Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 6

Chương 6: Trúc xanh.

Dịch: Hoa Linh

Trần Tịnh Thực cũng đã nhìn thấy Lê Lô, anh hơi bất ngờ.

Anh đến đây là để kết nối dự án điều tra khảo sát bản địa mà cô Ung giao cho anh. Vì là người phụ trách chính nên anh rất rõ nội dung của dự án, nếu đã vậy thì… sao Lê Lô lại ở đây?

Trần Tịnh Thực lại liếc nhìn Lê Lô một cái. Rõ ràng cô gái còn kinh ngạc hơn anh, cũng vui sướng hơn. Cô có vẻ muốn nói chuyện với anh, nhưng chú ý tới hoàn cảnh nên lại ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ giơ tay vẫy vẫy với anh. Hôm nay Lê Lô mặc một chiếc áo phông màu trắng phối với quần bò, ăn mặc rất thoải mái gọn gàng song lại không mảy may che giấu được khí chất riêng biệt vốn có của cô, rất tao nhã đáng yêu. Trần Tịnh Thực cũng cười với cô, sau đó cố gắng chầm chậm rời mắt đi một cách tự nhiên.

Đợi mọi người đến đông đủ rồi, cuộc họp chính thức bắt đầu. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhóm nghiên cứu ngồi họp với nhau, nhưng vì giai đoạn trước đã trao đổi trực tuyến rất đầy đủ nên bầu không khí cả buổi họp vô cùng thoải mái. Trong bầu không khí này, Lê Lô cố gắng tập trung tinh thần ghi chép nội dung trọng điểm của buổi họp, lại vừa phân tâm nghĩ đến Trần Tịnh Thực.

Đến giờ cô vẫn chưa bình ổn lại được từ sự phấn khích. Mặc dù đúng là cô muốn mượn cơ hội thực tập này để có nhiều chủ đề nói chuyện với Trần Tịnh Thực hơn thật, nhưng ông trời giúp đỡ hơi quá rồi nha, trực tiếp khoá hai người vào một nhóm luôn. Giờ thì tốt rồi, cô có thể quang minh chính đại mà qua lại với anh rồi.

Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc. Lê Lô nói với Túc Phưởng một câu rồi qua thẳng chỗ Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực vẫn đang ở trong phòng họp chưa đi ra, động tác thu đồ cũng hơi chậm, không biết có phải đang cố ý đợi cô hay không. Nhịp tim của Lê Lô tăng nhanh, bước chân nhẹ bẫng tiến về phía trước chào hỏi anh.

“Anh Trần, sao anh cũng ở đây vậy ạ?”

Trần Tịnh Thực không hề bất ngờ khi Lê Lô sẽ qua tìm, thậm chí anh dừng ở đây dường như chính là để đợi một khắc này.

“Trung tâm Liên minh là bên hỗ trợ kỹ thuật của lần điều tra khảo sát này, cô Ung sắp xếp cho anh dẫn đội.” Anh nói.

Thì ra là vậy! Lê Lô không khỏi thầm cho cô Ung một like.

“Còn em thì sao?” Trần Tịnh Thực hỏi.

“Em thực tập trong trung tâm tin tức ở đây, làm công tác truyền thông cho lần điều tra khảo sát này giúp đàn chị ạ.”

Thì ra là vậy. Trần Tịnh Thực cũng thầm cảm thán như thế, anh nhìn thẳng vào Lê Lô, nhất thời không nói gì.

Lê Lô nhận ra vẻ mặt anh có phần nghiêm túc, nghĩ ngợi giây lát, cô nói: “Anh Trần, em không biết anh cũng sẽ tham gia dự án này.”

Trần Tịnh Thực nghe câu này không hiểu được ý cô ngay, đợi hiểu ra rồi bèn vội vàng giải thích: “Anh không có ý này, tiểu Lê.” Anh nói, “Anh muốn nói là lần khảo sát này bao gồm tất cả các quận của Yến Thành, sắp xếp rất nhiều công tác thực địa, sẽ khá vất vả. Em tham gia thì phải có chuẩn bị tâm lý.” Đến lúc đó có thể cũng sẽ để cô đi khảo sát thực địa.

Hoá ra không phải anh nghi ngờ cô cố ý theo tới. Lê Lô yên tâm rồi, cũng cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của anh.

“Em biết, nhưng nếu đã đến rồi thì em chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để khắc phục mọi khó khăn. Anh yên tâm.”

“Được.” Trần Tịnh Thực nhìn cô, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, “Có vấn đề gì có thể trực tiếp nói với anh. Anh sẽ cố gắng giúp em trong khả năng.”

