Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 3

Chương 3: Rung động.

Dịch: Hoa Linh

Người đi cùng Mã Uyên đúng là Trần Tịnh Thực.

Anh bị Mã Uyên kéo tới. Đàn em cùng giáo viên hướng dẫn lần đầu đi xem mắt, tính cách lại ngại ngùng bẽn lẽn, cho dù Trần Tịnh Thực cũng không giỏi ứng phó với mấy trường hợp kiểu này song vẫn đồng ý lời đề nghị của anh ấy. Chỉ là không ngờ sẽ gặp được hai cô gái ngày hôm đó ở đây.

Trong lúc Trần Tịnh Thực lơ đễnh, Lê Lô và Dư Tư đã vào quán cà phê, hơi ngây ngốc nhìn anh.

“Anh, anh là…”

“Là tôi.” Thấy hai cô gái nhìn mình như vậy, biết các cô đã nhận ra, Trần Tịnh Thực dứt khoát thừa nhận, “Chào các em.”

“Chào anh.” Lê Lô và Dư Tư nhìn nhau một cái, đáp lại lời chào của anh. Họ ai cũng không ngờ tới trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy!

Trong lòng Trần Tịnh Thực cũng nghĩ thế, anh khẽ ho một tiếng, rời mắt đi.

“Hoá ra mấy người quen nhau!” Mã Uyên ngạc nhiên, nghe Trần Tịnh Thực giải thích xong, anh ấy bừng tỉnh ồ một tiếng, nói, “Ngồi đi, mọi người đều ngồi xuống đi.”

Mọi người cùng ngồi xuống. Vì nhân vật chính của buổi gặp mặt hôm nay là Dư Tư và Mã Uyên nên Lê Lô để cô ấy ngồi vào trong, vừa hay đối mặt với Mã Uyên. Như vậy cô cũng vừa vặn ngồi đối diện Trần Tịnh Thực, anh chàng đẹp trai bên Yến Đại kia. Lại quan sát anh một lượt, cuối cùng Lê Lô cười với anh. Dù thế nào đi nữa thì cô vẫn rất vui khi được gặp anh lần nữa.

Trần Tịnh Thực cũng cười lại với cô, hơi nghiêng đầu, nói nhỏ với Mã Uyên: “Bắt đầu được rồi.” Buổi xem mắt có thể bắt đầu rồi.

Gò má Mã Uyên ửng hồng. Đừng thấy anh ấy cao lớn, người lại béo chắc, thực chất cực kỳ nội liễm. Là tính cách điển hình của học sinh ngoan.

“Rất vui khi mọi người có thể gặp gỡ ở đây, tôi giới thiệu lại bản thân trước nhé.” Theo như quy trình xem mắt bình thường thì Mã Uyên sẽ giới thiệu bản thân, chỉ là vì ngại nên giọng anh ấy hơi căng thẳng, “Tôi tên là Mã Uyên, năm tư Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, nửa cuối năm tới sẽ lên năm nhất thạc sĩ, năm nay hai mươi ba tuổi.” Nói xong nhìn Dư Tư.

Bình thường Dư Tư cũng được coi là phóng khoáng, nhưng bị Mã Uyên kéo theo nên lúc này cũng hơi ngượng: “Tên em thì anh biết rồi, Dư Tư, năm ba Học viện Văn trường Sư Đại, hai mươi mốt tuổi.” Nói xong lại vội vàng truyền cho Lê Lô một ánh mắt.

Lê Lô vô cùng ung dung: “Lê Lô, bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Dư Tư, cùng đang học năm ba Học viện Văn trường Sư Đại.” Ba người nhỏ đều đã giới thiệu xong, chỉ còn lại Trần Tịnh Thực thôi, thế là ánh mắt họ đồng loạt chuyển về phía anh.

Trần Tịnh Thực khẽ bật cười. Đáng nhẽ với tình hình ngày hôm nay phải là Mã Uyên phụ trách giới thiệu anh mới phải, dù sao anh cũng chỉ đi cùng anh ấy. Nhưng có lẽ do Mã Uyên quá căng thẳng, quên béng mất chuyện này nên anh không thể không tự mình lên. Thế là cục diện lúc này đã xảy ra chút thay đổi, dường như không phải hai người xem mắt, hai người ngồi cùng. Mà là bốn người kết bạn với nhau, không phân chủ yếu và thứ yếu.

“Trần Tịnh Thực.” Anh trầm ngâm giây lát, nói, “Đàn anh của Mã Uyên, hiện đang là nghiên cứu viên sau tiến sĩ tại Viện Sinh Khoa trường Yến Đại.”

