Chương 17: Bạn gái.
Dịch: Hoa Linh
Dù sao đi nữa thì cũng yêu nhau rồi, hơn nữa còn là cùng người mình thích, Lê Lô rất vui.
“Anh Trần, nếu chúng ta đã nhận lời nhau rồi thì sau này khi ở bên nhau, ai cũng không được nhắc đến những lời này nữa.” Nắm tay xong, Lê Lô nhớ ra gì đó liền nghiêm mặt nói.
“Được.” Trần Tịnh Thực đồng ý nhanh gọn, “Sau này mỗi ngày chúng ta ở bên nhau đều sẽ là một ngày vui vẻ.”
“Vâng.” Lê Lô mỉm cười, hai mắt cong cong.
Ngồi ở quán cà phê thêm một lúc, cố ăn hết đĩa hoa quả xong hai người mới đứng lên ra về. Người trả tiền vẫn là Trần Tịnh Thực, lần này Lê Lô không tranh với anh nữa, đợi anh thanh toán xong bèn đưa tay phải của mình ra cho anh.
“Dắt được không ạ?” Cô hỏi.
Trần Tịnh Thực cười xoa đầu cô rồi nắm lấy tay cô.
Vẫn là ngồi tàu điện ngầm về, hai người bất chấp mưa nhỏ rả rích bỗng tung bay, đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
“Anh Trần ơi, còn nhớ câu hỏi anh đã để lại cho em lúc em tỏ tình với anh không?” Lê Lô ngẩng đầu nhìn Trần Tịnh Thực, mỉm cười hỏi, “Vậy giờ chúng ta được coi là gì đây?
Lúc đầu cô bày tỏ lòng mình với anh, nói sau khi nghĩ thông suốt rốt cuộc vì sao lại thích anh rồi sẽ chính thức tỏ tình với anh. Còn anh lại hỏi cô rằng nếu như cô còn chưa nghĩ xong mà anh đã thích cô trước thì phải làm sao. Khi ấy Lê Lô không thể đưa ra câu trả lời cho vấn đề này.
“Giờ em đã có câu trả lời chưa?” Trần Tịnh Thực cũng mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Rồi ạ.” Lê Lô nói, “Nếu như anh thích em trước thì em đồng ý với anh thôi.” Cô nhếch môi cười ranh mãnh nhìn anh, “Giống như chúng mình bây giờ này.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực khẽ ho một tiếng, nói: “Thế em có còn tiếp tục truy cứu đáp án liên quan đến việc tại sao lại thích anh nữa không?”
“Không còn quan trọng nữa rồi.” Lê Lô nói, “Nhưng nếu như anh muốn biết thì chúng ta có thể vừa làm bạn trai bạn gái của nhau, vừa cùng nhau tìm đáp án.”
Dù sao thì mối tình này cô cũng ‘quyết tâm yêu’ rồi. Trần Tịnh Thực nhìn thấu suy nghĩ nhỏ bé này của cô, trong lòng ngập tràn sự ngọt ngào êm dịu. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô coi như trả lời.
“Anh Trần, bố mẹ anh mất từ lúc anh còn bé ạ?” Nhớ đến màn giới thiệu thẳng thắn vừa rồi của anh, Lê Lô hỏi nhỏ.
“Đúng vậy.” Trần Tịnh Thực đáp, “Bố anh mất trong một tai nạn, mẹ anh… cũng coi như là vậy.”
Trái tim Lê Lô chợt thắt lại. Cô không ngờ bố mẹ anh đều qua đời vì tai nạn, khi ấy chắc hẳn anh đã khó mà chấp nhận nổi. Dẫu mất vì bệnh thì ít ra còn có chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.
“Gia đình em rất trọn vẹn. Bố em là công chức nhà nước, mẹ em làm giám đốc nhân sự tại một công ty, họ rất ân ái, cũng rất yêu thương em.” Lê Lô giới thiệu đơn giản về gia đình mình với anh.
“Vậy em rất hạnh phúc.” Trần Tịnh Thực cười nói.
“Đúng thế. Vậy nên sau này em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, có được không ạ?”
