Chương 14: Từ chối.
Dịch: Hoa Linh
Lê Lô: “…”
Dư Tư: “…”
Chuyện gì đây, nãy còn đang nghĩ “cái cớ” để lại gần Trần Tịnh Thực, giờ đã đến luôn rồi?
Ngày Hội Quan sát tự nhiên là một hoạt động điều tra khoa học cộng đồng của Trung tâm Vạn Liên nhằm phát động những nhà khoa học cộng đồng trực tuyến và ngoại tuyến cùng nhau tham gia bảo vệ đa dạng sinh học ở các nơi. Mô hình này tương tự như cuộc khảo sát thực địa vừa kết thúc tại khu trồng rừng Yến Thành, chỉ là không yêu cầu cao về tính chuyên nghiệp, càng thú vị hơn. Đặc biệt là tổ chức trong nội thành, thường chọn thực địa ở một nơi như công viên hoặc có phong cảnh đẹp mang tính tiêu biểu. Như vậy cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ, chỉ cần có hứng thú đều tiện tham gia.
“Muốn đi không?” Dư Tư hỏi Lê Lô.
Lê Lô hơi do dự. Đương nhiên cô muốn gặp Trần Tịnh Thực, nhưng với tình hình trước mắt này, cô đã không còn phân biệt nổi sự xuất hiện của mình có hợp lý hay không nữa rồi. Nhỡ anh Trần không hề muốn gặp cô đến vậy thì sao?
Dư Tư cảm thấy Lê Lô băn khoăn lo lắng hơi nhiều, nhưng cô ấy cũng không ủng hộ Lê Lô đồng ý ngay. Dù sao thì anh Trần cũng đã “bơ” cậu ấy mấy ngày, cậu ấy ít nhiều cũng phải bày ra chút tính khí của mình chứ.
Lê Lô không từ chối đề nghị của Dư Tư. Mặc dù không có quy định Trần Tịnh Thực phải liên lạc nhiều với cô, không có quy định cô thích anh thì nhất định phải có đáp án, nhưng dù sao lúc trước anh cũng đã đồng ý cho cô thời gian đợi câu trả lời của cô rồi nên dù cô buồn bã tức giận vì anh thì cũng không được tính là không có căn cứ nhỉ? Nhưng mà bạn tiểu Lê lại đau đầu rồi, cô chưa từng tức giận với chàng trai nào vì loại chuyện này cơ, phải làm sao để giữ được mức độ phù hợp đây?
Trong phút chốc Dư Tư thật sự đã bị cục cưng này làm cho cười ngất, ngẫm nghĩ một hồi, cô ấy nói: “Hay là cậu trả lời chị Dương thế này, bảo là cậu không chắc mình có thời gian hay không, không chắc có thể đi được.”
Lê Lô: “… Như thế có ổn không?”
“Thế cậu xem đi, hỏi trái tim của cậu ấy.”
Lê Lô nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình thế này không phải đang kiểu cách mà chỉ là phản ứng của một cô gái bình thường sau khi bị người mình thích lạnh nhạt thôi. Dĩ nhiên cô muốn gặp Trần Tịnh Thực, nhưng nếu làm như chưa từng có chuyện gì mà đi gặp anh thì trong lòng thật sự sẽ rất buồn. So với việc tùy tiện đồng ý, chi bằng để lại cho bản thân chút đường lui để đổi ý.
Lê Lô ngẫm nghĩ rồi làm theo Dư Tư nói, trả lời Dương Hội.
“Điền Điền ơi, tớ gửi rồi.”
Trong phòng nghiên cứu giảng dạy của Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, sau khi nhận được câu trả lời của Lê Lô, Dương Hội cũng hiếm khi cảm thấy nghi hoặc.
“Tiểu Lê thực tập bận đến thế cơ à, em ấy nói mình không chắc có thời gian này.”
Dương Hội vừa nói, vừa quay đầu liếc nhìn Triệu Thanh.
“Tớ cũng không biết nha.” Triệu Thanh cười, ra hiệu về phía Trần Tịnh Thực ở dãy cuối, ý bảo cô ấy hỏi anh.
