Chương 9: Ghen tị.
Dịch: Hoa Linh
Sau khi mọi người tập hợp trước toà nhà quản lý, Trần Tịnh Thực đặc biệt ghé qua xem Lê Lô. Quan sát và nhìn kỹ trang phục của cô một lượt, thấy phù hợp với tiêu chuẩn đi thực địa rồi mới coi như yên tâm.
Dương Hội thấy vậy bèn trêu: “Anh Trần, em gái ở với bọn em, có việc gì bọn em sẽ chăm sóc hỗ trợ đầy đủ, ngài bớt lo chút đi ạ.”
Câu trêu đùa này khiến Trần Tịnh Thực hơi ngại. Anh khẽ mím môi, liếc mắt nhìn Lê Lô rồi nói với Dương Hội: “Tiểu Lê lần đầu ra ngoài nghiên cứu thực địa, có gì không hiểu thì em dạy em ấy nhé.”
“Biết rồi ạ.” Triệu Thanh đáp, “Hơn nữa chẳng phải còn có anh sao, nhỡ hai bọn em không được thì anh lên.”
Nãy còn nói anh bớt lo đi, giờ lại bảo anh lên. Nhìn ra được hai cô đàn em có ý “hoạnh hoẹ” mình, Trần Tịnh Thực không nói gì nữa, cười với Lê Lô rồi rời đi.
“Em gái à, anh Trần thật sự không phải đang theo đuổi em?” Đợi anh đi rồi, Dương Hội nháy mắt, vẻ mặt hóng hớt nhìn Lê Lô. Không nên nha, anh Trần như vậy thật sự quá khác thường rồi.
Lê Lô cũng bất ngờ, nhưng qua hơn một ngày ở với nhau này, cô đại khái đã hơi hiểu được tâm lý của Trần Tịnh Thực rồi. Hình như từ sau khi cô tỏ tình với anh, không, chuẩn xác mà nói là từ khi anh đồng ý với cô, người này bỗng có tâm lý phải chịu trách nhiệm với cô, lúc nào cũng không quên quan tâm chăm sóc cô. Dù rằng loại cảm giác này không tệ, nhưng Lê Lô vẫn sẽ không nhịn được mà nghĩ: Nếu đổi thành một cô gái khác thẳng thắn tỏ tình với anh, khẩn cầu anh như thế thì anh cũng sẽ đối đãi với cô ấy bằng thái độ như vậy sao?
Lê Lô cảm thấy bản thân hơi xấu xa. Cô còn chưa giành được tư cách chiếm hữu Trần Tịnh Thực mà đã bắt đầu ghen tị với nhân vật do mình tưởng tượng ra này rồi.
Chín giờ đúng, đợi tất cả tập trung đông đủ rồi, đoàn người chính thức xuất phát. Đến lúc này Lê Lô bỗng nhận ra mình đã bỏ quên một vấn đề vô cùng quan trọng: Lâm trường lớn như thế, họ phải đi đâu dạo trước đây?
Lê Lô bày tỏ nghi ngờ của mình với Dương Hội, chọc cô ấy cười một hồi. Dạo ư? Cô gái này thật biết dùng từ, đáng yêu quá rồi nha.
“Yên tâm, trước khi đi trong cục các em, Trung Khoa Viện(1) và anh Trần đã làm qua phân tích chi tiết rồi, kết hợp với tình hình khảo sát thực địa của nơi này và kinh nghiệm công việc, đại khái đã chọn xong khu vực mẫu để giám sát. Giờ nơi chúng ta cần đi là khu mẫu thứ nhất, chọn địa điểm bố trí camera hồng ngoại thích hợp rồi đánh dấu đường mẫu.”
Tên gọi tắt của Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc.Hoá ra là vậy. Nhóm người ngồi xe tham quan do bên toà nhà quản lý đặc biệt chuẩn bị để vào rừng, Lê Lô liếc nhìn Trần Tịnh Thực ngồi ở hàng ghế trước, nhỏ giọng hỏi Dương Hội: “Đàn chị, có phải anh Trần rất giỏi không ạ, kiểu làm được mọi thứ ấy?”