Ánh mắt của Lê Lô chân thành mà mong đợi nhìn anh, Trần Tịnh Thực cảm thấy bản thân như một ngọn lửa vừa làm tan chảy cục đường trong chiếc thìa thiếc, kéo theo cả người cũng ngập tràn hương vị ngọt ngào. Anh muốn nói rằng anh đã rất hạnh phúc rồi, hơn nữa… hạnh phúc của cô chính là của anh.
“Được.” Anh đung đưa đôi tay đang đan vào nhau của hai người, cuối cùng vẫn ôm cô vào lòng.
Bởi vì trên đường tránh mưa một lúc nên khi về đến trường Sư Đại đã là hơn mười giờ. Trần Tịnh Thực không yên tâm lắm nên né qua trạm gác đưa Lê Lô về đến tận bên dưới toà nhà ký túc xá nữ.
Lúc này đến những cặp đôi thường ngày thích dính lấy nhau quấn quýt ở dưới lầu cũng đã ít hẳn, có thể thấy thời gian thật sự không còn sớm nữa. Nhưng Lê Lô vẫn chưa lên ngay, cô đứng dưới chòi để xe trước toà nhà, ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực bây giờ… cũng không muốn rời xa cô lắm. Lưỡng lự một hồi, anh đỏ mặt ôm Lê Lô vào lòng.
“Lê Lô…” Anh ngập tràn lưu luyến gọi tên cô gái.
Lê Lô tức khắc ôm chặt lấy anh.
“Anh Trần, em thật sự rất thích anh…”
“Anh biết.” Anh vỗ vỗ cô như đang dỗ dành, nói, “Anh cũng vậy, sau này chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau thật tốt.”
“… Vâng ạ.” Lát sau, tựa như cuối cùng cũng đã yên tâm, Lê Lô khẽ đáp một tiếng. Lại rúc trong lòng anh thêm lúc rồi mới tách ra.
“Anh Trần ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trần Tịnh Thực mỉm cười, “Mau lên đi, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Dạ.”
Lê Lô vẫy tay với anh rồi đi vào ký túc xá. Trần Tịnh Thực đợi ở dưới lầu một lúc, đoán cô về đến phòng rồi mới đội mưa đã bắt đầu nặng hạt đi về trường mình. Giây phút này anh bỗng thấy mừng tự đáy lòng bởi trường của họ gần nhau đến vậy. Giống như khoảng cách hiện tại giữa anh và cô.
Trong ký túc xá nữ, Dư Tư đang đợi Lê Lô như ôm cây đợi thỏ. Mãi người mới về, cô ấy nhảy dựng lên khỏi ghế, tóm lấy cô hỏi: “Thế nào?”
Dựa vào kinh nghiệm đọc ngàn cuốn tiểu thuyết ngôn tình của mình, cô ấy đã nhạy bén nhận ra sự khác thường của buổi tối ngày hôm nay đối với hai người này. Mà phản ứng của Lê Lô… đôi mắt sáng bừng như ngọn lửa, gò má ửng hồng kia, cái nào cũng chứng minh được trực giác của cô ấy hoàn toàn chính xác.
“Bọn tớ đến với nhau rồi.” Lê Lô nhỏ giọng, lại có chút kích động nói.
Dư Tư thoáng sửng sốt, bỗng kêu oái một tiếng: “Hả, Lô Lô cưng, tớ gả cậu đi mất rồi.”
“Suỵt!” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Như sợ làm hạnh phúc chạy đi mất, Lê Lô ra hiệu cho Dư Tư nhỏ tiếng chút, Dư Tư cũng lập tức im bặt, lúc sau lại không nhịn được hỏi: “Mau, nói tớ nghe với, rốt cuộc là thế nào?”
“Ngày mai được không, tối nay tớ muốn tự tiêu hoá cái đã. Tớ cảm thấy dường như mình đang có một mối tình hơi khác thường.”
Lời này nói ra ung dung, song lại nhử người ta đến ngứa ngáy. Nhưng Dư Tư biết Lê Lô như này tức là có một số chuyện vẫn chưa nghĩ thông nên cũng không ép cô nữa. Dù sao thì cô hạnh phúc là được.
Hai cô gái lại rôm rả một hồi, sau đó vệ sinh cá nhân rồi nằm xuống. Nhưng một đêm này đã định trước là chẳng ai ngủ sớm được cả.
