Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 7

Chương 7: Đáng yêu.

Dịch: Hoa Linh

“Tiểu Lê, chuyện xảy ra trên tàu vừa rồi làm em khó chịu lắm à?”

Bất ngờ khi Lê Lô sẽ mắng lại trước đám đông, đợi xuống tàu rồi, Trần Tịnh Thực hỏi cô. Lúc ấy anh thật sự đã bị Lê Lô làm cho đứng hình, sợ tên b**n th** kia bị chọc giận có hành động quá khích nên vội vàng kéo cô ra sau lưng bảo vệ. Kết quả không ngờ tên đàn ông kia lại lặng lẽ… chạy trốn! Đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.

“Khó chịu thì không ạ, nhưng quả thật hơi tức giận cho nên…” Lê Lô dừng ở đây, hơi ngại ngùng. Dù sao thì vừa rồi cô cũng được tính là đã mắng người trước mặt Trần Tịnh Thực.

Tuy nhiên Trần Tịnh Thực lại chẳng thấy có gì không ổn. Con gái nóng nảy tí cũng tốt, mới không dễ bị người khác bắt nạt. Hơn nữa trông cô thật sự không giống kiểu sẽ mắng người lắm. So với anh… đoán chừng còn chưa bằng.

“Anh Trần, vừa rồi cảm ơn anh ạ.”

Trần Tịnh Thực đang lơ đãng thì bỗng nghe thấy Lê Lô nói. Anh nghiêng mặt qua, thấy cô gái ôm chiếc cặp sách vẫn đang treo trước ngực, vẻ mặt nghiêm túc và cảm kích nhìn anh.

“Không cần cảm ơn.” Không quen bị con gái nhìn chằm chằm như thế, Trần Tịnh Thực khẽ đưa mắt nhìn sang chỗ khác, trong lòng lại có cái nhìn mới về Lê Lô. Cô gái trông thì mềm mại yêu kiều nhưng lại không hề yếu đuối, không phải người gặp chuyện sẽ hoang mang, trốn sau lưng người khác cần bảo vệ. Cũng đúng, nếu không gan dạ thì lúc trước em ấy nào sẽ nói những lời đó với mình chứ.

“Chuyện này đổi lại là ai cũng đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Trần Tịnh Thực mỉm cười nói tiếp hết câu, dìu hờ Lê Lô đi về phía bóng cây ở bên cạnh.

Lê Lô ngẩng đầu nhìn mặt trời chói lọi trên bầu trời, mỉm cười.

Cùng nhau đi bộ khoảng năm phút, cổng trường Sư Đại đã hiện ra trước mắt, Trần Tịnh Thực dừng bước: “Sắp đến trường các em rồi, anh không vào nữa.” Ngừng chốc lát, “Trời nóng, nhớ đi dưới bóng cây.”

Lê Lô cũng biết sắp đến rồi, tuy trong lòng không nỡ nhưng vẫn vẫy tay chào anh: “Dạ, tạm biệt đàn anh.”

“Tạm biệt, mau đi đi.”

“Em nhìn anh đi.”

Lê Lô kiên trì, Trần Tịnh Thực hết cách chỉ đành rời đi trước. Lê Lô đứng đó nhìn theo bóng lưng anh, đợi anh qua đường rồi cô mới quay người đi vào cổng trường. Sắp đến buổi trưa, người đi trong trường dần nhiều lên, Lê Lô nhớ đến lời dặn của Trần Tịnh Thực, đặc biệt chọn chỗ bóng râm, càng đi lòng càng nhẹ nhõm thoải mái. Cô bỗng thấy bản thân thật may mắn, bởi vì Trần Tịnh Thực thật sự là một người rất đáng để thích!

Lê Lô bất giác nở nụ cười, gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng, nhưng đợi đến khi nhìn thấy nhà ăn ở phía trước thì lại không cười nổi nữa. Cô nhận ra mình đã quên mất một chuyện quan trọng… Cô quên mất hẹn Trần Tịnh Thực ăn cơm rồi!