Mặc dù đã biết Trần Tịnh Thực cực kỳ giỏi, nhưng cô không ngại việc nghe thêm người khác khen anh. Song không ngờ Dương Hội nghe cô hỏi vậy thì chỉ nhếch môi cười nhẹ, vẻ mặt mang theo vài phần ngẩn ngơ và tiêu điều.
“Tuy được khen là ‘con cưng của trời’, nhưng suy cho cùng tất cả đều chỉ là người trần mắt thịt, có ai thực sự giỏi hơn ai được bao nhiêu đâu? Em gái à, nhớ lấy, hễ một người có thể đạt được thành tích khiến mọi người đồng lòng khen ngợi thì anh ấy chắc chắn phải bỏ ra mồ hôi và xương máu gấp trăm ngàn lần người bình thường.” Lại đưa mắt nhìn Trần Tịnh Thực một cái, “Có lẽ còn có cả nước mắt nữa.”
Lê Lô không hiểu ẩn ý trong câu nói này lắm, nhưng cô biết rồi, Trần Tịnh Thực có được ngày hôm nay chắc chắn đã phải đánh đổi rất nhiều.
“Có điều anh Trần ấy à…” Ngoài dự đoán là Dương Hội lại chuyển hướng câu chuyện, nháy mắt một cái rồi bổ sung, “Cái người này đúng là khiến người ta ghen tị, bởi vì anh ấy vừa thông minh lại chịu cố gắng. Hai thứ đều có cả!”
Lê Lô: “… Được rồi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Vốn dĩ Lê Lô đã bắt đầu đau lòng cho Trần Tịnh Thực rồi, nghe xong lời này cô bèn… hơi hơi hạ thấp mức độ đau lòng của mình xuống, từ “rất” đau lòng biến thành “hơi” đau lòng. Hehe.
Trần Tịnh Thực ngồi ở phía trước cũng đã chú ý tới mấy cô gái cách hai hàng ghế đang chụm đầu ghé tai. Mặc dù không muốn tự mình đa tình nghĩ rằng họ đang thảo luận về mình, nhưng không khống chế nổi, Trần Tịnh Thực hơi mất tự nhiên.
“Anh Trần.” Mã Uyên ngồi bên cạnh đột nhiên gọi anh, Trần Tịnh Thực hồi thần, hơi xích lại gần nghe anh ấy nhỏ giọng nói, “Có phải tiểu Lê đến vì anh không ạ?”
Đầu mày đuôi mắt chàng trai toát ra chút trêu chọc, nhưng nhiều hơn cả là sự tò mò.
Trần Tịnh Thực nghe xong nói ngay: “Em ấy không hề biết anh sẽ tham gia dự án này, sau này đừng nói những lời như thế nữa.”
Đàn anh vẫn luôn ôn hoà nhã nhặn hiếm khi trở nên nghiêm nghị, Mã Uyên vội thu lại nụ cười, xin lỗi: “Xin lỗi anh.”
“… Không sao.” Trần Tịnh Thực khẽ ho một tiếng, “Anh không cố ý hung dữ với em.”
Chỉ là không muốn Lê Lô bị mọi người hiểu nhầm là có ý đồ khác mà thôi. Mặc dù “ý đồ” này không hề khiến người khác ghét, thậm chí trong mắt một số người, họ còn vui mừng khi thấy nó thành hiện thực.
Mười lăm phút sau xe dừng lại. Con đường phía trước xe không dễ chạy nên mọi người xuống đi bộ.
Lê Lô xách máy ảnh đeo balo xuống xe, đang định đi tìm Tiểu Húc để phân công công việc với anh ấy thì bỗng nghe thấy có người kêu đợi đã. Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, là giáo sư Phó của Sở động thực vật Trung Khoa Viện, ông ấy quay mặt về phía mảnh rừng cách đó không xa, đưa tay lên ra hiệu mọi người dừng lại.
“Mảnh rừng phía trước kia…” Giáo sư Phó cau mày nhìn phía trước, dường như muốn nói gì đó. Ngừng lại giây lát, ông ấy từ bỏ, nói, “Hay là chúng ta qua xem chút?”
