Chương 1: Gặp gỡ.
Dịch: Hoa Linh
Lần đầu tiên Lê Lô gặp Trần Tịnh Thực, là vào một mùa hè.
Tháng sáu, Yến Thành.
Đầu tháng sáu ở Yến Thành đã lộ ra cái nóng rõ rệt. Song trong khuôn viên khu cũ của trường Đại học Sư phạm nằm ở phía Bắc lại rợp bóng mát.
Lúc Dư Tư về đến ký túc xá, Lê Lô đang trốn trên giường đọc sách, một hơi tu hết nửa chai nước, lau khoé miệng xong, cô ấy hỏi cô: “Lô Lô cưng, sao cậu vẫn còn ở đây đọc sách thế?”
“Sao vậy?” Lê Lô vén màn ra, thò đầu nhìn cô ấy.
“Cậu vẫn chưa biết á, hôm nay bên trung tâm hoạt động có buổi toạ đàm, là Viện Sinh Khoa(1) đặc biệt tổ chức để kỷ niệm 30 năm thành lập học viện, nghe nói mời không ít nhà động thực vật học đâu. Tớ xem qua giới thiệu, trong đó có một người nước ngoài chuyên nghiên cứu về gấu trúc nữa.”
(1)Tên gọi tắt của Học viện Khoa học Sự sống.
Nói tới gấu trúc Lê Lô liền hứng thú, cô là fan cứng của gấu trúc đấy.
“Tên là gì ấy, cậu xem chưa?”
“Xem rồi nhưng không đọc kỹ, hình như tên là tiến sĩ Schaller gì đó…” Dư Tư gãi đầu.
“Tiến sĩ Schaller?!” Lê Lô kinh ngạc, “Họ vậy mà lại mời tiến sĩ Schaller tới ư?”
“Hình như thế, sao vậy?”
Lê Lô phút chốc nín bặt. Phải biết, tiến sĩ Schaller là một trong ba nhà động vật học nổi tiếng nhất thế kỷ trước do tạp chí《Time》bình chọn, là học giả phương Tây đầu tiên tiến vào rừng rậm tây nam Trung Quốc nghiên cứu gấu trúc sau khi Trung Quốc mới được thành lập, năm nay đã sắp chín mươi tuổi rồi. Không ngờ Viện Sinh Khoa lại mời ông cụ đến. Lê Lô bỗng muốn đi xem.
“Mấy giờ toạ đàm bắt đầu?” Lê Lô lập tức xuống giường đi dép.
“Khoảng ba giờ.” Dư Tư liếc nhìn đồng hồ, “Cậu định đi à?”
“Muốn đi muốn đi.” Lê Lô gật đầu thật mạnh, “Cậu muốn đi với tớ không?”
Dư Tư vừa về nên hơi không muốn động đậy, nhưng thấy Lê Lô tích cực như thế thì cô ấy cũng có chút tò mò, muốn đi xem xem rốt cuộc tiến sĩ Schaller này là ai.
“Thế tớ đi cùng cậu vậy.” Dư Tư nói, “Bên ngoài nóng lắm đấy, nhớ bôi kem chống nắng.”
Hai người chuẩn bị xong xuôi, rất nhanh đã ra khỏi ký túc xá.
Đang là cuối tuần nên khuôn viên trường có không ít người, trong đó còn có rất nhiều người ngoài trường đưa con nhỏ người già tới đi dạo, tựa như chẳng chút sợ hãi cái nóng. Dư Tư nhìn những người ấy mà bội phục vô cùng.
Cô ấy lại đưa mắt nhìn Lê Lô. Trời nóng nên Lê Lô đã thay sang một chiếc áo cộc tay màu vàng nhạt khiến làn da của cô trông cực kỳ trắng. Dư Tư chưa gặp ai trắng hơn Lê Lô cả, rõ ràng cô ấy cũng được coi là người da trắng, nhưng khi đi chung với Lê Lô thì dường như vẫn đen hơn một tone.
