Chương 10: Chừng mực.
Dịch: Hoa Linh
Quả nhiên, đợi khảo sát xong mảnh rừng này, vừa ra ngoài giáo sư Phó Lâm đã đi tìm người phụ trách lâm trường để bàn về vấn đề tối ưu hoá các loài ở đây. Hiển nhiên ông ấy cũng đã nhận ra đủ loại hạn chế và lỗ hổng của những cánh rừng trồng và rừng thứ sinh này, nếu đã muốn chăm chút và bảo tồn, vậy thì không thể không giải quyết những vấn đề này. Đến lúc này, Trần Tịnh Thực lại khôi phục vẻ khiêm tốn và cẩn thận thường ngày, người khác không hỏi thì anh sẽ không nói. Nhưng một khi lên tiếng, thứ đưa ra đều vô cùng có giá trị, chiều sâu và kiến giải. Phó Lâm và nhân viên của lâm trường không ngớt lời cảm thán, Dương Hội và Triệu Thanh ở một bên lại thầm sướng trong bụng: Anh Trần là mặt tiền của Viện Sinh Khoa Yến Đại và Trung tâm Vạn Liên bọn họ đấy, không phải chỉ nói suông thôi đâu.
Sau khi quan sát xong mảnh rừng này, họ tiếp tục dựa theo kế hoạch ban đầu đi đánh dấu đường mẫu. Lê Lô mượn thiết bị chụp ảnh tốt nhất trong ban từ chỗ Túc Phưởng mang đến, chuẩn bị chụp lấy chụp để, nhưng thật sự đến đây rồi mới phát hiện bản thân lại lần nữa “vô tri”… Đã đi được gần một tiếng nhưng một con động vật có vú cũng chẳng gặp. Loài chim thì có… ba, bốn con chim khách xanh mỏ đỏ, không hề sợ người, mình lớn và ồn ào, dùng lời của Triệu Thanh mà nói thì đúng là con chim lắm mồm danh xứng với thực.
Lê Lô không nhịn được bật cười, cười xong lại hơi phiền muộn. Cứ thế này chẳng phải cô sẽ về tay không hay sao.
“Chị Dương ơi, lần nào các chị lụ tuyến cũng đều thế này ạ?” Trong miệng Dương Hội và Triệu Thanh, tuyến (đường mẫu) không phải dựa vào đi mà dựa vào lụ. Ban đầu Lê Lô không quen cách nói này lắm, nghe nhiều rồi cũng dần bị quen, lúc nói bất giác thốt ra.
Dương Hội nghe thấy từ “lụ” này được thốt ra từ miệng một cô gái đáng yêu như thế thì bỗng có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình đã dạy hư bạn nhỏ. Cô ấy cười nói: “Xem tình hình, dấu vết rừng trồng ở khu này vẫn nặng lắm, đám động vật sẽ không chạy qua đây đâu. Hơn nữa rất nhiều động vật đều hành động vào lúc sáng sớm hoặc ban đêm, đối với loài hành tung khá bí ẩn này thì phải cần đến camera hồng ngoại bắt rồi, nhân viên nghiên cứu khó mà gặp được.”
Thì ra là vậy. Lê Lô khẽ thở hắt một hơi, đứng lại nâng vành mũ lên, buông máy ảnh đã cầm cả một đoạn đường xuống, phe phẩy tay quạt cho mình.
“Mệt à?”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Lê Lô quay đầu liền thấy Trần Tịnh Thực. Vào rừng cũng đã một tiếng rồi, hầu hết mọi người đều đã thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng Trần Tịnh Thực trạng thái lại rất tốt, ngoài một tầng mồ hôi mỏng trước trán ra, cả người trông vẫn khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng.
“Hơi ạ.” Lê Lô cười, hơi ngại ngùng. Trước khi đến cô từng thề thốt rằng bản thân không sợ mệt, giờ mới ngày đầu tiên, vừa qua được một tiếng đồng hồ mà cô đã bắt đầu có phần chán nản rồi. Thế này vả mặt quá.
Song Trần Tịnh Thực lại không hề có ý cười nhạo cô, anh khẽ cong môi cười, đưa cho cô một chai nước tăng lực.
“Cẩn thận kẻo tụt huyết áp.”