“Vâng ạ.” Lê Lô mỉm cười đáp, nhớ ra gì đó, cô gọi Trần Tịnh Thực đang cầm đồ lên định rời đi lại, “Đàn anh…”

Trần Tịnh Thực quay đầu lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên song vẫn kiên nhẫn ôn hoà. Được thái độ này của anh khích lệ, Lê Lô nở một nụ cười ngọt ngào.

“Đàn anh, hôm ấy có một câu quên nói với anh.” Cô khẽ nói.

“Gì vậy?” Trần Tịnh Thực biết “hôm ấy” mà cô nói là hôm nào, tay xách cặp hơi siết lại.

“Em muốn nói là, nếu có một ngày anh nhận ra bản thân thật sự không có bất kỳ cảm giác gì với em, không muốn phát triển bất cứ quan hệ nào với em thì có thể từ chối em. Em sẽ không oán trách anh một lời, ngược lại đây cũng là một kiểu chịu trách nhiệm đối với em. Tóm lại đừng vì sự tồn tại của em mà làm tăng thêm gánh nặng cho anh, đây là điều em không muốn nhìn thấy nhất.”

Trần Tịnh Thực thoáng ngỡ ngàng. Anh nghĩ là anh vẫn hiểu nhầm cô rồi. Hoá ra cô gái này cũng đâu phải hoàn toàn không suy nghĩ cho anh.

“Anh biết rồi.” Vẻ mặt và giọng nói cùng dịu xuống, Trần Tịnh Thực nhìn cô, nở một nụ cười rất dịu dàng, “Em cũng yên tâm, đã đồng ý với em rồi thì anh sẽ làm được.”

Sau khi nói rõ ra rồi, hai người đều ung dung hơn rất nhiều.

“Anh Trần, lát nữa anh định đi đâu ạ?” Ra khỏi phòng họp, Lê Lô hỏi.

“Anh phải về trường, trong phòng thí nghiệm vẫn còn chút việc.”

Ồ? Mắt Lê Lô đảo tròn, mong đợi nhìn anh: “Đúng lúc em cũng phải về trường, có thể đi cùng anh không ạ?”

“…” Trần Tịnh Thực mỉm cười, “Có thể.”

Lê Lô quay về phòng làm việc lấy cặp sách, chào tạm biệt Túc Phưởng xong cô nhanh chóng xuống lầu đuổi kịp bước chân của Trần Tịnh Thực.

“Gọi xe về à?” Đến cổng cơ quan, Trần Tịnh Thực lấy điện thoại ra định đặt xe.

“Nếu không phiền thì ngồi tàu điện ngầm được không anh?” Lê Lô nói, “Từ đây về trường hơi xa, em sợ ngồi xe sẽ khó chịu.”

Lê Lô hơi say xe, đoạn đường ngắn còn đỡ, dài thì rất dễ bị khó chịu. Cho nên nếu ra ngoài một mình thì cô sẽ cố gắng chọn loại phương tiện di chuyển lớn chút như tàu điện ngầm và xe buýt.

Tay đang thao tác trên app của Trần Tịnh Thực khựng lại, ngẩng đầu: “Ga tàu điện ngầm gần nhất cách đây hơi xa, đi bộ qua đó mất khoảng mười phút, được không?”

“Được ạ.” Lê Lô nhấc chân lên ý chỉ giày của mình, “Hôm nay em đi giày thể thao, không sợ đi bộ.”

Trần Tịnh Thực cười coi như ngầm đồng ý. Bản thân anh lúc ra ngoài nếu không vội thì cũng sẽ chọn tàu điện ngầm đầu tiên, sở dĩ đề nghị gọi xe là vì sợ đi bộ đoạn đường đến ga tàu điện ngầm hoặc trạm xe buýt này Lê Lô sẽ phải phơi nắng. Trong ấn tượng của anh, đến mùa hè con gái dường như đều rất sợ ra nắng, sẽ nghĩ đủ mọi cách để che mình. Nhưng mà Lê Lô không hề, thậm chí đến mũ cô cũng quên mang theo.

Hai người đi bộ đến ga tàu điện ngầm gần nhất, soát vé xong vào trạm đúng lúc chuyến trước vừa đi nên đành phải đợi thêm một lúc. Lê Lô và Trần Tịnh Thực tìm một cửa ít người đứng sánh vai nhau, cơn gió mát lạnh sau khi được lọc thổi ra từ đường ống khiến người ta cảm nhận được sự khoan khoái hiếm có trong ngày hè nóng nực này.

