Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 11

Chương 11: Xoa dịu.

Dịch: Hoa Linh

Tuy Lê Lô không phải là người xem trọng thể diện, nhưng sự dè dặt thận trọng mà con gái nên có thì vẫn có. Cô có thoáng hơn nữa cũng không thể để người mình thích chích mụn nước dưới lòng bàn chân cho cô được.

May mà Dương Hội không có ý này, cô ấy lại nói với Trần Tịnh Thực một câu: “Đàn anh, anh mang theo kim rồi đúng không, để em chích vỡ cái mụn nước này cho em gái.”

Thì ra là vậy. Lê Lô khẽ thở phào, vội nói: “Để em, em tự làm được ạ.”

Lúc Trần Tịnh Thực cầm đồ qua Lê Lô đã kéo tất xuống, khi bàn chân trắng trẻo sạch sẽ lộ ra toàn bộ, cô mới phát hiện chỗ gót chân và giữa các ngón chân đều có vết thương cọ sát ở mức độ khác nhau, chỉ là tạm thời không nghiêm trọng lắm, không đau bằng cái mụn nước dưới lòng bàn chân kia.

“Em gái, bình thường em không hay vận động à?” Hiếm khi Dương Hội uyển chuyển một lần, hỏi.

“Em có chạy bộ ạ.” Lê Lô chớp mắt, “Em tuyệt đối không phải kiểu lười làm đâu!”

Mọi người bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, không trêu cô nữa. Lê Lô vẫn hơi mất tự nhiên, nhìn Trần Tịnh Thực đứng ở bên cạnh, vành tai nóng lên, sao anh ấy vẫn chưa đi vậy.

“Anh Trần, em không sao đâu, anh mau đi ăn cơm đi ạ.” Lê Lô mỉm cười, nói.

“Không vội.” Anh nói xong ngồi xổm xuống, bảo với Dương Hội, “Trong túi sơ cứu có bông vô trùng, em lau qua kim trước hãng chích.”

“Biết rồi ạ đàn anh.”

Dương Hội và Triệu Thanh nhìn nhau một cái, trong mắt chứa đựng ẩn ý. Nhưng mà Trần Tịnh Thực như không nhìn thấy, vẫn ngồi xổm ở đó, vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút nghiêm túc nhìn Dương Hội làm, nghiễm nhiên là muốn đợi Dương Hội chích cho cô xong rồi mới đi.

Lê Lô nhận ra ý định của anh thì trái tim phút chốc tê dại rồi dâng lên sự ngọt ngào. Nhịp tim có xu hướng tăng nhanh, cô vội vàng ôm lấy ngực, giả vờ nhìn Dương Hội chọc kim để chuyển rời sự chú ý của mình.

Khi đi thực địa, nổi mụn nước đã được coi là vết thương nhỏ thường thấy nhất, căn bản không cần phải để ý, nếu thực sự khó chịu thì chích vỡ một cái là xong. Mọi người có thể nói là đã dày dặn kinh nghiệm trong việc xử lý vấn đề này. Nhưng mà Lê Lô lại khác, làm Dương Hội chích mụn cho cô cũng căng thẳng theo, lúc đâm kim vào vẫn luôn để ý vẻ mặt của cô, hỏi cô có đau không.

Thực ra Lê Lô không thấy đau thật, nhưng cứ bị hỏi mãi đâm ra cũng bắt đầu căng thẳng. Căng thẳng cái là ngón chân không nhịn được co lại, một động tác rụt khẽ như thế làm lôi cây kim, kéo theo cả Dương Hội cũng nghiêng qua.

“Đừng động đậy.”

Một giọng nói trầm thấp ngăn Lê Lô lại, tiếp đó có một bàn tay duỗi ra, suýt nữa chạm vào mắt cá chân của cô. Lê Lô khẽ giật mình, cứng đờ tại chỗ, hơi kinh ngạc liếc nhìn Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực cũng là phản ứng trong vô thức. Sau khi nhận ra không ổn, anh lập tức thu tay lại, nói: “Kim vẫn còn ở bên trong, em động như thế sẽ càng đau hơn.”

… Ồ.

Lê Lô: “Cảm ơn đàn anh.”

Cô cố gắng khiến cho giọng điệu của mình trở nên tự nhiên nhưng rất khó làm được, bên trong vẫn xen lẫn chút căng thẳng. Trần Tịnh Thực cũng đã nhận ra, anh cười một cái rồi vội vàng đứng lên đi về chỗ mình.

Lê Lô nhìn theo anh, lúc quay đầu lại thì Dương Hội đã chích xong mụn cho cô.

“Em gái à, anh Trần của bọn chị rất tốt đúng không!” Cô ấy nháy mắt với cô, lúc nào cũng không quên chào hàng cho Trần Tịnh Thực.

Lê Lô khẽ bật cười, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn vâng một tiếng, bày tỏ sự công nhận của mình với Trần Tịnh Thực.

Anh thật sự rất tốt, tốt đến mức cô ngày càng thích anh rồi.

Nghỉ ngơi chỉnh đốn đơn giản xong, đoàn người lại lên đường.