Lê Lô nói cảm ơn, đang định nhận lấy thì lại thấy tay Trần Tịnh Thực hơi thu về, cô ngẩng đầu nhìn anh.
“Cái balo em đang đeo này có nặng không?”
Lê Lô: “…”
Ừm, có hơi, mang theo đủ loại nước, kem chống nắng, sạc dự phòng. Nhưng những thứ này cô cần dùng tới, dù thấy nặng thì cũng không thể ghét bỏ được.
“Cũng bình thường ạ.” Lê Lô vừa nói, vừa đeo balo lại ra sau lưng. Cô đoán ra rồi, nếu cô nói nặng người này chắc chắn sẽ đeo hộ cô.
Trần Tịnh Thực thấy hết động tác của cô, cũng biết ý đồ của mình đã bị phát hiện, trong lòng thoáng bối rối. Anh biết Lê Lô đang tỏ ý không muốn làm phiền anh, mặc dù sẽ có chút xa cách nhưng cũng chứng tỏ cô gái này rất có chừng mực… Cô rất rõ quan hệ giữa họ hiện tại, không thể ỷ vào việc đôi bên có chút thiện cảm mà thanh thản hưởng thụ sự giúp đỡ và lòng tốt của anh.
Chút khó chịu trong lòng Trần Tịnh Thực phút chốc liền tiêu tan. Anh nhìn Lê Lô, mỉm cười nói: “Hay là em đưa máy ảnh trong tay cho anh đi, nếu phải chụp ảnh thì có lẽ anh biết rõ cái nào đáng chụp hơn em.”
Lê Lô: “…” Này cũng đúng ha.
Lê Lô lưỡng lự giây lát rồi đưa máy ảnh cho anh.
“Em bỏ lỡ gì rồi sao?” Lê Lô tò mò hỏi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Có vài thứ.” Trần Tịnh Thực mỉm cười nói, ra hiệu về phía sườn núi cách đó không xa, “Em nhìn xem bên kia là gì?”
Lê Lô khẽ nheo mắt, nhìn dọc lên trên theo sườn núi, thấy một khóm hoa màu tím diễm lệ đứng sừng sừng trên đỉnh núi, đung đưa theo gió.
“Đó là…” Lê Lô quét một lượt tất cả những động thực vật lưu trong đầu, đoán, “Đó là lan hài hồng ư?”
Trong mắt Trần Tịnh Thực loé qua một tia kinh ngạc, rồi nở nụ cười.
“Đúng vậy, loài hoa nổi tiếng và quý giá nhất Yến Thành, thực vật bảo vệ cấp một.”
Lê Lô há hốc mồm bật thốt một tiếng “ồ”, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Em nhớ hình như mấy năm trước em từng thấy ở đâu đó rồi.” Lê Lô ngẫm nghĩ, nói, “Hình như có lần đi lên một ngọn núi ở ngoại thành với ông nội, lúc ấy muốn đưa tay chạm vào ông cụ còn không cho. Hoá ra trân quý như vậy!”
“Vậy thì em rất may mắn đấy.” Trần Tịnh Thực nói, “Lan hài hồng thường là sinh sản vô tính, từ khi hạt nảy mầm đến lúc ra hoa chắc chắn cần khoảng 15-16 năm, không phải ai cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ nó nở rộ đâu.”
“Thế thì giống cỏ bốn lá ạ, gặp được có nghĩa là may mắn.” Lê Lô mang theo chút ý tứ trêu đùa cười hỏi.
Trần Tịnh Thực còn thật sự ngẫm nghĩ, nói: “Cũng có thể nói như vậy.” Anh cười, “Đều nói những thứ đẹp đẽ rực rỡ thường ở nơi xa xôi hiểm trở. Đừng nói là cổ đại, cho dù là ở xã hội khoa học phát triển ngày nay, có thể thuận lợi đến được nơi xa xôi hiểm trở thì cũng đều cần vài phần may mắn cả.”
Lê Lô thấy anh nói rất có lý, đồng thời cũng có cảm giác anh đang xúc động mà bày tỏ nỗi lòng. Dấn thân vào ngành và nghề này của anh, chắc đã đi qua rất nhiều nơi xa xôi hẻo lánh đầy nguy hiểm. Vì nó mà trả giá bằng sự gian khổ và mồ hôi mà người bình thường không thường bỏ ra, nhưng cũng thấy được phong cảnh mà người bình thường không thấy được, so sánh được và mất, cũng không biết anh có cảm thấy đáng không.
