Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 16

Chương 16: Bạn trai.

Dịch: Hoa Linh

Giờ phút này Lê Lô có cảm giác như sụp đổ. Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ phải đối mặt với loại tình huống này.

Cô biết chuyện tối nay Trần Tịnh Thực đi xem mắt vào một tiếng trước, lúc ấy cô dẫn theo Dư Tư đến quán đồ tê cay trộn ngoài trường ăn cơm cùng Dương Hội và Triệu Thanh. Ba cô gái lâu rồi không tụ tập, lại thêm một người chị em Dư Tư mới vừa gặp mà như đã quen từ lâu, mấy người đều rất vui vẻ. Kết quả lúc gọi món xong chờ đồ lên, Lưu Mạnh Tích đột nhiên tới.

Anh ta cũng đến để ăn cơm, Dương Hội và Triệu Thanh mời anh ta ngồi xuống ăn cùng song lại bị Lưu Mạnh Tích định mua mang về từ chối, mặt sầu khổ nói là mình đang vội, còn phải về chỉnh lý tài liệu dự án nữa. Dương Hội biết anh ta và Trần Tịnh Thực cùng đi họp, thấy anh ta về bèn hỏi Trần Tịnh Thực đâu. Kết quả Lưu Mạnh Tích lại cười thần bí nói tối nay anh Trần có diễm phúc, đi xem mắt với một chị gái xinh đẹp rồi.

Tuy từng cùng tham gia dự án điều tra khảo sát của lâm trường Yến Bắc, nhưng vì không ở cùng ký túc với Trần Tịnh Thực, lúc đi nghiên cứu thực địa lại không cùng một nhóm nên Lưu Mạnh Tích không rõ chuyện giữa anh và Lê Lô cho lắm, chỉ biết có một đàn em quan hệ không tệ. Cho nên anh ta không chút cố kỵ mà kể ra trước mặt Lê Lô.

Bốn cô gái nghe xong lập tức kinh hãi, Dương Hội phản ứng đầu tiên, trách cứ Lưu Mạnh Tích bảo anh ta đừng nói bậy. Lưu Mạnh Tích nghe vậy thì kêu oan: “Sao lại là em nói bậy chứ, cô Ung đích thân dặn dò em, bảo em đặt nhà hàng cho anh Trần. Hỏi cô ấy để làm gì thì cô ấy bảo là xem mắt mà.”

Lời Lưu Mạnh Tích nói là thật, nhà hàng mà Trần Tịnh Thực và Liêu Hy đi đúng là do anh ta đặt sau khi được Ung Nghi dặn. Lúc ấy anh ta còn cực kỳ hoài nghi, nhưng anh Trần cả năm mới xem mắt một lần tất nhiên anh ta phải giúp hết mình, những thứ khác căn bản chẳng có gì to tát cả, thậm chí vì bận mà anh ta còn không có thời gian hóng hớt vài câu với Trần Tịnh Thực.

Dương Hội và Triệu Thanh nghe Lưu Mạnh Tích nói xong đều trầm mặc. Theo họ nếu đã dính đến cô Ung thì chuyện này tám phần là thật rồi. Lê Lô và Dư Tư thông qua phản ứng của hai người đại khái cũng đã hiểu ra, sau một hồi kinh ngạc khó tin, Lê Lô đứng lên hỏi Lưu Mạnh Tích địa chỉ nhà hàng, quyết định đi tìm Trần Tịnh Thực. Lê Lô thật sự không dám tin Trần Tịnh Thực sẽ làm ra chuyện như vậy. Chân trước vừa tỏ tình với cô xong, chân sau đã đi xem mắt với cô gái khác, chuyện này đến con trai bình thường cũng chẳng làm nổi càng huống hồ là Trần Tịnh Thực? Cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, dù sao đi nữa cũng cứ gặp anh đã rồi nói sau.

Lưu Mạnh Tích cũng đã mơ hồ nhận ra không đúng, nhưng dưới áp lực từ hai đàn chị, anh ta vẫn nói cho Lê Lô biết địa chỉ nhà hàng. Hai người chị và Dư Tư đều đề nghị muốn đi cùng Lê Lô và đều bị cô từ chối. Đây dù sao cũng là chuyện giữa cô và Trần Tịnh Thực, nếu như… là thật, vậy trước mặt đàn em có lẽ anh sẽ khó xử. Lê Lô hận thì hận anh, song cũng không định để anh mất hết mặt mũi.