Có lẽ do ngày đầu tiên, cũng có thể là do trong đoàn có quá nhiều người không chuyên, buổi chiều đi thêm được khoảng hai tiếng mọi người bèn đi men theo con đường nhỏ cạnh khu vực mẫu số một quay về, ngồi xe tham quan trở về toà nhà quản lý.

Khi về tới ký túc trời vẫn còn sáng. Nhưng lúc này Lê Lô chỉ muốn nằm xuống giường im lặng ngủ. Quá mệt.

“Em gái à, ăn miếng socola bổ sung thể lực đi.” Triệu Thanh nói xong liền đút vào miệng cô một miếng, vị đắng ngọt lan ra khắp khoang miệng, giống như một ngày cô vừa trải qua này.

“Cảm ơn đàn chị.” Lê Lô ồm ồm nói, nằm giang rộng chân tay hình chữ đại trên giường một lúc lâu, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, lại lập tức bò dậy, “Giờ đi tắm được rồi he?”

Câu nói sặc giọng Tây Nam khiến Dương Hội và Triệu Thanh cười ná thở.

“Được rồi, vừa ngó qua thấy có nước nóng, em đi tắm đi.” Trong ký túc xá lâm trường chỉ quây hai gian bên ngoài của nhà vệ sinh công cộng để tắm, nước nóng cung cấp mỗi ngày cũng có hạn. Vậy nên Lê Lô nghe xong cũng không để ý đến sự mệt mỏi nữa, vội vã trèo xuống giường đi ra gian tắm.

Mặc dù hơi tạm bợ nhưng tắm xong thật sự thoải mái hơn nhiều. Lê Lô lau tóc, mặc áo phông quần đùi đi về ký túc, phát hiện Trần Tịnh Thực đứng ở cửa, có vẻ như đang đợi người.

Anh vẫn mặc bộ quần áo ban ngày đi thực địa, cả người hoàn hảo hợp làm một thể với bóng cây sau lưng. Nhưng ánh chiều tà của hoàng hôn phủ lên bóng dáng anh, tia sáng nhàn nhạt tựa như cố ý bao lấy khiến người khác không cách nào phớt lờ được. Lê Lô cảm thấy mắt mình bị loá trong khoảnh khắc, cô khẽ cong khoé môi, bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt đi về phía anh.

“Anh Trần.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Tịnh Thực đang lơ đãng, nghe thấy tiếng bèn ngoảnh đầu lại. Chỉ một ánh mắt, anh có cảm giác như thị giác bị xâm chiếm… Dáng vẻ cô gái vừa tắm xong có một sự đẹp đẽ kỳ lạ khiến anh không khỏi nhớ tới màn mặt trời lặn tráng lệ được nhìn thấy vào một ngày lúc ở Thanh Hải, một sự đẹp đẽ tươi sáng rực rỡ. Trần Tịnh Thực cảm thấy hô hấp của mình tắc nghẽn, hồi thần lại rồi thì thoáng hổ thẹn.

“Tiểu Lê.” Anh đáp lại tiếng chào của cô.

“Sao anh lại ở đây ạ? Đến tìm các chị sao?” Lê Lô vừa nói vừa thò đầu vào trong định xem xem Dương Hội với Triệu Thanh có ở đây không.

“Không phải.” Trần Tịnh Thực mỉm cười, cố gắng khiến bản thân tỏ ra bình thản, “Anh đến đưa thuốc cho em. Thuốc trong đội đều ở chỗ anh, Dương Hội nói không rõ em hay uống loại nào, bảo anh ở đây đợi em về để em tự chọn.”

Lúc này Lê Lô mới chú ý đến tay còn lại của anh xách một chiếc túi nilong, bên trong chắc đựng thuốc.

“Cái này còn có điều phải lưu ý ạ?” Lê Lô nghi hoặc, “Em không có loại thuốc nào thường uống cả.”

Đối diện với ánh mắt trong trẻo đơn thuần của cô, Trần Tịnh Thực quả thật ngại nói là hai đàn em có ý làm mối cho anh và cô, bèn sờ mũi nói: “Có thể sẽ bị dị ứng, nhưng cũng chỉ trong những trường hợp rất hiếm.”

“Ra là vậy.” Lê Lô mỉm cười nói, “Em chắc bình thường, đàn anh, anh đưa cho em một lọ thuốc sát trùng với mấy miếng băng dán cá nhân là được ạ.” Ngừng một lát, “Băng cá nhân không cần đâu, em có mang theo.”

Giọng cô gái thánh thót giòn giã, Trần Tịnh Thực nghe mà bất giác nở nụ cười.

“Em cầm hết đi, phòng lúc nào cần.” Đưa mắt liếc nhìn chân cô, Trần Tịnh Thực hỏi, “Còn đau không?”

“Bình thường ạ.” Lê Lô lắc đầu, thoáng ngừng lại, giải thích cho mình, “Trước đây em không thế đâu, lần này chắc tại đi giày mới nên vẫn chưa thích ứng.”

