Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 13

Chương 13: Lòng tham.

Dịch: Hoa Linh

Lúc này Lê Lô vẫn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được động vật quý hiếm, lát sau cô mới nhận ra sự im lặng trầm mặc của Trần Tịnh Thực.

“Anh Trần…?”

Lê Lô liếc nhìn, phát hiện Trần Tịnh Thực đang ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, cũng phát hiện ra khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người.

Lê Lô hơi nghi hoặc, dường như không hiểu tình huống trước mắt. Song rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, do dự vài giây sau đó khẽ ngước mắt lên đối diện với ánh nhìn chăm chú của Trần Tịnh Thực, ánh mắt sáng ngời như có chút mong đợi với anh.

Phản ứng của Lê Lô đã triệt để làm Trần Tịnh Thực bừng tỉnh, khiến anh hiểu ra bản thân đã mắc phải một sai lầm… Anh không rời mắt đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người ngay dẫn đến việc ra ám thị sai lầm cho Lê Lô. Nếu đã vậy, tiếp theo phải làm sao đây?

Trần Tịnh Thực bỗng quay đầu đi, khẽ ho: “Tiểu Lê…”

Anh cân nhắc trong lòng xem phải giải thích sự ngây ngốc ban nãy thế nào, nhưng Lê Lô đã hành động trước anh một bước mà đứng lên.

“Anh Trần, không còn sớm nữa, em về trước đây.”

Lê Lô nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vẫn nhẹ nhàng ung dung. Trần Tịnh Thực ngoảnh đầu nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, có một sự kinh ngạc ngoài dự liệu, càng nhiều hơn là sự chán nản khó mà dằn xuống.

Ban nãy hình như anh biểu hiện hơi tệ rồi…

Ở ký túc xá nữ bên này, từ khi Lê Lô ra ngoài Dương Hội cứ ngủ chập chờn. Mãi mới buồn ngủ tí, hai mí mắt dần nặng trĩu thì tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền tới. Cô ấy lập tức tỉnh táo, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn, thấy người vào là Lê Lô thì thở phào một hơi.

“Nửa đêm nửa hôm đi đâu vậy?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi Lê Lô.

Lê Lô không ngờ Dương Hội vẫn còn thức, nghe thấy tiếng thì giật mình.

“Ra ngoài đi vệ sinh tiện ngắm sao một lúc, thấy anh Trần ở phòng trực nên lại ngồi nói chuyện với anh ấy một lát ạ.”

Hả? Ngồi với anh Trần ư? Chuyện này Dương Hội không ngờ tới.

“Sao anh ấy vẫn chưa đi nghỉ vậy? Chẳng phải chiều tối lúc chơi bóng bị thương cánh tay sao?”

“Nói là hơi khó chịu, giờ chắc về phòng nghỉ ngơi rồi, không sao đâu ạ.” Lê Lô nhỏ giọng nói.

Dương Hội yên tâm, ồ một tiếng rồi nằm xuống, lại dặn dò cô: “Muộn rồi, mau ngủ đi.”

Lê Lô vâng một tiếng, khẽ khàng trèo lên giường, nằm xuống.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, lát sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Dương Hội truyền tới từ giường dưới, rất có hiệu quả ru ngủ. Nhưng Lê Lô nằm đó vẫn có cảm giác hồi hộp, hay nói cách khác là rung động không thể gạt đi được, tất cả là nhờ cái nhìn nhau vừa rồi ban tặng. Thực ra cô không hề bình tĩnh như đã biểu hiện ra ngoài.

Không thể phủ nhận, sự né tránh trong vô thức của Trần Tịnh Thực khiến cô hơi thất vọng. Nhưng khi bình tĩnh rồi lại cảm thấy hợp tình hợp lý, thậm chí còn càng vui mừng hơn. Dù sao cô vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông rốt cuộc bản thân thích anh ở điểm gì, nếu dễ dàng có những cử chỉ mờ ám thì sau này càng khó qua lại với nhau hơn. Cho nên Lê Lô không hề hối hận về sự rời đi dứt khoát của mình. Song trong lòng không phải không có chút dao động nào, bạn tiểu Lê chưa từng có kinh nghiệm tình trường đã nổi lên một cảm giác thôi thúc muốn yêu đương với Trần Tịnh Thực. Vào khoảnh khắc đối mắt với anh vừa rồi, cô thật sự rất muốn xích lại gần anh!

