Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 5

Chương 5: Có mục đích khác.

Dịch: Hoa Linh

Ngày hôm đó, lúc Trần Tịnh Thực về đến phòng thí nghiệm đã là qua giờ ăn tối. Anh đẩy mở cửa phòng thí nghiệm liền thấy Mã Uyên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trần Tịnh Thực hơi khó hiểu: “Em thế này là ăn xong rồi hay vẫn chưa ăn?”

“… Vẫn chưa ăn ạ.” Mã Uyên gãi đầu, “Anh Trần, chiều nay anh ra ngoài đi gặp tiểu Dư sao?”

Trần Tịnh Thực: “… Không phải, là Lê Lô.”

Hả? Lê Lô ư? Sao lại là tiểu Lê?

“Có việc gì sao ạ?” Mã Uyên lại hỏi.

“Có chút việc.” Trần Tịnh Thực cúi đầu đáp, mượn động tác mở máy tính né tránh sự quan sát của Mã Uyên.

“Là… có liên quan đến em ạ?”

Câu hỏi này khiến Trần Tịnh Thực khó hiểu, đưa mắt liếc nhìn Mã Uyên, thấy mặt anh ấy tràn ngập sự thấp thỏm và thẹn thùng, anh bỗng chốc hiểu ra.

“Không phải, là chuyện giữa anh và Lê Lô. Tối qua tiểu Dư xin wechat của anh cũng là xin hộ Lê Lô thôi.”

Thì ra là vậy! Mã Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại cuộc trò chuyện ngày hôm qua lại phát giác ra không đúng.

“Đàn anh, có phải Lê Lô thích anh không?” Thả lỏng cái là anh bạn trai thẳng Mã Uyên lại bắt đầu nói năng hơi thiếu suy nghĩ.

Trần Tịnh Thực thoáng mất tự nhiên, nhưng anh đoán Lê Lô chắc chắn anh không có bạn gái như thế có lẽ là đã hỏi trước Mã Uyên rồi.

Mà cậu nhóc này lại ngốc đến mức không phím trước với anh một câu đã gửi wechat của anh cho cô. Nếu không thì sao hôm nay có thể bị động tới vậy.

“Tối qua tiểu Dư hỏi em về tình hình của anh giúp Lê Lô rồi à?”

“Vâng.” Mã Uyên cười ngượng, “Em còn tưởng, em còn tưởng là…” Anh ấy còn tưởng là Dư Tư có ý với anh cơ.

Trần Tịnh Thực bật cười, lúc sau đáp: “Ừ, em ấy đã bày tỏ ý đó với anh.”

Mã Uyên ngơ ngác một lúc mới hiểu ra là anh Trần đang trả lời câu hỏi “có phải Lê Lô thích anh không” này của mình.

Mắt lập tức sáng lên: “Thật ạ, vậy anh trả lời thế nào?”

Trần Tịnh Thực không biết phải nói với anh ấy thế nào, do dự một hồi bèn đanh mặt lại.

“Tối qua lúc tiểu Dư hỏi em về anh em cũng không biết đường nói với anh, giờ nhớ ra hỏi rồi à? Muộn rồi.” Trần Tịnh Thực phất tay, “Đi đi, mau đi ăn cơm đi.”

Đàn anh mà đã tuyệt tình thì đúng là không nể tình thật. Mã Uyên xấu hổ, gãi đầu rời đi.

Phòng thí nghiệm rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, Trần Tịnh Thực liếc thấy cửa đã được đóng kín, anh buông chuột ra, ngửa đầu nhìn trần nhà thất thần.

Đừng trông anh giả bộ rất ra dáng trước mặt Mã Uyên, thật ra chẳng qua chỉ là một con hổ giấy chọc cái là rách. Bởi vì chuyện xảy ra chiều nay quả thật đột ngột với anh. Trần Tịnh Thực cũng không hiểu sao bản thân lại buông lời đồng ý với cô rằng sẽ đợi một đáp án từ cô nữa, có lẽ dáng vẻ khó xử của cô quá nghiêm túc. Hơn nữa hình như cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cả? Cô gái không hề vượt quá ranh giới, trong tình huống này, từ chối dường như càng cần lý do hơn là đồng ý.

Trần Tịnh Thực không khỏi lại nhớ đến lúc tạm biệt trước cửa 9°C Ice City hôm nay, mặt Lê Lô ngập tràn ý cười nhẹ nhõm, hiển nhiên đã đạt được mục đích, chẳng cần lo lắng nữa. Mà tất thảy những phiền não giờ đây lại chuyển hết sang cho anh. Điểm này chắc cô cũng chưa nghĩ tới đâu nhỉ? Trần Tịnh Thực lắc đầu cười, khẽ thở dài.

