Chương 4: Tỏ Tình.
Dịch: Hoa Linh
Như cô đã nói với Dư Tư, Lê Lô lớn lên trong một gia đình có bố mẹ cực kỳ ân ái. Nghe quen tai nhìn quen mắt rồi, sự kỳ vọng của cô về tình yêu cũng vô cùng cao, dẫn đến hai mươi mốt tuổi đầu vẫn chưa tìm được một người có thể khiến cô rung động.
Về Trần Tịnh Thực, ban đầu cô có cảm giác tựa rung động. Nhưng theo như kinh nghiệm trước đây thì cô không hề cảm thấy loại rung động này có ngụ ý gì bất thường. Nói trắng ra là Lê Lô không quá tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên, cảm thấy loại tình cảm chỉ dựa vào một lần gặp gỡ đã bén rễ sâu này không đáng tin lắm.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô, cố ý sắp xếp cho cô và Trần Tịnh Thực gặp lại lần hai. Lê Lô không dám tin, bắt đầu từ khoảnh khắc gặp anh, cô đã vứt bỏ hết thảy những lí do thoái thác và suy nghĩ trước kia, điều cô có thể cảm nhận được ở con người Trần Tịnh Thực là ngoài tốt đẹp ra, vẫn chỉ có tốt đẹp. Thậm chí cô còn không kịp đổi sang bộ dáng chanh chua xét nét để đánh giá bắt bẻ anh thì đã bị sự quyến rũ của anh khuất phục. Nhưng rốt cuộc anh thu hút cô nhờ điểm gì chứ, Lê Lô không nói rõ được. Cô chỉ biết là bản thân đã không còn cách nào tự lừa mình dối người được nữa.
Hoang đường, vô lý. Cô có thể tìm được rất nhiều từ ngữ để hình dung suy nghĩ và hành vi của bản thân. Nhưng cô bắt buộc phải thừa nhận rằng cô đã không cách nào phớt lờ phần tình cảm này nữa rồi!
“Lô Lô cưng, cậu nghiêm túc đấy à??” Nghe xong câu tuyên bố kia của Lê Lô, Dư Tư trầm mặc đúng mười lăm phút, rồi hỏi.
“Ừ, tớ nghiêm túc đấy.” Ngẫm nghĩ giây lát, Lê Lô chắc chắn đáp.
“Vậy tiếp theo cậu định thế nào?” Dư Tư lại hỏi.
“… Cậu nói xem?” Đây cũng là lần đầu tiên Lê Lô gặp phải loại chuyện này, có phần lưỡng lự.
“Đương nhiên là theo đuổi anh ấy rồi.” Dư Tư phất tay, vẻ mặt vô cùng tự hào, “Tớ nói cậu nghe, tớ từng đọc hơi bị nhiều tiểu thuyết ngôn tình đấy, nghĩ ra được một trăm lẻ tám cách để cậu tiếp cận anh ấy luôn. Không cần quá nhiều, ba lần, chỉ cần ba lần thôi là có thể giúp cậu thu hút đủ sự chú ý, thành công làm thân với anh ấy rồi!”
Lê Lô hơi do dự. Mặc dù cô thích Trần Tịnh Thực nhưng đến giờ cô vẫn chưa làm rõ được cảm giác thích này của bản thân đến từ đâu. Trong tình hình này mà hấp tấp hành động liệu có tạo ra phiền phức cho anh không?
Lê Lô nói ra sự băn khoăn của mình với Dư Tư.
Dư Tư không ngờ Lê Lô sẽ suy nghĩ nhiều như thế, nhưng cô ấy biết là cô nghiêm túc.
“Vậy cậu nói xem phải làm thế nào?” Ánh mắt Dư Tư sáng quắc nhìn cô, bỗng nhớ ra gì đó, cô ấy vỗ đùi cái đét, “Ôi trời, bọn mình còn chưa biết giờ anh Trần độc thân hay không mà!”
Lê Lô: “…” Ừ nhỉ, chuyện quan trọng như thế lại quên mất tiêu. Nếu như anh Trần đã có lựa chọn, vậy tất cả những điều cô nghĩ hiện tại chẳng phải đều uổng công vô ích rồi sao?
“Để tớ hỏi Mã Uyên, họ là anh em cùng thầy, chắc chắn biết chuyện này.” Dư Tư nói xong tức tốc lấy điện thoại ra.
