Chương 12: Bị thương.
Dịch: Hoa Linh
Sau đó Lê Lô lại cùng nhóm Trần Tịnh Thực đi sớm về khuya hai ngày, lại sau đó nữa, thì không còn cùng nhau đi thực địa nữa. Đây là quyết định của cả đoàn sau khi bàn bạc trao đổi, dù sao họ cũng đến để nghiên cứu chứ không phải đi chơi, một khi nghiêm túc lên thì sự khác biệt giữa chuyên và không chuyên liền hiện ra rõ rệt, không chỉ ở phương diện dự trữ kiến thức mà về thể lực lẫn sức chịu đựng cũng là một sự khảo nghiệm cực lớn. Để tăng nhanh tốc độ khảo sát và bố trí camera hồng ngoại, chỉ đành để nhóm những người không chuyên như Lê Lô ở lại hậu phương.
Lê Lô cảm thấy rất tiếc nuối vì việc này, song đứng từ góc độ bản thân và toàn cục thì vẫn tuân theo. Sau khi quyết định phải ở lại hậu phương, cô bèn hỏi mượn nhóm Trần Tịnh Thực và Dương Hội thêm nhiều tài liệu chuyên môn và tường tận hơn về dự án, bắt đầu từ từ đọc và nghiên cứu làm chuẩn bị cho giai đoạn sau. Trước mắt cả dự án đang ở giai đoạn đầu, vẫn chưa lấy được vật liệu phong phú, công việc cần đến ban tuyên truyền bọn họ làm không nhiều. Nhưng sau này chắc chắn sẽ có lúc cần dùng cho nên Lê Lô đọc cực kì nghiêm túc.
Thoát khỏi thân phận người trong cuộc, trở thành người ngoài cuộc, thời gian Lê Lô có thể quan sát và suy ngẫm tăng lên nhiều hơn, thế nên hiểu biết của cô về công việc này cũng ngày càng sâu sắc. Cô cảm thấy Trần Tịnh Thực và Dương Hội bọn họ thật sự vất vả hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Từ khi quẳng đi những “gánh nặng” không chuyên như các cô, tốc độ và cường độ làm việc của họ có thể nói là biên độ tăng nhanh vùn vụt, tỉ lệ thuận với nó là mức độ vất vả của họ cũng tăng chóng mặt. Không chỉ một lần Lê Lô đều đã vệ sinh cá nhân xong nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, Dương Hội và Triệu Thanh mới về, vội vàng ăn vài miếng cơm cô gói về cho họ xong lập tức rửa ráy đi ngủ, nghênh đón công việc của ngày hôm sau. Có lúc vì rất nhiều động vật có thuộc tính hoạt động về đêm mà hai người còn phải làm việc xuyên đêm. Ban đầu Lê Lô còn tưởng chuyện như vậy chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra một hoặc hai lần, đợi đến lúc họ đi khảo sát thực địa mấy đêm liền, Lê Lô mới xấu hổ, thấu hiểu sâu sắc sự khó khăn của công việc nghiên cứu khoa học. Có một lần cô vô tình đề nghị có thể để công việc ban đêm cho nam sinh làm, để bọn Dương Hội đảm nhận nhiều công việc ban ngày hơn. Cách nói ấy đã gặp phải sự nghiêm túc uốn nắn lại từ hai người chị.
“Vốn dĩ trong nhận thức của số đông, ở các loại công việc như đi khảo sát thực địa này nữ giới đã yếu thế hơn nam giới rất nhiều rồi. Nếu đến bản thân nữ giới cũng yêu cầu đối đãi đặc biệt thì chẳng phải đang tiếp tay cho loại nhận thức rập khuôn này rồi sao?”
Lê Lô nghiêm túc suy xét lại, phát hiện ra bản thân phạm một sai lầm: Không nên vì đau lòng hai người chị mà phân biệt đối xử với họ, nhất là còn ỷ vào cái mác “giới tính” gây tranh cãi này, ở một mức độ nào đó, với họ mà nói cũng được coi là không tôn trọng.