Hai người vội vàng chạy đến trung tâm hoạt động. Đến rồi mới biết, vì thêm một buổi diễn thuyết đột xuất nên buổi toạ đàm bị hoãn lại nửa tiếng. Trong phòng hội nghị đã khá đông, Dư Tư kéo Lê Lô định đi vào, song lại thấy bước chân cô hơi ngập ngừng.
“Sao thế?”
“Trên tầng hình như có vài thứ, chúng ta lên xem xem?” Lê Lô nói.
Dư Tư ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tầng hai vốn để trống của trung tâm hội nghị bày rất nhiều giá kệ và standee. Nội dung in trên standee kia, hình như liên quan tới gấu trúc?
Dư Tư bỗng chốc hiểu ra, cười nhìn Lê Lô: “Cậu ấy à, đúng là thấy gấu trúc cái là không đi nổi nữa.”
“Đi thôi.” Lê Lô lè lưỡi cười, kéo cô ấy lên tầng hai.
Lên đến tầng hai nhìn một lượt, hoá ra đây là triển lãm phổ cập về gấu trúc được đặc biệt bố trí để chào đón tiến sĩ Schaller. Đừng thấy nhỏ mà lầm, thực ra lại rất đầy đủ. Mấy chiếc standee dùng ngôn ngữ thông dụng giới thiệu ngắn gọn về quá trình tiến hoá và lịch sử nghiên cứu của quần thể gấu trúc, trong đó dĩ nhiên không quên đề cập tới cống hiến của tiến sĩ Schaller. Trên giá sách xếp rất nhiều sách và tập hình liên quan đến gấu trúc, đa số đều được bày công khai để mọi người tới đọc. Mà thiết bị chiếu treo trên tường ở một bên đang không ngừng phát đi phát lại phim tài liệu về gấu trúc và các động vật hoang dã khác.
Lê Lô ngắm một vòng, cuối cùng dừng lại trước giá sách. Xem qua danh mục sách một lượt, cô vui sướng, không ngờ lại có nhiều sách tuyệt bản như vậy, hời rồi!
“Điền Điền, những cuốn sách này có bán không nhỉ, tớ muốn có chúng!” Lê Lô muốn đọc những cuốn sách này, nhưng cô biết chắc chắn là không đọc hết ở đây được nên muốn mua về.
Dư Tư thật sự đã bị cô hỏi nghẹn họng, ngó nghiêng xung quanh, nói: “Ở đây cũng chẳng có ai trông cả, chúng ta đi tìm người hỏi xem?”
Lê Lô khẽ mím môi, nhìn về một hướng, thấy có một gian phòng nghỉ để hé cửa, cô ra hiệu cho Dư Tư bình tĩnh chờ, còn mình thì nhẹ nhàng bước qua.
“Xin chào.”
Lê Lô gõ nhẹ hai cái vào cửa, nói. Đợi giây lát, thấy bên trong không có phản hồi, cô mím môi, đẩy mở cửa.
“Xin chào…”
Lê Lô thò đầu vào, đang định lên tiếng thì ánh mắt quét qua một chỗ rồi khựng lại. Chỉ thấy trong phòng có một người đàn ông đang ngồi dựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt ôn hoà, đầu mày đuôi mắt trầm tĩnh. Anh mặc bộ quần áo sáng màu đơn giản nhất, song cả người lại toát lên một khí chất thong dong độc đáo, tựa như một loài thực vật thủy sinh lâu năm, mang theo hơi thở thanh mát của nước, vào đầu hè này nó vươn rộng thân lá, rẽ qua nước mà sống.
Lê Lô không hiểu tại sao trong đầu mình lại hiện lên sự ví von như thế, tóm lại, vào khoảnh khắc này, cô đã nhìn đến ngây ngốc… Người này là ai vậy, sao cô ở trường ba năm mà chưa từng gặp!
“Lê Lô?” Có lẽ do không thấy Lê Lô có động tĩnh gì, Dư Tư thấy lạ bèn gọi cô một tiếng, giọng còn không nhỏ.
Đến khi tỉnh dậy Trần Tịnh Thực mới nhận ra mình vừa ngủ. Anh khẽ nhéo mi tâm, liếc nhìn ra cửa, phát hiện có một cô gái đang giữ cửa, vẻ mặt mang theo chút lúng túng nhìn vào trong.
