Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 15

Chương 15: Hiểu nhầm.

Dịch: Hoa Linh

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Trần Tịnh Thực, trái tim Lê Lô nhảy vọt lên, hai chân cũng không nghe lời định bước về phía anh. May mà lý trí vẫn còn, Lê Lô mím môi thu chân lại. Đợi anh đến gần cách khoảng một mét rồi mới lên tiếng chào anh.

“Anh Trần.”

Giọng Lê Lô vẫn ổn, nghe không khác gì ngày thường. Chỉ có bản thân cô biết trái tim trong lồng ngực giờ đây đang tăng tốc dồn dập. Lê Lô không khỏi phiền muộn, song rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Vẻ mặt Trần Tịnh Thực lúc này cũng vô cùng bình tĩnh, anh khẽ gật đầu với Lê Lô trước sau đó nhìn về phía Tiêu Tông bên cạnh.

Tiêu Tông nhìn thấy Trần Tịnh Thực thì có phần kinh ngạc, anh ta chỉ vào anh rồi hỏi Lê Lô: “Người này là…?”

Lê Lô không muốn dây dưa với Tiêu Tông thêm nữa, nhưng không đáp câu nào lại hơi bất lịch sự, bèn nói:

“Bạn tôi, bên Yến Đại.” Lại hướng về phía Trần Tịnh Thực, “Bạn học của em, Tiêu Tông.”

Câu trả lời này đã để lại không gian lớn cho người khác tưởng tượng. Tiêu Tông không khỏi nhấc cằm lên quan sát Trần Tịnh Thực.

Ánh mắt của Trần Tịnh Thực không dừng lại trên người anh ta quá lâu, chỉ gật đầu với anh ta một cái sau khi nghe Lê Lô giới thiệu rồi quay sang tiếp tục nhìn cô.

“Không làm lỡ việc của em chứ?” Anh hỏi Lê Lô.

“Không ạ.” Lê Lô nhẹ giọng trả lời, đáp xong lại liếc nhìn Tiêu Tông vẫn đang đứng bên cạnh, suy tư giây lát, cô kéo Trần Tịnh Thực qua một bên dưới ánh nhìn đăm đăm thoáng lộ vẻ sửng sốt của anh ta.

“Anh Trần, anh vừa nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với em…” Hơi ngừng lại, “Là chuyện gì vậy ạ?” Mà phải chạy một mạch qua đây không ngừng nghỉ như thế?

Trần Tịnh Thực không trả lời ngay. Anh bắt đầu không chắc chắn rằng nói những lời ấy ở đây liệu có thích hợp hay không… Tiểu Lê đưa theo một chàng trai tới là có ý gì vậy?

Có lẽ không phải cô đưa tới, cũng có thể hai người chỉ tình cờ gặp. Nhưng vừa rồi lúc ở bên kia đường quan sát hai người, anh cảm thấy khung cảnh hai người đứng với nhau vô cùng hoà hợp. Mà Lê Lô khi nãy còn cười với cậu ta nữa. Trần Tịnh Thực biết Lê Lô và cậu ta chắc chắn không có gì. Nhưng khung cảnh ấy tác động mạnh mẽ đến thị giác của anh, quanh quẩn trong đầu nhất thời không gạt đi nổi.

“Anh Trần?”

Sự im lặng kéo dài của anh khiến Lê Lô ngạc nhiên, không khỏi khẽ gọi anh một tiếng coi như nhắc nhở.

Trần Tịnh Thực bỗng hoàn hồn, mỉm cười nhìn cô, nói: “Thực ra cũng không có gì, anh chỉ muốn hỏi xem là em có muốn đến Ngày Hội Quan sát tự nhiên vào thứ bảy này không…” Trong lúc gấp gáp, anh nhanh chóng nghĩ ra một cái cớ.

Lê Lô không thể tin nổi… Khi nãy giọng nói trong điện thoại bức thiết như thế, kết quả lại là vì chuyện này ư? Lê Lô không nói gì nữa, ánh mắt thoáng mang theo vẻ dò xét nhìn anh.