Bởi vì đều bận việc riêng nên cơ hội Lê Lô có thể ở chung với Trần Tịnh Thực cũng không còn nhiều nữa. Nhưng trước sau vẫn duy trì liên lạc, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh, đây là điều khiến Lê Lô thấy vui nhất. Thế là cũng không tránh khỏi tham lam hơn chút, muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Ngày hôm đó, đồng hồ báo thức nhỏ vừa chỉ bốn giờ chiều thì cửa ký túc bị đẩy mở. Lê Lô ngoảnh lại nhìn, nhận ra là Dương Hội và Triệu Thanh… Các chị trở về rồi.
Lê Lô tò mò lại ngạc nhiên vui vẻ nhìn họ: “Sao hôm nay về sớm thế ạ?”
“Các tuyến lụ xong hết rồi nên để bọn chị về trước. Bận nhiều ngày như thế, coi như cho bọn chị nghỉ nửa ngày.”
“Vậy thì tốt quá.” Lê Lô mỉm cười, hoá thân thành một con ong nhỏ chăm chỉ, vội vã bưng hoa quả và đồ ăn vặt lên cho hai người chị.
Dương Hội thật sự vừa ý cô gái nhỏ này chết đi được, nhận lấy một chùm nho, cười nói: “Đúng là không đi thực địa vẫn hạnh phúc hơn, chị sắp bị phơi đen thành than rồi, đứng cạnh em gái đúng thành nhóm đối chiếu thí nghiệm luôn.”
Triệu Thanh bị cô ấy chọc cười, cười xong không quên bổ đao: “Cậu thôi đi, cho dù tiểu Lê có ngày ngày theo bọn mình ra ngoài thì cũng không bị phơi đen như bọn mình.”
Dương Hội nghiêm túc suy nghĩ, thấy đúng thế thật. Cô ấy gào một tiếng, hoá thân thành nữ ma đầu, muốn đi đè ngã Lê Lô.
“Đúng rồi tiểu Lê, tối nay có trận bóng rổ đấy, em muốn đi không?” Đùa một hồi xong nhớ ra gì đó, Triệu Thanh đột nhiên hỏi.
“Trận bóng rổ ư?” Lê Lô mở to mắt nhìn qua, “Ai đấu với ai ạ?”
“Mấy người của Trung Khoa Viện với bên mình, bên lâm trường hình như cũng có người tham gia.” Trong tiềm thức Dương Hội và Triệu Thanh đã coi bạn Lê Lô thành người của mình.
“Họ không thấy mệt sao?” Lê Lô cười nghi hoặc, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi, “Anh Trần có tham gia không ạ?”
“Tất nhiên.” Dương Hội và Triệu Thanh nhìn nhau cười, nói, “Nghe Lưu Mạnh Tích nói anh ấy là hậu vệ dẫn bóng tốt nhất của đội bóng rổ viện bọn chị, nắm toàn bộ cục diện trên sân bóng đấy.”
Lê Lô nào có hiểu những thứ này, cô chỉ biết là, chỉ cần Trần Tịnh Thực ra sân thì cô sẽ đi xem.
“Em đi ạ.” Cô gái cười, mắt híp thành một vầng trăng khuyết.
Ăn cơm tối từ sớm, sáu giờ rưỡi Lê Lô và Triệu Thanh cùng nhau đến sân bóng rổ giản đơn của lâm trường… chính là sân tập mà mỗi sáng Lê Lô chạy bộ kia. Vốn dĩ còn muốn gọi cả Dương Hội, nhưng bà chị già tự thấy bản thân không hề hứng thú với bất kỳ loại bóng nào, lại thêm mệt muốn chết nên ở ký túc nghỉ ngơi.
Lúc hai người đến quanh sân đã vây không ít người. Lê Lô vừa nhìn lướt qua đã thấy Trần Tịnh Thực, bèn đi về phía anh.
“Anh Trần!”
Trần Tịnh Thực đang khởi động nghe thấy tiếng thì ngoảnh đầu, thấy là Lê Lô bèn cười.
“Đến rồi à.”