Mấy ngày sau đó, Trần Tịnh Thực có thể nói là vô cùng cảnh giác với Lê Lô, sợ cô lại có hành động gì bất ngờ. Nhưng mà Lê Lô không có, ngoài nhắn wechat hỏi anh về hai chỗ đọc không hiểu lắm trong《Gấu trúc Trung Quốc》ra thì không có động tĩnh gì khác nữa. Trần Tịnh Thực thấy hơi khó lý giải, sau một hồi suy tư mới hiểu ra, cô đang làm theo những gì đã nói hôm ấy, làm “bạn bè bình thường” với anh. Nghĩ thông điểm này rồi, Trần Tịnh Thực khẽ bật cười.

Thật ra hôm ấy lúc Lê Lô nói vậy anh không tán đồng lắm, bởi vì anh không tưởng tượng ra nổi một người làm sao để có thể vừa thích anh lại vừa coi anh như một người bạn bình thường mà cư xử. E rằng với bất kỳ ai thì việc này cũng đều là một thử thách có độ khó cao, càng đừng nói đến Lê Lô vừa nhìn là biết chẳng có tí kinh nghiệm tình trường nào. Cơ mà đánh loạn còn có lúc thắng, không chút quy tắc có lẽ chính là quy tắc lớn nhất, những thứ khác anh không rõ, song vai “bạn bè bình thường” này Lê Lô đóng rất đạt. Nếu đã vậy, Trần Tịnh Thực cũng sẽ cố gắng hết sức khiến bản thân không để ý nữa. Cô muốn làm gì thì anh phối hợp là được, vừa hay cũng có thể để anh nhân cơ hội này bình tĩnh lại.

Sau khi thu hồi lại mạch suy nghĩ, Trần Tịnh Thực lần nữa dồn sự chú ý vào công việc. Dạo gần đây là thời gian sinh viên thạc sĩ trong nhóm tập trung báo cáo mở đề tài luận, thầy Phương Văn Cẩm đang ở phương Nam bận làm dự án của mình, chỉ đành để anh xem giúp họ thôi. Cùng lúc đó, Trung tâm Bảo tồn thiên nhiên Liên minh vạn vật cũng có dự án mới. Là quản lý của trung tâm, cô Ung – Ung Nghi trong học viện cật lực mời anh tham gia.

Ở bên ngoài, khi nhắc tới Trung tâm Bảo tồn thiên nhiên Liên minh vạn vật đều thích gắn thêm Yến Đại ở phía trước, thực ra tính chất thật sự của nó là một tổ chức phi chính phủ về bảo vệ động thực vật, song vì người sáng lập ra nó là hai vị giáo sư của Yến Đại – Phương Văn Cẩm và Ung Nghi nên mới có quan hệ với Yến Đại. Nhân viên trong đó trừ số ít tuyển bên ngoài ra, đa số cũng đều là sinh viên thạc sĩ tiến sĩ của Viện Sinh Khoa trường Yến Đại. Mọi người làm việc làm dự án ở đây tuy không được nhiều tiền như bên ngoài, nhưng có thể học được rất nhiều thứ bên ngoài không học được, thế là rất nhiều sinh viên có mong muốn nghiên cứu bảo vệ động thực vật đều cam tâm tình nguyện ở lại đây l*m t*nh nguyện viên.

Trần Tịnh Thực càng là thế. Trước đó anh đang ở khu vực Tam Giang Nguyên phụ trách một dự án do Viện Sinh Khoa và Trung tâm Liên minh(1) cùng chủ trì, bị thương mới bất đắc dĩ phải trở về. Giờ có dự án mới, đúng lúc anh cũng có thời gian rảnh nên cô Ung vừa gọi điện là anh gần như không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Tên gọi tắt của Trung tâm Bảo tồn thiên nhiên Liên minh vạn vật.

“Dự án này sẽ kéo dài khoảng một hai năm, đối phương muốn chúng ta theo suốt cả quá trình. Vừa hay khoảng thời gian này em đang ở Yến Thành, vậy thì tạm thời do em dẫn cho dự án này một khởi đầu tốt lành nhé.” Ở đầu bên kia, Ung Nghi nói.

“Vâng ạ.”