Anh thoáng sững sờ, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trông cô gái càng ngại ngùng hơn: “Xin lỗi đã quấy rầy anh nghỉ ngơi. Tôi muốn hỏi chút là ai phụ trách trông coi triển lãm bên ngoài vậy ạ, tôi muốn hỏi vài việc.”
Triển lãm? Trần Tịnh Thực đưa mắt nhìn ra ngoài, đứng dậy: “Cô muốn hỏi gì?”
Lê Lô nhìn anh đi tới gần, nhịp tim tăng nhanh. Là anh ấy phụ trách thật ư, mình tìm đúng người rồi?
“Tôi muốn hỏi là sách bày ở đằng kia có bán không ạ, tôi muốn sưu tầm.”
Sau khi nghe hiểu mong muốn của cô, Trần Tịnh Thực dừng bước, nói: “Xin lỗi, sách trên kệ chỉ để trưng bày, không bán.”
“Ồ, ra vậy…” Trông cô gái hơi thất vọng, nhưng rất nhanh cô lại cười, nói: “Được, tôi hiểu rồi, không làm phiền anh nữa.”
Nói xong cô gái bèn ra ngoài, Trần Tịnh Thực nhìn cánh cửa dần khép lại, đột nhiên nhớ ra gì đó, gọi cô: “Đợi đã.”
Anh sải bước lớn đi tới, kéo mở cửa, hỏi: “Cô muốn sưu tầm cuốn nào?”
Lê Lô thoáng ngỡ ngàng, nhìn gương mặt ngày càng rõ ràng của anh, cô định thần lại, nói: “Hai cuốn ở hàng đầu tiên trên kệ kia ạ.”
Cô chỉ cho anh xem, người đàn ông đi theo hướng của cô.
Dư Tư đang ở bên đó đợi Lê Lô, thấy đột nhiên có một anh chàng đẹp trai bước ra từ trong phòng nghỉ thì cũng ngơ ngác. Cô ấy đứng ngây ra tại chỗ, đợi Lê Lô tới rồi mới thấp giọng hỏi: “Ai vậy?”
Lê Lô chỉ kịp lắc đầu, còn chưa nói gì đã nghe thấy người đàn ông hỏi: “Hai cuốn nào?”
Giọng nói hay ghê! Đây là phản ứng đầu tiên của Lê Lô sau khi bình tĩnh lại và nghe thấy giọng nói của Trần Tịnh Thực.
“Hai cuốn này ạ.” Cô đến gần, chỉ vào hai cuốn sách nói.
Trần Tịnh Thực nhìn hai cuốn sách đó trầm tư. Lê Lô đứng bên cạnh tranh thủ quan sát anh. Vừa rồi lúc cách một khoảng nhìn gương mặt nghiêng của anh chỉ cảm thấy khí chất người đàn ông thành thục rất nổi bật. Giờ nhìn chính diện mặt anh ở khoảng cách gần mới phát hiện ra chút non trẻ chưa biến mất, cảm giác như đan xen giữa đàn ông và chàng trai vậy. Lê Lô lại không khỏi dò đoán tiếp, người này là ai nhỉ, là sinh viên của Viện Sinh Khoa sao? Thạc sĩ hay tiến sĩ?
“Cuốn《Liệt truyện gấu trúc》này là đồ sưu tầm cá nhân của tiến sĩ Schaller, chúng tôi không thể tự quyết định khi chưa được sự đồng ý của ông ấy. Nhưng cuốn《Gấu trúc Trung Quốc》này cô có thể cầm đi, không thu phí.”
Lê Lô đang thất thần thì đột nhiên nghe thấy người đàn ông trước mặt này nói, cô đơ ra giây lát, tỉnh táo lại rồi bèn vội vàng xua tay: “Không được, các anh mua những cuốn này đều phải bỏ tiền ra, tôi không thể tùy tiện cầm đi.”
“Không sao.” Người đàn ông cười, nói, “Đây là sách của chúng tôi, trước nay không bán, chỉ tặng thôi.”