Lê Lô vâng một tiếng, quan sát Trần Tịnh Thực. Để tiện đánh bóng, anh ăn mặc vô cùng thoải mái, bên trên mặc áo cộc tay màu trắng, bên dưới mặc quần thể thao ngắn rộng rãi thoải mái, chân đi đôi giày thể thao màu đen. Cho dù mặc theo phong cách thể thao như thế thì vẫn không che đi được khí chất thư sinh trong anh. Nhưng bạn nói anh yếu đuối ư? Không hề, chỉ nhìn đường cơ bắp cánh tay săn chắc mượt mà là có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn giấu bên dưới. Loại thực lực thu liễm lại này thật sự cực kỳ hoà hợp với tính cách của anh.
Trần Tịnh Thực bị Lê Lô nhìn hơi mất tự nhiên, nhưng anh không né tránh mà chỉ nói: “Lát nữa đứng cách sân xa một chút, tránh bóng không cẩn thận đập vào em.”
“Vâng ạ.” Lê Lô cười đáp, “Anh Trần anh yên tâm, bóng bay tới em chắc chắn sẽ né.”
Trần Tịnh Thực cười gật đầu, không nói gì nữa. Đợi Lưu Mạnh Tích ở bên kia giơ tay gọi, anh khẽ ra hiệu với Lê Lô và Triệu Thanh rồi qua tập hợp với người trong đội.
Rất nhanh trận bóng đã bắt đầu. Mặc dù nói chỉ là giải trí lúc rảnh rỗi, giải phóng áp lực tích tụ khi làm việc. Nhưng dù sao cũng là một trấn đấu có thắng thua, trong đội lại phần lớn là người trẻ tuổi nhiệt huyết háo thắng, khó mà không chơi đến hăng say sục sôi. Lê Lô đứng một bên xem cũng cảm thấy vô cùng k*ch th*ch. Cô không hiểu về bóng rổ, nhưng cô phân biệt được người nào là của đội nào, cũng biết phải tính điểm ra sao, cho nên cực kỳ chú tâm vào tình hình trên sân, chỉ đợi đội Trần Tịnh Thực ném bóng vào rổ của đối phương.
Trần Tịnh Thực khi ở trên sân đánh bóng lại là một vẻ nghiêm túc khác, đồng thời mang theo một sức mạnh hiếm có. Nhưng phần lớn thời gian anh khá bảo thủ, điều này có lẽ liên quan đến vị trí của anh trên sân, dùng lời của Triệu Thanh mà nói là phải khống chế toàn bộ cục diện mà, không thể quá nóng vội liều lĩnh.
Đột nhiên, lúc Lưu Mạnh Tích sắp bị thành viên đội bên chặn bóng thì chợt xoay mình chuyền bóng cho Trần Tịnh Thực. Trần Tịnh Thực thực hiện crossover thêm động tác giả né được cú chặn của đối phương rồi nhảy lên ném rổ, bóng lọt vào rổ của đối phương. Đám đông đứng xem, bao gồm cả một bộ phận người ủng hộ đội bên kia đều hoan hô nhiệt liệt, trên sân bỗng chốc trở nên ồn ào. Lê Lô cũng vỗ tay, ánh mắt rơi vào ba cô gái của Trung Khoa Viện đứng ở phía đối diện, phát hiện ánh mắt của họ cũng đang dán chặt vào Trần Tịnh Thực, trong đó có một người không biết nói gì mà khiến hai cô gái còn lại ngại ngùng che miệng cười.
Lê Lô nghĩ tám phần là đang thảo luận về Trần Tịnh Thực. Tâm trạng có phần phức tạp… Hình như cô không thích nhìn thấy những người khác giới quan tâm chú ý quá mức đến Trần Tịnh Thực cho lắm, loại cảm giác này khiến cô vô cùng kinh ngạc: Ấy, cô thế này là bắt đầu ghen rồi sao?