“Thực ra cũng không nhất định phải đi nơi xa xôi nguy hiểm. Ngay chỗ chúng ta đang ở này cũng có thể nhìn thấy rất nhiều phong cảnh mà trong thành phố không có.”
Trần Tịnh Thực lại nói, Lê Lô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Trần Tịnh Thực dừng lại một lát, rồi hỏi cô: “Em từng nghe nói về chồn hương rồi chứ?”
Cái này Lê Lô biết, cô nhanh chóng móc điện thoại ra, tìm một bức ảnh chụp vào ngày tháng năm nào đó, đưa cho Trần Tịnh Thực xem: “Là nó ạ?”
Trần Tịnh Thực liếc nhìn, cười nói: “Đây là hương hổ, trông giống chồn hương nhưng vẫn có chút khác biệt.”
Lê Lô: “… Đây là lợn chứ không phải chó ư(1)?” Đây là ảnh cô bất ngờ chụp được vào lần cùng bố mẹ đi leo núi, khi đó hỏi bố bảo là chồn hương. Xem ra ông bố không gì không biết của cô cũng có lúc phán đoán sai.
(1)Trong tiếng Trung chồn hương (狗獾) và hương hổ (猪獾) chỉ khác nhau mỗi chữ đầu là ‘chó’ và ‘lợn’ kia, ở đây Lê Lô đang gọi tắt như vậy :))
“Ừ.” Cách gọi tắt của cô gái khiến Trần Tịnh Thực phì cười, anh khẽ hắng giọng, nói, “Hai con đều thuộc họ chồn, ngoại hình tương tự nhau, song nhìn kỹ sẽ có chỗ khác biệt. Chồn hương rất giỏi đào động, chân trước đào đất chân sau đạp, tốc độ tiến lên đẹp ngang một chiếc máy xúc nhỏ. Động chúng đào cũng rất có đặc điểm, còn tốt hơn nhiều so với nhà người ở hiện nay, phân công rõ ràng, hơn nữa có thể làm gia sản truyền từ đời này sang đời khác, đủ để cả gia tộc ở.”
“Nói vậy thì chúng biết lo trước tính sau ghê.” Lê Lô không nhịn được cười, “Thế giới tự nhiên thần kỳ thật đấy, chúng ta có thể nhìn thấy chúng ở đây không ạ?”
“Chắc có thể, nghe nhân viên công tác của lâm trường nói trước đây ở rừng tự nhiên bên kia từng quan sát được sự ẩn hiện của chồn hương.”
Lê Lô không nhịn được lại khẽ thở phào một hơi, lần nữa nổi lên sự tò mò với nơi này… Nơi đây đúng là đâu đâu cũng là kho báu.
Đến đúng một giờ trưa, tính từ lúc xuất phát mọi người đã đi được bốn tiếng, một nửa số người đã mệt lử, thế là cả đoàn dừng lại nghỉ tạm tiện ăn trưa luôn.
Vào khoảnh khắc ngồi xuống, Lê Lô mới cảm nhận được sự mệt mỏi rã rời từ chân xộc lên trên đỉnh đầu. Cô khẽ rít một tiếng, từ từ rút chân ra khỏi giày thể thao, thả lỏng giây lát rồi lại đeo giày vào, chỉ vài phút như thế, cô đã nhận thấy không ổn… Lòng bàn chân hình như bị cọ sát nổi mụn nước rồi.
Lê Lô khẽ nhăn mặt, lúc sau vẫn rút chân ra khỏi giày. Vừa giảm bớt áp lực dưới bàn chân, vừa thầm suy xét xem cái mụn nước này phải làm sao, song ngoài miệng lại không hề kêu than gì.
“Bạn tiểu Lê, muốn uống vitamin không?” Một chàng trai lạ ngồi xuống cạnh cô và nói. Lê Lô nghiêng đầu qua nhìn một cái, không nhận ra nổi anh ta.
