Anh Hùng Loạn Hạ Tiểu Man Yêu

Chương 74

Ban đầu khẽ hôn cũng được đi, nhưng nụ hôn sau này, quang minh chính đại, như là đang tuyên cáo dục chiếm giữ của Hoàng thượng đối với Hộ quốc tướng quân!

Tin tức này thật sự rất kích thích, rất rung động lòng người. Ở đây có người nghẹn họng nhìn trân trối, có người hai mặt nhìn nhau, cũng có binh lính vẻ mặt tựa như nuốt vào một quả hạch đào thật lớn bị nghẹn lại trong cổ họng…

Khóe mắt Chung Túc thoáng nhìn vẻ mặt của tướng sĩ ở đây, chỉ hận không thể biến mất trước mặt những người này.

Nhưng người nọ lại cố tình không cho, tiếp tục ôm chặt Chung Túc vào trong lòng, tựa như muốn hòa tan hắn vào trong thân thể mình, chỉ là đầu lưỡi bên trong cũng bắt đầu trở nên không an phận.

Chung Túc đâu biết rằng, ba tháng không gặp này, Long Nghệ đã sớm hối hận để hắn đi đến biên cương, không có lúc nào là không đợi đến giờ khắc này.

Muốn gọi Chung Túc trở về, lại sợ trong lòng hắn có gút mắc, không dám truyền gặp.

Y nhớ Tiểu Túc rất nhiều, không biết lúc Tiểu Túc ở Tây Nam, có bao giờ nhớ tới y dù chỉ một chút hay không?

Trong lòng lo lắng không yên, nhưng nghe Dạ Ưng nói Chung Túc xuất binh đến, lại là vui vẻ hiện đầy mặt.

Tiểu Túc, lúc này là tự ngươi tới trước, ta sẽ không thả ngươi đi nữa.

Chiến tranh Xương Hà chấm dứt, các tướng sĩ thu binh trở về quân doanh, Tây Nam quân cùng liên quân Xương Hà hợp thành một đội. Chuyện của Hoàng đế và Hộ quốc tướng quân lập tức lan truyền rộng khắp trong quân doanh, một truyền mười mười truyền trăm, cuối cùng toàn bộ mọi người bên trong quân doanh đều biết việc này.

Không thể ngờ được đường đường Hộ quốc nguyên soái cư nhiên là nam sủng bên cạnh Hoàng thượng!

Khó trách vị Chung tướng quân này thăng quan nhanh như vậy. Lúc trước Chung tướng quân chẳng qua là một kẻ vô danh tiểu tốt, trong quân doanh được Kỷ tướng quân đề bạt lên chức Giáo úy, mà sau khi Hoàng thượng ngự giá thân chinh, một Giáo úy nho nhỏ lại trở thành tướng soái thống lĩnh ba quân, đến cuối cùng, vị tướng quân này lại được phong làm Hộ quốc Nguyên soái.

Những điều khó hiểu trong đó lập tức trở nên rõ ràng hẳn lên.

Có lẽ tại thời điểm hai người gặp nhau trong quân doanh, Hoàng đế và Chung tướng quân đã nhận thức nhau, tướng quân trước kia chính là nam sủng bên cạnh Hoàng thượng!

Nhưng mà Hộ quốc tướng quân lại không cần thiết trở thành nam sủng.

Tướng quân nâng cao hỏa khí của Bắc Phong, đánh lui Nam Sở, kết thúc ba năm cuộc chiến Phong Sở; tiến về phía Bắc cứu viện, cắt đường lui của địch, phá tan thế công của liên quân sáu nước.

Suy cho cùng, chẳng có một nam sủng nào có thể làm được việc này.

Ánh mắt mọi người đều đảo qua trên người của Hoàng thượng và Chung tướng quân, lén lúc ở bên cạnh quan sát.

Ban đêm, trong quân doanh –

Chung tướng quân đi đến trước tẩm trướng của Hoàng thượng.

Chung Túc quân chậm rãi đi hồi lâu bên ngoài trướng.

Chung tướng quân thở dài một hơi.

Chung tướng quân rốt cục đi vào bên trong trướng doanh của Hoàng đế!

Mấy chục đôi mắt nhìn trộm không hẹn mà cùng nhìn theo thân ảnh Chung tướng quân tiến vào trong doanh trướng, chỉ tiếc màn trướng đã hạ xuống, ngăn cách tình hình bên trong!

Trong trướng doanh không thắp đèn, so với bên ngoài doanh trướng còn muốn tối hơi mấy phần. Chung Túc đi về phía trước vài bước, chợt nghe đến thanh âm tay áo chuyển động, phía sau có một vòng tay ôm trọn lấy mình.

“Quân vụ đều xử lý xong rồi sao?” Thanh âm Long Nghệ vang lên ở bên tai.

“Ừm.” Chung Túc nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Nam nhân phía sau cúi đầu nở nụ cười, bắt đầu ngửi hương vị trên người Chung Túc, bàn tay lại chuyển đến trên đai lưng của Chung Túc, vừa chậm rãi cởi đai lưng hắn, vừa cười nói, “Vậy khi nào thì trở về?”