Trần Tịnh Thực cười đáp, cúp máy xong bèn bắt đầu chuẩn bị công việc ngay.

Chìm đắm trong công việc, trái tim bị phá rối dần bình ổn lại. Nhưng mà ở trường Sư Đại bên này, Lê Lô lại ngày càng khó giữ nổi bình tĩnh.

Sau khi thẳng thắn với Trần Tịnh Thực, Lê Lô vui vẻ cực kỳ. Không chỉ vì tình cảm của mình đã được anh biết đến, càng quan trọng hơn là phát hiện ra một sơ hở lớn như vậy nhưng anh vẫn đồng ý với cô và cho cô thời gian, đây là một niềm vui vô cùng bất ngờ với Lê Lô. Nhưng nằm ngoài dự liệu là, sự vui vẻ này chỉ kéo dài vài ngày ngắn ngủi, tiếp đó Lê Lô rơi vào một loại cảm xúc kỳ quái mà xa lạ… Cô phát hiện hình như cô đang khát khao được nói chuyện và tiếp xúc với anh nhiều hơn? Song là “bạn bè bình thường”, cô có thể lấy lý do gì để hẹn anh ra ngoài mà không quấy rầy đến cuộc sống của anh đây?

Dư Tư đã vì chuyện này mà không nhịn được trợn trắng mắt với bé cưng Lô Lô của cô ấy: “Bạn bè bình thường cũng có thể ăn cơm dạo phố xem phim mà, ai quy định chỉ có cặp đôi yêu nhau mới được cùng nhau làm loại chuyện này? Trừ khi có mục đích khác, nếu không cậu cứ thoải mái bung xoã đi.”

“Nhưng đúng là tớ có mục đích khác mà.” Lê Lô vô cùng thành khẩn đáp, không chút che giấu dã tâm mà ai cũng biết của mình…

Thứ cô muốn chính là Trần Tịnh Thực nha.

Dư Tư: “… Phắn, qua bên kia đi, đừng làm phiền tớ học.”

Lê Lô bị dáng vẻ nhịn xuống không đánh cô của bạn Dư Điền Điền chọc cười, cười xong lại tiếp tục sầu não. Hết cách, vấn đề vẫn chưa được giải quyết mà.

Để vừa không vượt ranh giới lại vừa có thể bày tỏ lòng mình một cách thích hợp, bạn Lê Lô bắt đầu động não. Song dù sao cũng là tay mơ nên gặp khá nhiều khó khăn, mãi mới nghĩ ra được tí, chẳng bao lâu sau lại bị cô gạt bỏ đi vì thấy không thích hợp. Mấy ngày sau, cuối cùng Lê Lô cũng cảm nhận được áp lực, tình trạng này đến năm đó thi đại học cũng chưa từng có khiến Dư Tư phải cảm thán không thôi. Có lẽ ông trời thương cô nên trước khi nghỉ hè, cuối cùng Lê Lô cũng đón nhận được một tin tốt, mặc dù không liên quan đến Trần Tịnh Thực nhưng cũng đủ để cô thở phào một hơi rồi… Việc thực tập của cô đã có tin tức.

Hôm đó, một đàn chị lớn hơn Lê Lô ba khoá liên hệ với cô nói đơn vị muốn tuyển thực tập sinh, hỏi cô có hứng thú không. Đàn chị tên là Túc Phưởng, hiện đang làm việc ở Cục Môi trường Sinh thái thành phố Yến Thành, năm ngoái cô ấy thông qua kỳ thi tuyển công chức và được nhận vào, cũng vừa vặn gặp vài phần may mắn… Cục Môi trường Sinh thái mới thành lập vào năm ngoái, đang lúc cần nhân tài, Túc Phưởng thi đỗ sát điểm chuẩn nên được vào ban tuyên truyền. Túc Phưởng gọi cuộc điện thoại này là để cầu cứu. Gần đây Cục Môi trường Sinh thái thành phố Yến Thành nơi cô ấy làm việc đang chuẩn bị kết hợp với các cơ quan chính phủ và nghiên cứu khoa học như Cục Công viên và Rừng, Sở Động thực vật Viện Khoa học Trung Quốc… thành lập một nhóm nghiên cứu, làm một dự án điều tra khảo sát đa dạng sinh học trong toàn thành phố. Để có thể ghi chép lại hoạt động này một cách toàn diện, trong cục tính làm một hệ liệt về chủ đề lớn “Theo dấu sinh vật Yến Thành” trên tài khoản tự truyền thông, bao gồm ảnh, video và hàng loạt bài viết phổ cập khoa học, tiếp sau khả năng còn lên hàng loạt hoạt động trực tuyến. Tóm lại quy mô cực kỳ lớn. Như vậy vấn đề liền nhảy ra – Thiếu nhân lực chuyên môn về phương diện tuyên truyền và kỹ thuật. Suy cho cùng mới thành lập năm ngoái, nhân viên ít nhiệm vụ nặng nề, nội bộ không dễ điều phối, ngoài bộ phận lại không dễ mượn người, thế là bèn nghĩ ra một ý tưởng đó là mượn cơ hội hợp tác với các trường đại học, mời chào thực tập sinh. Lãnh đạo bên trên của Túc Phưởng giao nhiệm vụ này cho cô ấy, nhưng cô ấy nhờ người hỏi mấy lần đều không có ai tình nguyện đi. Dù sao thì công việc thực tập này nói đúng chuyên ngành cũng không đúng, chẳng có ích gì cho sau này tìm việc cả. Túc Phưởng tuyệt vọng, nhớ ra còn có một cô bé đáng yêu như Lê Lô bèn ngẫm nghĩ rồi gọi thử cuộc điện thoại này.