Dương Hội lập tức nhìn về phía Trần Tịnh Thực: “Anh Trần, dạo này anh có liên lạc với tiểu Lê không, em ấy đang bận việc gì thế ạ?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Từ lúc Dương Hội cảm thán câu đầu tiên Trần Tịnh Thực đã nghe thấy rồi. Vốn không nghĩ nhiều, song bị hỏi như vậy thì không thể không ngẫm thêm.
Theo lý mà nói thì chắc giờ Lê Lô đã thi cuối kỳ xong bắt đầu nghỉ hè rồi. Mặc dù thực tập ở Cục Môi trường Sinh thái, nhưng xét đến tính dài kỳ của dự án này thì hiện tại cũng không có công việc gì cần cô phải bận rộn đến mức không thể tham gia những thứ khác cả. Vậy có lẽ không phải là cô không có thời gian đến, mà là… không muốn đến ư?
Trần Tịnh Thực không muốn suy đoán như này, nhưng suy cho cùng anh cũng rõ chuyện bên trong mà người khác không biết nên khó tránh khỏi hơi chột dạ.
“Tiểu Dương, em nói với em ấy là anh cũng sẽ đi chưa?”
“Nói rồi ạ.”
Dương Hội không để tâm mà đáp, lại thấy sắc mặt Trần Tịnh Thực khẽ thay đổi.
Quả nhiên, quả nhiên có khả năng liên quan đến anh. Là cảm giác được anh có ý xa cách nên cô cũng bắt đầu giữ khoảng cách với anh rồi sao? Trần Tịnh Thực thoáng mờ mịt.
“Có chuyện gì sao anh Trần?” Nhận ra sắc mặt Trần Tịnh Thực hơi khó coi, Dương Hội nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì đâu.”
Trần Tịnh Thực thấp giọng đáp, vẻ mặt lại hoàn toàn không phải vậy.
Nếu đã không có gì thì Trần Tịnh Thực quyết tâm dồn toàn bộ sự chú ý vào bài luận văn đang sửa, nhưng càng làm lại càng thấy không phải vậy. Luận văn là anh viết, vẫn là những chữ ấy, nhưng ghép lại với nhau sao mà xa lạ đến thế. Trần Tịnh Thực cố gắng một lúc cuối cùng tuyên bố thất bại, anh đẩy bàn phím quăng chuột đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa sổ vẫn là mùa hạ quen thuộc của Yến Thành, Trần Tịnh Thực đứng đó, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt ngẩn ngơ. Lắng nghe tiếng ve mùa hạ kêu đến xé ruột xé gan, Trần Tịnh Thực bỗng cười, cảm giác thất bại chưa từng có. Anh đâu hay, hoá ra bản thân đã thua từ lâu rồi. Trước khi biết được phản ứng của Lê Lô, anh còn có thể cố chống đỡ không nghĩ ngợi, tự lừa dối mình một hồi. Giờ biết được cô bắt đầu xa cách anh thì sâu trong lòng bỗng chốc lan tràn một cơn đau âm ỉ và cảm giác bất an. Theo lý mà nói anh phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, bởi vì đây là điều anh muốn. Nhưng tại sao khi kết quả thật sự đến lại khó chấp nhận tới vậy chứ? Thực ra anh căn bản không làm được như miệng đã nói nhỉ, giả nhân giả nghĩa, ra vẻ đạo mạo. Anh vẫn khát khao Lê Lô, nhất là sau những ngày tiếp xúc với nhau.
Giống như một người bị ép buộc phải đối diện với sự xấu xa kinh khủng được giấu kín sâu trong lòng, Trần Tịnh Thực lúc này thảm hại cùng cực. Nhưng đồng thời dũng khí hướng về cái chết để sống rất lâu rồi mới lại trỗi dậy trong lòng. Trần Tịnh Thực bỗng cảm thấy bản thân là tên nhát gan không có cốt cách nhất trên đời… Cho dù giữa họ có khoảng cách lớn như thế, nhưng để cô biết tình cảm của anh thì sẽ làm sao chứ? Đến chút dũng khí này anh cũng không có ư?
Như nắm được cọng rơm cuối cùng, Trần Tịnh Thực lấy điện thoại ra, tìm đến wechat của Lê Lô, gửi cho cô một lời mời cuộc gọi thoại.
Ở Sư Đại bên này, Lê Lô vừa xốc lại tinh thần, thay quần áo chuẩn bị cùng Dư Tư ra ngoài đi nghe toạ đàm. Nhìn thấy lời mời gọi thoại của Trần Tịnh Thực, hai người đều kinh ngạc.