Mã Uyên trả lời rất nhanh.
Một chữ “phải” kiên định, kèm theo một câu hỏi tò mò yếu ớt… “Sao tự nhiên lại nghĩ tới hỏi cái này vậy?”
Dư Tư không trả lời anh ấy ngay, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
“Anh ấy độc thân, sao đây?”
Lê Lô bối rối cắn môi. Cô không muốn mang phiền toái đến cho Trần Tịnh Thực lắm, nhưng cô lại không quên được ý nghĩ nảy lên trong đầu khi quan sát anh ở quán cà phê hôm nay… Đây là một người sẽ được rất nhiều cô gái thích, vậy có lẽ vào giây phút cô ngập ngừng do dự này, sẽ có một cô gái khác chạy tới tỏ tình với anh. Không phải cô không cho phép người khác cũng thích anh, chỉ là nếu trước khi anh đưa ra lựa chọn, đến cả tình cảm cô dành cho anh cũng không được biết đến thì phải chăng cũng rất đáng tiếc?
Kết quả của việc lo trước lo sau rất có thể sẽ là lợi bất cập hại.
Cuối cùng Lê Lô đã có quyết định, cô ngẩng đầu, vô cùng chắc chắn mà nói với Dư Tư: “Điền Điền, nhờ cậu xin Mã Uyên phương thức liên lạc của anh Trần nhé. Tớ muốn hẹn anh ấy ra ngoài gặp mặt, trực tiếp nói với anh ấy.”
Dư Tư: “…”
Vãi chưởng, trực tiếp vậy sao? Nhưng cô ấy thích!
Dư Tư lập tức xin Mã Uyên wechat của Trần Tịnh Thực, gửi cho Lê Lô xong liền nhìn cô với ánh mắt ngập tràn sự bội phục. Lô Lô cưng, cậu đỉnh vãi!
Đến hôm sau Lê Lô mới gửi tin nhắn cho Trần Tịnh Thực, lúc ấy anh vừa tới phòng thí nghiệm.
Hôm qua thức đêm sửa báo cáo mở đề tài luận văn giúp một sinh viên thạc sĩ, hôm nay anh dậy hơi muộn. Cả buổi sáng đều ở trong ký túc đọc tài liệu, ăn trưa xong mới đến phòng thí nghiệm trình diện.
“Anh Trần, hôm nay là cuối tuần đó, anh cũng không nghỉ à?”
Bên này Trần Tịnh Thực vừa ngồi xuống, một đàn em cùng nhóm tên Lưu Mạnh Tích đã đi vào, thấy anh thì cười, “Đừng liều mạng quá, vết thương của anh đỡ chút nào chưa ạ?”
Trần Tịnh Thực mới về Yến Thành một tháng trước, trước đó anh ở khu vực Tam Giang Nguyên bận một dự án của Trung tâm Bảo tồn thiên nhiên Liên minh vạn vật. Dự án này đã duy trì được khoảng bốn, năm năm rồi, sau khi học tiến sĩ Trần Tịnh Thực vẫn luôn theo, giờ nghiễm nhiên đã trở thành cốt cán của dự án. Nhưng trong một lần ra ngoài khảo sát, anh không cẩn thận ngã bị thương khuỷu tay, bị giáo viên hướng dẫn Phương Văn Cẩm ra lệnh cưỡng chế về chữa vết thương. Thế là khoảng thời gian này anh vẫn luôn ở Yến Thành, vừa giúp giáo sư Phương hướng dẫn sinh viên, vừa dưỡng thương.
“Đỡ nhiều rồi.” Trần Tịnh Thực cười, nói, “Mạnh Tích, bài luận đăng báo của em anh xem qua rồi, chỗ cần sửa cũng đã đánh dấu. Nếu hôm nay em không có việc gì thì sửa đi, gửi đăng sớm tốt nghiệp sớm.”
Tốt nghiệp là chuyện lớn, Lưu Mạnh Tích lập tức nghiêm túc hơn hẳn.
“Vâng ạ, cảm ơn anh.”
Trần Tịnh Thực gửi file tài liệu cho Lưu Mạnh Tích, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn, anh cầm chiếc cốc bên cạnh lên định đi rót nước, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, hiển thị có một tin nhắn wechat, Trần Tịnh Thực cầm lên xem, là một lời mời kết bạn.