Lê Lô không nhịn được nghiêng đầu nhìn Trần Tịnh Thực. Phải bàn chuyện công việc nên hôm nay anh ăn mặc khá chỉn chu… áo sơ mi phối quần tây. Lê Lô từng thấy không ít người mặc như thế ở trong trường, nhất là vào mùa tuyển dụng hàng năm, cứ như măng mọc sau mưa vậy, trong trường bỗng xuất hiện rất nhiều sinh viên ăn mặc kiểu “người làm thuê”. Không giấu gì, ăn mặc như vậy đúng là có thể giúp người ta tăng thêm chút tự tin thật, nhưng suy cho cùng vẫn là học sinh, sâu trong lòng vẫn có sự rụt rè sợ hãi nên khó tránh khỏi trông hơi gò bó. Nhưng Trần Tịnh Thực thì sẽ không, mặc dù nghiêm túc mà nói thì hiện tại anh vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi trường, nhưng kinh nghiệm thực tiễn lâu năm đã giúp anh trở nên thành thục khi đối mặt và xử lý mọi thứ. Hơn nữa con người anh trước nay không bao giờ giả dối che đậy khuyết điểm. Nền tảng học thức vững chắc, thái độ làm người bộc trực chân thành khiến anh có thể ung dung ứng phó trong mọi trường hợp.

Lê Lô chợt nhớ đến một tấm ảnh của anh mà cô từng xem. Tối hôm đó sau khi kết bạn wechat với Trần Tịnh Thực, Lê Lô lập tức lướt xem trang cá nhân của anh. Đúng như cô đoán, trang cá nhân của Trần Tịnh Thực đăng rất ít, không thông báo tuyển dụng dự án thì là thông báo yêu cầu gửi bản thảo luận văn, thỉnh thoảng còn chia sẻ vài chuyện lớn trong giới học thuật. Chỉ có một lần anh đăng một bài tự viết kèm theo tấm ảnh của bản thân. Lê Lô vẫn còn nhớ nội dung bài đăng lần đó, có vẻ như là để chúc mừng một lần kết thúc dự án, anh viết như này: “Ba năm, cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp trọn vẹn, đăng làm kỷ niệm”. Mà trong tấm ảnh kèm ở bên dưới ấy, mặc dù cả người anh mặc trang phục thực địa tiêu chuẩn nhưng trông vẫn anh tuấn uy vũ, phong độ ngời ngời. Sau lưng anh là một mảnh rừng trúc rộng lớn. Dưới sự làm nền của từng cây trúc như mũi tên cao chọc trời, dáng người vốn cao và gầy của Trần Tịnh Thực càng thêm thẳng tắp, mang một vẻ đẹp nghiêm khắc mà ngay thẳng. Khoảnh khắc ấy, Lê Lô chỉ có một cảm nhận: Đúng là người như tên. Anh giống như cây trúc vậy, vĩnh viễn xuất sắc nổi bật, khiêm tốn thanh liêm, thà gãy chứ không cong.

“Anh Trần, em có một câu hỏi.”

Trần Tịnh Thực đang ngây người chờ tàu chợt nghe thấy Lê Lô bên cạnh nói. Anh hồi thần lại, hơi cúi đầu nhìn cô: “Gì thế?”

Lê Lô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.

“Em chỉ không hiểu nổi, hai trường chúng ta gần nhau như thế, thỉnh thoảng em cũng sang Yến Đại nghe mấy buổi toạ đàm, tham gia vài hoạt động. Nhưng tại sao em lại chưa từng gặp anh nhỉ.” Mấy ngày nay Lê Lô từng nghĩ không chỉ một lần rằng nếu sớm gặp được anh thì tốt rồi. Như vậy cô đã có thể theo đuổi anh sớm hơn.

Trần Tịnh Thực thoáng sững sờ, vài giây sau, anh cười nói: “Cũng có thể là gặp qua nhưng em không để ý.”

“Không thể nào.” Giọng Lê Lô rõ ràng chắc chắn mà phủ nhận, “Nếu em đã từng gặp anh thì chắc chắn sẽ không thể quên được.”

Trần Tịnh Thực: “…” Là vì gương mặt này của anh sao? Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy gương mặt này của mình vẫn còn chút tác dụng.

“Tiểu Lê, em nói thích anh là nhìn trúng gương mặt này của anh sao?” Chưa từng hỏi người khác giới một câu hỏi tự luyến như vậy, Trần Tịnh Thực nói hơi chậm.

“Em… không biết nữa.” Lê Lô trả lời anh, “Có lẽ có liên quan đến ngoại hình của anh, nhưng tuyệt đối không chỉ vậy. Anh Trần, vào lần đầu tiên gặp anh, em có cảm giác như được khai sáng. Rất kỳ diệu đúng không ạ?”