“Anh là…?” Cô thấp giọng hỏi, từ sau khi vào rừng, cô đã dưỡng thành thói quen nén giọng nói chuyện theo Trần Tịnh Thực, sợ làm kinh động đến đám sinh linh trong núi này.
“Tôi là học sinh của thầy Phó bên Trung Khoa Viện, nghe họ nói cô là thực tập sinh Cục Môi trường Sinh thái tuyển vào, phụ trách công việc truyền thông của dự án lần này. Cô là nghiên cứu sinh à, hay là sinh viên đại học?”
“Tôi là sinh viên đại học, chuyên ngành báo chí trường Sư Đại.”
“Uầy, giỏi ghê.” Chàng trai giơ ngón tay cái lên, lại đưa chai vitamin trong tay qua, “Cô uống không?”
“Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi có rồi.”
Lê Lô vừa nói, vừa móc chai nước tăng lực Trần Tịnh Thực cho mình ra, lắc lắc trước mặt chàng trai, “Anh uống đi, một mình tôi đeo hai chai nặng lắm.”
Được rồi. Chàng trai cười lúng túng: “Chỗ chúng tôi vẫn còn, nếu cô cần thì cứ bảo tôi nhé. Ra ngoài khảo sát thực địa, bổ sung nước và đường kịp thời là quan trọng nhất.”
“Được.” Lê Lô trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc. Chàng trai không tiện nói gì thêm bèn gãi đầu rời đi.
“Em gái ơi!”
Chàng trai rời đi, Lê Lô đang định ăn thì Dương Hội và Triệu Thanh đã qua tìm, còn đưa cho cô một hộp lẩu tự sôi. Lê Lô nhìn thấy mà kinh ngạc cảm khái: “Sao đến cái này các chị cũng chuẩn bị vậy?”
“Tùy tiện mua thôi, những lúc có thể tốt với bản thân thì cố gắng tốt một chút.” Dương Hội tay chân lanh lẹ đổ nước vào bắt đầu om, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đi cả ngày trời vẫn trắng trẻo không lộ ra tia nhếch nhác nào của Lê Lô, trêu chọc hỏi: “Nãy chàng trai kia tìm em làm gì thế, hiến ân cần?”
Hình như là có chút xíu. Nhưng Lê Lô không muốn đánh giá anh ta như vậy, dù sao người ta cũng không nói lời gì quá đáng, làm chuyện gì quá phận cả.
“Sợ em thể lực không đủ, qua cho em chai nước ạ.” Lê Lô cười nói.
“Chị biết ngay mà, cô gái nhỏ đáng yêu như em gái của chúng ta chắc chắn được rất nhiều người thích.” Dương Hội vừa nói, vừa thở dài, “Mặc dù chuyện tình cảm không chú trọng trước sau, nhưng em gái à, em quen anh Trần của bọn chị trước, nếu muốn tìm bạn trai trong số những người này thì nhất định phải ưu tiên cân nhắc anh ấy nhó. Hừ, không thể để người của Trung Khoa Viện hớt tay trên được.”
Lê Lô hơi xấu hổ, định dịch lại gần Dương Hội nói cho cô ấy biết là mình đang cân nhắc Trần Tịnh Thực. Kết quả lòng bàn chân vừa chạm xuống mặt đất thì một cơn đau nhói lập tức xộc thẳng từ dưới chân lên. Huhu, giẫm vào mụn nước rồi.
“Sao thế tiểu Lê?” Triệu Thanh thấy cô như đeo một chiếc mặt nạ đau khổ bèn quan tâm hỏi.
Lê Lô xua xua tay, đợi cơn đau dịu bớt mới nói: “Chân em nổi mụn nước rồi ạ.”
“Hả?” Vẻ mặt Dương Hội như thấy ma, “Mới một buổi sáng mà em đã mọc mụn nước rồi á.”
Lê Lô: “…” Cuối cùng mặt cũng đỏ bừng, có phải cô yếu ớt quá rồi không?
Dương Hội cũng đã ý thức được lời mình vừa nói không ổn, nhưng chẳng buồn lo chữa lại nữa, vội vẫy tay với một người, gọi: “Anh Trần ơi, chân Lê Lô nổi mụn nước rồi!”
Lê Lô: “…” Gọi anh ấy làm gì trời!