bờ, cùng với liên quân sáu nước chính thức giao chiến trực tiếp.

Long Nghệ vừa rời thuyền, đã muốn tiến lên, liền được Dạ Ưng chặt chẽ bảo vệ, chỉ đành phải ngừng chân đứng nhìn về phía xa xa.

Đại kỳ Chung thị ở trên chiến trường vô cùng dễ thấy, ở nơi thuốc súng ngập tràn, khói lửa cuồn cuộn, huyết quang liên tục hiện ra, Long Nghệ một mình nhìn về nơi xa, rốt cục cũng nhìn thấy thân ảnh của người trong lòng.

Từ đó, trong mắt y chỉ còn lại duy nhất một người.

Nhìn người nọ mặt mày nghiêm nghị, nhìn người nọ vung đao xung phong về phía trước, nhìn ngân giáp chiến bào của người nọ nhiễm đầy huyết sắc, lưu tinh lóa mắt.

Tâm kịch liệt siết chặt.

Xương Hà vừa xoay chuyển, liên quân sáu nước thất bại, hai mươi vạn nhân mã chỉ còn lại ba vạn phá vòng vây, tử vong, tù binh vô số. Trên chiến trường huyết khí còn lưu lại, Tây Nam quân, liên quân Xương Hà kiểm kê nhân mã, quét sạch chiến trường.

Cuộc chiến này Bắc Phong thắng lợi vô cùng bất ngờ.

Đầu tiên là Hoàng đế tự mình giá lâm ra tiền tuyến, mệnh lệnh liên quân Xương Hà vượt qua sông.

Buông tha cho việc tử thủ ở bờ bên kia, thật sự không rõ ý tưởng, chúng tướng có người đưa ra phản đối, nhưng đều bị Hoàng đế nhất nhất bác bỏ.

Hoàng đế chính là một bộ nắm chắc thắng lợi, nói bên kia bờ Xương Hà có một đội quân mã tiếp ứng, cuộc chiến này chỉ có thể thắng, không cho phép bại.

Lời của Thiên tử quả thật không lầm, sau khi Xương Hà quân vượt sông, quả nhiên nhìn thấy Tây Nam quân của Hộ quốc tướng quân đã bắt đầu giao chiến với liên quân sáu nước! Nếu nhìn từ chiến cuộc, thật giống như Hoàng đế đã cùng Hộ quốc tướng quân an bài nhân mã ngay từ trước, chỉ chờ đến thời khắc mấu chốt, lập tức đánh bại liên quân sáu nước.

Nhưng trên thực tế, hai người lại chưa từng thương nghị, cũng không hề thông tín lẫn nhau, thậm chí trước lúc hai quân giao chiến một chút liên hệ cũng không có.

Đối với Tây Nam quân, nếu đơn thương thất mã từ phía sau tấn công liên minh sáu nước, là tìm đường sống trong chỗ chết, mặc dù có thể thắng lợi, nhưng cũng là hiểm nguy khôn cùng.

Mà liên quân Xương Hà vượt sông bằng sức mạnh, ngay mặt ứng chiến, cứng đối cứng giao phong, cũng chỉ tổn thất thêm càng nhiều binh lực.

Nhưng mà hai người cố tình lại tâm linh tương thông, cùng nhau xuất binh.

Chung Túc nhìn thấy Xương Hà quân vượt sông, dẫn đầu phát động cuộc chiến, thu hút chú ý của liên quân sáu nước, sau đó Long Nghệ thấy Tây Nam quân tiến công, cũng hạ lệnh xung phong.

Phối hợp thế này quả thật là đúng thời cơ vô cùng, so với liên quân sáu nước thương vong nặng nề, Bắc Phong lại toàn diện thắng lợi.

Chiến tranh chấm dứt, Long Nghệ tìm kiếm thân ảnh của Chung Túc, nhanh chóng bước tới.

Người nọ còn đang bước đi, sắc mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, nhìn mà Long Nghệ đau lòng vô cùng.

Y nhìn chằm chằm Chung Túc nửa ngày, mới lên tiếng gọi.

“Tiểu Túc!”

Nam nhân lập tức sửng sốt.

“Tiểu Túc!”

Long Nghệ lại gọi một tiếng.

Không phải là ảo giác.

Chung Túc chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc, trong lòng không khỏi một trận siết chặt, đợi đến khi tiếng gọi thứ hai vang lên, mới chậm rãi quay đầu.

Trong tầm mắt, quả nhiên xuất hiện thân ảnh của nam nhân kia.

Chung Túc nhìn khuôn mặt nam nhân đến có chút xuất thần, qua nửa ngày, mới phản ứng nói, “Hoàng thượng…”

Hắn đang muốn xoay người xuống ngựa, nhưng mà động tác hơi bất ngờ, trong bụng bỗng nhiên truyền đến một trận đau đớn, trước mắt lập tức lâm vào hắc ám.

Long Nghệ biến sắc, chỉ nhìn thấy thân thể Chung Túc trên lưng ngựa lung lay một chút, cư nhiên sắp ngã xuống.

