Chương 2: Xem mắt.
Dịch: Hoa Linh
Mấy ngày sau đó, thỉnh thoảng Lê Lô vẫn sẽ nhớ đến cuộc gặp gỡ ấy. Song những gợn sóng rung động ban đầu nổi lên vì nó đã dần lắng xuống. Thứ tốt đẹp hơn nữa cũng sẽ trở nên phai nhạt sau khi hồi tưởng nhiều lần, càng huống hồ là một người sẽ không gặp lại. Nhưng cho dù thế nào thì người này đã đủ đặc biệt với Lê Lô rồi. Trước đây cô chưa từng có cảm giác như vậy với bất kỳ chàng trai nào.
Dư Tư cũng có cùng cảm nghĩ, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lê Lô thất thần vì một chàng trai đấy! Kể ra thì ba năm đại học cũng không phải là không có người theo đuổi Lê Lô, nhưng cô không đồng ý một ai cả, dùng lời của cô mà nói là: Không có cảm giác. Dư Tư từng nghi ngờ Lô Lô cưng của cô ấy “lạnh nhạt” như vậy liệu có phải là do ảnh hưởng bởi gia đình không, kết quả Lê Lô lại cực kỳ tự hào mà nói với cô ấy rằng: Bố mẹ cô là cặp đôi ân ái nhất trên đời. Thế là Dư Tư càng khó hiểu hơn, vậy Lê Lô thế này là vì sao đây?
“Cưng à, cậu không định nghe ngóng chút tin tức về anh chàng đẹp trai bên Yến Đại kia thật à?” Hôm ấy, Dư Tư không nhịn được mà hỏi Lê Lô.
“Nghe ngóng để làm gì?” Lê Lô không hiểu chớp chớp mắt.
“Cậu nói xem? Cậu hiếm khi có được ấn tượng tốt như thế với anh ấy, không tính phát triển thêm à?” Dư Tư cười, “Chúng ta đều đã năm ba, sắp lên năm tư đến nơi rồi, yêu được rồi nha.”
Lê Lô bật cười. Cô có cảm giác không tệ với người đó, nhưng vì vậy mà muốn phát triển thêm có phải là quá vội vàng rồi không. Theo cô thấy thì tất cả mọi thứ ngày hôm ấy chẳng qua chỉ là một tia sáng vụt qua trong cuộc sống mà thôi, quá khứ đã là quá khứ rồi.
Dư Tư cảm thấy đau tim nhức óc vô cùng: “Cậu, cậu đúng là lãng phí của trời!”
Lê Lô: “… Có đến mức ấy không?” Ngừng giây lát, “Anh ấy cũng không thuộc về tớ mà.”
Dư Tư: “…” Cậu không thể cố gắng thêm tí để anh ấy thuộc về cậu à?
Ngẫm lại Dư Tư lại nghĩ: Dù sao cũng chỉ mới gặp một lần, khó tránh khỏi có cảm giác choáng ngợp trước vẻ đẹp của người ta, có lẽ người thật không hề tốt như trong tưởng tượng, gặp nhiều rồi sẽ chán. Nếu đã vậy thì quá khứ cứ để nó qua đi.
“Lô Lô cưng à, bao giờ tớ mới gả cậu đi được đây.” Dư Tư hồi thần lại, thở dài.
Lê Lô đang uống nước nghe vậy suýt nữa thì sặc.
“Dư Điền Điền, tớ mới hai mươi mốt tuổi thôi, bố mẹ tớ còn chưa sốt ruột, cậu gấp cái gì!”
“Tớ chỉ thấy đáng tiếc thôi.” Dư Tư nhìn cô, “Tớ muốn xem xem Lô Lô cưng đáng yêu nhất trần đời của tớ lúc yêu vào sẽ như thế nào.”
Ở trong lòng Dư Tư, cả Sư Đại, không, cả thế giới này không một cô gái nào đáng yêu hơn Lê Lô. Lời này không phải chỉ nói đến ngoại hình của cô, mà hơn cả là chỉ tính cách của cô. Rõ ràng có một gia thế cực kỳ tốt, song lại không hề có tính kiêu căng ngạo mạn như công chúa nhỏ nào, ngược lại, ánh mắt nhìn thế giới này của cô tựa như vẫn đang dừng lại ở tuổi ấu thơ, tràn đầy sự ngây ngô, hiếu kỳ và gan dạ. Dư Tư không khỏi nghĩ, một gia đình như thế nào mới nuôi dạy ra được một cô gái như thế này đây. Lúc đầu mới tiếp xúc với Lê Lô có thể sẽ hoài nghi có phải cô đang giả bộ, đến khi quen thân rồi sẽ thấy chẳng còn chuyện gì thoải mái hơn là khi ở bên cạnh cô nữa. Dư Tư cảm thấy Lê Lô thật đúng là sự ban ơn sau ba năm cấp ba khổ cực nỗ lực thi vào Sư Đại của cô ấy!