Trần Tịnh Thực cảm thấy rất xấu hổ, chưa bao giờ lúng túng đến thế. Anh đã đến tận đây rồi còn do dự gì nữa chứ? Chỉ vì, chỉ vì một chàng trai tạm thời chưa thể định nghĩa thân phận ư? Liếc nhìn Tiêu Tông gãi đầu muốn đi lại có vài phần do dự ở bên kia, lòng Trần Tịnh Thực đột nhiên thông thoáng phảng phất chẳng còn để ý điều gì nữa. Dũng khí chống đỡ anh suốt một đường lại lần nữa quay trở lại trong cơ thể.

“Tiểu Lê…” Anh khẽ gọi cô, hai mắt sáng ngời nhìn vào đôi mắt to tròn ẩn chứa sự mong đợi của Lê Lô, chuẩn bị nói những suy nghĩ trong lòng cho cô hay. Nhưng vừa định lên tiếng thì lại bị một hồi chuông cắt ngang… Điện thoại của anh bỗng đổ chuông.

Trần Tịnh Thực thoáng ngẩn ra, cúi đầu nhìn điện thoại nắm chặt trong tay, thấy rõ người gọi đến là Dương Hội, anh nói với Lê Lô: “Xin lỗi tiểu Lê, anh nghe điện thoại trước đã.”

Lê Lô vốn đã thấp thỏm đến sắp ngất, tự nhiên hụt một cái khó tránh khỏi mất mát, nhưng cũng không thể bảo người ta đừng nghe điện thoại nha. Cô chớp mắt nói: “Vâng.”

Trần Tịnh Thực lập tức ấn nút nghe. Dương Hội ở đầu bên kia tựa hồ đoán được anh chạy ra ngoài gặp ai nên giọng điệu tràn ngập sự áy náy. Nhưng cuộc điện thoại này không thể không gọi, bởi vì…

“Anh Trần, chìa khoá phòng họp có phải đang ở chỗ anh không ạ? Lát nữa bọn tiểu Trương nhóm đại học qua đây cần dùng cho nên…”

Trần Tịnh Thực lấy chìa khoá ra nhìn phát hiện đang ở chỗ mình thật, buổi sáng mượn ở văn phòng của học viện để họp, vốn định chiều đi trả kết quả xảy ra chuyện của tiểu Lê nên anh cũng quên luôn.

“Đang ở chỗ anh, bọn tiểu Trương mấy giờ cần dùng?”

“Chắc khoảng hai mươi phút nữa đến ạ, nếu anh không tiện thì em bảo tiểu Trương qua chỗ anh lấy nhé?” Hơi ngừng lại, “Hay là em qua?”

Trần Tịnh Thực: “…” Trần Tịnh Thực biết Dương Hội đoán được anh ra ngoài làm gì rồi.

“Không cần đâu.” Anh suy nghĩ giây lát, ngẩng đầu nhìn Lê Lô, nói: “Lát anh về.”

“Vâng ạ.” Dương Hội đáp, lúc sau lại nhắc anh, “Ờm, bảy giờ tối còn có một cuộc họp video với bên Hoa Hằng, thảo luận về việc đưa khu bảo tồn lâm trường Yến Bắc lên nền tảng rừng XX, lúc trước đã nói là anh chủ trì, anh Trần đừng quên nhé.”

Trần Tịnh Thực: “…”

Trần Tịnh Thực: “… Được, anh biết rồi.”

Dặn hết mọi việc rồi, làm kẻ xấu xong, Dương Hội tức tốc cúp máy. Còn Trần Tịnh Thực nhìn Lê Lô lại không biết phải nói thế nào nữa.

“Tiểu Lê, anh…” Anh vừa nói, vừa vô cùng bất lực mà nở nụ cười.

“Em biết.” Lê Lô ngắt lời anh, giọng điệu có phần miễn cưỡng, “Anh cứ đi bận việc trước đi, có chuyện gì thì đợi anh có thời gian lại nói ạ.”

Cô đại khái đã đoán được Trần Tịnh Thực muốn nói gì rồi nên cũng không hỏi anh có vội hay không nữa. Lời nói và cử chỉ cực kỳ phóng khoáng rộng lượng. Nhưng Trần Tịnh Thực lại không muốn để lỡ thêm nữa, nhất là khi còn có một chàng trai khác đang ở một bên nhìn chòng chọc.

“Không vội, tiểu Lê, lời anh muốn nói rất ngắn, chưa đến một phút đã có thể nói xong.”