Sau tiến sĩ! Nghe thấy từ này, Lê Lô và Dư Tư đều có sự kinh ngạc ở mức độ khác nhau. Các cô không ngờ người trông vẫn còn trẻ này lại là một vị sau tiến sĩ!

“Anh Trần, xin hỏi năm nay anh bao nhiêu tuổi ạ?” Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Dư Tư đặt hai tay lên bàn, hơi rướn lại gần hỏi anh.

“Hai mươi bảy.” Trần Tịnh Thực nói, “Anh học hơi sớm, tốt nghiệp đại học xong học thẳng tiến sĩ luôn.”

Vậy cũng có thể hiểu được rồi, nhưng… vẫn lợi hại ghê! Ánh mắt nhìn Trần Tịnh Thực của Dư Tư và Lê Lô đều đã thay đổi.

Như cảm nhận được sự sùng bái của hai cô gái đối với đàn anh nhà mình, Mã Uyên cũng tự hào mà nói: “Anh Trần quả thực rất lợi hại, vốn dĩ có thể vào lớp thiếu niên của Giao Đại, nhưng lại từ bỏ vì Yến Đại.”

“Được rồi.” Trần Tịnh Thực cười liếc nhìn cậu đàn em ngốc nghếch, “Hai đàn em nhỏ đều đến rồi, gọi đồ uống đi.”

Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ thay Mã Uyên, nhận lấy pad, bảo mọi người chọn đồ.

Dư Tư gọi một cốc caramel macchiato, hai anh em đều gọi latte, còn Lê Lô lại gọi một cốc sữa. Dường như rất ít người gọi cái này nên nhân viên xác nhận lại với Lê Lô: “Cô gọi sữa đúng không ạ?”

“Đúng vậy, ấm là được.” Lê Lô cười, trả pad lại cho nhân viên.

“Vâng.” Nhân viên phục vụ ôm pad rời đi, Lê Lô rời mắt, nhìn hai người đối diện giải thích: “Em không uống được cà phê, buổi tối sẽ không ngủ được.”

“Buổi sáng cũng không uống được à? Còn lâu mới đến giờ ngủ buổi tối mà.” Mã Uyên tò mò hỏi.

“Không được ạ.” Lê Lô cũng hơi sầu, “Chỉ cần uống thôi là buổi tối sẽ vào giấc muộn hơn bình thường rất nhiều. Em đoán trong này cũng có ảnh hưởng từ yếu tố tâm lý nữa.”

“Bọn anh không biết chuyện, nếu không đã hẹn gặp ở chỗ khác rồi, thật xin lỗi.” Trần Tịnh Thực đan hai tay vào nhau, nói.

“Không sao ạ.” Lê Lô cười híp mắt, “Dù sao trọng điểm hôm nay cũng không phải là uống cà phê.”

Nói xong bèn ra hiệu với Dư Tư và Mã Uyên, trả lại sân nhà cho họ. Hai người bị nhắc tới không hẹn mà cùng cúi thấp đầu.

Trong thế giới của người trưởng thành, xem mắt giống như một chuyện thường gặp đã thành quen. Nhưng với người trẻ tuổi còn chưa hoàn toàn bước vào độ tuổi thích hợp để kết hôn thì sẽ có phần bỡ ngỡ. Hậu quả của sự bỡ ngỡ là đôi bên đều sẽ mất tự nhiên, nhưng may mà mọi người đều là sinh viên, tùy tiện nói về chủ đề trường học thôi là có thể thuận lợi phá vỡ sự gượng gạo. Chẳng hạn như Dư Tư và Mã Uyên, lúc đầu hai người còn rất lúng túng, song theo chủ đề dần mở rộng, Mã Uyên cũng đã nói nhiều hơn, trò chuyện được với Dư Tư và Lê Lô một cách suôn sẻ.