Quả nhiên, nghe cô ấy nói câu này xong, Lê Lô cười lộ ra hàm răng trắng.
“Vậy tớ chỉ đành cố gắng thôi.” Cô nói, “Tranh thủ trước khi tốt nghiệp đại học để cậu được toại nguyện!”
Lê Lô giơ nắm đấm lên, vẻ mặt quyết tâm. Dư Tư thấy vậy lại nổi lên sự lo âu như người mẹ già: Cũng không cần phải cố gắng quá đâu, bạn trai vẫn phải chọn cho kỹ…
Sau đó hai người bận rộn chuẩn bị thi cử và tìm công việc thực tập. Lê Lô và Dư Tư đều đã là sinh viên cuối năm ba, khai giảng lần nữa là phải đối mặt với đợt tuyển dụng mùa thu rồi, để có thể ký được một công việc tốt, hầu hết mọi người đều lựa chọn tranh thủ kỳ nghỉ hè để đi làm đẹp hồ sơ.
Ngày hôm đó, vừa về ký túc Dư Tư đã nằm bẹp ra giường. Lê Lô tưởng cô ấy bị cảm nắng bèn cầm một chai nước đưa cho cô ấy. Dư Tư ngồi lên tu một hơi hết sạch, ợ một cái rồi nói: “Lô Lô cưng à, chị tớ muốn giới thiệu người yêu cho tớ, bảo tớ đi xem mắt.”
“Ồ?” Lê Lô nháy mắt, “Là người thế nào?”
Dư Tư vặn nắp chai, mặt ủ mày chau nói: “Nghe nói là sinh viên Yến Đại, lớn hơn bọn mình một khoá, kỳ tới bắt đầu học năm nhất thạc sĩ ở Yến Đại.”
Đừng thấy Dư Tư sốt sắng chuyện bạn trai cho Lê Lô, bản thân cô ấy cũng là một cô công chúa nhỏ độc thân chính hiệu đó.
Lê Lô lại ồ một tiếng, một tiếng này ý tứ đã có phần khác: “Thế chẳng phải rất tốt sao.”
“Tốt cái gì! Yến Đại đó!” Dư Tư chỉ về hướng trường Yến Đại bên cạnh, lại chỉ vào mình: “Đây Sư Đại! Cách bao nhiêu hạng chứ!”
Lê Lô: “…”
Lê Lô đại khái hiểu được tâm trạng của Dư Tư, không chỉ cô ấy mà rất nhiều người của trường Sư Đại đều có nút thắt như vậy, chính là khó lòng buông bỏ. Là trường trọng điểm nằm trong danh sách dự án “Đại học song nhất lưu(1)”, có thể đỗ vào Sư Đại với nhiều học sinh thi đại học mà nói đã là một kết quả khá tốt rồi. Nhưng biết làm sao khi bên cạnh Sư Đại có Yến Đại, rất nhiều sinh viên năm nhất sau khi vào trường còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui bắt đầu cuộc sống mới, ánh mắt đã không khống chế được mà bị trường Yến Đại ở bên cạnh thu hút. Đúng thế, Yến Đại là mục tiêu vĩnh viễn của rất nhiều đứa bé học giỏi. Vậy nên đại đa số sinh viên Sư Đại đều sẽ vừa không cam tâm, vừa dốc sức quyết tâm thi lên thạc sĩ Yến Đại.
(1)Song nhất lưu là tên gọi tắt của kế hoạch xây dựng đại học hàng đầu thế giới và ngành học hàng đầu thế giới, trong tiếng Trung, nhất lưu có nghĩa là hạng nhất, vì dự án xây dựng đại học hàng đầu thế giới và dự án xây dựng ngành học hàng đầu thế giới là 2 hạng mục cho nên được gọi tắt là Dự án Song nhất lưu.
Song Lê Lô lại có tâm thái rất bình thản. Bố mẹ đều là học bá, cộng thêm gia đình giàu có sung túc, từ nhỏ Lê Lô đã bị người khác đặt kỳ vọng rất cao, cảm thấy lớn lên cho dù không vào Oxford, Harvard thì cũng phải là trường top 2 trong nước, nhưng mà Lê Lô cố gắng rồi, cuối cùng chỉ thi vào được Sư Đại. Lúc ấy Lê Lô cũng sợ bố mẹ sẽ thất vọng, nhưng bố chỉ hỏi cô một câu rằng kết quả như vậy con có chấp nhận được không. Lê Lô gật đầu, nói được.