Nhận ra cảm xúc bỗng nổi lên trong lòng kia đúng là mang theo sự không vui thật, Lê Lô vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng để bản thân khôi phục sự bình tĩnh. Dù sao thì vừa rồi Trần Tịnh Thực chơi tốt như thế, mọi người để ý tới anh cũng là chuyện bình thường. Anh có nhiều ưu điểm như vậy, mỗi một cái đều có khả năng được người khác chú ý, tiếp đó là những ánh mắt tán thưởng khen ngợi. Đừng nói đến việc cô còn chưa đủ tư cách có được anh, nếu sau này cô thật sự may mắn ở bên anh rồi, vậy mỗi lần gặp phải tình huống này cô đều sẽ ghen một lần sao? Thế cũng nhỏ mọn quá rồi. Bất cứ sự đẹp đẽ theo hình thức nào, chỉ cần bản thân anh không bận tâm thì mọi người đều có thể cùng thưởng thức. Đến lúc đó, chỉ cần trong lòng anh để lại một góc riêng mình hai người họ biết vì cô là được rồi.
Lê Lô mặc sức tưởng tượng đẹp đẽ vô ngần, khoé miệng vừa nhếch lên một nụ cười, trên sân bỗng truyền tới một trận hỗn loạn. Thì ra trong quá trình chơi bóng có người không cẩn thận bị ngã, người này còn là Trần Tịnh Thực ban nãy mới khơi dậy sự chú ý.
Lê Lô nhìn mà đờ ra… Chuyện gì vậy?
Vốn dĩ tình huống đụng chạm chặn ngã trong vận động không ít, bình thường cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng Trần Tịnh Thực mới bị thương cánh tay, giờ mới khỏi được mấy ngày chứ, lần này…
Lê Lô nhìn chòng chọc, chỉ thấy Trần Tịnh Thực ôm lấy cánh tay được mọi người đỡ đứng dậy. Cô không nghĩ ngợi gì, thấy vậy bèn chạy ngay tới chỗ anh.
“Anh Trần!” Lê Lô tách đám người ra, chạy đến trước mặt Trần Tịnh Thực.
Lúc này Trần Tịnh Thực đang hơi khó chịu, thấy mặt Lê Lô trắng bệch, anh nhịn đau cười: “Không sao đâu, nãy không để ý bị vấp chân ngã, chuyện nhỏ thôi.”
Có vài giây Lê Lô không nói nên lời, lát sau khẽ hỏi: “Khó chịu không ạ?”
“Bình thường.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Tịnh Thực vẫn cười nói nhưng mọi người đều có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh. Kiểm tra thử hoạt động cánh tay cho anh xong vẫn quyết định đưa anh đến phòng y tế xem. Trần Tịnh Thực sợ phiền phức không muốn đi, định ra khỏi sân nghỉ ngơi lát là được. Cuối cùng vẫn là Lê Lô, giọng điệu của cô nghiêm túc hiếm thấy bảo anh đi khám.
“… Được, anh đi xem sao.” Vỗ về Lê Lô xong, Trần Tịnh Thực nói với thành viên trong đội mình, “Mã Uyên đưa anh đi là được, mọi người chơi tiếp đi, không có chuyện gì to tát cả.”
Mọi người không yên tâm lắm, đa số người trong đội đều là sinh viên Viện Sinh Khoa Yến Đại, biết dạo trước anh mới bị thương ở cánh tay, sợ lần này đụng chạm lại bị gì đó. Nhưng mà anh Trần kiên quyết, họ cũng không tiện nói gì, chỉ đành cứ thế nhìn anh được Mã Uyên dìu rời đi.
Lê Lô vẫn đứng im tại chỗ, đến khi Triệu Thanh gọi cô một tiếng mới chợt bừng tỉnh, theo cô ấy đến phòng y tế.
Lâm trường có bố trí bác sĩ nhưng trình độ có hạn. Bệnh nhẹ có thể giải quyết, bệnh nặng thì hơi khó khăn. May mà cánh tay của Trần Tịnh Thực không có vấn đề gì lớn, bác sĩ kiểm tra cho anh một hồi, lại hỏi một lượt về tiền sử vết thương cũ, sau khi xác định chỉ là chấn thương nhẹ bèn cho anh về.
“Anh đã nói rồi mà, không có vấn đề gì thật.” Sau khi ra ngoài, Trần Tịnh Thực cười với mọi người, nói.