Cứ thế bắt xe đến được nhà hàng với tốc độ nhanh nhất, quả nhiên nhìn thấy một màn khiến cô khó có thể chấp nhận. Lê Lô không biết phải xử sự ra sao, cô cắn mạnh môi dưới, lập tức xoay người rời đi.

“Tiểu Lê!”

Bên kia Trần Tịnh Thực vẫn luôn chú ý đến động thái của cô, thấy cô định đi thì đương nhiên là đuổi theo ngay. Tốc độ của Lê Lô chậm hơn một chút, rất nhanh đã bị anh nắm được cổ tay.

“Anh Trần, phiền anh buông em ra.”

Lê Lô rất tức giận, cực kỳ tức giận. Song trong lời nói vẫn mang theo sự kiềm chế.

Trần Tịnh Thực vừa nhìn đã biết là cô hiểu nhầm rồi, sao có thể để cô đi được chứ.

“Không phải như em nghĩ đâu tiểu Lê.” Anh thấp giọng nói bên tai cô, “Anh có thể giải thích, chuyện tối nay là một hiểu nhầm.”

Này còn có hiểu nhầm gì được? Lẽ nào sẽ có người kề dao lên cổ anh ép anh đi xem mắt?

Lê Lô tỏ rõ không tin, Trần Tịnh Thực hết cách chỉ đành mở tin nhắn của Ung Nghi gửi ra cho cô xem.

Lê Lô đọc xong, vẻ mặt thoáng chốc đờ ra.

“Là thật sao?”

“Để anh gọi cho cô Ung bảo cô ấy đích thân nói với em.”

Trần Tịnh Thực vừa nói vừa định gọi cho Ung Nghi song bị Lê Lô ngăn lại.

“Đừng!” Cô thảng thốt kêu một tiếng, vẻ mặt hơi hoảng loạn, “Anh đừng gọi.” Cô ngơ ngác nhìn Trần Tịnh Thực, nhất thời lúng túng, “Nhưng cô Ung giấu anh chuyện này mà lại nói với Lưu Mạnh Tích ư?”

Cô ấp úng kể lại quá trình biết được chuyện này cho Trần Tịnh Thực nghe.

“Anh cũng vừa mới biết thôi.” Trần Tịnh Thực hơi đau đầu, “Chắc là để cậu ấy đặt nhà hàng hộ nên mới nói với cậu ấy. Nhưng anh đoán chắc cô Ung cũng không nói nhiều nên Mạnh Tích không hề biết ẩn tình bên trong.” Thế nên mới có hiểu nhầm tồi tệ này.

Chắc là vậy. Nghĩ thông chuyện này rồi Lê Lô chợt bối rối… Vừa nãy cô đến hỏi cũng không thèm hỏi Trần Tịnh Thực đã bắt đầu gây sự. Nhưng trong lòng khó chịu buồn bã chứ, anh là người cô thích nhất đấy, nếu chân đạp hai thuyền thật chắc cô sẽ đau lòng muốn chết. Chưa từng, Lê Lô chưa từng sợ hãi chuyện gì như vậy, đến mức sau khi làm sáng tỏ rồi thứ dâng lên không phải là sự vui mừng mà là cảm giác ‘nghĩ đến lại sợ’ ào ạt không thôi.

“Anh Trần…” Lê Lô khẽ gọi Trần Tịnh Thực, giọng nói hơi khàn. Cô muốn khóc, sắp không kiềm chế nổi nữa rồi.

Trần Tịnh Thực cũng rất hiểu tâm trạng của cô lúc này, bởi vậy anh không trách móc gì cả, chỉ khẽ xoa đầu cô sau đó ôm cô vào lòng.

“Tiểu Lê, anh chỉ thích mình em thôi. Cho dù em không chấp nhận anh thì anh cũng sẽ không tìm người khác.” Cảm xúc ẩn chứa trong câu nói này cuối cùng cũng phá vỡ lớp lá chắn cuối cùng nơi vành mắt Lê Lô, cô chớp mắt, khoé mắt ướt át.

“Em sợ muốn chết luôn rồi.” Lê Lô vùi đầu vào lòng anh, khẽ run rẩy nói, “Chưa bao giờ sợ hãi đến thế.”

“Là anh không tốt.”

Trần Tịnh Thực vô cùng tự trách. Lê Lô nghe vậy thì lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.

Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, đợi Lê Lô bình ổn lại cảm xúc rồi, nhận ra mình vẫn đang ở trong lòng Trần Tịnh Thực thì khẽ lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

“Xin lỗi anh Trần, tối nay là em mất bình tĩnh.”

Lê Lô khiến người ta thích nhất ở chỗ cô rất biết điều. Biết bản thân không đúng thì xong việc sẽ xin lỗi, không chút để ý đến chuyện có mất mặt hay không.

Song Trần Tịnh Thực lại không nghe tiếp nổi nữa. Chuyện tối nay căn nguyên vẫn là do anh mà ra, tiểu Lê có phản ứng như này cũng là vì để ý đến mình. Thế nên lòng Trần Tịnh Thực phút chốc mềm nhũn, anh vuốt lại tóc giúp cô, nói: “Em bảo em chạy thẳng từ quán đồ trộn tê cay tới đây, thế em đã ăn chưa?”

Lê Lô ảo não lắc đầu, bụng bỗng kêu ọt ọt hai tiếng, cất lên bài ca vườn không nhà trống vô cùng đúng lúc. Lê Lô hơi mất tự nhiên, hiếm khi đỏ mặt.

Trần Tịnh Thực khẽ cười, là nụ cười mang theo sự thân thiện.

“Mua cho em chút đồ ăn nhé, giờ đưa em về cũng lại thêm mất nửa tiếng rồi.”

Lê Lô nào còn không biết xấu hổ mà để anh tiêu tiền nữa, cô nói: “Em tự mua là được ạ.”

“Không sao.” Trần Tịnh Thực hờ hững nói, lấy điện thoại ra thấp giọng hỏi cô, “Muốn ăn gì, để anh xem xem gần đây có quán không.”

“Ăn tạm chút gì đó là được rồi.” Lê Lô nhìn ngó xung quanh, thấy bên kia có một cửa hàng thuộc hệ thống cửa hàng sushi tiện lợi kiểu Nhật, bèn nói, “Hay là mua một phần sushi mang về đi ạ, cái này nhanh.”

“Em thích ăn à?” Trần Tịnh Thực xác nhận lại. Lúc này anh không cần nhanh mà cần Lê Lô ăn hài lòng mới được.

Lê Lô gật đầu: “Trước đây từng mua về với Dư Tư một lần, ăn cũng được ạ.”

“Được.” Trần Tịnh Thực nói, “Vậy thì mua cái này.”

Hai người cùng vào cửa hàng, Lê Lô nghiên cứu thực đơn một lúc, dựa theo khẩu vị của mình chọn một phần mix.

“Để em trả.”

Sợ Trần Tịnh Thực trả tiền, cô còn đặc biệt dặn một tiếng. Kết quả bên kia đã chuẩn bị xong từ lâu, trực tiếp giơ mã QR ra trước máy quét.

“Như nhau cả.”

Thanh toán xong, Trần Tịnh Thực thu điện thoại về, mỉm cười nhìn Lê Lô. Lê Lô lại hơi ngượng ngùng, may mà một cuộc gọi đến kịp thời đã cứu rỗi cô.

Là Dư Tư không yên tâm nên gọi tới hỏi tình hình. Lê Lô cũng ngại nói nhiều trước mặt Trần Tịnh Thực, chỉ bảo vài câu ‘không sao rồi’ để cô ấy yên tâm. Dư Tư ở bên kia nghe giọng điệu của cô thấy cũng không có vẻ gì khác thường, đoán chừng hiểu nhầm một phen thì liền cúp máy.

Lê Lô cất điện thoại đi, quay đầu lại phát hiện Trần Tịnh Thực đang xoay lưng về phía cô. Một mặt là để đợi đồ ăn, mặt khác là để tránh hiềm nghi. Trong lòng không nhịn được lại nổi lên chút áy náy, cô đi tới nắm lấy tay Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực thoáng kinh ngạc, đợi phản ứng lại rồi liền nắm chặt lấy bàn tay thon dài mềm mại của cô. Đêm hè oi bức nhưng hai người không ai chê nóng cả.

“Em biết tối nay là mình xốc nổi. Nhưng nếu quay ngược trở lại một tiếng trước khi vừa nghe nói đến chuyện này lần nữa thì em vẫn sẽ chạy tới. Anh Trần, cho dù có hồi tưởng lại bao nhiêu lần thì em phát hiện bản thân vẫn không thể nào bình tĩnh nổi.”