Sách của họ? Lẽ nào anh ấy là người biên soạn cuốn sách này? Người của nhà xuất bản ư?
Đầu Lê Lô nhanh chóng xử lý thông tin nhận được từ chỗ anh, lẩm bẩm: “Vậy cảm ơn ạ.”
“Không có gì.” Trần Tịnh Thực đưa cuốn sách cho cô, “Còn cuốn nào muốn đọc nữa không? Nếu là do trung tâm của chúng tôi phát hành thì tôi có thể quyết định.”
“Thôi thôi, có cuốn này là đủ rồi ạ.” Lê Lô vội xua tay, trên mặt lộ ra nụ cười cảm kích vô ngần.
“Vậy được.” Trần Tịnh Thực cũng cười, “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”
“Vâng, cảm ơn ạ.”
“Không có gì.”
Lê Lô nhìn theo anh đi xa dần, rồi lại quay đầu ngơ ngác nhìn nhau với Dư Tư.
“Ai thế?” Lúc này Dư Tư biết sợ bị người ta nghe thấy rồi, nhỏ giọng dùng khẩu hình hỏi cô.
Lê Lô lắc đầu, cô nghĩ chắc anh không phải là người trong trường bọn cô.
Hai người cất sách xong cùng nhau đi nghe toạ đàm.
Vốn là nội dung bản thân hứng thú nhất nhưng Lê Lô lại vừa nghe vừa lơ đãng nhớ tới người ở trên tầng kia. Không thể không thừa nhận, dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi song ấn tượng anh để lại cho cô lại cực kỳ sâu sắc.
Dư Tư cũng ở bên cạnh tìm kiếm, nghịch điện thoại một hồi, cô ấy xích lại gần nói: “Nãy tớ tra được trên điện thoại, Trung tâm Bảo tồn Thiên nhiên Liên minh vạn vật xuất bản cuốn sách này trực thuộc Viện Sinh Khoa của Yến Đại, nói vậy thì anh chàng đẹp trai vừa rồi là người bên Yến Đại ư?”
Trong mắt Dư Tư tràn đầy sự kinh ngạc, Lê Lô cũng có phần ngạc nhiên: “Người bên Yến Đại ư?”
“Đúng thế.” Bên cạnh có một giọng nói tiếp lời, “Tiến sĩ Schaller là trường chúng ta nhờ một vị giáo sư bên Yến Đại mời tới, nghe nói vào những năm tám mươi hai người cùng nhau nghiên cứu gấu trúc trong rừng rậm Tây Nam, từ đó kết tình bạn sâu sắc. Nếu không thì dựa vào danh tiếng của Viện Sinh Khoa trường chúng ta sao có thể mời vị đại sư này đến được.”
Có lẽ câu “người bên Yến Đại ư” của Lê Lô vừa rồi nói hơi to, chàng trai ngồi cạnh cô hiểu nhầm nên giới thiệu như vậy. Lê Lô khẽ cau mày cảm ơn anh ta, sự chú ý lại quay về cuốn sách trên tay.
Yến Đại, tất cả mọi người ở trường Sư Đại(2) nơi Lê Lô học tập đều chẳng lạ lẫm gì về ngôi trường này. Không chỉ vì nó là trường top nổi tiếng toàn quốc, mà càng quan trọng hơn là nó nằm ngay bên cạnh trường các cô. Đổi một cách nói khác, hai trường là hàng xóm. Kể ra thì trường Sư Đại của Lê Lô không tệ, cũng là đối tượng được tranh nhau sứt đầu mẻ trán trong đợt đăng ký nguyện vọng đại học hàng năm. Nhưng ở Yến Thành, có một trường nặng đô như Yến Đại làm hàng xóm thì vầng hào quang của Sư Đại đã bị lu mờ đi không ít.
(2)Tên gọi tắt của Đại học Sư phạm.