Trần Tịnh Thực kiên trì nói, lúc này đổi lại đến lượt Lê Lô ngạc nhiên, cô lần nữa nhìn vào mắt anh, có nghi hoặc, lại cũng có mong chờ.

“Tiểu Lê, thực ra anh thích em, hơn nữa còn thích em hơn cả em nghĩ.”

Trần Tịnh Thực hít sâu một hơi, nói ra câu nói vẫn luôn lan rộng trong lòng kia. Lê Lô nghe thấy trái tim mình chệch một nhịp, song còn chưa kịp vui mừng, cô đã ý thức được một vấn đề… Trần Tịnh Thực còn có vế sau.

“Nhưng mà…” Quả nhiên, lời Trần Tịnh Thực nói tiếp theo xuất hiện một bước ngoặt, “Chuyện tình cảm không đơn giản như vậy, cho nên anh muốn nói chuyện với em trước khi chúng ta tiến thêm một bước, em nghe xong hẵng đưa ra quyết định, có được không?”

Lê Lô muốn nói không cần, nhưng cô nhìn ra được Trần Tịnh Thực rất để ý điều này, cực kỳ để ý.

“Bao giờ ạ?” Cô hỏi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ. Anh vốn định hôm nay, nhưng một là không đủ thời gian, hai là… thực ra anh cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị xong tâm lý. Anh bỗng nhận ra tố chất tâm lý của bản thân không hề lớn mạnh như trong tưởng tượng, nói chuyện với cô trong tình huống không chút chuẩn bị chưa chắc đã có thể trò chuyện cho tốt.

“Hôm nay khả năng không được, nhưng rất nhanh thôi…” Trần Tịnh Thực nói, “Anh sẽ nhanh chóng sắp xếp được thời gian.” Bất luận thế nào, trước tiên phải để cô cảm nhận được anh thích cô đã, nếu không anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.

“Dạ.” Lê Lô ngẫm nghĩ, đáp lại chắc chắn, “Em đợi anh, anh Trần.”

Vào giờ phút này, Lê Lô nào còn tâm tư mà giận nữa chứ. Cô nhìn Trần Tịnh Thực, trong mắt ngập sao trời.

Trần Tịnh Thực bỗng thấy chua xót, cô gái này, cô tốt đẹp như thế, lại thích anh đến vậy. Phần tình cảm này là thứ ngay cả khi anh yếu đuối nhất cũng không dám cầu xin ông trời. Nhưng cô lại cứ thế cho anh, còn lo anh không cần.

“Tiểu Lê.” Trần Tịnh Thực nắm chặt cổ tay cô, rất muốn ôm cô nhưng cuối cùng chỉ khẽ kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, xoa đầu cô, “Đừng buồn nhé, đợi anh.”

Sống mũi Lê Lô cay cay: “Mấy ngày nay anh không để ý gì đến em cả…”

“Là anh không tốt.” Trần Tịnh Thực nhỏ giọng nhận lỗi, lời muốn nói rất nhiều, cuối cùng đều hoá thành sự dịu dàng, lại nhẹ nhàng xoa đầu Lê Lô.

“Cho nên anh phải nhanh lên.” Lê Lô ngẩng đầu, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, “Em tạm tha thứ cho anh một lần, nếu còn để em phải đợi nữa là em sẽ giận thật đấy.”

“Được.” Trần Tịnh Thực đáp, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, anh xem giờ, nói, “Vậy anh về trước đây, bọn họ còn đang đợi anh mở cửa…”

“Dạ, tạm biệt anh Trần.”

Trần Tịnh Thực ừ một tiếng, lúc chuẩn bị đi nhìn thấy Tiêu Tông cách đó không xa thì nói: “Tiểu Lê, cậu ấy chắc không phải là người em cố ý tìm đến để kích thích anh đâu đúng không?”

Anh vẫn hơi để ý đấy, cho nên muốn xác nhận chút.

Lê Lô không ngờ anh sẽ nghĩ nhiều như vậy, cô liếc nhìn Tiêu Tông, quay đầu không nhịn được cười lên: “Không phải đâu, bọn em tình cờ gặp nhau thôi.”

Trần Tịnh Thực yên tâm rồi, anh nở nụ cười, nhân lúc đang đèn xanh bèn nhanh chóng rời đi.