Giáo sư Phó là chuyên gia sinh thái học có tiếng về nghiên cứu quần thể rừng, ông ấy đã lên tiếng rồi mọi người nào có chuyện không nghe. Cẩn thận né tránh cỏ cây và thực vật dưới chân, mọi người bước vào khu rừng nhỏ… dùng cách gọi chuyên môn hơn là khoảnh rừng này.
Trong suốt quá trình, Lê Lô vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Phó Lâm, thấy đầu mày ông ấy ngày càng nhíu chặt lại thì thấy hơi kỳ lạ. Để ý đến Trần Tịnh Thực đi ở phía trước bên tay trái cách mình không xa, Lê Lô sải bước, đuổi theo anh nói: “Anh Trần, anh đợi em chút.”
Chỉ mải nói với Trần Tịnh Thực, Lê Lô suýt nữa bị cành cây rối rắm dưới chân làm vấp ngã, Trần Tịnh Thực nghe thấy tiếng của cô bèn ngoảnh lại, thấy cô nghiêng ngả thì vội vàng duỗi tay ra đỡ.
“Cẩn thận.” Sợ kinh động đến người khác nên Trần Tịnh Thực nén giọng xuống rất thấp, nhưng sự lo âu trên khuôn mặt lại hiện lên rõ ràng chân thực, “Không bị trẹo chân chứ?”
“Không sao ạ.”
Lúc này Trần Tịnh Thực mới yên tâm, mỉm cười nói: “Có chuyện gì thế?”
Lê Lô ghé sát đến trước mặt anh, nói nhỏ: “Em thấy sắc mặt thầy Phó không được tốt lắm, mảnh rừng này có vấn đề gì sao ạ?”
Trần Tịnh Thực nghe vậy vô thức muốn giải thích, nhưng thấy mặt Lê Lô tràn đầy sự thắc mắc, sợ nói phức tạp cô nghe không hiểu bèn đổi sang một mạch tư duy khác: “Em nhìn khu rừng này, cảm thấy thế nào?”
Nghe theo lời anh, Lê Lô ngẩng đầu cảm nhận một lát, mỉm cười: “Mát mẻ, cây trong này vừa rậm vừa cao, ánh nắng không chiếu vào được, cảm giác rất thoải mái ạ.”
Hôm nay là một ngày nắng nóng hiếm hoi kể từ khi Yến Thành vào hạ, mặc dù nhiệt độ ở lâm trường này thấp hơn trong thành phố một chút, nhưng đi trong đó chưa được bao lâu người vẫn sẽ đổ mồ hôi. Lê Lô đã không nhịn được mà cởi cúc áo chống nắng ra rồi, song lại bị Triệu Thanh nhìn thấy vội vàng bảo cô cài vào. Ngày như vậy, dù bị rám nắng hay cháy nắng đều không phải chuyện đùa.
“Người đi trong này thoải mái, nhưng thực vật thì không chắc.”
Trần Tịnh Thực ngẩng đầu, dây đeo của chiếc mũ chống nắng trượt từ cằm xuống, lướt qua yết hầu của anh đi vào sâu bên trong. Có tia sáng hiếm hoi xuyên qua khe hở giữa tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống mắt anh làm nổi bật từng sợi mi mảnh dài. Lê Lô nhìn đến ngây ngốc, mãi lâu sau mới hồi thần lại, tiếp lời: “Tại sao ạ, là vì mặt trời không chiếu vào được sao?” Lê Lô đánh bừa lại ra được đáp án đúng.
“Đúng vậy.” Trần Tịnh Thực cười nói, đỡ hờ cô vòng qua thực vật rối rắm phức tạp dưới chân, tiến vào bên trong, “Chắc em từng nghe nói rồi, lâm trường này trước đây lệ thuộc vào một bãi than. Khi đó khai thác mỏ cần cây làm trụ chống, để thuận tiện cho việc lấy nguyên liệu tại chỗ, mỏ đã trồng cây khắp nơi này. Vì có yêu cầu về tỷ lệ sống sót của cây, sợ không trồng sống được nên lúc ấy khi trồng cây họ trồng với mật độ cực cao. Việc này đã tạo thành hiện tượng một mảnh rừng cây dày đặc. Mà những cái cây này sinh trưởng lại cần ánh nắng mặt trời, không thể vươn ra phát triển thì chỉ có thể hướng lên trên cạnh tranh, hết năm này qua tháng nọ, dẫn đến độ tắc nghẽn của nơi này quá cao, mặt trời không cách nào chiếu vào trên diện rộng.”