Dù sao đi nữa, sự tồn tại của Trần Tịnh Thực đã khiến Lê Lô trở nên hăng hái hơn rất nhiều trong công việc thực tập. Mấy ngày tiếp theo, cô tập trung vào triển khai chuẩn bị cho giai đoạn đầu của công việc. Trong khoảng thời gian này khó tránh khỏi sẽ có vấn đề cần Trần Tịnh Thực chỉ bảo, mà lần nào đối phương cũng vô cùng kiên nhẫn đưa ra câu trả lời. Cứ qua lại như thế, quan hệ giữa hai người cũng dần đạt được một sự hoà hợp kỳ lạ… Rõ ràng mới tiếp xúc không lâu nhưng lại như bạn bè cũ đã chơi với nhau nhiều năm. Theo Lê Lô thấy thì đây là một chuyện tốt, điều này chứng tỏ Trần Tịnh Thực đã có thể tiếp xúc với cô mà không có chút trở ngại tâm lý nào.

Cuối cùng sau nửa tháng điều phối và chuẩn bị, đợt khảo sát thực địa đầu tiên chính thức bắt đầu. Cục Môi trường Sinh thái yêu cầu ban tuyên truyền cử hai người đi theo, trong đó có một người là Lê Lô, cô còn rất háo hức mong chờ với việc này.

Hôm ấy, Lê Lô vừa họp xong trở về phòng làm việc thì điện thoại có thêm một tin nhắn wechat, hơn nữa còn là Trần Tịnh Thực gửi tới. Lê Lô tràn đầy mong đợi mở ra xem, phát hiện là một bài báo, đầu đề viết “Những điều cần chú ý khi đi khảo sát sinh thái”. Lê Lô lướt xem qua một lượt, phát hiện bài báo rất dài, chưa đợi cô nghiên cứu kỹ, Trần Tịnh Thực đã lại gửi một tin nhắn tới.

Trần Tịnh Thực: Tiểu Lê, đây là những điều cần chú ý khi đi khảo sát sinh thái mà nhóm dự án bọn anh thường dùng, lúc rảnh em nhớ xem hết một lượt nhé. Điều quan trọng nhất cần chú ý là nhất định phải đọc kỹ, có vấn đề gì có thể trực tiếp nhắn hỏi anh.

Mei (Lê Lô): Vâng ạ đàn anh.

Lê Lô trả lời rất nhanh, đối phương đoán có lẽ lúc này cô vẫn đang online nên lại gửi một câu: Chắc chắn phải đi khảo sát thực địa à?

Mei: Dạ, trong cục họp xong rồi, sắp xếp đàn chị ở lại quản hậu phương, em với một chàng trai khác theo các anh ạ ^_^

Trần Tịnh Thực: Thu thập và khảo sát thực địa sẽ có cả một quá trình, nếu chỉ phụ trách truyền thông thì thực ra không cần thiết phải đi theo, đợi số liệu và tài liệu bọn anh gửi về là được rồi.

Lê Lô hiểu ý của Trần Tịnh Thực, anh vẫn lo cô không thích ứng được với cuộc sống thực địa.

Mei: Không sao đâu ạ, em muốn thử xem sao, thêm một trải nghiệm mới trong cuộc sống.

Trần Tịnh Thực: Cũng được. Vậy những điều cần chú ý nhất định phải đọc kỹ nhé.

Mei: Dạ, anh yên tâm.

Thứ hai Lê Lô đeo một balo to hành lý đã xếp gọn đến đơn vị. Sau khi gặp Tiểu Húc – chàng trai đi cùng, hai người theo Túc Phưởng ra cổng đợi xe. Vốn dĩ họ phải đi cùng người trong cục, nhưng vì một xe ngồi không đủ nên đã sắp xếp họ cho Trung tâm Vạn Liên. Về chuyện này, trong lòng Lê Lô tình nguyện vô cùng.

Rất nhanh xe của Trung tâm Vạn Liên đã đến, là một chiếc xe buýt cỡ nhỏ. Sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, Trần Tịnh Thực xuống đón người.

Thoạt nhìn Trần Tịnh Thực không nhận ra Lê Lô, bởi vì cô bọc mình quá kín, khoác một chiếc áo chống nắng màu côn trùng, đội một chiếc mũ màu đen.