Lê Lô vẫn đứng ngây ra đó một lúc, sau khi bình ổn lại tâm trạng kích động rồi, cô nắm tay thành quyền, gần như chạy bước nhỏ về ký túc xá. Tiêu Tông bị cô bỏ rơi ở phía sau nghệch mặt ra hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nhìn thấy… Anh ta đây là bị Lê Lô thồn một mồm cơm chó rồi sao?

Trong ký túc xá nữ trường Sư Đại, Dư Tư đang đứng ngồi không yên chờ Lê Lô, tay cầm điện thoại nhưng lại không chơi nổi game. Cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Dư Tư lập tức nhảy bật dậy khỏi ghế, nhìn thấy Lê Lô chạy vào.

“Đã về rồi á?” Dư Tư thoáng kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Lê Lô gật đầu, không kịp nói thêm mà lao đến bàn cầm cốc nước lên uống hết sạch. Dư Tư đứng bên cạnh nhìn cô khẽ trợn mắt há mồm.

“Sao nhanh vậy.” Dư Tư cố nhịn, đợi Lê Lô uống nước xong liền xông lên, “Anh Trần nói gì rồi, anh ấy tìm cậu có chuyện gì?”

Lê Lô còn đang bình ổn lại cảm xúc, đợi bình tĩnh lại rồi, cô cười tươi rói vui vẻ nhìn Dư Tư, “Anh ấy tỏ tình với tớ rồi, Điền Điền, cậu đúng là  đỉnh quá trời luôn!” Nếu không phải cô ấy bảo cô trả lời như vậy thì nói không chừng hôm nay Trần Tịnh Thực còn không đến ấy, hứ.

Song Dư Tư lại sửng sốt. Đúng là cô ấy muốn kích thích Trần Tịnh Thực một phen, nhưng không nghĩ tới kết quả lại khiến người ta kinh hồn như vậy.

“Cưng à, có phải anh Trần còn thích cậu hơn cả trong tưởng tượng của bọn mình không.” Dư Tư lắp bắp nói.

“Này mà cậu cũng đoán ra được á.” Lê Lô ngạc nhiên, sau đó lại cười nói, “Đúng là anh ấy đã nói với tớ như thế thật, tớ vui quá xá luôn.”

Dư Tư bình tĩnh lại, tóm lấy Lê Lô hỏi một vấn đề quan trọng nhất: “Vậy tiếp theo đây các cậu…?”

“Anh ấy nói chuyện tình cảm không đơn giản như vậy, tiếp theo muốn nói chuyện đàng hoàng với tớ.” Hơi ngừng lại, rõ ràng không có ai nghe trộm cả, song cô vẫn ghé sát bên tai Dư Tư, “Tớ thấy có vẻ như anh ấy muốn nghiêm túc chuẩn bị, dù sao thì cũng vô cùng thận trọng.”

“Thận trọng tốt mà.” Dư Tư nói, “Thận trọng chứng tỏ anh ấy coi trọng cậu.”

“Vậy saoo?”

Lê Lô vui quá trời quá đất rồi, cô nâng cốc nước tưởng như muốn nhảy cẫng lên. Dư Tư ở bên cạnh nhìn cô, sau khi yên tâm thì cũng không nhịn được bật cười. Cục cưng lớn này của cô ấy cuối cùng cũng sắp được như ý nguyện rồi.

Sau đó Lê Lô yên lặng chờ tin nhắn của Trần Tịnh Thực.

Còn Trần Tịnh Thực cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý công việc và điều chỉnh bản thân, muốn nghênh đón cuộc trò chuyện quan trọng nhất trong đời này với trạng thái tốt nhất.

Hai ngày nay anh chủ yếu còn đang bận chuyện khu bảo tồn lâm trường Yến Bắc. Vốn tưởng chỉ là thảo luận sơ bộ, không ngờ dưới sự triển khai hoạt động của Chứng khoán Hoa Hằng, bên rừng XX cực kỳ coi trọng dự án này, thế là anh và đàn em Lưu Mạnh Tích phải theo giáo sư Ung Nghi đi họp với người từ các nơi liên tục suốt hai ngày mới coi như chốt xong dự án này.