Lê Lô và Mã Uyên đều không tiếp lời, chỉ có Triệu Thanh sau một hồi trầm mặc nói: “Xem qua vẫn tốt hơn ạ, bác sĩ nói tối nay quan sát, có gì không ổn anh Trần phải kịp thời nói với tiểu Mã và tiểu Lưu nhé, tuyệt đối đừng có giấu đấy.”
“Anh biết rồi. Phải có trách nhiệm với cơ thể của mình là giáo huấn trong nhóm chúng ta. Yên tâm, anh hiểu rõ.”
Trần Tịnh Thực vẫn trêu đùa, mọi người nghe xong thì trong lòng thật sự đã yên tâm hơn.
Lê Lô đứng một bên vẫn luôn im lặng, đợi Triệu Thanh và Mã Uyên đều dặn dò xong rồi, cô mới tiến lên nhỏ giọng nói với Trần Tịnh Thực: “Anh Trần, anh đã gặp được em rồi thì sẽ không gặp được người thứ hai nữa đâu. Cho nên anh đừng nghĩ tới việc mượn lần bị thương này để ‘trong hoạ có phúc’ lần nữa, phải dưỡng thương thật tốt, mau khỏi nha.”
Lời này của Lê Lô, Triệu Thanh và Mã Uyên nghe thì mờ mịt nhưng Trần Tịnh Thực lại hiểu ngay.
Anh cười, trả lời Lê Lô: “Anh biết.” Ngừng chốc lát, “Anh không tham lam đến vậy đâu.”
Trần Tịnh Thực bị thương nên một tối này Lê Lô ngủ chập chờn không yên. Cô biết mình hơi chuyện bé xé ra to, vết thương của Trần Tịnh Thực không nghiêm trọng đến vậy. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấp thỏm lo lắng không ngủ nổi. Xoay qua xoay lại trên giường hồi lâu, Lê Lô lật chăn, khẽ thở dài, định xuống giường ra ngoài ngắm trăng sao một lúc cho tịnh tâm lại.
“Đi đâu thế em gái?”
Lê Lô mò mẫm bò xuống giường trong bóng tối không cẩn thận phát ra tiếng làm Dương Hội đang ngủ ở giường dưới giật mình. Cô ấy ngồi dậy, ngái ngủ nhìn Lê Lô vừa mở cửa phòng, khàn giọng hỏi.
“Em đi vệ sinh ạ.” Lê Lô sợ làm ồn đến người còn lại nên nén giọng xuống thật thấp trả lời.
Dương Hội ờ một tiếng nằm lại xuống, nửa tỉnh nửa mơ đột nhiên nhận ra một vấn đề: Trong phòng có nhà vệ sinh, em ấy còn chạy ra ngoài làm gì?
Lê Lô không ngờ tới, có lẽ vì ngày mai âm u có mưa nên đêm nay phần lớn sao đều ẩn sau tầng mây, vầng trăng cũng chỉ là một mầm nho nhỏ. Lê Lô ngắm một lúc, thấy hơi buồn chán bèn cào tóc định quay về nằm tiếp.
Nhưng vào khoảnh khắc quay người, Lê Lô nhìn thấy tia sáng lọt ra từ căn phòng cuối dãy kèm theo một tiếng ho trầm thấp. Mơ hồ cảm thấy âm thanh ấy có chút quen tai, Lê Lô quyết định qua xem thử.
Giờ phút này, người ở trong căn phòng cuối dãy treo biển phòng trực này chính là Trần Tịnh Thực vốn đang phải nằm trên giường nghỉ ngơi đàng hoàng. Trên sống mũi của anh hiếm khi đeo một gọng kính, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng, ngồi trước máy tính gõ bàn phím bằng một tay. Lại gần nhìn, trên màn hình chi chít mã code, thỉnh thoảng điều chỉnh lại vận hành giống như một chương trình đang gấp gáp cần hoàn thành. Chẳng mấy khi được nghỉ ngơi, tối nay Trần Tịnh Thực định về ngủ sớm thật, nhưng cánh tay thỉnh thoảng lại đau âm ỉ khiến anh khó mà vào giấc nên dứt khoát mang máy tính qua phòng trực làm việc một lúc… Anh đang chỉnh lý lại số liệu bên đoàn đội Tam Giang Nguyên của Trung tâm Vạn Liên gửi tới, chuẩn bị tập hợp thành một kho dữ liệu, làm một nền tảng có thể tương tác trực tuyến, như vậy có thể phản ánh và giám sát tình hình đa dạng sinh học địa phương một cách có hệ thống và trực quan hơn.
