Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 8

Chương 8: Trai thẳng.

Dịch: Hoa Linh

Dương Hội và bạn cùng phòng Triệu Thanh bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh Lê Lô đến ở cùng, trong lúc cười nói rôm rả, mấy cô gái đã sắp xếp xong chỗ ở vài ngày tới. Dương Hội cực kỳ nhiệt tình, vốn đã thích Lê Lô sẵn, giờ ở cùng nhau lại càng thân thiết hơn mà gọi “em gái”. Bạn Lê Lô cũng không phản cảm với chuyện này, cô tin Trần Tịnh Thực, chỉ cần là người anh bảo tốt thì chắc chắn dễ sống chung.

Sắp xếp hành lý xong, Dương Hội nhét cho Lê Lô một đống đồ ăn vặt, còn hỏi quan hệ giữa cô và Trần Tịnh Thực. Cô ấy và Trần Tịnh Thực là anh em cùng nhóm với nhau cũng đã ba năm rồi, chưa từng thấy anh thân thiết với cô gái nào ngoài nhóm như vậy. Nhất là cô gái này họ còn không quen.

Lê Lô nói mình là người ngưỡng mộ Trần Tịnh Thực. Nhưng dù cô có không rành nhân tình thế thái đến đâu thì cũng biết như vậy có thể sẽ mang đến phiền toái cho anh. Thế là bèn kể ngắn gọn cho họ nghe chuyện toạ đàm và sau này cùng Dư Tư đi xem mắt lúc trước, bỏ qua đủ loại đấu tranh và vướng mắc tình cảm bên trong, như vậy trong mắt Dương Hội và Triệu Thanh, cô và Trần Tịnh Thực chẳng qua chỉ là những người tình cờ gặp gỡ rồi trở nên thân quen mà thôi.

Dương Hội nghe xong thì hơi thất vọng: “Ôi, cứ tưởng cuối cùng anh Trần cũng ngộ ra bắt đầu theo đuổi gái rồi, nào ngờ…” Ánh mắt rơi vào mặt Lê Lô, mặt tràn đầy tiếc nuối, “Em gái đáng yêu như thế, bắt về nhà làm bạn gái tốt biết bao.”

Lê Lô đang uống Yakult Triệu Thanh nhét cho, nghe vậy thì nở một nụ cười mang theo vài phần xấu hổ và nghịch ngợm. Cô rất muốn nói với Dương Hội rằng cô ấy đừng lo. Trần Tịnh Thực không bắt cô thì cô có thể bắt Trần Tịnh Thực mà. Dù sao kết quả cũng như nhau, còn quá trình không quan trọng!

Bởi vì thời gian có hạn nên ngày đầu tiên nhóm nghiên cứu không sắp xếp bất kỳ công việc gì, chỉ để mọi người tập hợp và kiểm lại thiết bị. Trước giờ ăn tối, nhóm nghiên cứu mở một cuộc họp ngắn, chuẩn bị sáng sớm ngày hôm sau chính thức bắt đầu lần điều tra khảo sát này.

Có lẽ do lạ giường, một đêm này Lê Lô ngủ không ngon lắm. Dương Hội và Triệu Thanh rất chiếu cố đến cô em gái nhỏ này, tự động nhường giường dưới cho cô. Nhưng mà Lê Lô không thể thản nhiên nhận ý tốt của hai người chị như vậy, đùn đẩy một hồi, vẫn là cô nằm giường trên, để giường dưới cho hai chị. Chắc lâu rồi không có người nằm, lại thêm độ ẩm không khí trong lâm trường cao, tấm đệm dưới người bốc mùi ẩm mốc. Lê Lô không chịu nổi mùi này nhất, cả tối xây dựng tâm lý rất lâu mới chầm chậm chìm vào giấc.

Dẫu vậy hôm sau cô vẫn thức dậy đúng giờ như mọi ngày, thay bộ đồ thể thao ra ngoài chạy bộ. Trong khu toà nhà quản lý có một sân tập, bên cạnh xây một đường chạy đơn giản, nghe nói trước đây trải xỉ than đá, gần đây mới trải nhựa đường. Lê Lô chân dẫm trên mặt đất nhưng lại có cảm giác như dẫm trên bông, khởi động giãn cơ đơn giản xong, cô bắt đầu chạy.