“Anh biết.” Trần Tịnh Thực lại muốn ôm cô rồi, “Sau này sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện dễ khiến em hiểu nhầm nữa.” Khẽ đung đưa đôi tay đang đan vào nhau của hai người, “Có được không?”

Lê Lô khẽ khàng vâng một tiếng, dựa vào anh. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Phần mix vị Lê Lô gọi rất nhanh đã được làm xong. Trần Tịnh Thực lại mua thêm một cốc đồ uống nhẹ ở quán nước hoa quả bên cạnh cho cô, sau đó hai người tìm một chiếc ghế dài trong công viên nhỏ bên đường để Lê Lô ngồi xuống ăn.

Trần Tịnh Thực vốn định tìm một cửa hàng đồ uống, nhưng vào lại tốn thêm tiền, Lê Lô không muốn nên khăng khăng đi đến công viên nhỏ bên đường. May mà còn một cái bàn và ghế đá trống, Lê Lô ngồi xuống, đeo gang tay rồi bắt đầu thoải mái ăn.

“Anh Trần, anh có muốn thử một cái không, em ăn không hết đâu.” Lê Lô vừa nói vừa đưa một cái cho anh.

Trần Tịnh Thực không nhận, mỉm cười nói: “Vốn đã chẳng được mấy cái, em ăn đi.”

“Nhưng còn có nước mà.” Lê Lô chỉ vào cốc nước chanh leo anh mua cho mình, nói.

Trần Tịnh Thực hết cách đành đeo chiếc gang tay còn lại vào, nhận lấy miếng sushi Lê Lô đưa tới kia bỏ vào miệng.

“Ngon không ạ?” Lê Lô mong đợi hỏi.

“Ngon.”

Trần Tịnh Thực thưởng thức rồi nói tự đáy lòng. Lê Lô hài lòng, cầm một miếng lên ăn tiếp.

Trần Tịnh Thực nhìn cô chăm chú, bỗng có ảo giác như đang trong mơ. Không ngờ anh lại cùng Lê Lô ngồi ăn một hộp sushi ba bốn chục tệ mua từ cửa hàng tiện lợi, ngay trong một công viên ven đường đơn sơ toàn là người già và trẻ nhỏ thế này. Nói ra liệu có ai tin chứ? Nhưng ngồi trước mặt anh lại chính là Lê Lô, hơn nữa… cô còn ăn rất vui vẻ nữa.

“Tiểu Lê.” Anh khẽ gọi cô như đang thì thầm, nói, “Vừa hay chúng ta gặp nhau ở đây rồi, chi bằng tìm chỗ ngồi một lát, anh có lời muốn nói với em.”

Cảnh tượng này như tiếp thêm dũng khí cho anh, Trần Tịnh Thực bỗng không muốn đợi nữa.

Lê Lô hơi bất ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt như vực thẳm của Trần Tịnh Thực, cô gật đầu không từ chối.

“Vâng.” Cô nói.

Có chuyện này đang đợi nên tốc độ ăn của Lê Lô nhanh hơn nhiều. Dẫu cho Trần Tịnh Thực nhiều lần nói không vội song Lê Lô vẫn giải quyết hết đống đồ ăn trong mười phút rồi nhìn Trần Tịnh Thực đang vô cùng bất lực ở bên cạnh. Biết cô vội vàng muốn nói chuyện với mình, anh bèn đưa cô rời khỏi công viên, đến một quán cà phê ở gần đó.

Tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, sau khi ngồi xuống rồi Lê Lô thầm cảm thán trong lòng, bảo không muốn đến những nơi như này tiêu tiền kết quả vẫn không tránh được. Trần Tịnh Thực gọi một cốc cà phê cho mình, một cốc nước chanh và một đĩa hoa quả tinh xảo cho Lê Lô. Cô không uống được cà phê, anh luôn nhớ kỹ trong lòng.

“Anh Trần nói đi ạ.” Lê Lô ăn một miếng dâu tây, nóng lòng nhìn Trần Tịnh Thực.

Dưới ánh đèn, gương mặt đẹp đẽ của Trần Tịnh Thực như bị che phủ bởi một tấm màn trong suốt, trong sự mông lung càng làm nổi bật lên sự dịu dàng. Anh nhìn thẳng vào Lê Lô, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói.