Làm cả buổi tối, kết cấu tổng thể của nền tảng coi như đã được dựng xong, Trần Tịnh Thực hơi ngửa ra sau, ánh mắt vô tình liếc qua cửa, lúc nhìn thấy rõ ở đó có một người đang đứng, cơ thể vốn đang thả lỏng bỗng cứng đờ tại chỗ.
“Tiểu Lê?” Anh kinh ngạc gọi tên cô gái, “Muộn vậy rồi sao em lại ở đây?”
Mặt Lê Lô lúc này có phần nghiêm nghị. Vốn dĩ lúc nghe thấy tiếng ho quen tai kia cô chỉ ngờ ngợ người này là Trần Tịnh Thực, không ngờ qua ngó lại là anh thật. Cơn tức giận bỗng chốc nổi lên, ban ngày anh vừa mới bị thương đấy, đến tối còn không biết đường nghỉ ngơi đàng hoàng sao?
“Em còn muốn hỏi anh đó anh Trần.” Lê Lô bước vào phòng trực, trên gương mặt trắng nõn chẳng mảy may chút ý cười nào.
Trần Tịnh Thực cũng đã nhận ra cảm xúc của cô gái lúc này, anh lập tức ngồi thẳng lại, giải thích: “Đáng nhẽ đi ngủ rồi nhưng lại mất ngủ nên qua đây làm việc chút. Trước kia mất ngủ anh đều làm vậy, viết code, viết một lát là đầu óc sẽ đặc sệt lại, không buồn ngủ cũng phải buồn.”
Lê Lô còn lâu mới tin lời giải thích của anh, nhưng nghe thấy anh bảo mất ngủ thì vẫn lộ ra chút quan tâm.
“Sao lại mất ngủ vậy ạ?”
Trần Tịnh Thực: “… Chắc do cánh tay vẫn còn hơi khó chịu, sợ đè vào nên không ngủ được.”
Đến lúc này rồi, Trần Tịnh Thực cũng đã hiểu ra rằng nếu anh còn mượn cớ nữa thì cô gái chắc chắn sẽ giận. Thế là thành thật thừa nhận hơi khó chịu luôn, cũng tránh để cô lại phải dò đoán lo âu.
Quả nhiên, Lê Lô lập tức hỏi: “Cánh tay vẫn còn khó chịu sao?”
Trần Tịnh Thực ừ một tiếng: “Có điều không sao, anh có cảm giác chỉ là vài vết thương ngoài da thôi, nhưng để đề phòng thì cứ cẩn thận vẫn hơn.”
“Nhưng anh không thể cứ thức cả đêm được, như thế mai anh làm việc kiểu gì?”
“Mai… anh nghỉ một ngày, để Mạnh Tích dẫn đội.” Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ rồi đưa ra quyết định. Anh dẫn dự án này cũng chỉ là để có một khởi đầu tốt đẹp, sau này anh quay lại Thanh Hải rồi thì vẫn sẽ phải giao cho Lưu Mạnh Tích và Dương Hội thôi.
Lê Lô nghe xong quả nhiên vui lên, cô nói: “Ngày mai Tiểu Húc cũng ở đây, nhờ anh ấy chăm sóc anh, lúc anh ngủ thì nhấc cánh tay cho anh tránh để bị đè.”
Nào cần phiền người khác như thế? Nhưng Trần Tịnh Thực đang muốn để cô yên tâm nên nghe xong cũng không phản bác, chỉ mỉm cười.
“Anh Trần, anh đang viết gì vậy ạ?” Chuyện quan tâm nhất đã được sắp xếp ổn thoả, cuối cùng Lê Lô cũng rảnh để chú ý, nhìn về phía máy tính của Trần Tịnh Thực.
“Đang làm một trang nền tảng thông tin, cần dùng cho dự án.” Trần Tịnh Thực lùi ra sau nhường chỗ cho cô nhìn rõ hơn.