Lê Lô cảm thấy mình toi rồi, đêm nay chắc chắn không ngủ nổi.

Mấy ngày sau đó hai người vẫn tiếp xúc bình thường như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng khi xét kỹ rốt cuộc vẫn không giống. Đôi bên có sự kiềm chế lẫn nhau, Lê Lô là vì sự thanh minh lúc trước nên dù thích Trần Tịnh Thực thì cô cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ trước khi nghĩ thông. Còn Trần Tịnh Thực trong lòng nghĩ gì không ai hay biết.

Khi còn ba ngày nữa là kết thúc công việc điều tra nghiên cứu ở lâm trường, Lê Lô nhận được điện thoại của Túc Phưởng nói trong cục có sắp xếp công việc khác, chuẩn bị cử xe đến đón cô và Tiểu Húc về. Vậy nên cô buộc phải rời đi trước.

Lê Lô vô cùng không nỡ, trong điện thoại Túc Phưởng đã nói rõ với cô rằng sau này sẽ không cần phải theo nhóm nghiên cứu đi ra ngoài khảo sát thực địa nữa. Điều này cũng đồng nghĩa với hai việc, một là không thể mượn công việc tiện đi khắp sông núi Yến Thành, hai là cô không cách nào ở cùng Trần Tịnh Thực trong một thời gian dài như lần này được nữa. Hai thứ trên, dù là cái nào cũng đủ khiến Lê Lô buồn bã không thôi.

Hai chị gái cùng phòng rất luyến tiếc cô, ngày Lê Lô đi hai người vừa hay không phải ra ngoài làm bèn cùng giúp cô thu dọn hành lý.

“Không sao đâu em gái, trường chúng ta gần như thế, ai đi tìm cũng đều rất thuận tiện.” Nghĩ giây lát, “Thôi để bọn chị đi tìm em, nghe nói đồ ăn căng tin trường em ngon lắm, chị với chị Triệu Thanh của em đi ăn ké.”

Dương Hội cười hì hì nói, Lê Lô cũng mỉm cười bảo: “Được ạ, luôn cung kính chờ đợi.”

“Được rồi, nếu đã vậy thì đừng có làm như sinh ly tử biệt nữa.” Mỗi khi gặp trường hợp này, Triệu Thanh luôn lý trí hơn, lần này cũng không ngoại lệ. Cô ấy nhấc thử hành lý của Lê Lô lên ước chừng, hỏi, “Xe đón bọn em bao giờ tới?”

“Bảo là hai rưỡi ạ.”

Lê Lô liếc nhìn thời gian trên điện thoại, ra ngoài ngó thử động tĩnh dưới lầu thì thấy Tiểu Húc đi cùng đã dọn xong hành lý đang đi tới tập hợp với cô. Theo sau cậu ấy là Trần Tịnh Thực.

Thấy Trần Tịnh Thực, Lê Lô vui sướng. Cô còn sợ trước khi đi không gặp được Trần Tịnh Thực, không ngờ anh lại chủ động tới tiễn cô.

“Tiểu Lê.” Trần Tịnh Thực nhìn cô mỉm cười, “Xe đón các em đến rồi, hành lý của em dọn xong chưa, để anh mang xuống cho em.”

Lúc đến là anh giúp cô cất đặt hành lý, lúc đi cũng là anh. Thực ra Lê Lô chẳng mang bao nhiêu đồ, nào cần người khác giúp đỡ chứ. Nhưng nếu có thể mượn cơ hội này ở cùng anh thêm một lúc thì cô cũng không để ý mà “làm phiền” anh một hồi.

“Vâng ạ.”

Chào tạm biệt hai đàn chị xong, Lê Lô cùng Trần Tịnh Thực và Tiểu Húc rời đi. Dương Hội và Triệu Thanh không đi theo, hiển nhiên là muốn để lại cho họ thêm nhiều không gian và thời gian ở bên nhau. Lê Lô không khỏi nghĩ, mặc dù cô chưa từng nói ra nhưng có lẽ hai chị đều đã biết tâm tư của cô từ lâu rồi.