“Tiểu Lê, anh từng nói anh thích em không phải là giả. Nhưng anh cho rằng em cần phải được biết một vài điều về anh.” Hơi ngừng lại, “Anh là người Tây Nam, đến từ vùng núi sâu. Bảy tuổi mất bố, mười tuổi mất mẹ. Sau này lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của mọi tầng lớp xã hội, mặc dù không phải chịu khổ cực gì nhiều, nhưng so với những đứa trẻ trong gia đình bình thường thì vẫn có chút khác biệt. Tính đến hiện tại, số tiền tiết kiệm của anh không tới mười vạn tệ, tạm thời chưa có hộ khẩu Yến Thành, nơi ở chính là ký túc xá tiến sĩ của trường Yến Đại. Cho nên mặc dù tên tuổi sau tiến sĩ Yến Đại của anh nói ra có phần doạ người, song tình trạng trước mắt của anh đại khái chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó chính là: nghèo khó và túng quẫn.”

Lúc nói những lời này, Trần Tịnh Thực hơi xấu hổ. Nhưng sống lưng thẳng tắp đã biểu lộ thái độ của anh, đó chính là chân thành thẳng thắn. Không được có bất kỳ sự giấu giếm nào, đây là yêu cầu của anh đối với bản thân.

Lê Lô nghe xong hơi sững sờ, không phải vì tình huống của Trần Tịnh Thực khác biệt quá lớn so với bản thân tưởng tượng, mà là vì nghĩ đến một câu Dương Hội từng nói trước đây lúc đi khảo sát ở lâm trường. Chị ấy nói Trần Tịnh Thực đi đến được ngày hôm nay, thứ bỏ ra không chỉ có máu và mồ hôi mà có lẽ còn có cả nước mắt. Ban đầu cô không để ý, đến giờ mới hiểu ra, hoá ra chị ấy chỉ điều này.

“Anh Trần…” Cô ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì.

Trần Tịnh Thực khẽ hắng giọng, nói: “Anh biết nói những thứ này hãy còn quá sớm. Nhưng một khi chúng ta bắt đầu rồi thì chẳng ai có thể dự đoán trước được cuối cùng sẽ đi đến đâu, cho nên anh muốn nói trước những chuyện này với em, tránh việc sau này những sự khác biệt dần bộc lộ ra sẽ mang đến đau khổ cho em.”

“Tại sao sẽ đau khổ?” Cô hơi nghi hoặc, không hiểu mà hỏi Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực không trả lời cô ngay.

“Anh cũng không nói rõ được.” Anh ngẫm nghĩ, rồi cười nói, “Có lẽ sẽ không, vậy sẽ là may mắn lớn nhất của chúng ta.”

“Cho nên anh căn bản không nói rõ được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đúng không?” Đôi mắt trong suốt của Lê Lô nhìn lại anh, kiên định, song lại mang theo chút bức ép.

“Đúng.” Trần Tịnh Thực đáp, “Nhưng… anh vẫn muốn nói với em, như vậy mới được coi là công bằng với em.”

“Anh Trần, cảm ơn anh.”

Lê Lô rất nghiêm túc nói cảm ơn rồi rơi vào trầm tư. Tình huống của Trần Tịnh Thực đúng là hơi nằm ngoài dự liệu của cô, nếu nói hoàn toàn không suy nghĩ đến những điều này thì cũng không thực tế, dù sao họ cũng không sống trong truyện cổ tích. Nhưng vì chuyện này mà phải phủ định hoàn toàn con người Trần Tịnh Thực ư? Lê Lô cũng không ngốc đến thế. Cô chẳng qua chỉ là cần đưa ra một lựa chọn mà thôi.

“Anh Trần, em…” Lê Lô ngước mắt nhìn Trần Tịnh Thực như có lời muốn nói. Nhưng chắc do nhất thời chưa nghĩ xong nên mở lời trước rồi lại dừng tại đó.

Trần Tịnh Thực im lặng đợi một lúc, thấy cô hồi lâu vẫn chưa nói tiếp thì lên tiếng: “Anh không bảo em đưa ra lựa chọn, tiểu Lê à. Nếu như chúng ta thật sự đến với nhau, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức cho em một tình yêu mà em muốn, tạo ra cuộc sống mà chúng ta mong. Nhưng giả như có một ngày, sự nỗ lực của anh vẫn không thể bù đắp được khoảng cách kia, anh hy vọng em đừng nhân nhượng với anh, càng đừng buồn. Đến lúc ấy, việc duy nhất em cần làm chính là rời khỏi anh kịp thời.”