“Mei yêu cầu trở thành bạn bè của bạn”, ngoài ra còn thêm bốn chữ nhỏ ở phần chú thích bên dưới… “Em là Lê Lô.”
Trần Tịnh Thực đương nhiên biết Lê Lô là ai, nhưng khi thấy lời mời kết bạn này anh vẫn thoáng ngây ra, sao cô lại kết bạn wechat với anh?
Trần Tịnh Thực đang nghi hoặc thì đàn em Mã Uyên đã ăn cơm xong quay về thấy anh đứng đó bèn nói: “Anh Trần, hôm qua tiểu Dư hỏi xin em wechat của anh, em gửi cho em ấy rồi.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực ấn đồng ý kết bạn.
Có lẽ vẫn luôn online nên anh vừa đồng ý, bên kia đã có phản ứng.
“Chào anh Trần, em là Lê Lô.”
“Chào em.” Trần Tịnh Thực sửa biệt danh xong mới chuyển qua giao diện trò chuyện trả lời cô. Nhìn ảnh đại diện gấu trúc đáng yêu của cô, anh nhất thời không biết phải nói gì với cô.
Dường như hiểu được tâm trạng của anh, bên kia rất nhanh đã lại gửi một tin nhắn tới.
“Giờ anh Trần có đang rảnh không? Có thể ra ngoài gặp mặt không ạ.”
Trần Tịnh Thực: “… Có việc gì sao?”
“Vâng, có việc ạ.” Lê Lô không chút né tránh mà thừa nhận, “Nhưng em muốn gặp mặt trực tiếp để nói với anh.”
Trần Tịnh Thực nghĩ không ra cô có việc gì quan trọng đến mức phải nói trực tiếp với anh, lẽ nào là vấn đề học thuật liên quan đến gấu trúc?
“Được, nhưng chắc phải nửa tiếng nữa, bên này anh vẫn còn chút việc.” Trần Tịnh Thực chốt thời gian, “Hai giờ gặp ở 9°C Ice City bên ngoài cổng bắc trường Sư Đại, được không?”
Cô không uống được cà phê, hẹn ở Ice City có thể uống đồ lạnh hoặc trà hoa quả. Mà 9°C rất gần ký túc xá nữ của Học viện Văn các cô, qua đó mất chưa đến mười phút.
Trước sự chu đáo của anh, Lê Lô càng cảm thấy ấm lòng hơn: “Được ạ, cảm ơn anh.”
Có một chuyện như vậy xen vào, Trần Tịnh Thực chẳng cách nào tập trung như ban đầu được nữa. Nhanh chóng xử lý xong công việc trong vòng nửa tiếng, anh tắt máy tính, đứng dậy đi ra ngoài.
Sự khác thường của Trần Tịnh Thực đã thu hút sự chú ý của hai cậu đàn em còn lại trong phòng.
“Anh Trần thế này là định đi đâu vậy?” Lưu Mạnh Tích ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc.
Mã Uyên không ừ hử gì, nhưng anh ấy đoán sự khác thường của anh Trần chắc liên quan đến việc tối qua tiểu Dư xin anh ấy wechat.
Từ phòng thí nghiệm Viện Sinh Khoa ra đến 9°C Ice City ở cổng bắc trường Sư Đại mất khoảng mười lăm phút. Tốc độ đi của Trần Tịnh Thực đã được coi là nhanh rồi, nhưng mà đợi đến lúc anh tới nơi thì Lê Lô đã ngồi ở đó. Cô gái mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu tím nhạt và quần bò, ngồi đó xem màn hình quảng cáo trong cửa hàng, vẻ mặt cực kỳ bình yên. Song Trần Tịnh Thực lại bỗng có dự cảm không ổn. Anh thoáng dừng lại, giây lát sau mới đẩy cánh cửa của cửa hàng.
“Anh Trần.” Lê Lô liếc mắt đã nhìn thấy anh, vẫy tay với anh.
Trần Tịnh Thực nắm chặt điện thoại, đi đến trước mặt cô.
“Đợi lâu rồi à?” Anh hỏi.
“Không có, em cũng vừa tới được một lát thôi ạ.” Lê Lô mỉm cười, “Anh ngồi đi.”
Trần Tịnh Thực ngồi xuống, thấy Lê Lô lắc chuông gọi phục vụ.
“Gọi gì uống trước đi ạ.”
“Được.” Anh cười.