Vì lần đi khảo sát thực địa này, Lê Lô đặc biệt bỏ ra số tiền lớn để mua một đôi giày, lúc ấy chọn xong gửi cho mẫu thân đại nhân xem còn bị bà trêu là chịu tiêu tiền cho bản thân rồi. Kết quả không ngờ hôm nay vừa đi đã “khó khăn trùng trùng”.

“Anh Trần, anh ra ngoài khảo sát thực địa đã từng bị thương chưa ạ?” Nửa là tò mò, nửa là vì muốn chuyển chủ đề, Lê Lô lên tiếng hỏi. Thuận tiện lấy tay tẽ tóc ra cho nhanh khô.

“Bị thương bị đau nhẹ là chuyện khó tránh khỏi, có điều đến bây giờ vẫn được coi là may mắn.” Trần Tịnh Thực mỉm cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng hời hợt.

“Ồ? Vậy lần anh bị thương nghiêm trọng nhất là?”

Trần Tịnh Thực: “… Hai tháng trước, lúc đi đánh dấu đường mẫu ở Ngọc Thụ Thanh Hải bị thương cánh tay.”

Anh không muốn nhắc đến chuyện này lắm, nhưng đối diện với ánh mắt của Lê Lô dường như lại không thể làm ra chuyện nói dối giấu giếm được. May là chuyện đã qua rồi.

“Cánh tay ư?” Lê Lô thoáng kinh ngạc, ánh mắt nhìn xuống cánh tay trái và phải của anh, quan sát tỉ mỉ song không nhìn ra được bất kỳ dấu vết bị thương nào.

“Khỏi rồi.” Trần Tịnh Thực vội nói, “Thực ra không hề nghiêm trọng, có điều chung quy là một phiền phức cho nên anh vẫn trở về Yến Thành.” Mùa này ở Thanh Hải đang là thời điểm khí hậu ôn hoà nhất trong năm, vô cùng thích hợp để đi nghiên cứu thực địa. Nhưng vì bị thương nên thầy hướng dẫn Phương Văn Cẩm lệnh anh trở về Yến Thành nghỉ ngơi dưỡng thương, Trần Tịnh Thực tranh đấu một hồi, cuối cùng không thể không nghe theo. Dùng lời của thầy hướng dẫn mà nói là: Nghiên cứu là chuyện không có hồi kết, không thể ỷ vào việc bản thân còn trẻ mà lấy cơ thể mình ra liều mạng được, đây là cực kỳ vô trách nhiệm với bản thân. Nói cho cùng thì thầy hướng dẫn đúng là hết mực quan tâm đến anh, ít nhiều cũng lấp được khoảng trống thiếu tình cha nhiều năm qua của anh.

Lê Lô nghe xong lại nghĩ đến chuyện khác.

“Nói vậy tức là nếu anh không bị thương phải trở về Yến Thành thì chắc em vẫn chưa gặp được anh rồi?” Vẻ mặt cô phức tạp nhìn Trần Tịnh Thực, “Anh Trần, có thể em nghĩ vậy là không đúng, nhưng em cũng không nói rõ được chuyện anh bị thương này đối với em là tốt hay xấu nữa.”

Trần Tịnh Thực: “…”

Trần Tịnh Thực rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Lê Lô. Đau lòng anh bị thương là một, nhưng cũng vì vết thương này nên anh mới có cơ hội trở về Yến Thành, cùng cô gặp gỡ ở buổi toạ đàm lần ấy. Nghĩ đến điểm này cô lại cảm thấy vui mừng.

“Anh Trần, nếu có một ngày quan hệ giữa chúng ta tiến thêm một bước, khi nghĩ tới lần bị thương này, liệu anh sẽ có cảm giác trong hoạ có phúc không?”

Trong đầu cô gái lại nổi lên một ý nghĩ, cô tràn ngập sự mong đợi nhìn anh, mỉm cười chờ đáp án của anh.

Trần Tịnh Thực không biết phải trả lời cô thế nào. Thực ra anh đã bắt đầu vui mừng rồi, bởi vì sau khi trở về gặp được cô.

Bấy lâu nay, Trần Tịnh Thực không biết nên diễn tả cảm giác Lê Lô đem lại cho anh như thế nào. Giờ đây anh bỗng ngộ ra rồi, cô giống như một bông hoa trong sáng ấm áp, rõ ràng có thể cao quý thanh khiết như vầng trăng sáng trên trời, nhưng lại cứ nguyện ý xuống nhân gian cứu độ, bất luận rắc hạt giống nơi cánh đồng ven đường hay cẩn thận trồng trong nhà kính, cô cũng có thể không sợ mưa gió, nở rộ ra một sự đẹp đẽ khiến tất cả mọi người đều thưởng thức được. Có lẽ ông trời ban cho cô sinh mệnh chính là để cô đến chữa lành nhân gian nhỉ. Ít nhất thì anh đã được sưởi ấm rồi.

“Sẽ.”

Trần Tịnh Thực cười đáp.

Nếu thật sự có một khoảnh khắc như thế, anh phải cảm ơn cô đã nguyện ý xoa dịu cuộc đời anh.

Bình Luận (0)
Comment