“Tiểu Túc –” Trái tim Long Nghệ đập hụt nửa nhịp, cả người tiến tới, hai tay dang rộng, chặt chẽ ôm lấy thân thể đang ngã xuống của Chung Túc.

Tay ôm qua bụng của Chung Túc, bụng của nam nhân không còn bằng phẳng như trước đây, mà hơi hơi nhô lên.

Long Nghệ gắt gao ôm lấy nam nhân trước mắt, khẩn trương nhìn Chung Túc.

Cách một lúc lâu, ánh mắt Chung Túc chậm rãi khôi phục thanh minh, ở trong ngực Long Nghệ hơi hơi cử động, ngược lại đổi lấy Long Nghệ càng thêm ôm chặt.

Hắn đơn giản để mặc Long Nghệ ôm lấy mình, giương mắt nhìn về phía nam nhân.

Bốn mắt giao nhau, ánh mắt Chung Túc thanh minh, đối với nam nhân biến thành nét tươi cười.

“Hoàng thượng, Chung Túc đã trở lại.”

Tươi cười ngại ngùng, vẫn như dĩ vãng.

Long Nghệ nhìn nét tươi cười kia, không khỏi ngây ngốc.

Y nín thở nhìn ba tháng biến hóa của Chung Túc từng chút từng chút một, khắc vào trong cốt, đến cuối cùng hóa thành tươi cười vui vẻ, chậm rãi cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên trán Chung Túc.

Trên mặt Chung Túc vẫn còn vết máu, Long Nghệ cũng không chút để ý.

Ngay tại thời điểm môi y nhẹ nhàng chạm vào trán Chung Túc, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng ‘keng’ vang dội.

Chung Túc hơi hơi sửng sốt, giương mắt nhìn về phía bên cạnh, sau đó đầu hắn oành một tiếng liền nổ tung.

Chỉ thấy một binh lính mặc phục sức Tây Nam quân đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người bọn họ, mà tiếng động vừa vang lên trước đó, đúng là thanh đao trong tay binh lính đó bị rơi xuống đất.

Lại nhìn quanh bốn phía, bên cạnh vài binh lính đang dọn dẹp chiến trường cũng đồng loạt mở to hai mắt nhìn về phía hắn và Long Nghệ bên này.

Hô hấp của Long Nghệ vẫn còn đang phất nhẹ trên trán hắn, mặt Chung Túc lập tức trướng đến đỏ bừng, vội vàng đẩy Long Nghệ ra.

Hoàng đế bị Chung Túc dụng lực đẩy ra, khẽ nhíu mày, khi nhìn đến khuôn mặt đỏ rực của Chung Túc, vừa yêu thích lại vừa không muốn buông.

Chung Túc có chút co quắp một lần nữa cầm lấy dây cương, muốn rời khỏi nơi này, bên cạnh lại truyền đến thanh âm kinh ngạc của Ngụy Nhất Thanh.

“Chung tướng quân, ngươi và Hoàng đế cư nhiên… Ưm ưm…”

Một câu này y còn chưa nói xong, lập tức bị Cung Thiếu Hách bên cạnh che miệng lại.

“Ưm ưm…” Âm thanh sau đó bị ngăn lại sau bàn tay, chỉ phát ra vài đơn âm, nhưng mặt Chung Túc lại càng đỏ hơn.

Ngụy Nhất Thanh vừa nói như vậy, vài binh lính ở bên cạnh cũng kịp phản ứng, hóa ra cảnh ượng bọn họ vừa nhìn thấy vừa rồi là thật!

Hoàng thượng… Hoàng thượng cư nhiên hôn Hộ quốc tướng quân!

Tướng sĩ ở đây có binh lính của Tây Nam quân, có binh lính của Xương Hà, cũng có binh lính của Hoài Bắc, tóm lại tiêu điểm của mấy trăm người đều tập trung lại đây.

Chung Túc chỉ cảm thấy da đầu của mình run lên, cả khuôn mặt nóng đến lợi hại, nhấc chân lên muốn rời đi.

“Tiểu Túc!” Người phía sau lập tức chặt chẽ ôm lại bờ vai hắn.

Chung Túc muốn đẩy tay người này ra, nhưng mà y lại giành trước một bước, ở ngay trước mặt hắn, không đợi hắn kịp phản ứng, hơi cúi đầu xuống lập tức hôn lên.

Lần này không còn đơn thuần là khẽ hôn, Long Nghệ trực tiếp môi dán vào môi, hung hăng hôn xuống.

“…” Hô hấp Chung Túc nhất thời cứng lại, muốn chạy trốn nụ hôn của Long Nghệ, lại bị Long Nghệ đè chặt gáy lại.

Quả thật chính là hôn nồng nhiệt!

Các tướng sĩ trợ tròn mắt nhìn, chớp mắt rồi lại chớp mắt, nhìn hai người ở đây khanh khanh ta ta, cuối cùng mới kịp phản ứng.

Hóa ra, Hoàng đế của bọn họ thích nam nhân!

Mà nam nhân này là Hộ quốc tướng quân nổi danh thiên hạ của Bắc Phong bọn họ!
Bình Luận (0)
Comment