Hai người một người gọi cốc hồng trà chanh, một người gọi cốc sữa lắc dâu tây. Đồ xong rất nhanh, chưa đợi họ bắt đầu nói chuyện, nhân viên cửa hàng đã bưng hai cốc đồ uống lên.
“Em Lê, em tìm anh có việc gì vậy?”
Trần Tịnh Thực không động tới hồng trà chanh trước mặt mà hỏi thẳng luôn. Vừa rồi càng nghĩ anh càng thấy không đúng, anh và cô thật sự chẳng có việc gì nghiêm túc tới mức cần nói chuyện trực tiếp cả, cho dù là vấn đề học thuật thì cũng không cần thiết phải thế.
Lê Lô có thể cảm nhận được sự khó hiểu của Trần Tịnh Thực lúc này, cô cong môi cười, nói: “Đúng là việc rất quan trọng, hy vọng anh Trần nghe xong đừng kinh ngạc, cũng… đừng tức giận ạ.”
Tức giận? Đầu mày Trần Tịnh Thực khẽ cau lại, là việc gì mà anh nghe xong sẽ tức giận chứ?
Giây tiếp theo, cô gái đối diện đã tiết lộ đáp án với anh.
“Em thích anh.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực trầm mặc trong khoảnh khắc, tựa như nhập định.
“Tiểu Lê à…” Anh khẽ gọi tên cô, muốn thử lên tiếng phá vỡ sự khó xử, nhưng lại không biết phải nói gì.
“Em biết chuyện này với anh có hơi đột ngột. Thực ra với em cũng vậy. Em vốn do dự không biết có nên nói với anh hay không, nhưng ngẫm lại, vừa nghĩ tới anh Trần giỏi giang như thế, người thích anh chắc chắn rất nhiều. Em muốn để anh biết được tình cảm của em trước khi anh đưa ra lựa chọn.” Lê Lô mang theo nụ cười mỉm, vẻ mặt thẳng thắn vô tư nhìn anh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra một tia căng thẳng, ngượng ngùng và không chắc chắn từ tấm lưng thẳng tắp và đôi mắt thỉnh thoảng loé sáng của cô.
Trần Tịnh Thực lại lần nữa im lặng. Cái gì gọi là “trước khi đưa ra lựa chọn”? Là chỉ anh có bạn gái à?
“Tiểu Lê, em… thích anh ở điểm gì?” Trần Tịnh Thực bình tĩnh lại, hỏi Lê Lô.
“Em cũng không nói rõ được, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến em do dự không biết có nên nói với anh hay không.” Lê Lô ngại ngùng cào tóc, “Em biết, chúng ta mới chỉ gặp nhau hai lần, phần tình cảm này khiến người ta khó mà tin nổi. Nhưng em bảo đảm với anh rằng nó là thật. Lần đầu tiên em có loại cảm giác này với người khác giới.”
Trần Tịnh Thực cố gắng khiến bản thân tin. Từ nhỏ đến lớn luôn nhận được sự yêu thích từ người khác giới khiến anh ý thức được mình có lợi thế nhất định về ngoại hình so với những người đồng trang lứa. Có người nhìn trúng anh vì gương mặt cũng không phải không có khả năng. Song điều anh khó hiểu là cảm giác cô gái trước mặt không phải vì lý do này.
“Vậy em nói với anh những lời này là để làm gì?” Trần Tịnh Thực nói chậm lại, hỏi Lê Lô.
Lê Lô hiếm khi có phần lưỡng lự. Suy nghĩ giây lát, cô hỏi anh: “Có tiện hỏi chút là anh Trần cảm thấy thế nào về em không? Liệu có cảm thấy em rất kỳ lạ khó hiểu không ạ?”
“Sẽ không.” Trần Tịnh Thực nhìn cô chằm chằm chốc lát, đáp chắc chắn, “Em là một cô gái rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Lê Lô mỉm cười, “Thế thì em có thể yên tâm nói đáp án của em rồi.”
Trần Tịnh Thực yên lặng chờ cô nói.
“Em vốn chỉ muốn để anh biết tình cảm của em, nhưng em có một người bạn học, cách cậu ấy từng làm đã cho em gợi ý.”
Người Lê Lô nói tới là Tiêu Tông, không sai, cách cô định lấy ra tiếp theo chính là “lý luận bạn bình thường” của Tiêu Tông.