Không khí ở lâm trường quả nhiên trong lành hơn hẳn trong thành phố, không ngờ Lê Lô càng chạy càng hăng, vốn tính chạy 2km cuối cùng chạy một mạch 4km, trực tiếp gấp đôi. Lê Lô vô cùng vui vẻ, nhưng cũng rất mệt, sau khi kết thúc là muốn nghỉ ngơi ngay. Kết quả còn chưa đặt mông xuống giữa sân đã nghe thấy có người gọi.

“Tiểu Lê!”

Lê Lô lơ mơ quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tịnh Thực và Mã Uyên.

“Anh Trần?” Cô thoáng ngỡ ngàng rồi hồi thần lại, mỉm cười vẫy tay với anh.

Trần Tịnh Thực và Mã Uyên mặc một thân đồ thực địa sẫm màu, từ vòng ngoài sân tập tiến vào toà nhà quản lý. Trông dáng vẻ này, lẽ nào sáng sớm họ đã vào rừng rồi?

“Dậy sớm chạy bộ à?” Trần Tịnh Thực nhìn cách ăn mặc của cô, hỏi.

Lê Lô vâng một tiếng: “Tối qua đi nhà ăn ăn cơm với nhóm chị Dương thấy bên này có sân tập, lúc đó đã nói chạy bộ ở đây chắc chắn rất thoải mái. Sáng nay em dậy sớm nên muốn tới thử xem sao ạ.”

“Có phải tối qua ngủ không ngon không?” Trần Tịnh Thực quan sát cô giây lát, hỏi.

Lê Lô: “… Đàn anh, sao anh biết ạ?” Cô không định kể khổ nha.

“Nhìn mắt em là biết.” Trần Tịnh Thực nói.

Da cô gái trắng, hơi tiều tụy chút thôi cũng rất dễ nhìn ra được.

Lê Lô cười ngượng.

“Cũng được ạ.” Cô nói, “Chỉ là có hơi…” Lê Lô ngập ngừng giây lát, vẫn quyết định nói ra, “Chỉ là có muỗi.”

Tối qua trong phòng có đốt hương muỗi, nhưng cô có thể chất hút muỗi, dù bọc kín đến đâu cũng vẫn bị muỗi đốt vài nốt. Mấy con muỗi tối qua vo ve bên tai cô cả đêm, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô ngủ không ngon.

Trần Tịnh Thực cũng đã chú ý đến “chiến tích” muỗi để lại trên người cô… Trên má cô gái có một nốt đỏ nhỏ, trông hơi buồn cười. Anh không nhịn được bật cười, nói: “Bên anh có màn, tối anh mang qua cho em.”

Ồ! Đến thứ này cũng có, Lê Lô thấy phục tự đáy lòng.

“Cảm ơn anh.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Ba người vừa trò chuyện vừa đi vào trong toà nhà quản lý. Quả nhiên, Trần Tịnh Thực và Mã Uyên đúng là đã vào rừng. Mà nguyên nhân họ làm vậy là vì bị tiếng ngáy của mấy chàng trai cùng phòng làm ồn tỉnh giấc, cố gắng thế nào cũng không ngủ được nữa nên dứt khoát dậy đi loanh quanh luôn. Lê Lô so sánh hai bên thấy mình hạnh phúc hơn nhiều, còn được ở phòng ba người. Phải biết rằng nhóm Trần Tịnh Thực ở đều là phòng giường tầng sáu người, chẳng có chút đãi ngộ đặc biệt nào cả.

Lúc nói chuyện với Trần Tịnh Thực, Lê Lô để ý thấy Mã Uyên thỉnh thoảng lại liếc qua, thế là chủ động chào hỏi anh ấy: “Anh Mã Uyên, lần này anh cũng đến ạ.” Thực ra tối qua lúc ăn cơm cô đã chú ý đến Mã Uyên rồi nhưng mãi vẫn không có cơ hội chào hỏi.

Mã Uyên cười ngại ngùng, lát sau mới như dồn hết dũng khí mà hỏi cô: “Tiểu Lê, sao lần này tiểu Dư không đến vậy, đang bận việc khác sao?”

Hoá ra là hỏi về Dư Tư. Lê Lô vội vàng giải thích với anh ấy: “Điền Điền vốn cũng định tìm công việc thực tập, nhưng nửa tháng trước cậu ấy đột nhiên quyết định muốn thi lên thạc sĩ nên ở lại ôn tập rồi ạ.”

“Thì ra là vậy.” Mã Uyên khẽ cảm thán một câu, lại hỏi: “Sao tự nhiên em ấy lại nghĩ đến việc muốn thi lên thạc thế?”