Cô cười với anh, nụ cười ngọt ngào thanh mát.

Trần Tịnh Thực nhìn lại cô, không biết phải nói gì. Lặng thinh vài giây, anh nở một nụ cười coi như trả lời.

Bốn phút sau tàu điện ngầm tới, hai người lên tàu. Ghế đã hết, hai người tìm được một vị trí tay vịn gần chỗ nối liền hai toa rồi đứng vững. Lại qua vài phút sau, tàu điện ngầm đến ga then chốt chuyển tuyến, rất nhiều người lên. Trần Tịnh Thực nhìn toa tàu dần chật kín, lặng lẽ đứng lên trước mặt Lê Lô.

Lúc sau Lê Lô mới phản ứng lại, trong lòng cảm kích.

“Cảm ơn anh.” Cô nói.

Trần Tịnh Thực nghe thấy khẽ cười, ra hiệu với cô: “Để ý cặp của em.”

Lê Lô gật đầu, tháo cặp xuống đeo ra phía trước.

Rất nhanh tàu điện ngầm lại qua vài ga nữa, ngày càng gần ga Đường Học Phủ nơi có Yến Đại và Sư Đại. Trần Tịnh Thực đang định tag thành viên trong nhóm dự án Yến Thành để họ chuẩn bị lát nữa mở cuộc họp trong phòng họp thì bỗng nhìn thấy một bóng đen đang tiến lại gần chỗ anh và Lê Lô. Trần Tịnh Thực theo bản năng trở nên cảnh giác, song người đó không hề nhận ra, vừa lại gần Lê Lô vừa quan sát cô từ trên xuống dưới, lặng lẽ duỗi tay ra.

Trần Tịnh Thực nhận ra anh ta định làm gì, mặc dù thấy khó tin nhưng vẫn lập tức hành động, kéo Lê Lô vào lòng. Còn người đó nhìn thấy động tác nhạy bén như vậy của anh thì cũng ý thức được ý đồ của bản thân đã bị lộ, cứng đờ tại chỗ.

Lê Lô còn đang phân vân xem lát nữa đến ga có nên hẹn Trần Tịnh Thực cùng ăn cơm không, đột nhiên bị anh kéo qua thì bối rối mờ mịt.

“Anh Trần.” Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, chỉ khẽ nhúc nhích đã bị anh giữ chặt.

“Đợi chút.” Trần Tịnh Thực dặn cô rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn người đàn ông muốn làm việc xấu kia, “Anh định làm gì đấy?”

Giọng anh rất lạnh lùng, không lớn song lại mạnh mẽ khí phách. Người đó lúng túng thu tay về, mặt dày cười: “Có làm gì đâu, chẳng phải bên này có tay vịn đây à, tôi sợ mình đứng không vững nên qua tìm một cái tay vịn thôi.” Nói xong bèn bám vào tay vịn bên cạnh.

Trần Tịnh Thực không vạch trần cái cớ của anh ta, chỉ nói: “Nếu đã tìm được tay vịn rồi thì phiền anh đứng yên, giữ khoảng cách cơ bản với người khác giới cho. Tôi không muốn nhìn thấy tay anh duỗi ra chỗ không nên chạm lần nữa đâu.”

Nói đến đây, người xung quanh đại khái đều đã hiểu chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn tên b**n th** phút chốc thay đổi. Mà tên b**n th** miệng vẫn càm ràm mấy lời ngụy biện như “anh nói phải chịu trách nhiệm”, nhưng lại không dám tiến lên một bước. Xem ra cũng là một tên nhát gan.

Chuyện đến đây đã yên, Lê Lô cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.

“Anh Trần?” Cô khẽ gọi anh một tiếng, dùng ánh mắt hỏi anh.

“Không sao rồi.” Trần Tịnh Thực nói, nhận ra mình vẫn đang ôm cô thì liền nới lỏng tay ra.

Lê Lô vâng một tiếng, quay đầu sang nhìn người đàn ông kia một cái. Tên b**n th** vốn còn hơi sợ hãi trong lòng thấy Lê Lô nhìn qua thì mặt lập tức trở nên phòng bị. Rồi nhìn gương mặt cô non choẹt mới thả lỏng vài phần. Một cô gái nhỏ thôi mà, anh ta nghĩ.

Nhưng khiến anh ta không ngờ tới là, chính cô gái nhỏ này vào giây tiếp theo đã chỉ thẳng mặt anh ta, lớn tiếng mắng: “Giở trò lưu manh chốn công cộng, vô liêm sỉ!”

Tên b**n th**: “…”

Trần Tịnh Thực: “…”

Bình Luận (0)
Comment