“Làm sao bây giờ?” Lê Lô ngơ ngác nhìn Dư Tư, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Dư Tư cũng ngây ra giây lát, sau đó nói: “Nghe đi.”
Được rồi. Lê Lô khẽ mím môi, ấn nghe. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Tiểu Lê.” Giọng Trần Tịnh Thực rất nhanh đã truyền tới từ đầu bên kia, “Giờ em có đang ở trường không?”
“Em có, anh Trần, anh có chuyện…”
“Có tiện ra cổng bắc của Sư Đại một chuyến không, anh có chuyện muốn nói với em.”
Cổng bắc? Có chuyện? Trái tim của Lê Lô bỗng đập dồn dập, cô liếc nhìn Dư Tư, giọng điệu hơi ngập ngừng: “Anh Trần…”
“Là chuyện rất quan trọng, tiểu Lê.”
Trần Tịnh Thực chợt nói chậm lại, nhưng sự bức thiết trong giọng điệu ấy vẫn còn. Lê Lô không biết tại sao lại đột nhiên như thế, cô do dự chốc lát, nói: “Mười lăm phút sau. Mười lăm phút sau chúng ta gặp nhau ở cổng bắc của trường nhé ạ.”
“Được.” Đầu bên kia dường như thở phào một hơi, sau đó cúp máy.
Lê Lô vẫn còn hơi mơ màng, cô ngơ ngác nhìn Dư Tư, hỏi: “Thế này là sao vậy?”
Lúc này Dư Tư cũng không làm rõ nổi tình hình nữa rồi. Mặc dù từng tưởng tượng qua phản ứng của Trần Tịnh Thực sau khi biết được câu trả lời của Lê Lô, nhưng cô ấy không ngờ sẽ lớn như vậy nha.
Ở Yến Đại bên này, sau khi cúp máy Trần Tịnh Thực trở về phòng nghiên cứu giảng dạy cầm chìa khoá rồi đi thẳng ra ngoài. Trong lúc ấy gây ra một vài tiếng động đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng anh đều phớt lờ, một lòng chỉ nghĩ tới cuộc gặp gỡ lát nữa.
Lúc sắp ra khỏi cửa chính thì gặp phải một người quen, là cô Ung, Ung Nghi. Trông cô Ung còn vội vã hơn cả anh, trong tay cầm một đống tài liệu, thấy anh đi qua thì vội gọi lại: “Ôi Tịnh Thực, gặp được em tốt quá, cô đang có một chồng tài liệu, em mang qua phòng tài vụ giúp cô nhé, cô chuẩn bị có một cuộc họp nên không kịp đi rồi, làm phiền em quá.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực vô thức từ chối.
“Cô Ung ơi, giờ em đang có chút việc, hay là cô tìm người khác đi ạ?”
Trần Tịnh Thực vừa nói vừa liếc nhìn phía sau như muốn tìm một người khác giúp cô ấy. Nhưng mà quét mắt một vòng, đại sảnh bình thường người qua kẻ lại lúc này lại không một bóng người.
Trần Tịnh Thực hết cách, sau vài giây trầm ngâm liền nhanh chóng đưa ra quyết định, anh đón lấy tập tài liệu trên tay Ung Nghi, nói: “Cô Ung, cô cứ bận việc đi ạ, giờ em mang qua giúp cô.”
Ung Nghi: “…”
Đến lượt Ung Nghi cạn lời. Thằng bé này gặp phải chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như thế?
Trần Tịnh Thực không chần chừ thêm, ra khỏi Viện Sinh Khoa liền đi đến phòng tài vụ. Vốn tưởng có thể đi ngay nhưng vì thiếu mất hai tài liệu chứng minh, phải gọi điện cho Ung Nghi nên lại mất thêm vài phút. Vậy nên đợi đến lúc anh tới được cổng nam trường Yến Đại vừa đúng mười lăm phút. Bên kia đường chính là cổng bắc của trường Sư Đại, Trần Tịnh Thực khẽ thở phào, định đợi đèn đỏ rồi qua đường.
Song chỉ trong hai ba giây ngắn ngủi, anh đã nhìn thấy Lê Lô đứng ở phía đối diện và… một chàng trai cao lớn đứng cạnh cô.