Thực ra… cũng không tính là tự nhiên. Trong lòng Dư Tư vốn có vướng mắc về thứ hạng, làm hàng xóm với Yến Đại lâu rồi thì ý nghĩ này sẽ ngày càng mãnh liệt. Nhưng mà thạc sĩ Yến Đại nào dễ thi đến thế, cho nên Dư Tư vẫn luôn do dự không quyết. Ban đầu đã tính từ bỏ để đi thực tập với cô rồi, sau đó không biết thế nào lại lần nữa quyết định thi. Lê Lô không biết bên trong có yếu tố ảnh hưởng từ Mã Uyên hay không, song cô rất rõ ràng rằng hai người vẫn luôn giữ liên lạc. Nhưng từ sau lần xem mắt ấy, hình như họ chưa từng gặp riêng thì phải?

“Anh Mã, gần đây anh với Điền Điền nói chuyện thế nào?” Lê Lô bỗng thò đầu hỏi Mã Uyên.

Mã Uyên thoáng giật mình, mặt càng đỏ hơn, cụp mắt xuống không dám nhìn Lê Lô: “Rất tốt, vẫn luôn nói chuyện. Nhưng em ấy không kể chuyện định thi lên thạc với anh.”

“Thực ra anh có thể hẹn cậu ấy ra ngoài chơi.” Lê Lô nghĩ nghĩ, nói, “Còn chuyện thi lên thạc nữa, giờ cậu ấy cũng chưa hoàn toàn làm rõ được mọi thứ, anh là tiền bối, chắc cũng có thể cho cậu ấy chút ý kiến.”

“Thi lên thạc ư?” Ánh mắt Mã Uyên lại mang theo vài phần mờ mịt. “Chuyện này anh cũng không rõ lắm, anh được tuyển thẳng lên thạc…”

Thế này… thế này đến bồ tát nhỏ Lê Lô cũng phải thở dài rồi, cô và Trần Tịnh Thực nhìn nhau một cái, trong mắt cô toàn là sự lo lắng “anh ấy còn thuốc chữa không”. Trần Tịnh Thực vốn cũng đang sốt ruột thay Mã Uyên nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lê Lô thì lại bị chọc cười. Truyền một ánh mắt “bình tĩnh đừng lo” qua xong, anh nói với Mã Uyên: “Ý của tiểu Lê là bảo em mượn cớ này hẹn tiểu Dư ra ngoài. Em với tiểu Dư nói chuyện trên mạng cũng lâu lắm rồi, nếu muốn có phát triển sâu hơn thì vẫn phải dựa vào gặp mặt.”

Tục ngữ nói, gặp mặt ba phần tình(1)! Cuối cùng Mã Uyên cũng hiểu rồi, cũng càng ngại hơn.

Ý chỉ bất luận quan hệ giữa người với người ra sao, chỉ cần gặp mặt là sẽ tạo ra được sự thân thiết, tình cảm nhất định (baidu).

“Cảm ơn em Lê.” Nói xong câu này, Mã Uyên gãi đầu mượn cớ còn có việc rồi chuồn đi.

Lê Lô nhìn bóng lưng anh ấy rồi bật cười, thu ánh mắt về, cô nhìn Trần Tịnh Thực nói: “Anh Trần, em bỗng thấy hơi vui mừng vì người mình thích là anh.”

Cô gái nói xong không ngờ còn thật sự thở dài một hơi.

Trần Tịnh Thực… hơi cạn lời. Mặc dù là một trai thẳng khoa tự nhiên không thể chối cãi, nhưng anh cũng nhìn ra được cậu đàn em Mã Uyên quả thật chậm hiểu trong chuyện tình cảm, hoặc có thể nói là quá rụt rè nhút nhát. Thông qua so sánh với cậu em này để tôn lên điểm tốt của bản thân, Trần Tịnh Thực không hề có cảm giác thành tựu từ việc “được khen”. Thậm chí nếu không hiểu được ý trong lời nói của Lê Lô, anh sẽ không nhịn được mà hoài nghi rằng cô đang mỉa mai.

“Tiểu Lê.” Khẽ ho một tiếng, Trần Tịnh Thực cố gắng bình tĩnh ra hiệu với cô, “Nhà ăn mở rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Bồ tát nhỏ hồi thần lại: “Ồ, dạ.” Cơm cơm, đói đói.

Ăn sáng xong, tắm qua rồi thay quần áo, một ngày làm việc chính thức bắt đầu.