“Sẽ có hậu quả gì ạ?” Lê Lô hỏi.
“Rất nhiều.” Trần Tịnh Thực kiên nhẫn trả lời, “Đầu tiên em nhìn những thân cây này xem, vì phải hướng lên trên tranh ánh nắng nên đa số rất mảnh, hai tay đan vào nhau là có thể dễ dàng bao lấy. Thứ hai là vấn đề về ánh nắng chiếu xuống. Vì không có đủ ánh sáng mặt trời, không thể cung cấp điều kiện nhiệt quang cho các loài sinh vật cần khi nảy mầm, một số khóm cây thân thảo khó mà sinh trưởng. Cứ vậy mãi thì nơi này sẽ chỉ còn lại vài loại cây đơn nhất, khó có thể cung cấp cho các loài sinh vật khác tồn tại, không cách nào hình thành quần thể thực vật.” Ngừng một lát, “Đây chính là hạn chế và lỗ hổng của rừng trồng. Đi sâu vào trong, cùng một sườn dốc bắc có mảnh là rừng tự nhiên, chỗ đó trồng loài sinh vật tiên phong là cây dương và loài xây dựng quần xã đỉnh cao bạch dương Mông Cổ. So sánh một chút là em có thể phát hiện ra sự khác biệt giữa rừng trồng và rừng tự nhiên ngay, rất rõ ràng, hệ sinh thái nguyên thủy trong rừng tự nhiên được bảo tồn tốt hơn rất nhiều, cho dù là sinh trưởng hoang dã cũng có quy tắc riêng, loại tạo hoá chỉ riêng trời đất có này mới có thể thực sự gọi là tác phẩm kỳ diệu của thiên nhiên.”
Lê Lô nghe đến mê mẩn.
“Vậy những vấn đề như anh nói này có cách giải quyết không ạ?”
“Đương nhiên.” Trần Tịnh Thực cười, “Cách đơn giản nhất…” Một tay chống lên thân cây, anh lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toàn là sự ôn hoà, song lời nói ra lại có chút “tàn nhẫn”, “Đó chính là chọn một phần trong số những cây này và chặt bỏ.”
“Hả?” Lê Lô bất ngờ, “Thế ban đầu vất vả như vậy trồng nó chẳng phải phí công vô ích rồi sao?”
“Hết cách.” Trần Tịnh Thực nói, “Không phá thì không xây được, không chặt thì không sống nổi. Chặt cây vốn là một loại phương pháp quản lý độc đáo của lâm nghiệp hiện đại, vì sự phát triển mạnh mẽ của đa dạng sinh học khu này, vẫn phải làm ra vài sự hy sinh thôi.”
Cũng phải.
Lê Lô không nhịn được cảm thán một tiếng: “Kiến thức trong này sâu rộng ghê.” Lại đưa mắt nhìn Trần Tịnh Thực, “Anh Trần, anh giỏi thật đấy.”
Trần Tịnh Thực: “… Mỗi người có lĩnh vực chuyên môn sở trường riêng, đây không tính là gì cả.” Khoé môi khẽ cong lên, anh cười nói.
Lê Lô lại không nghĩ vậy, cô cảm thấy Trần Tịnh Thực hiểu về mảnh rừng này nhiều hơn những người khác trong Trung tâm Vạn Liên rất nhiều. Nói vậy không phải cố ý thông qua so sánh để nâng anh lên, mà sự thật là vậy. Đến chị Dương Hội cũng nói anh vừa thông minh lại nỗ lực mà, có thể kiên nhẫn tra kiếm nhiều tài liệu, làm nhiều chuẩn bị như thế, sự kiên định này còn không được tính là giỏi sao?
Lê Lô cảm thấy Trần Tịnh Thực thật sự có tiềm năng làm khổ hành tăng.