Lúc xuống lầu Lê Lô đi phía sau Trần Tịnh Thực, cách hai bậc thang, cô để ý đến phần gáy lộ ra khi anh cúi đầu. Đã hơn nửa tháng trôi qua, tóc của Trần Tịnh Thực dài hơn lúc tới một chút nhưng trông không hề luộm thuộm. Người này thật sự không biết ăn diện nhưng anh ưa sạch sẽ gọn gàng, điều này đủ khiến người khác có thiện cảm rồi. Vừa nghĩ đến việc sau này không thể gặp anh bất cứ lúc nào nữa là trong lòng Lê Lô lại khó chịu.

“Anh Trần.” Lê Lô bước nhanh hai bước đuổi theo anh, nói, “Nếu giờ em nói trong lòng em khó chịu thì liệu có mang đến gánh nặng cho anh không?”

Giọng Lê Lô rất khẽ, tựa như đang nói mê. Trần Tịnh Thực nghe thấy bỗng dừng bước, đối mắt với cô. Đôi mắt của cô gái trong suốt sáng ngời nên càng làm tôn lên tia sầu muộn vốn không nên thuộc về cô ở trong đó, Trần Tịnh Thực đều thấy cả, cũng có một khắc dao động.

“Tiểu Lê.” Anh gọi tên cô, do dự giây lát rồi đưa tay lên khẽ xoa đầu cô, “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Lê Lô phấn khích vì sự đụng chạm dịu dàng của anh, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chua xót, ngày càng rõ ràng. Thứ cô muốn không chỉ là gặp mặt thôi đâu. Xin lỗi anh Trần, càng ngày em càng tham lam rồi.

Cố nặn ra một nụ cười chẳng đỡ hơn khóc là bao, Lê Lô xuống lầu trước. Vài giây sau Trần Tịnh Thực mới bước chân từ tốn theo sau.

“Tạm biệt anh Trần.” Lúc ngồi lên xe, Lê Lô đã bình ổn lại cảm xúc. Cô khoác chiếc áo chống nắng lúc tới mặc kia, hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với Trần Tịnh Thực.

“Tạm biệt.” Hơi ngừng lại, “Về đến trong thành phố thì gửi tin nhắn cho anh hoặc Dương Hội.”

“Vâng ạ.” Lê Lô mỉm cười, vẫy tay rồi đóng cửa sổ xe lại. Vài giây sau xe rời đi, men theo con đường duy nhất dẫn từ lâm trường về thành phố chạy càng lúc càng xa. Trần Tịnh Thực đứng tại chỗ dưới cái nắng gay gắt một lúc, đợi bóng chiếc xe đã hoàn toàn khuất tầm nhìn mới xoay người trở về toà nhà quản lý.

Có tiếng bóng rổ đập xuống nền sân tập truyền tới. Trần Tịnh Thực khựng lại, không về ký túc xá ngay mà chuyển hướng đi đến sân tập.

Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, một nhóm thanh niên tinh lực tràn trề không ở ký túc nghỉ ngơi mà chạy đến sân tập chơi bóng rổ. Nghe nói là mấy chàng trai của Trung Khoa Viện mạnh mẽ yêu cầu, kêu phải rửa nhục.

Lúc Trần Tịnh Thực tới hai bên đang chơi hăng nên không ai chú ý đến anh. Chỉ có Mã Uyên ngồi ngoài sân nghỉ ngơi thấy anh thì vui vẻ chào hỏi: “Anh Trần, anh đến rồi ạ.”

Trần Tịnh Thực ừ một tiếng, hỏi anh ấy: “Sao em không chơi?”

Mã Uyên ngại ngùng gãi đầu: “Chê em chơi gà nên để anh Lưu vào thay em rồi ạ.”

Trần Tịnh Thực khẽ cười, nói: “Cậu ấy cũng chẳng hơn em là bao.”

Mã Uyên vui sướng, sau đó hỏi: “Anh Trần ơi, em nghe nói bọn tiểu Lê hôm nay phải về rồi ạ?”

“Ừ.” Trần Tịnh Thực sắc mặt như thường, nói: “Trong cục có việc, các em ấy về trước ba ngày.”

Mã Uyên ồ một tiếng, xong lại thở dài: “Thế thì chị Dương với chị Triệu lại phải đau lòng rồi, hai chị ấy thích cô em nhỏ này lắm.”