“Chờ trận đánh xong…” Chung Túc lẳng lặng nói. Sau đó hắn dừng lại một chút, mới lên tiếng nói, “Hoàng thượng, ta muốn tiến cử một người.”

“Sao?” Long Nghệ rốt cục kéo ra một sợi dây lưng trên người Chung Túc ra, khóe mắt cong cong.

“Ngụy Nhất Thanh.” Chung Túc suy tư một lát rồi nói, “Ta cảm giác Ngụy Nhất Thanh đối với chiến trường có sự mẫn cảm trời sinh, bất quá tuổi của hắn còn nhỏ, tâm tính tiểu hài tử quá nặng, cần học hỏi kinh nghiệm.”

“Là tên tiểu tử kia sao?” Long Nghệ nghĩ nghĩ, rốt cục nhớ đến tên mao đầu tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia.

Tên mao đầu tiểu tử kia cư nhiên khiến cho Tiểu Túc chú ý? Long Nghệ nhíu nhíu mày, trong tay càng thêm dùng sức, gỡ đai lưng Chung Túc xuống, bàn tay lặng lẽ tiến vào trong vạt áo của đối phương.

“Cung tướng quân bảo thủ không chịu thay đổi, nhưng Ngụy Nhất Thanh tâm tư nhanh nhẹn, để hắn phụ tá Cung tướng quân, là lựa chọn không thể tốt hơn…” Những lời này Chung Túc còn chưa nói xong, liền cảm giác có bàn tay người tiến vào trong cơ thể hắn, cả người đánh cái giật mình.

Hoàng đế thấy Chung Túc rốt cục ý thức được sự tồn tại của mình, lập tức ôm ngang lấy người này, đi về phía giường ngủ.

“Tiểu Túc, ngươi đây là đang ủy quyền sao.” Ánh mắt Long Nghệ trong bóng đêm lập lòe lóe sáng, “Ngươi không tính trở về biên cương?”

Chung Túc tùy ý Long Nghệ ôm, nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó hắn ý thức được trong bóng tối Long Nghệ có thể không nhìn thấy, mở miệng bổ sung, “Ta nghĩ, Chung Túc tùy theo ý Hoàng thượng.”

Long Nghệ nghe xong, hơi nhíu mày, nhưng mà sau đó lại vui vẻ cười nói, “Lần sau phải gọi Long Long.”

“…” Chung Túc mất tiếng.

Long Nghệ vừa lòng hôn Chung Túc một cái, đặt Chung Túc lên trên giường, cúi người áp tai vào trên bụng hắn nghe ngóng.

Chung Túc trong bóng đêm nhìn người đang chôn đầu trên bụng mình, lẳng lặng mỉm cười.

Sau chốc lát, Long Nghệ thở ra một hơi, ngẩng đầu lên cười nói, “Có thanh âm.”

Nói xong, y ba chân bốn cẳng nằm lên người Chung Túc, hết sức không để bản thân đè lên bụng hắn, híp mắt cười nói, “Tiểu Túc, hài tử nói hắn đói bụng.”

“…” Chung Túc không nói gì.

Sáng sớm ngày thứ hai, binh lính tuần tra cả đêm phát hiện, Hoàng thượng thần thanh khí sảng từ trong trướng đi ra phân phó Đức Phúc công công chuẩn bị sớm một chút, mà Chung tướng quân của bọn họ ngược lại không thấy bóng người.

Trong lúc nhất thời lời đồn đãi bay đầy trời, chuyện nhảm cũng có, hành động của Hoàng đế và Chung tướng quân lại chứng minh suy nghĩ của bọn họ.

Hơn nữa trước đó cử động Hoàng đế bãi miễn hậu cung, một ít người lập tức liền liên hệ đến Chung tướng quân.

Ngày đó Hoàng đế từng nói, Đế hậu đã có người.

Nay nhìn trình độ ân sủng của Thiên tử đối với Hộ quốc Nguyên soái, dưới tình huống rõ như ban ngày công khai quan hệ giữa bọn họ, chỉ sợ chỉ là bước mở đầu.

Quả nhiên, hết thảy việc này quả thật là bước mở đầu.

Cuộc chiến giữa Bắc Phong và sáu nước, Xương Hà quân đánh bại liên quân sáu nước, trục xuất bọn họ khỏi biên cảnh, thừa thắng xông lên tấn công Bách Lý, thiết kỵ đuổi tới Ma Ha chư quốc, binh hùng tướng mạnh, làm chư quốc kinh sợ.

Sáu nước cúi đầu xưng thần, mỗi năm cống nạp hoàng kim, tơ lụa, danh mã nhiều vô số kể, Bắc Phong lấy được toàn thắng.

Sau đó ba tháng, Bắc Phong khải hoàn, lên đường trở về.