Bố bèn cười.
“Con có thể chấp nhận là được.” Ông nói, “Chưa nói đến việc trình độ học vấn có thể đại diện tất cả hay không vội. Cho dù con thật sự chỉ là một đứa nhỏ rất đỗi bình thường thì cũng không cần phải cảm thấy hổ thẹn vì điều đó. Bé con, kỳ vọng duy nhất của bố mẹ đối với con chính là hy vọng con vui vẻ.”
Lúc này Lê Lô liền an tâm. Cô cảm thấy mình đã đưa ra một lựa chọn không để lại hối tiếc, mặc dù trường cô không so được với trường top 2, nhưng chuyên ngành báo chí mà cô theo học lại xếp hạng hàng đầu cả nước. Có thể dựa vào sự nỗ lực của bản thân đạt được thứ mình muốn, dù cho không phải là thứ tốt nhất trong mắt người khác thì Lê Lô cũng đã cực kỳ thoả mãn rồi.
“Tớ biết, cậu sợ bản thân không bằng đối phương. Nhưng cậu cũng không kém mà, gặp còn chưa gặp, đừng có vội vàng phủ nhận bản thân.”
Dư Tư cảm thấy có lý, thế là cô ấy đồng ý với chị mình, kết bạn wechat với chàng trai.
“Lô Lô cưng, đối phương hẹn gặp tớ, cậu đi cùng tớ được không?” Nửa tiếng sau, Dư Tư nói.
Lê Lô: “… Các cậu xem mắt đấy, tớ đi có ổn không?”
“Không sao đâu, tớ bảo anh ấy cũng đưa theo một người bạn đi, như vậy sẽ không quá lúng túng.”
Cũng đúng. Lê Lô gật đầu: “Được thôi, tớ đi với cậu.” Cô híp mắt cười.
Buổi xem mắt được định vào thứ bảy tuần này, Lê Lô và Dư Tư dậy từ sớm, ăn mặc thoải mái khoan thai đi ra ngoài. Tối hôm trước vừa mưa, trời hôm nay mát mẻ hiếm có, tâm trạng của hai cô gái phút chốc tốt hẳn lên, bắt đầu bàn bạc kế hoạch sau khi xem mắt xong.
Lê Lô đặt xe trên app DiDi, vừa cất điện thoại vào túi thì đột nhiên nghe thấy có người gọi. Cô và Dư Tư cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Tông.
Anh ta cùng khoá với các cô, là sinh viên Học viện Năng Động(2).
(2)Tên gọi tắt của Năng lượng và Kỹ thuật động lực.
“Lê Lô, ra ngoài à.” Tiêu Tông mặc bộ đồ thể thao, tay cầm quả bóng, dáng vẻ như chuẩn bị đi chơi bóng.
“Ừ, có chút việc phải lên phố một chuyến.” Lê Lô mỉm cười, nói.
“Có cần tôi đi cùng các cậu không, dù sao hôm nay cũng không có việc gì.”
“Không cần đâu. Chẳng phải cậu định đi chơi bóng rổ sao?”
“Không sao cả, tôi nói với họ một tiếng để họ tìm thêm một người là được.” Tiêu Tông vừa nói, vừa móc điện thoại trong túi ra.
“Không cần thật mà.” Lê Lô nói, “Hai bọn tôi đi được. Hơn nữa chuyện hôm nay bọn tôi định làm không tiện đưa cậu theo.”
Tiêu Tông lúng túng, hồi sau lại cất điện thoại đi.
“Được, thế nếu cần giúp thì cậu cứ gọi cho tôi nhé.” Nói xong bèn rời đi, chốc chốc lại ngoảnh đầu nhìn.
Dư Tư nhìn anh ta đi xa, hơi khinh thường: “Giờ cậu ta lại đến giả bộ làm người tốt, lúc trước đi đâu rồi?”
Dư Tư bức xúc là có lý do cả, bởi vì Lê Lô và Tiêu Tông từng suýt nữa có một đoạn tình cảm, chỉ là tự nhiên kết thúc, hơn nữa còn là do Tiêu Tông đề cập. Giờ nhìn anh ta mặt dày sáp tới là Dư Tư lại bực bội.
Lê Lô cũng vì chuyện này mà sầu não, không biết phải xử lý loại quan hệ này ra sao. Nhưng lúc nghe thấy Dư Tư trào phúng, cô lại cực kỳ ôn hoà rộng lượng: “Được rồi, chuyện ấy cũng chẳng có gì đúng với sai cả, cậu đừng so đo như vậy.”