“Anh Trần, nếu như anh không ghét em thì chúng ta có thể bắt đầu từ làm bạn được không. Về phần em, em sẽ cố gắng làm rõ rốt cuộc tại sao bản thân lại thích anh, đợi sau khi hiểu ra rồi, em sẽ chính thức tỏ tình với anh. Trước lúc đó, em và anh chỉ là bạn bè, anh hoàn toàn tự do, nếu anh gặp được người mình thích mà em vẫn chưa hiểu hết được lòng mình thì anh cứ việc theo đuổi hạnh phúc của bản thân, em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa. Nếu như anh không có, vậy khi ấy anh có thể cân nhắc đến em không?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Đây là yêu cầu kỳ quái nhất mà Trần Tịnh Thực từng nghe.
“Lê Lô.” Anh khẽ gọi tên cô, trông vẻ mặt như đang do dự không biết có nên nói những lời tiếp theo ra không.
Lê Lô nín thở chăm chú chờ đợi vài giây, thấy anh mãi không nói gì thêm thì lập tức cất lời: “Đàn anh, anh không cần phải trả lời em ngay.” Cô biết tất cả những điều này có vẻ hơi mạo muội, cho nên không hề ép buộc Trần Tịnh Thực phải nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Không phải đâu Lê Lô, anh không phải định từ chối em.” Một tay Trần Tịnh Thực khẽ nắm lại đặt trên bàn, hơi suy tính, nói, “Anh chỉ muốn nói là trong lòng anh chúng ta đã được xem là bạn bè rồi. Nếu nói về điểm này thì em không cần phải trưng cầu sự đồng ý của anh lần nữa.”
Lê Lô: “…” Hả? Này là ý gì? Coi như đồng ý với cô rồi sao?
“Nhưng mà anh thấy kế hoạch này của em vẫn còn vài sơ hở.”
Lê Lô đang cố gắng tiêu hoá ý tứ trong lời nói của Trần Tịnh Thực thì anh lại thình lình ném ra một câu như vậy. Trái tim bay lên trời được nửa đường của Lê Lô lại rơi xuống đất, gương mặt tràn đầy sự thấp thỏm và không hiểu nhìn Trần Tịnh Thực.
“Chúng ta có thể làm bạn bè, nhưng nếu như em còn chưa suy nghĩ rõ ràng mà anh đã thích em trước thì em tính làm thế nào đây?” Trần Tịnh Thực khẽ ho một tiếng, “Tiểu Lê, đề nghị của em chỉ cân nhắc đến biến hoá tình cảm của bản thân em, không hề suy nghĩ đến anh.” Mà anh không phải là một người gỗ.
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông trong không gian tĩnh lặng này rõ ràng sắc nét vô cùng. Song Lê Lô lại như bị đưa vào chân không, mọi âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Trần Tịnh Thực, không ngừng lặp lại bên tai cô. Ừ ha, cô chỉ mải nghĩ đến bản thân, còn chưa nghĩ tới anh nữa! Chỉ là, anh có khả năng sẽ thích cô trước sao? Nếu như anh thích cô trước mà cô còn chưa nghĩ thông thì cô có đồng ý với anh không?!”
“Anh sẽ thích em trước sao?” Lê Lô lẩm bẩm.
Từ khi vào cửa hàng này, lần đầu tiên Trần Tịnh Thực nhìn thấy Lê Lô lộ ra vẻ mặt không tự tin.
“Chuyện tình cảm ai nói trước được chứ.” Anh đáp, “Nếu không mang theo bất kỳ tình cảm cá nhân nào mà nói thì mọi chuyện đều có khả năng.”
“… Vậy phải làm sao đây?” Lê Lô thật sự đã có đôi chút khó xử rồi, nhíu mày bắt đầu suy nghĩ, “Anh Trần, em…”
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tịnh Thực, vẻ mặt mờ mịt mang theo một tia áy náy, tựa như vì bản thân suy nghĩ không thấu đáo mà cảm thấy có lỗi.
Trần Tịnh Thực thấy cô như vậy, bỗng nghĩ có phải mình làm khó em ấy quá rồi không? Dù sao thì chuyện tương lai ai cũng không nói trước được.
“Không vội, em có thể từ từ suy nghĩ.” Hơi ngừng lại, anh duỗi tay ra, nói, “Thời gian còn dài, anh đợi em cho anh một đáp án.”