Cấm cung uy nghiêm, tường cao ngói đỏ, ba quân chỉnh đốn xếp hàng trước cầu Cửu Long trước cửa thành, được Đế vương khao thưởng.

Lúc này trong chiếu chỉ khao thưởng, lại có một chiếu chỉ càng thêm bắt mắt.

Phong Hộ quốc Nguyên soái làm Hiền vương, ở bên cạnh vua, đồng chưởng quản giang sơn.

Chiếu chỉ này vừa ra, khiến mọi người đều xôn xao, nhưng việc này lại nằm trong dự đoán, nghĩ đến tình nghĩa giữa Hoàng thượng và Hộ quốc Nguyên soái, trước mặt bách tính, người có mắt đều nhìn rõ. Mà với dáng vẻ, dung mạo, danh tiếng của Hộ quốc Nguyên soái, quả thật sẽ có một ngày có thể ngồi lên vị trí này.

Chẳng qua ngày này lại tới vô cùng nhanh.

Hộ quốc Nguyên soái theo đại quân suất chinh, chỉ là một nhân vật ở phía sau màn, lần này được phong Hiền vương, lại lần nữa đưa người này xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngày lành tháng tốt, đại điển sắc phong Hiền vương được tổ chức.

Chẳng qua những người hiểu biết lễ nghi trong cung, liền phát giác lần này phong điển cho Hiền vương rất đặc biệt.

Lễ nghi này, vô cùng giống với đại điển sắc lập Đế hậu của Phong quốc, lại có chút thay đổi, có điều bất đồng.

Lúc phong Hậu, Đế hậu tương lai phải quỳ xuống bái tam bái với Đế vương, nhưng vị Hiền vương được sắc phong này lại không cần quỳ lạy.

Ngày hôm đó y phục trên người của Hiền vương tương lai, là một thân triều phục rộng rãi, toàn bộ thân thể thoạt nhìn rất mập mạp. Mà bên cạnh hắn, lại là đường đường thiên tử, nâng từng bước một đi vào đại điện.

Hai người mặc xiêm y một mặc nhiễm phi long, một hồng sắc đằng phượng, tương thủ lại hòa hợp bổ sung cho nhau, điểm tô thêm một chút sắc thái trong chiều dài lịch sử Phong quốc.

Sử sách viết rằng:

Tháng mười một năm Đức Hằng đế thứ mười một, phong Chung Túc làm Hiền vương, tung hoành bốn biển, danh vang tám phương; phong Cung Thiếu Hách làm thống soái Tây Nam quân, Ngụy Nhất Thanh làm Hổ giáo, trấn giữ Tây Nam, bảo an một mảnh biên cương Phong quốc.

Tháng một năm sau, trong cung Đức Hằng đế đột nhiên có một hài tử, ban cho tên Long Ức Niên.

Tháng ba năm Đức Hằng đế thứ mười ba, Sở quốc lại một lần nữa cử binh xâm lấn, Cung, Ngụy hai vị tướng quân liên thủ, ngăn chặn Sở quân ở bên ngoài biên cương.

Tháng năm năm Đức Hằng đế thứ mười bốn, Cung, Ngụy thống lĩnh mười vạn binh mã, tiến quân Nam hạ.

Tháng một năm Đức Hằng đế thứ mười lăm, Tây Nam quân công phá Sở quốc, thiên hạ đại định.

Tháng một năm Đức Hằng đế thứ mười bảy, Đức Hằng đế phong Long Ức Niên làm Thái tử, là người kế thừa ngai vị.

Đức Hằng đế năm thứ hai mươi sáu, Hoàng đế thoái vị, Long Ức Niên chính thức đăng cơ, danh hào Sùng Hòa đế. Đức Hằng đế cùng Hiền vương hai người rời kinh đi ngao du, tiêu dao giang hồ.

Mà điểm khởi đầu cho đoạn lịch sử này, chỉ là một tường cung chỉ còn lại một đống tro tàn, mọi người cúi đầu, lúc Đế vương vô tình lướt mắt sang, đối với một nữ tử kinh hồng thoáng nhìn.

Một đoạn chuyện cũ, hai đoạn sinh tử.

Đến cuối cùng hóa thành một tiếng khóc của anh nhi – người mặc long bào nhảy vào trong phòng, còn chưa tiêu tan sợ hãi.

Một Thái y, một phật tăng nghiêng người nhường đường, góp lời nói, “Chúng mừng Hoàng thượng, Hiền vương sinh hạ long tử.”

Người mặc long bào tiếp nhận tiểu nhân nhi nằm trong tã lót còn chưa mở mắt, ưu phiền biến mất, vui mừng dâng lên, sau đó nhanh chóng đi đến bên giường tìm người mình yêu thương.

Người nọ hai mắt nhắm nghiền, tựa như nghe được tiếng người, chậm rãi mở mắt, ngưng thần nhìn lại.

Bốn mắt giao nhau, vui sướng mỉm cười.

[CHÍNH VĂN HOÀN]
Bình Luận (0)
Comment