Thấy hai người đã dần phát triển đúng hướng, Lê Lô tranh thủ quan sát Trần Tịnh Thực. So với cô, anh mới thật sự là người gánh vác trọng trách “đi cùng” này. Thỉnh thoảng sẽ gợi chủ đề nói tránh để bầu không khí trở nên tẻ nhạt. Nhưng một khi Mã Uyên phát huy tốt, anh sẽ lập tức trở về vị trí thích hợp với mình, thưởng thức cà phê, nghe họ trò chuyện. Đến lúc phải bày tỏ quan điểm, anh chưa từng cậy lý lịch và học vấn của mình để làm cao với họ mà sẽ tôn trọng quan điểm của mỗi người, dựa vào đó nói ra lý giải của bản thân, như này thật sự rất được lòng người khác. Phải biết rằng trong xã hội hiện đại, rất nhiều đàn ông ưu tú có tí thành tích đều khó tránh được một tệ nạn là thích dạy đời. Cho dù người đàn ông đó có đẹp trai đến đâu, chỉ cần anh ta bắt đầu rao giảng thì trông sẽ làm màu và giả tạo vô cùng.

Lê Lô không nhịn được lại quan sát cách ăn mặc của anh, giống với hôm đó, nay anh cũng mặc rất đơn giản, phong cách tổng thể vô cùng thoải mái. Chỉ có một điểm khác là tóc của anh hình như đã cắt ngắn đi chút. Ý thức được điều này, Lê Lô nghĩ bản thân quan tâm đến anh hơn tưởng tượng, nếu không sao còn có thể nhớ độ dài ngắn tóc anh chứ. Nói sao đi nữa thì quả thật là rất đẹp trai, sạch sẽ, gọn gàng, đoan chính, phóng khoáng, lại không hẹp hòi ẻo lả. Tóm lại sẽ là một người đàn ông được nữ sinh yêu thích.

“Đàn em, em với Dư Tư cũng đã hiểu nhau kha khá rồi. Hay là hai người các em nói chuyện riêng chút đi?”

Lê Lô đang thất thần thì bỗng nghe thấy Trần Tịnh Thực đề nghị như vậy.

Cô hồi thần lại, nhìn Mã Uyên và Dư Tư đồng thời đỏ mặt, hiểu ra anh đang tạo cơ hội cho họ ở riêng. Đúng là không giây phút nào quên mục đích bản thân đến đây lần này, vẫn luôn tận tụy thúc đẩy tiến trình.

Lê Lô cười thầm, ngoài miệng cũng nói: “Đúng đấy, hai người nói chuyện đi, em với anh Trần tránh mặt một lúc.”   

Nói xong, Lê Lô đứng dậy. Trần Tịnh Thực vỗ vai Mã Uyên, cầm ví tiền ra ngoài cùng cô.

Vừa ra khỏi quán cà phê hơi nóng đã xộc thẳng vào mặt. Lê Lô bất giác đưa tay lên quạt.

“Tìm một chỗ ngồi đi.” Trần Tịnh Thực nói, “Có ăn được kem không?”

Lê Lô nhìn cửa hàng Haagen-Dazs treo tấm biển khổng lồ ở bên kia đường, lắc đầu: “Nãy ngồi một lúc rồi, nếu tiện thì có thể đi dạo với em một lát không ạ?”

Trần Tịnh Thực nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, rất muốn nhắc nhở cô rằng có thể sẽ phải phơi nắng. Nhưng cô gái cười quá rạng rỡ, anh không cách nào từ chối đề nghị này của cô.

“Được, vậy chúng ta đi dạo một lát đi.”

Địa điểm gặp nhau của Dư Tư và Mã Uyên là một khu kinh doanh chính ở Yến Thành… Chuyện này là Mã Uyên đề xuất, từng bị hai cô gái ca cẩm rằng rõ ràng là hàng xóm mà lại hẹn gặp ở chỗ xa như thế. Nhưng giờ nhìn lại thì hẹn ở đây cũng có lợi, khắp nơi đều là cửa hàng nhỏ có thể ghé vào, sẽ không quá buồn chán.

Trần Tịnh Thực cứ tưởng Lê Lô sẽ giống những cô gái khác, có hứng thú vô biên với việc dạo phố mua sắm, nhìn thấy cửa hàng thích thú là sẽ vào xem. Vậy thì anh chỉ cần cố gắng hoàn thành nghĩa vụ đi cùng là được. Song Lê Lô lại không thế, cô bước đi vô cùng thong dong tự nhiên, nhưng lại không có ý định vào cửa hàng nào.

“Anh Trần, có tiện hỏi chút rằng anh là nghiên cứu viên sau tiến sĩ ngành nào không ạ?”

Trần Tịnh Thực chợt nghe thấy Lê Lô hỏi.

“Động vật học.” Trần Tịnh Thực nói, “Chủ yếu nghiên cứu về Bảo tồn thiên nhiên và đa dạng sinh học.”

Oa, bảo tồn thiên nhiên!

“Vậy có phải là anh sẽ thường xuyên đi khảo sát thực địa không?”