Lúc này Lê Lô đang cực kỳ lúng túng.
Cô vốn đã đang bất an vì cuộc gọi ban nãy của Trần Tịnh Thực, chỉ muốn mười lăm phút nhanh nhanh trôi qua để lập tức được gặp anh rồi. Kết quả không ngờ vừa đến cổng bắc đứng chưa được bao lâu đã nhìn thấy Tiêu Tông. Dạo này thực tập nên thời gian cô ở trường có hạn, đương nhiên cũng ít gặp Tiêu Tông hơn. Đối phương gặp được cô thì vui vẻ vô cùng, kéo cô lại nói chuyện mãi không dứt, Lê Lô nghĩ mình phải tìm cách mau chóng đuổi cậu ta đi thôi.
“Bạn Tiêu Tông này, giờ cậu không bận gì sao?” Theo Lê Lô thấy thì xuất hiện ở cổng trường vào thời điểm này đa phần là cần ra ngoài. Vì thế lời này của cô là đang nhắc nhở để anh ta mau nhớ ra việc mình phải làm, nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên Tiêu Tông không rảnh như vậy, nhưng với Lê Lô thì dù có việc cũng phải nói thành không.
“Không có việc gì cả. Cậu đang đợi người à? Hay là định ra ngoài? Tôi có thể đi cùng cậu.”
“Không cần đâu.” Lê Lô mỉm cười từ chối, “Cậu đi bận việc của mình đi.”
Lê Lô tự thấy lời này của mình cũng được coi là khá phù hợp, nhưng Tiêu Tông nghe xong lại nhìn cô chằm chằm rồi thở dài, điều này khiến cô khó hiểu.
“Lê Lô à, thân là một người đàn ông, thực ra tôi rất sĩ diện. Nhưng bây giờ tôi không thể không nói, quyết định chia tay ban đầu kia thật sự là quyết định ngu xuẩn nhất mà tôi từng đưa ra trong đời, không gì sánh bằng.”
Lê Lô: “…” Cái này… cũng không cần đâu.
“Tiêu Tông, nghiêm túc mà nói thì cái đó không thể coi là “chia tay” được, dù sao chúng ta cũng chưa từng chính thức bắt đầu.” Nhớ đến những lời Dư Tư từng dặn dò, Lê Lô nghiêm túc đính chính lại với Tiêu Tông.
Tiêu Tông hồi lâu không thốt nên lời, sau đó ôm ngực nói: “Cậu nghiêm túc đấy à? Tôi đã ân hận đến mức chỉ muốn mổ bụng tự sát rồi, cậu còn đâm một nhát dao vào ngực tôi?”
Lê Lô không hiểu, cô chỉ đang trần thuật lại sự thật mà thôi, sao lại kích thích đến anh ta rồi. Lòng tự tôn của con trai dễ bị đánh gục đến vậy sao?
“Ừ, tôi nghiêm túc đấy.”
Đúng là giết người không thấy máu. Tiêu Tông lại nghẹn lời, không nhịn được bật cười.
“Lê Lô à, đúng là kì lạ thật, cậu là cô gái duy nhất sau khi kết thúc lại khiến tôi càng ngày càng thích.”
Lúc Tiêu Tông nói những lời này có lẽ thật sự phát ra tự đáy lòng nên vẻ mặt rất chân thành. Lê Lô đều thấy cả, thái độ cũng dịu xuống, mỉm cười nói: “Cảm ơn cậu, nhưng ở chỗ tôi, cậu mãi mãi chỉ có thể là bạn học thôi bạn Tiêu Tông.”
Lời này tương đương với việc phán cho Tiêu Tông bản án tử hình, nhưng anh ta nghe xong trông chẳng thất vọng bao nhiêu mà lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Lê Lô… Nụ cười vừa rồi của cậu ấy thật sự rất đẹp, rất đơn thuần.
Lê Lô bị anh ta nhìn hơi mất tự nhiên, không biết phải nhắc nhở thế nào nên đành tự quay mặt đi né tránh ánh mắt của anh ta. Chỉ một khoảnh khắc ấy, cô đã nhìn thấy người đang đi dọc theo vạch kẻ đường bước qua đây.
Trần Tịnh Thực, anh đến rồi!