Những lời này khiến Lê Lô rất chấn động, cô ngỡ ngàng nhìn anh, hỏi: “Anh bảo em rời xa anh, vậy anh thì sao?”

“Có lẽ anh cũng sẽ không hối hận.”

Trần Tịnh Thực cười nói tựa như đã nhìn thấy bản thân ngày đó, nhưng Lê Lô lại khó mà chấp nhận nổi: “Không, anh Trần, em sẽ không rời xa anh, em sẽ không…”

“Bây giờ thì em sẽ không, bởi vì chúng ta còn chưa có mâu thuẫn gì.” Trần Tịnh Thực cố gắng nói một cách rất nhẹ nhàng, như muốn vỗ về cô, “Nhưng… điều này không đại diện cho tương lai.”

Tương lai cũng sẽ không! Lê Lô gần như muốn thốt ra ngay tức khắc, song lời đến bên miệng lại dừng. Họ không cách nào bảo đảm, bọn họ ai cũng không có cách nào bảo đảm cả. Nghĩ đến việc có một khả năng như vậy tồn tại, Lê Lô bỗng thấy rất buồn, bàn tay cầm cốc khẽ run rẩy.

Trần Tịnh Thực đương nhiên cũng đã chú ý tới, hơi đau lòng.

“Tiểu Lê, em không tin anh sao? Anh không nói chuyện như này chắc chắn sẽ xảy ra, anh chỉ phòng lỡ như…”

“Là anh không tin em.” Lê Lô khàn giọng ngắt lời anh, “Nếu không tại sao anh lại muốn nói những lời như vậy với em?”

Trần Tịnh Thực nghẹn họng, hồi lâu sau anh cười khổ, chán nản thừa nhận.

“Đúng, là anh nói những lời này trước, cũng quả thật là muốn tìm cho mình một sự yên lòng.” Bởi vì chỉ khi cô đồng ý, anh mới dám bắt đầu với cô.

Nhưng Lê Lô lại không hề bị anh lừa, trong lòng cô rất rõ, anh làm như vậy không phải để tìm cho bản thân một phần thanh minh miễn trách nhiệm, mà là muốn để lại cho cô một đường lui! Cái người này, đến khi nào làm việc mới có thể hết chu đáo như thế đây!

Lê Lô thấy thật buồn, cô suy nghĩ, nói: “Được, em đồng ý với anh.” Đón lấy ánh mắt mang theo vài phần kinh ngạc của Trần Tịnh Thực, cô nhẹ giọng nói, “Nếu như thật sự có một khoảnh khắc như vậy, chắc chắn anh cũng đã rất mệt mỏi rồi, vậy thì để đôi bên tự do đi.”

Có những mối tình kéo dài vĩnh viễn tựa dòng sông thời gian, song có những mối tình lại tựa sao băng, định trước ngắn ngủi. Lê Lô không biết cô và Trần Tịnh Thực thuộc loại nào, cô chỉ biết rằng mình không muốn từ bỏ!

Trần Tịnh Thực không ngờ lý do Lê Lô đồng ý lại là vì anh, có một khoảnh khắc rung động, càng nhiều hơn là chua xót. Có thể khi họ may mắn cùng đi đến bạc đầu, ngoảnh lại nhìn sự băn khoăn lo lắng ngày hôm nay sẽ thấy đều là tự mua dây buộc mình. Nhưng hiện tại đây là cách duy nhất anh có thể tìm được để vừa có thể cân bằng tình yêu của anh, lại có thể cân bằng tương lai của họ. Cho nên dù có khó khăn hơn nữa, anh cũng buộc phải cần Lê Lô đồng ý.

“Cảm ơn em, tiểu Lê.” Anh nói.

Cảm ơn cô đã đáp ứng lòng riêng của anh, thành toàn cho tình yêu của anh.

“Em cũng phải cảm ơn anh nha.” Lê Lô không còn bi thương gì nữa, mỉm cười nói, “Vậy giờ em đã là bạn gái của anh chưa ạ?”

“Tất nhiên.” Qua chiếc bàn, Trần Tịnh Thực nắm lấy tay cô, nói, “Làm quen lại chút nhé, anh là Trần Tịnh Thực, bạn trai của Lê Lô.”

Bình Luận (0)
Comment