“Cưng à, em xem, dự án này của bọn chị quy mô cũng không tính là nhỏ đúng không. Vừa hay em cũng đam mê động vật yêu thích tự nhiên, hợp thế còn gì, có đến không nào?” Túc Phưởng vẫn nhớ Lê Lô đã tham gia “Hội yêu thích và bảo vệ động thực vật” của Sư Đại, muốn lấy việc này để khiến cô dao động. Đừng nói, còn chọc vào chỗ ngứa thật, Lê Lô dao động rồi… Có thể đi xem động vật!

“Cái này chắc phải theo nhóm nghiên cứu chạy khắp nơi chị nhỉ?”

“Đúng vậy, sẽ có cơ hội như thế.”

Thì ra là vậy…

“Em đi ạ.” Lê Lô suy nghĩ chốc lát rồi đáp.

Không chỉ vì đây là một cơ hội hiếm có có thể đi khám phá cả Yến Thành, càng quan trọng hơn là… đây là dự án điều tra khảo sát đa dạng sinh học đó! Cô nhớ lĩnh vực nghiên cứu của Trần Tịnh Thực hình như là bảo tồn thiên nhiên và đa dạng sinh học? Vậy có phải là cô có thể mượn cơ hội tìm anh xin chỉ bảo rồi không?

Lê Lô biết mình có ít động cơ không trong sáng, nhưng nói thế nào đi nữa thì cô như này cũng được tính là “có lý do chính đáng” ha? Đây đúng là một cơ hội tốt dâng tới tận cửa!

Má Lê Lô hơi nóng lên, lòng khẽ lay động, trả lời lại Túc Phưởng một cách chắc chắn: “Đàn chị, em đi ạ.”

Nói làm là làm ngay, thứ hai Lê Lô đến Cục Môi trường Sinh thái báo cáo. Túc Phưởng thấy cô thì cực kỳ phấn khởi, giới thiệu cô với lãnh đạo trong ban xong bèn đưa về phòng làm việc của mình, sắp xếp cho cô một vị trí làm việc.

“Hôm nay vừa hay là ngày nhóm nghiên cứu mở cuộc họp gặp mặt trong cục chúng ta, lát nữa em đừng đi vội, theo chị vào nghe chút nhé, tiện thể tìm hiểu chi tiết về dự án luôn.” Vốn dĩ đã hẹn ngày kia đến nhận chức, nhưng cơ hội khó có được, Túc Phưởng không muốn cô bỏ lỡ.

“Vâng ạ.”

Lê Lô mỉm cười, đặt đồ của mình xuống rồi cầm bút và sổ lên theo Túc Phưởng và một chàng trai trẻ khác đi vào phòng họp.

Trong phòng họp rộng lớn đã ngồi chật kín người, có vẻ đều đến tham gia cuộc họp lần này, Lê Lô theo Túc Phưởng vào từ cửa sau cố gắng nhẹ nhàng hết sức, kết quả vừa ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy một người quen thuộc không gì sánh bằng ở chỗ góc chéo.

Lê Lô cảm thấy nhịp tim của mình nhanh đến mức sắp nổ tung luôn rồi, không ngờ cô lại nhìn thấy Trần Tịnh Thực! 

Bình Luận (0)
Comment