“Nóng không?” Anh cười hỏi Lê Lô. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Hơi hơi ạ.” Lê Lô chớp mắt, ngại ngùng trả lời, “Nhưng đàn anh, anh bảo phải chống nắng thật tốt, cũng không được mặc màu sắc quá sáng cho nên…”

Trần Tịnh Thực đã hiểu, “Thế lên xe đi, trên xe mát có thể cởi tạm áo ngoài ra. Đưa hành lý cho anh, anh cất giúp em.”

“Vâng ạ.” Lê Lô yên tâm đưa balo to cho anh, hành trang gọn nhẹ leo lên xe.

Đợi người đến đủ rồi, xe buýt lần nữa lăn bánh, chầm chậm xuất phát về phía bắc thành phố. Lần khảo sát này nhóm nghiên cứu dựa theo phân vùng hành chính của Yến Thành chia cả thành phố thành mười sáu khu vực. Hôm nay phải đi một vùng phía bắc, trong khu vực này có một lâm trường với tổng diện tích chín nghìn ha. Lâm trường này vốn thuộc quyền quản lý của một doanh nghiệp khai thác tài nguyên, hai năm trước do Bộ lâm nghiệp quản lý, tiến hành bảo vệ và gây trồng. Để hiểu rõ hơn về hiện trạng sinh thái của lâm trường này, Cục Công viên và Rừng mượn cơ hội khảo sát đa dạng sinh học quy mô toàn thành phố lần này, mời Cục Môi trường Sinh thái hợp tác, tiến hành công tác một lần nắm rõ toàn diện đối với lâm trường, đặt nền tảng cho việc cải tạo đất rừng sau này.

Sau khi xe vững vàng chạy vào đường chính, Trần Tịnh Thực đứng lên, nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, hai vị này là người phụ trách công tác truyền thông cho lần điều tra khảo sát này của bên Cục Môi trường Sinh thái, Lê Lô, Tiểu Húc.” Lại nói với hai người Lê Lô và Tiểu Húc: “Những người này đều là người của Trung tâm Vạn Liên chúng tôi, đa số đều là sinh viên thạc sĩ tiến sĩ của Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, sau này làm việc cùng nhau cứ xưng hô tùy ý.”

Lê Lô và Tiểu Húc vừa lên xe bèn ngồi luôn hàng đầu, sau khi được giới thiệu trước đám đông, hai người đứng lên, quay đầu lại chào hỏi người của trường Yến Đại.

“Chào các đàn anh đàn chị ạ.”

Lê Lô hơi nhấc mũ lên, nở một nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Cô vừa nói xong thì một giọng nữ thốt lên ngạc nhiên: “Oa, em gái đáng yêu thế.”

Lê Lô thoáng sửng sốt nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện là một cô gái ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên. Thấy cô nhìn qua, cô gái vẫy tay, còn bắn tim với cô nữa. Lê Lô hơi ngại, cười rồi ngồi lại xuống.

Trần Tịnh Thực không nói gì nữa, đợi Lê Lô ngồi xuống rồi mới nói nhỏ với cô: “Đó là một tiến sĩ trong nhóm bọn anh, Dương Hội. Ham chơi nhưng con người rất tốt. Đợi quen rồi em sẽ biết thôi.”

Lê Lô vâng một tiếng, tỏ ý mình không để ý.

“Em không quen nghe người khác nói em đáng yêu cho lắm.” Lê Lô nhỏ giọng giải thích một câu.

Trần Tịnh Thực hơi ngạc nhiên: “Tại sao?” Từ lúc lên xe, anh và Lê Lô liền ngồi cạnh nhau. Do đó lúc này hai người nhỏ giọng nói chuyện người khác căn bản không nghe thấy được.

“Cứ cảm thấy hơi trẻ con ạ.” Lê Lô cười nói. Nhưng rất kì lạ là mỗi một người gặp cô đều sẽ đánh giá cô như vậy, nhất là người bạn tốt nhất của cô, Dư Tư.