“Sẽ có sắp xếp lịch nghiên cứu như vậy.”

Mắt Lê Lô sáng lên: “Ngưỡng mộ ghê.”

Trần Tịnh Thực cười, không nói thêm gì. Khác nghề như cách núi, đừng nói họ, ngay cả người đang theo học ngành này trước khi vào cũng có không ít những mộng mơ lãng mạn. Chỉ là, hiện thực sẽ làm bạn tỉnh mộng thôi.

“Cuốn《Gấu trúc Trung Quốc》kia em mang về có đọc chưa?”

“Đọc rồi ạ.” Lê Lô trả lời vô cùng tự tin, “Có điều mang tính học thuật hơn em tưởng, cho nên đọc hơi vất.”

Cô gái thành thật thẳng thắn nói ra sự thiếu sót của bản thân lại khiến Trần Tịnh Thực mỉm cười nhẹ.

“Em thích gấu trúc à?”

“Vâng ạ.” Lê Lô nói, “Quê mẹ em ở Tây Nam, trước đây mỗi lần về bà ấy đều sẽ đưa em đi xem gấu trúc.”

Tây Nam… vậy mà lại là đồng hương.

“Gấu trúc là quốc bảo, rất khó tìm được người không bị sự dễ thương của chúng thu hút.” Trần Tịnh Thực nhẹ giọng nói.

“Là như vậy. Nhưng khi em dần lớn lên, nhìn những con gấu bị nuôi nhốt kia, thỉnh thoảng em sẽ thấy chúng hơi đáng thương. Em nghĩ, chúng không phải sinh ra là để bán manh với mọi người, nếu có thể lựa chọn, có lẽ chúng càng muốn được tự do rong chơi nơi đất trời bao la rộng lớn bên ngoài hơn.” Lê Lô nói, khẽ mím môi, “Em biết suy nghĩ như vậy có hơi đạo đức giả. Rất nhiều gấu trúc đã quen bị nuôi nhốt, nếu thả ra ngoài sẽ không có bất cứ năng lực sinh tồn nào. Cho nên em cũng đang điều chỉnh lại tâm thái của mình, để bản thân không nhìn chúng với ánh mắt thương hại.”

Lê Lô nói xong, rất tự nhiên nở nụ cười.

Trần Tịnh Thực không ngờ Lê Lô sẽ thảo luận với mình một chủ đề có độ sâu như vậy. Anh trầm mặc giây lát, nói: “Có vẻ như em không chỉ xem gấu trúc là một loài động vật để đối đãi.”

“Vạn vật đều có linh tính, loài người chúng ta kể ra cũng chỉ là một loài động vật linh trưởng, không thể vì chúng ta nắm giữ nhiều kỹ năng và tư duy hơn động vật khác mà dễ dàng có cảm giác ưu việt khi ở trước mặt chúng. Chúng sinh bình đẳng mà.”

Lê Lô thật sự rất nghiêm túc mà nói những lời này với Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực nghe xong không nhịn được cười lên, nụ cười tràn đầy sự nhẹ nhõm.

“Em nói rất đúng.”

Lê Lô có thể nhận ra nụ cười này của Trần Tịnh Thực có ý tứ hơi khác trước, cô khẽ chớp mắt, gò má ửng hồng.

Có lẽ những lời này đã khiến Trần Tịnh Thực cảm động, sau đó anh nói với cô rất nhiều.

“Mục đích nuôi nhốt cũng là để bảo vệ, nhưng lại không phải đường về. Tất cả những nghiên cứu liên quan tới gấu trúc đều là để khiến chúng tốt hơn, thích ứng với tự nhiên hơn, tiếp tục sinh trưởng, sinh tồn, trong đó bao gồm cả nghiên cứu bảo vệ môi trường sinh sống của quần thể gấu trúc. Đồng thời, công việc thả gấu trúc về nơi hoang dã cũng đã triển khai rất nhiều năm rồi, mục đích cuối cùng chính là để mỗi một sinh linh đều có thể tìm được vườn nhà thích hợp với chúng, tiếp tục tồn tại lâu dài vĩnh viễn. Vì mục đích này, bọn anh sẽ cố gắng.”

Những lời này của Trần Tịnh Thực tuy cực kỳ đơn giản trực tiếp song lại chạm đến lòng người. Phút chốc Lê Lô đã cảm nhận được sự quyến rũ của anh trong chuyên môn. Cô nhìn anh, lúc lâu không nói gì.