Đúng vậy. Nghĩ lại cảnh tượng ba cô gái này thường xuyên cười đùa với nhau, Trần Tịnh Thực không khỏi mỉm cười.

“Anh Trần, có một câu em không biết nên nói hay không…” Quan sát vẻ mặt của Trần Tịnh Thực, dưới ánh nhìn chăm chú thoáng lộ vẻ nghi hoặc của anh, Mã Uyên nuốt nước bọt, nói: “Em cảm giác tiểu Lê thật sự rất thích anh.”

Chuyện wechat khi trước đã chứng minh tiểu Lê có ý với anh Trần, còn qua khoảng thời gian tiếp xúc này Mã Uyên càng nhận ra được sự say đắm của cô gái này đối với anh. Có vẻ không phải kiểu chỉ nói suông như anh ấy suy đoán lúc đầu, hình như là cô nghiêm túc thật.

“Anh biết.” Trầm mặc một hồi, Trần Tịnh Thực tiếp lời.

“Vậy đàn anh, anh có cảm giác thế nào?” Mã Uyên mạnh dạn hỏi anh, “Nói thật, tiểu Lê thật sự không tồi, là cô gái đầu tiên có số công chúa lại không mắc bệnh công chúa mà em gặp, rất nhiều người đều thích em ấy.”

Trần Tịnh Thực: “…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lần này thời gian Trần Tịnh Thực im lặng lâu hơn chút.

“Đàn em.” Trần Tịnh Thực gọi Mã Uyên, “Em cũng đã nói là tính cách tiểu Lê rất tốt, khiến người ta rất yêu quý rồi. Thế em nghĩ gia đình như thế nào có thể nuôi dạy nên một cô gái như vậy?”

“Vậy chắc chắn phải là gia đình giàu có, hơn nữa cha mẹ có lẽ đều có trình độ học vấn cao.”

“Đúng thế.” Trần Tịnh Thực cười, lại hỏi, “Còn anh thì sao?”

“Anh ư?”

Mã Uyên khó hiểu nhìn Trần Tịnh Thực, khi thấy vẻ mặt anh hơi trầm xuống liền hiểu ra.

“Đàn anh, chuyện này không thể nhìn nhận như vậy được!”

“Anh biết.” Trần Tịnh Thực nhẹ nhàng nói, “Nhưng những chuyện tiểu Lê không nghĩ tới, anh cũng vẫn phải suy nghĩ cho kỹ, hơn nữa rồi sẽ có ngày phải cho em ấy biết. Không thể vì chút lòng riêng của anh mà để em ấy đưa ra lựa chọn khiến bản thân hối hận được.”

Mã Uyên: “…”

“Đàn anh, sao anh lại giống em rồi. Em là nhát gan, còn anh thì toàn nghĩ nhiều…”

Hồi lâu sau, Mã Uyên lần nữa lên tiếng, nghe giọng thì như muốn khuyên anh, nhưng được nửa lại không nói tiếp nữa. Bởi vì không thể phủ nhận, sự lo lắng của Trần Tịnh Thực là đúng.

Mấy ngày sau đó, Trần Tịnh Thực thu lại những tâm tư lãng mạn, chuyên tâm vào công việc trong giai đoạn điều tra cuối mà không nghĩ tới bất cứ thứ gì khác. Còn Lê Lô sau khi thoát khỏi những cảm xúc phức tạp của bản thân thì cũng dần nhận ra chút khác thường… Trần Tịnh Thực và cô dường như ngày càng ít liên lạc. Nghĩ lại thì tình hình này cũng bình thường, lúc trước vì liên quan đến dự án nên cô và anh mới qua lại nhiều hơn, giờ công việc tạm kết thúc, cô cũng sẽ không tham gia việc điều tra sau này thì đúng là chẳng có lý do gì để tiếp xúc với anh nữa. Nhưng mà nghĩ thông là một chuyện, trong lòng có chấp nhận được hay không lại là chuyện khác. Lê Lô cảm thấy khó chịu, một sự khó chịu trước nay chưa từng có.

Bạn tốt Dư Tư cũng rất lo lắng cho cô, chủ yếu là cô ấy không ngờ Lê Lô lại đắm chìm nhanh như vậy.

“Cưng à, nếu cậu thật sự quá nhớ anh Trần thì chủ động liên lạc với anh ấy đi.”