“Đáng yêu có lẽ không phải chỉ ngoại hình của em.” Trần Tịnh Thực nói, “Có lẽ cũng có thể chỉ tính cách hoặc cách hành xử của em, nó đại diện cho việc em khiến người ta cảm thấy thoải mái, muốn tiếp cận.”

Lê Lô không ngờ anh sẽ giải thích như thế, thoáng ngẩn ra, hỏi: “Vậy anh Trần, anh có cảm thấy em đáng yêu không?”

Trần Tịnh Thực chắc chắn Lê Lô hỏi câu này có phần cố ý. Nhưng trong lòng cũng hiểu rõ là cô chỉ tò mò đáp án mà thôi.

“Đáng yêu.” Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại rồi đáp. Mặc dù khoảng thời gian này anh và Lê Lô đã đủ thân thiết. Nhưng khi nói những lời như vậy vẫn có vài phần mất tự nhiên.

Lê Lô rất hài lòng với đáp án này. Hai mắt cô cong cong, híp lại thành một nụ cười ngọt ngào vô cùng.

“Cảm ơn anh.”

Sau gần hai tiếng ngồi xe, cuối cùng cũng đến lâm trường tên Bắc Yến này. Lê Lô ngồi xe mệt lử, cũng đã hiểu ra tại sao nhất định phải ở lại đây, bởi vì mỗi ngày đi đi về về mất bốn tiếng đồng hồ, quá lãng phí thời gian.

May mà phong cảnh ở đây không tệ, từ xa đã nhìn thấy từng mảng xanh xanh, trong đó xen lẫn đỏ và vàng, tựa như làm đổ bảng màu, lại giống như một bức tranh sơn dầu trông thì tùy ý nhưng thực ra lại rất tinh xảo. Lê Lô nhìn đến ngây ngốc luôn, cô đã sống ở Yến Thành hai mươi mốt năm mà chưa từng biết có một nơi như vậy. Nếu cứ sống ở nơi này mãi chắc sẽ bị ngộ độc oxy nhỉ?

Xe buýt dừng lại trước toà nhà quản lý của lâm trường, đoàn người lần lượt xuống xe. Lê Lô đeo túi nhỏ của mình duỗi eo một cái, tâm trạng cực kỳ vui vẻ thoải mái.

“Tiểu Lê, lúc đến trong cục có sắp xếp chỗ ở cho em không? Em ở cùng phòng với ai?” Trần Tịnh Thực xách hành lý của cô đi tới hỏi. Bởi vì mang theo không ít thiết bị thu thập dữ liệu nên người của Vạn Liên phải qua ký túc xá cất đồ trước.

“Không nói ạ, nhưng lần này trong cục cũng có nhân viên nữ đi, chắc em sẽ ở với họ.”

“Anh hỏi qua rồi, lần này cục bọn em có hai nữ tới, mà ký túc ở đây đều xếp phòng hai người.” Trần Tịnh Thực nói.

Hả? Lê Lô ngẩn ra một lúc mới hiểu được ý của Trần Tịnh Thực… Ý là nói cô bị bỏ sót rồi ư?

“Thế em…”

“Hay là em ở cùng với nhóm Dương Hội đi, phòng đó có giường tầng, điều kiện chắc hơi kém chút nhưng các em có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Trần Tịnh Thực biết e rằng Lê Lô chưa từng chịu khổ như này. Nhưng tình hình thực tế lại thế, cũng chỉ có thể giúp cô sắp xếp được như vậy thôi.

“Dạ được ạ.” Lê Lô nói, “Vậy em ở cùng các chị ý. Chị Dương thú vị như thế, buổi tối không lo buồn chán rồi.”

Nằm trong dự liệu là Lê Lô đồng ý rất sảng khoái. Có lúc Trần Tịnh Thực cũng tò mò rằng khi phải đối mặt với tình huống gì thì cô sẽ nói không đây. Nhưng dù thế nào thì trong lòng anh cũng nhẹ nhõm hẳn. Trần Tịnh Thực bắt đầu cảm thấy những điều mình lo lắng trước đây có hơi dư thừa rồi. Cô gái nhỏ này không yếu ớt mỏng manh đến vậy.

Bình Luận (0)
Comment