“Sao thế?” Chẳng mấy khi Trần Tịnh Thực bị ánh nhìn chăm chú của cô làm cho hơi mất tự nhiên.

“Không có gì ạ.” Lê Lô nhìn anh, nở nụ cười tươi, nói: “Em tin anh, anh Trần cố lên.”

“… Cảm ơn.” Trần Tịnh Thực cũng cười, vành tai ửng đỏ.

Hai người lòng vòng ở bên ngoài khoảng hai mươi phút, đến khi Dư Tư gửi tin nhắn tới mới quay về quán cà phê.

Bên kia, Mã Uyên đã thanh toán xong, lúc hai người quay lại thì thấy anh ấy và Dư Tư đang đứng ở cửa quán đợi họ.

“Thế nào?” Lê Lô hỏi nhỏ bên tai Dư Tư.

Dư Tư không nói gì, chỉ đỏ mặt lắc đầu.

“Muốn đi dạo chỗ khác nữa không?” Đợi hai cô gái thì thầm xong, Trần Tịnh Thực mới lên tiếng, nhìn về phía Mã Uyên.

“Hay là về trường đi ạ? Trong phòng thí nghiệm còn chút việc.” Mã Uyên có cảm giác rất tốt với Dư Tư, nhưng trời sinh bẽn lẽn khiến anh ấy hơi sợ phải đi thêm với cô ấy, sợ lộ ra sự rụt rè. Thế là đành đưa ra đề nghị như vậy, trong lòng tiếc nuối vô cùng.

Trần Tịnh Thực cũng không miễn cưỡng anh ấy, anh lại nhìn hai cô gái: “Thế còn các em, còn tính đi đâu nữa không?”

“Anh Trần không cần lo cho bọn em đâu, bọn em định đi xem phim rồi mới về trường ạ.” Lê Lô nói.

“Được, đừng muộn quá.” Trần Tịnh Thực nói xong bèn ra hiệu với Mã Uyên, ý là anh ấy còn lời muốn nói nữa không. Mã Uyên chỉ lắc đầu, mặt vẫn đỏ bừng.

“Thế bọn anh về trường trước đây.” Trần Tịnh Thực thầm thở dài, nói.

“Vâng ạ, tạm biệt anh Trần.”

Hai bên tạm biệt xong, Trần Tịnh Thực và Mã Uyên cùng nhau rời đi. Đi được một đoạn, Trần Tịnh Thực quay đầu, đưa mắt nhìn về phía các cô. Lê Lô và Dư Tư vẫn chưa đi, thấy anh ngoảnh lại nhìn, cô cười vẫy tay với anh. Trần Tịnh Thực tựa hồ thoáng ngây ra, sau đó cũng giơ tay lên vẫy ra hiệu với cô.

“Thế nào Lô Lô cưng!” Đợi hai người đi xa hẳn rồi, Dư Tư túm lấy cánh tay Lê Lô. Cô ấy cũng cực kỳ hứng thú về hai mươi phút cô và Trần Tịnh Thực ra ngoài đi riêng kia.

Lê Lô khoát tay: “Về rồi nói.”

Ngày hôm đó, hai người chơi ở bên ngoài gần hết ngày. Lúc về ký túc xá đã sắp mười giờ tối, cả hai đều mệt rã rời nằm bẹp ra giường không động đậy.

“Điền Điền, cậu cảm thấy thế nào về Mã Uyên?” Lê Lô ngẩng đầu lên, hỏi.

Dư Tư vừa trả lời xong tin nhắn Mã Uyên hỏi cô đã về chưa, nghe vậy thì xoắn xuýt hồi lâu: “Anh ấy rất tốt, nhưng… bẽn lẽn quá, không có cảm giác yêu đương.”

“Nhưng tớ thấy hình như anh ấy có cảm giác rất tốt với cậu, cứ đỏ mặt suốt…”

“Thế à” Dư Tư lại chìm vào bối rối, lúc lâu sau mới vỗ giường nói, “Ôi trời, kệ đi, cậu với anh Trần thế nào!”

Dư Tư ngồi lên, nhìn về phía giường của Lê Lô ở đối diện. Nhưng mà Lê Lô lại im lặng hồi lâu, không biết đang nghĩ gì nữa.

“Lô Lô cưng?” Dư Tư gọi cô, bỗng thấy Lê Lô ngồi phắt dậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô ấy.

“Điền Điền, tớ nghĩ, có lẽ tớ thích anh Trần rồi.”

Bình Luận (0)
Comment