Lê Lô muốn chứ, Lê Lô cực kỳ muốn, nhưng không có cớ cơ.

“Cần gì cớ, cậu cứ nói thẳng với anh ấy là em muốn nói chuyện với anh, muốn gặp anh thì anh Trần làm gì được.”

Lê Lô: “… Như thế không tốt lắm thì phải?” Mặc dù cô thích Trần Tịnh Thực đến ngày càng khó kiểm soát, nhưng ranh giới cơ bản vẫn cần phải giữ, sẽ không làm những chuyện bồng bột thiếu lý trí như vậy.

Dư Tư cũng chỉ nói trong lúc tức giận nhất thời thôi, đợi bình tĩnh lại rồi, cô ấy gật đầu nói: “Lô Lô à, thực ra nếu cậu cũng chưa làm rõ được tình cảm của mình thì lúc trước có những lời đáng nhẽ không nên nói thẳng với anh Trần.” Giống như những cảm xúc nảy sinh vì Trần Tịnh Thực của cô, cho dù bản thân không biết phải xử lý như thế nào thật thì cũng không nên hỏi thẳng anh, như thế sẽ khiến anh tiến thoái lưỡng nan. Suy cho cùng không phải Trần Tịnh Thực bảo cô thích anh, dù cô vì vậy mà sinh ra rất nhiều phiền muộn và nghi hoặc thì cũng không phải trách nhiệm của anh mà là của bản thân cô.

Lê Lô không ngờ còn có một tầng vấn đề này, ngỡ ngàng rất lâu, nghĩ đến câu “liệu có khiến anh cảm thấy có gánh nặng” đã hỏi Trần Tịnh Thực lúc trước khi quay về kia, trong lòng bỗng chốc hổ thẹn. Kỳ thực nào cần hỏi, anh Trần là một người tốt như thế, nếu biết cô vì anh mà sinh ra bất kỳ cảm giác không tốt nào, anh nhất định sẽ cảm thấy có lỗi. Nhưng anh có thể giải quyết kiểu gì đây, chỉ để khiến cô vui vẻ mà lơ đi cảm nhận chân thực nhất trong lòng, không quan tâm hết thảy rồi chấp nhận cô sao? Loại tình cảm này không phải là thứ cô muốn.

“Thực ra liên lạc hay không cũng không quan trọng.” Lê Lô nhìn lại lòng mình, thẳng thắn thành khẩn nói, “Điều tớ để ý nhất bây giờ là cảm giác của anh Trần đối với tớ. Điền Điền, tớ bỗng cảm thấy cách nghĩ của mình lúc trước là sai. Trước đây tớ cứ nghĩ tớ chắc chắn là vì điểm gì đó mới thích anh Trần. Nhưng giờ đây khi tiếp xúc với anh ấy ngày càng nhiều, tớ chợt thấy vấn đề này không còn quan trọng đến vậy nữa. Cậu xem, cho dù tớ vẫn chưa có được câu trả lời thì chẳng phải vẫn ngày càng thích anh Trần sao? Có lẽ, thích và yêu là một loại cảm giác, nó có thể đến bất chợt, hoàn toàn chẳng cần lý lẽ gì…”

Dư Tư trố mắt, nếu là hai ba tháng trước, đánh chết cô ấy cũng không nghĩ tới sẽ nghe thấy những lời này từ miệng Lê Lô. Có thể thấy, dù có là bồ tát hạ phàm thì cũng phải trải qua khó khăn trắc trở mới có thể trưởng thành được.

“Vậy cậu định thế nào đây Lô Lô?” Dư Tư nghiêm túc hỏi cô.

Vẻ mặt Lê Lô mờ mịt hiếm thấy.

“Tớ cũng không biết nữa.”

Lê Lô đáp, vừa nói câu này xong thì chợt nhận được một tin nhắn wechat, là Dương Hội gửi tới.

Chị Hội xã hội: Em gái ơi, cuối tuần này bọn chị chuẩn bị có một hoạt động Ngày Hội Quan sát tự nhiên được tổ chức trong nội thành Yến Thành, em có muốn tới chơi không?

Ngừng giây lát…

Chị Hội xã hội: Anh Trần cũng sẽ đến nha.

Bình Luận (0)
Comment