“Ồ, là tớ so đo tính toán rồi ha?” Nghe ra trong lời nói của cô có ý bênh Tiêu Tông, Dư Tư hơi không vui, “Ban đầu không phải anh ta nói chia tay cậu trước à?”
Lê Lô: “…”
Nghiêm túc mà nói thì quan hệ giữa Lê Lô và Tiêu Tông là một vấn đề không rõ ràng. Ban đầu hai người quen nhau thông qua môn học tự chọn hồi năm hai, một tháng sau Tiêu Tông đã tỏ tình với Lê Lô, nói thích cô, muốn ở bên cô. Lúc đó đương nhiên Lê Lô từ chối, lý do vẫn là không có cảm giác, song Tiêu Tông không hề nhụt chí, đề nghị thử làm bạn trước. Có lẽ vì là người đầu tiên bị từ chối nhưng vẫn kiên trì, hoặc có thể là do lúc đó Lê Lô thật sự muốn thử xem liệu có nảy sinh tình cảm được hay không, thế là cô đồng ý. Nhưng mà sau khi cô đồng ý một tháng, Tiêu Tông lại chủ động nói lời chia tay, lý do là… Lê Lô thật sự đối xử với anh ta như một người bạn.
Dĩ nhiên, “làm bạn” là anh ta đề cập trước, nhưng ai cũng biết đó chỉ là cái cớ, mục đích anh ta “làm bạn” với cô là để cuối cùng có thể lên chính thức, trở thành “bạn trai” của cô. Nhưng mà Lê Lô lại rất nghiêm túc làm bạn với anh ta, chút ý nghĩ khác cũng chẳng có, điều này khiến Tiêu Tông chịu phải đả kích, trong một phút bốc đồng đã nói chia tay với Lê Lô. Mặc dù Lê Lô cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn tôn trọng mong muốn của Tiêu Tông, thế là hai người trở về quan hệ bạn học.
Song chưa được bao lâu Tiêu Tông đã hối hận, lại bắt đầu quấn lấy Lê Lô. Anh ta chẳng còn mặt mũi mà nói những lời như thích cô nữa, nhưng nó không hề gây trở ngại cho việc anh ta chạy đến trước mặt Lê Lô để thu hút sự chú ý.
“Cậu ấy muốn phát triển quan hệ yêu đương với tớ mà, nhưng tớ không làm được nên chỉ có thể chia tay thôi.” Lê Lô ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói.
“Thế mới nói, các cậu còn chưa bắt đầu, sao anh ta có thể mặt dày dùng chữ “chia tay” này vậy! Dát vàng lên mặt quá rồi đấy!” Nhìn Lê Lô, “Cậu cũng thế, lại cứ để mặc anh ta vậy.”
Nói đến lại tức, Dư Tư bèn cù Lê Lô. Lê Lô cười trốn ra sau, rất nhanh đã lại khôi phục tư thế thẳng tắp, mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm. Dư Tư thấy cô như vậy thì không tức nổi nữa. Một cô gái tốt biết bao, trái tim lương thiện lại trắng trẻo xinh xắn, dáng vẻ cô điềm tĩnh mỉm cười cực kỳ giống một bức tượng bồ tát nho nhỏ, gọi tắt là… bồ tát nhỏ. Một bé Lô Lô cưng như này, Tiêu Tông còn lâu mới xứng.
“Sau này không được đếm xỉa đến cậu ta nữa.”
“Tuân lệnh lão phật gia.”
Xe tới đã giải cứu được Lê Lô, cô và Dư Tư lên xe rồi đi một mạch đến trung tâm thành phố. Vì đường thông thoáng nên hai người đến sớm hơn giờ hẹn mười lăm phút.
“Điền Điền, có phải là quán cà phê này không?” Lê Lô chỉ vào một quán, hỏi Dư Tư.
“Ừ, để tớ gửi tin nhắn hỏi xem anh ấy đến chưa.”
Dư Tư lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi tin nhắn. Nửa phút sau, cô ấy ngẩng đầu nói: “Họ đến rồi, nói là bàn thứ hai từ dưới lên góc trong cùng.”
Hai người không hẹn mà cùng quay người nhìn vào trong qua cửa sổ kính, quả nhiên nhìn thấy một nam sinh hơi mập mạp đứng lên vẫy tay về phía này. Bên cạnh anh ấy cũng có một người đang ngồi, tựa hồ biết các cô đang nhìn vào trong, người đó do dự giây lát rồi cũng đứng lên, dáng người cao hơn nam sinh mập mạp nửa cái đầu.
Nhìn thấy người này, Dư Tư và Lê Lô đều kinh ngạc đơ ra… Đây, đây chẳng phải là anh chàng đẹp trai bên Yến Đại gặp ở trung tâm hoạt động hôm đó sao?