Hôm ấy khi cuộc họp kết thúc đã không còn sớm nữa. Anh vốn định về trường luôn nhưng Ung Nghi giữ anh lại, nói lát nữa có bữa ăn xã giao, hy vọng anh đi cùng. Loại chuyện này đàn em Lưu Mạnh Tích giỏi hơn, bởi vì anh ta nói nhiều, có thể làm sôi động bầu không khí. Nhưng Ung Nghi đã đuổi anh ta về chỉnh lý tài liệu dự án rồi nên Trần Tịnh Thực chỉ đành vác đao ra trận thôi. Vì Ung Nghi vẫn còn vài việc cần sắp xếp nên Trần Tịnh Thực đến nhà hàng đã hẹn trước. Là một nhà hàng tây rất sôi động, lúc Trần Tịnh Thực đến vị trí đặt trước, vừa liếc mắt đã thấy một người quen, là giám đốc phụ trách dự án khu bảo tồn Yến Bắc này của rừng XX, cô Liêu Hy. Thấy là cô ta, Trần Tịnh Thực hơi bất ngờ.

“Chào giám đốc Liêu.” Trần Tịnh Thực chào cô ta, song vẫn không nhịn được lịch sự hỏi một câu, “Bữa ăn tối nay là cùng quý công ty sao?” Anh còn tưởng là cùng người của bên Chứng khoán Hoa Hằng.

“Không phải.” Liêu Hy mỉm cười, đính chính lại với anh, “Chính xác mà nói là anh và tôi.”

“Tôi và cô?” Trần Tịnh Thực nhíu mày, dưới nụ cười “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” của Liêu Hy, anh dần hiểu ra… Anh đây là bị cô Ung Nghi gài bẫy rồi!

*

Không thể tin được, đây là cảm giác đầu tiên của Trần Tịnh Thực. Nhưng rất nhanh, tin nhắn Ung Nghi gửi tới đã chứng thực lời của Liêu Hy.

“Tiểu Liêu vào Công ty dịch vụ tài chính XX sau khi tốt nghiệp thạc sĩ năm kia, học đại học ở Nhân Đại, thạc sĩ ở Stanford, người Giang Nam. Hôm ấy nghe ông tổng của Hoa Hằng giới thiệu xong chị cảm thấy cô gái này rất ổn, sau tìm hiểu biết được cô ấy độc thân liền muốn làm mối cho bọn em. Đừng trách chị nhiều chuyện nha, biết lấy lý do xem mắt kiểu gì cũng không gọi được em đến nên chỉ đành lừa em qua thôi. Dù sao đi nữa thì làm bạn cũng tốt mà. Have a good night(1).”

 (1)Trần Tịnh Thực và Ung Nghi có quan hệ rất tốt, khi ở riêng đều gọi chị xưng em, với để phù hợp với câu bên dưới của TTT nên mình để xưng hô là chị-em nhé.

Trần Tịnh Thực: “…” Chị Nghi à, chị đúng là nghĩ gì làm nấy.

Trong lòng cười khổ, Trần Tịnh Thực để điện thoại về chỗ cũ, trong sự ôn tồn lịch sự mang theo cả sự áy náy mà nói với Liêu Hy: “Xin lỗi giám đốc Liêu, chuyện tối nay tôi…”

“Anh không biết chuyện, đúng không?” Liêu Hy phóng khoáng tiếp lời, “Bạn Trần à, anh đúng là giống với giáo sư Ung nói, rất thẹn thùng.”

Đây không phải vấn đề thẹn thùng, mà là…

“Tôi đã có người mình thích rồi.” Trần Tịnh Thực nói thẳng.

“… Ồ?” Lúc lâu sau Liêu Hy mới thốt ra một âm tiết mang theo sự kinh ngạc, “Anh có người mình thích rồi ư?”

Buổi trưa hôm trước sau khi họp xong Liêu Hy kết bạn với Ung Nghi, trong lòng cô ta vốn còn hơi không tình nguyện, dù sao điều kiện của bản thân cũng chẳng kém. Nhưng qua hai ngày tiếp xúc với Trần Tịnh Thực, cô ta thấy người này ít nói thì ít nói, nhưng vẫn có thể qua lại, thế nên cũng đồng ý. Nào ngờ cô ta còn chưa vào sân đã bị đá ra rồi?

“Đúng vậy, thật xin lỗi.” Vẻ mặt Trần Tịnh Thực bình tĩnh, giọng điệu kiên định.