Lê Lô đưa mắt nhìn về phía trường Yến Đại qua cửa sổ, trong lòng lại bắt đầu nghĩ người ban nãy là giáo viên hay học sinh của Yến Đại, hay là nhân viên của Trung tâm Bảo tồn Thiên nhiên Liên minh vạn vật? Đang lúc ngơ ngẩn thì cửa sau của phòng hội nghị bị đẩy mở từ bên ngoài, một người hơi cúi đầu đi vào. Lê Lô liếc qua, phát hiện là người đàn ông… hoặc có thể nói là chàng trai vừa gặp ở trên tầng kia.
Lê Lô nhìn theo anh, chỉ thấy anh chọn một chỗ ở hàng ghế cuối cùng trong phòng hội nghị, sau khi ngồi xuống thì đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lấy máy tính trong túi ra đặt trên đùi.
“Là anh chàng đẹp trai bên Yến Đại kìa.” Dư Tư nhìn theo ánh mắt cô cũng đã thấy anh, thì thầm bên tai cô.
Lê Lô ừ một tiếng, quay đầu lại, nhịp tim lại bắt đầu dồn dập.
Buổi toạ đàm vẫn đang tiếp tục. Điểm khác biệt là giờ Lê Lô chuyển sang một bên nghe tiến sĩ Schaller nói, một bên phân thân liếc nhìn Trần Tịnh Thực ở dãy cuối. Cô biết cơ hội hiếm có, biết mình làm như vậy là không tốt, nhưng hết cách, cô không khống chế nổi bản thân. Người ấy thật sự rất thu hút ánh mắt và sự chú ý của cô.
Nhưng chính một người như vậy, từ lúc vào liền chuyên tâm làm việc của mình, cúi đầu nhìn máy tính, vẻ mặt lúc thì bình tĩnh, lúc lại cau mày, Lê Lô không khỏi nghĩ: Anh ấy cúi đầu như thế không mệt sao, tổn thương đốt sống cổ biết bao.
Thời gian cứ thế trôi qua theo dòng suy nghĩ vẩn vơ của cô, nửa tiếng sau, buổi toạ đàm kết thúc, đám đông lục tục rời đi. Cuối cùng, Lê Lô cố ý mượn động tác đứng dậy, quang minh chính đại nhìn về phía Trần Tịnh Thực ngồi, song lúc này anh đã rời đi, anh xách máy tính, tránh đám đông tiến về phía bục.
“Lô Lô cưng, cậu muốn nói chuyện với anh ấy à?” Dư Tư chú ý tới sự để ý quá mức của người bạn thân đối với anh chàng đẹp trai này, hỏi bên tai cô.
Lê Lô muốn thật, nhưng mà nói gì đây? Cô thậm chí còn không quen anh.
Lê Lô thất thần đi ra ngoài, vừa ra đến lối đi đã bị một nữ sinh đang vội tiến về phía trước đụng phải suýt ngã.
“Xin lỗi.” Nữ sinh đỏ mặt xin lỗi cô.
“Không sao.”
Lê Lô xoa xoa chỗ bị đụng đau, đợi đến khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trên bục đã tụ tập không ít người, vây chặt lấy tiến sĩ Schaller và Trần Tịnh Thực. Còn cô đã rất khó có thể chen vào.
“Điền Điền, chúng ta về thôi.” Lê Lô mím môi nghĩ ngợi giây lát, quay đầu nói với Dư Tư.
“Được.”
Hai người cùng nhau rời khỏi trung tâm hoạt động.
Standee giới thiệu về tiến sĩ Schaller vẫn dựng ở bên ngoài trung tâm hoạt động, lúc ngang qua nhìn thấy trong lòng Lê Lô có chút áy náy. Đây thật sự là một cơ hội rất tốt, nhưng cô lại vì sự tồn tại của một người mà luôn lơ đãng khi nghe toạ đàm.
Nhưng dù vậy, Lê Lô vẫn không hối hận về cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, dẫu sao cô cũng đã cảm nhận được sự vui vẻ về mặt tinh thần mà nó mang lại. Phải biết rằng cuộc gặp gỡ như này không thường có, nó là một loại ban thưởng mà chỉ khi tâm trạng ông trời tốt mới rơi xuống. Chỉ có thể gặp mà không thể cầu!
Lê Lô ngoảnh đầu cười, ôm cuốn sách, xoay người rời đi.