“Oa” Bạn Lê Lô sinh viên khối xã hội rất kinh ngạc, “Đàn anh, không phải anh học động vật học ư, sao còn biết cả lập trình nữa?”
“Hồi đại học học văn bằng hai ngành công nghệ thông tin, sau đó cũng tự đọc thêm sách. Có điều so với lập trình viên chân chính, những thứ này của anh không tính là gì cả.”
Trần Tịnh Thực cười nói, tự thấy mình chỉ đang nói sự thật. Nhưng mà Lê Lô nghe xong lại nghĩ anh vẫn quá khiêm tốn rồi.
“Vậy cũng rất giỏi rồi. Anh Trần, anh giỏi thật đấy.”
Từ khi quen nhau Trần Tịnh Thực đã nghe cô khen mình giỏi vô số lần, nếu đổi thành một người tự đại có lẽ sẽ thật sự cảm thấy bản thân không gì không thể. Song Trần Tịnh Thực sẽ không, anh có nhận thức rõ ràng về bản thân, quả thực không cách nào để mặc bản thân hưởng thụ loại sùng bái mù quáng này của cô được… Dẫu cho anh đã vì nó mà từng rung động vô số lần.
“Tiểu Lê, không còn sớm nữa rồi, mau về ngủ đi.” Trần Tịnh Thực bất giác thả giọng rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng, “Bên này anh xong ngay đây, cũng định về nằm một lúc.”
“Dạ, nói được làm được nha?”
Lê Lô nhìn Trần Tịnh Thực chăm chú, nhận được câu trả lời chắc chắn từ anh mới yên tâm định đứng dậy rời đi.
Nhưng mà vào một khắc này, camera giám sát trên bàn chợt có động tĩnh, Lê Lô ngẩng đầu liếc nhìn, hai mắt bỗng sáng lên.
“Đàn anh, anh nhìn kìa!”
Cô kéo Trần Tịnh Thực, kích động ra hiệu với anh. Trần Tịnh Thực thuận theo hướng cô chỉ nhìn vào một trong những màn hình thiết bị giám sát có độ phân giải cao, chỉ thấy một con vật nhỏ bé bước những bước chân nhẹ nhàng dần tiến vào trong màn hình, phân biệt kỹ đặc điểm của nó, không ngờ lại là một trong những sinh vật bọn họ muốn gặp nhất chuyến đi này… Mèo báo.
Mèo báo, họ mèo, chi mèo, động vật bảo vệ cấp hai của Yến Thành. Loài ăn đêm, hoạt động nhiều nhất vào rạng sáng, điển hình của cú đêm.
“Đây là con gì vậy ạ?” Tựa hồ sợ doạ đến con vật phía sau camera giám sát, Lê Lô thấp giọng hỏi.
“Mèo báo.” Trần Tịnh Thực cũng nén thấp giọng xuống.
Hai người bất động nhìn con vật trong màn hình, con mèo báo này có vẻ như đang tìm kiếm thức ăn, bất ngờ nhìn thấy một cái camera hồng ngoại nhóm nghiên cứu gắn dưới cây, tò mò lại gần, dùng chân trước cào cào vài cái. Không lâu sau, dường như không kéo được, mèo báo hết hứng thú với con quái vật nhỏ màu xanh lá có hình thù giống cú mèo này, bèn chậm rãi bước những bước chân mèo rời đi. Chỉ để lại hai con người trơ như phỗng, lặng lẽ nhìn nó sau ống kính.
“Nó thật sự rất giống mèo nha.” Nhìn mèo báo đi xa, Lê Lô khẽ cảm khái.
“Đúng mà, nó chính là một con mèo.”
Trần Tịnh Thực cũng cười, ánh mắt rơi vào gương mặt của Lê Lô rồi chợt khựng lại: Vừa rồi chỉ mải nhìn mèo, giờ hồi thần lại anh mới phát hiện thì ra anh và Lê Lô sát nhau như vậy, ước tính thử, không ngờ lại chỉ cách nhau khoảng ba ngón tay!
Trần Tịnh Thực giật mình ngẩn ra.