“Không sao.” Liêu Hy đanh mặt đáp, mượn động tác uống nước điều chỉnh lại sắc mặt và tâm trạng của mình, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Lúc giáo sư Ung nhắc đến anh với tôi có nói anh vẫn luôn không có bạn gái, giọng điệu cực kỳ chắc chắn, sao lại…”

Lăn lộn trên thương trường hai năm, Liêu Hy rất rõ câu hỏi của mình đã vượt quá giới hạn. Nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà hỏi ra câu này.

“Chuyện này tôi chưa từng nhắc đến với ai cả.” Trần Tịnh Thực giải thích, cố gắng không để tình hình trở nên quá tệ, “Hơn nữa mặc dù tôi thích cô ấy nhưng vẫn chưa hẹn hò với cô ấy.”

“Ồ?” Lần này Liêu Hy lại ồ một tiếng, song cảm xúc đã khác so với lần trước, “Nói vậy tức là anh thích đơn phương, yêu thầm sao?”

Trần Tịnh Thực bị ánh mắt mang theo chút trêu ghẹo của Liêu Hy nhìn có phần ngại ngùng, nhưng anh không né tránh, cũng không phản bác.

Rất bất ngờ là Liêu Hy không tiếp tục trêu anh nữa, ngược lại trong lòng có vài phần tiếc nuối. Cô ta bỗng cảm thấy một người đàn ông có thể nhẫn nại trầm lặng thích một cô gái như này rất rung động lòng người. Nhất là khi các phương diện ngoại hình và trình độ học vấn của anh đều xuất sắc như thế, tính cách cũng rất tốt nữa.

“Nói gì đi nữa thì đến cũng đã đến rồi, ăn xong rồi về nhé.” Liêu Hy thu lại những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, nói, “Nếu không tôi sẽ cảm thấy hơi mất thể diện, anh trở về cũng không cách nào ăn nói với giáo sư Ung.”

“Được.” Trần Tịnh Thực nói, “Tôi mời cô, coi như xin lỗi.”

Liêu Hy thấy không cần thiết, nhưng nghĩ một hồi cũng không từ chối.

Một bữa cơm ăn có phần nhạt nhẽo buồn tẻ. May mà còn có thể nói về dự án nên thời gian cũng trôi qua nhanh hơn.

Khoảng bốn mươi phút sau hai người đều đã ăn no, Trần Tịnh Thực gọi nhân viên tới thanh toán, theo sau Liêu Hy ra khỏi nhà hàng tây. Lúc này trời đã tối, Trần Tịnh Thực vô cùng lịch thiệp vẫy một chiếc taxi cho Liêu Hy, mở cửa xe rồi quay đầu đợi cô ta lên xe.

Giờ Liêu Hy đã buông xuôi nhưng trong lòng vẫn tồn tại chút thiện cảm với Trần Tịnh Thực. Cô ta cười nói: “Nếu sau này có cơ hội tôi mời anh bữa cơm, coi như đãi lại.”

Trần Tịnh Thực nghe ra ý ngoài lời, anh nói: “Nếu với thân phận bạn bè, tôi sẽ nhận lời. Những thứ khác thì không cần thiết đâu.”

Thế này tương đương với từ chối rồi, Liêu Hy không nghĩ tới anh sẽ nói thẳng như vậy, phút chốc hơi lúng túng.

“Tạm biệt.” Liêu Hy nở một nụ cười lịch sự đúng mực rồi lên xe, rời đi đầu không ngoảnh lại.

Trần Tịnh Thực nhìn bóng xe xa dần, thầm thở phào nhẹ nhõm. Hình như vẫn làm hỏng chuyện rồi, nhưng có những chuyện một khi buông lỏng thì về sau sẽ rất khó xử lý. Cứ dứt khoát nói ra trước vẫn hơn.

Có gió thổi tới, Trần Tịnh Thực khẽ nheo mắt, xoay người đi về. Gần như cùng lúc ấy, anh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ mà quen thuộc đang đứng lặng im cách đó không xa. Nhìn kỹ hơn, không ngờ lại là Lê Lô.

“Tiểu Lê…”

Anh bất ngờ mừng rỡ gọi tên cô gái, sau đó lại ý thức được một chuyện rất nghiêm trọng: Có lẽ em ấy đã nhìn thấy cảnh tượng ban nãy rồi!

Bình Luận (0)
Comment