Đến thời khắc này Lê Lô mới hiểu được hàm ý thật sự của câu “không cần thiết phải đi” mà khi trước Trần Tịnh Thực đã nói. Quả thật, đi khảo sát thực địa để thu thập cần cả một quá trình. Mặc dù nói sự sinh trưởng và ẩn hiện của các loài động thực vật đều có dấu tích để lần theo, nhưng nếu muốn điều tra toàn diện hiện trạng sinh tồn của động thực vật ở khu vực này thì cần thời gian và vài phần may mắn nữa. Nhân lực là một mặt, chỉ trông chờ vài chục người của nhóm nghiên cứu có thể lục hết ngọn núi rộng chín nghìn ha này là điều viển vông, nhiều hơn cả vẫn phải dựa vào thiết bị máy móc. Vậy nên nhiệm vụ hàng đầu của nhóm nghiên cứu lần này không phải “lên là làm” như lúc trước Lê Lô nghĩ, mà là bố trí camera hồng ngoại. Dùng những thiết bị này thay cho mắt người, đóng quân lâu dài ở đây, đi bắt càng nhiều khoảnh khắc thú vị trong mảnh xanh này. Còn mấy người bọn họ sẽ lợi dụng những số liệu thiết bị thu thập được để đi làm thêm nhiều phân tích và nghiên cứu.

Sau khi hiểu ra những điều này, ngoài cảm khái sự tân tiến của kỹ thuật nghiên cứu hiện nay ra, Lê Lô còn rất kinh ngạc: Nếu phần nhiều số liệu đều đã cần dựa vào camera hồng ngoại để thu thập, vậy chẳng phải công việc sẽ nhẹ hơn rất nhiều rồi sao? Sao còn phải ở đây lâu như thế?

“Không đơn giản như vậy đâu.” Tiến sĩ động vật học Dương Hội dùng sáu chữ này để trả lời nghi vấn của Lê Lô.

Phải biết là bố trí camera hồng ngoại như thế nào cũng cực kỳ đòi hỏi kiến thức và kỹ năng, dù sao thì mục đích xếp đặt những vệ binh nhỏ màu đỏ này là để tóm được động vật trong lâm trường, điều tra hiện trạng sinh tồn của chúng. Vậy thì điều đầu tiên cần tìm hiểu là gì đây? Chính là nơi những động vật này có khả năng ẩn hiện nhất.

Vấn đề này với những người ngoài nghề như Lê Lô mà nói có độ khó rất cao, nhưng đối với người có kinh nghiệm khảo sát thực địa phong phú và thành viên nhóm nghiên cứu thì là chuyện nhỏ. Rất đơn giản, chỉ cần tồn tại thì nhất định sẽ để lại dấu vết, ví dụ như dấu chân, hang động, phân và dấu vết g*m c*n đánh nhau,… Lần đầu tiên Trung Quốc điều tra gấu trúc (gọi tắt mèo điều) đã từng thông qua phân tích phân của gấu trúc để phỏng tính số lượng quần thể của gấu trúc, phương pháp này kéo dài đến nay và được vận dụng vào các động vật quý hiếm khác. Đồng thời, kết cấu hệ thống sinh thái trên mỗi một mảnh đất đều có dạng kim tự tháp, tầng dưới cùng là thổ nhưỡng và nguồn nước, lên trên là tầng thực vật, côn trùng, các loài chim và động vật gặm nhấm, tóm lại càng lên trên càng hiếm. Các động thực vật này phụ thuộc lẫn nhau, khi tạo thành một chuỗi sinh thái hoàn chỉnh cũng đồng thời cấu thành một mạng lưới thức ăn hoàn chỉnh. Nếu ở một khu vực nào đó tồn tại động vật ăn thịt lớn, vậy chứng tỏ khu vực này cũng tồn tại rất nhiều sinh vật để những động vật ăn thịt lớn này săn bắt. Mà ở tầng bên dưới những sinh vật này sẽ tiếp tục tồn tại chuỗi thức ăn cung cấp cho chúng sinh tồn, cứ từng tầng từng tầng trải dài như thế là có thể xây dựng nên bản đồ sinh thái của cả khu vực rồi, dựa theo quy luật ẩn hiện và hoạt động ở một vòng trong đó là có thể suy tính lên hoặc xuống, cung cấp cơ sở để tìm kiếm sự tồn tại của động thực vật.

Dương Hội dùng mười phút trước khi xuất phát để phổ cập những điều này cho Lê Lô, khiến cô không khỏi cảm thán: Thiên nhiên thật thần kỳ, khoa học thật vĩ đại.

Bình Luận (0)
Comment