Lê Lô nằm trên giường nhìn trần nhà ngây ngốc… cô đang nhớ Trần Tịnh Thực.
Tuy rất vui khi có thể hẹn hò với Trần Tịnh Thực nhưng mối tình mang theo sự thực tế này vẫn hơi khác biệt so với tưởng tượng ban đầu của cô. Trong tưởng tượng của cô, tình yêu vô cùng đẹp đẽ, cho dù đến cuối cùng đều sẽ dần trở nên bình đạm, song lúc bắt đầu chắc chắn đều sẽ ngọt ngào. Cô không ngờ tư vị đầu tiên mà mình cảm nhận được về tình yêu lại là đắng… Dưới sự thẳng thắn thành khẩn của Trần Tịnh Thực, cô không thể không đối diện với một số hiện thực, đưa ra vài quyết định mà cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng mà Lê Lô không hề có cảm giác ảo tưởng tan vỡ, ngược lại cảm thấy bản thân đã bước lên một con đường dẫn tới hạnh phúc khác, con đường này mặc dù sẽ có gập ghềnh chông gai nhưng cũng càng chân thực rung động lòng người. Giống như vị ngọt hậu sau đắng, càng thêm thơm ngát, đáng để hồi tưởng lại.
Đây có lẽ là món quà ông trời đặc biệt chuẩn bị cho cô. Vậy cô cứ đón nhận là được, sau đó… tích cực đối mặt với thử thách. Cô tin cô và Trần Tịnh Thực đều có thể.
Vì tối nay ngủ muộn nên sáng hôm sau lúc Lê Lô mở mắt đã sắp tám rưỡi rồi. Ngoài cửa sổ mưa vẫn đang rơi, nhìn độ ẩm trên mặt đất thì chắc là cả đêm không dứt.
Lê Lô lại nằm ườn trên giường thêm một lúc, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng thông báo, cô cầm lên nhìn, là Trần Tịnh Thực gửi tới.
Trần Tịnh Thực: Dậy chưa tiểu Lê.
Lê Lô lại nhìn lên trên, lúc bảy rưỡi Trần Tịnh Thực đã gửi một tin nhắn tới hỏi cô dậy chưa ăn chưa. Mà lúc ấy cô đang say giấc nồng.
Lê Lô khẽ cười, nằm trả lời anh: Vừa dậy ạ.
Tin nhắn của Trần Tịnh Thực rất nhanh lại đến…
Trần Tịnh Thực: Muộn hơn mọi khi một chút.
Hơn nửa tháng cùng nhau điều tra khảo sát, anh đã nắm rõ quy luật làm việc nghỉ ngơi của cô như lòng bàn tay.
Mei: Tối qua em ngủ không ngon.
Trần Tịnh Thực: …Anh cũng thế.
Câu trả lời này thật thẳng thắn, chứng tỏ trong lòng anh rất rõ nguyên nhân cô ngủ không ngon, hơn nữa… bản thân anh cũng vậy. Lê Lô không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, trả lời: Anh Trần ơi, chắc không phải em đang nằm mơ đâu nhỉ?
Trần Tịnh Thực: Không phải đâu. Nếu là mơ thì chúng ta cùng nhau nằm mơ đi đừng tỉnh lại nữa.
Mei: Gấu trúc giấu tay.jpg
Trần Tịnh Thực bị icon này của cô chọc cười, nhắn lại một icon mỉm cười có sẵn của hệ thống, anh nói: Không buồn ngủ nữa thì dậy đánh răng rửa mặt đi, đừng quên ăn sáng nhé.
Ngừng lại giây lát.
Trần Tịnh Thực: Nhà ăn bên bọn em mở quầy đồ ăn sáng đến mấy giờ, lát nữa qua có còn bán không?
Mei: Chắc có ạ. Những cái khác khó nói, nhưng “hai bao sữa” chắc chắn còn, hehe.
Trần Tịnh Thực: “Hai bao sữa”… này là cái gì?
Mei: Hai cái bánh bao một túi sữa, bữa sáng kết hợp phổ biến của nhà ăn trường bọn em, gọi tắt là “hai bao sữa”.
Mei: Gấu trúc gặm trúc.jpg
Trần Tịnh Thực bị cách nói mang theo chút hơi hướng xã hội này của cô chọc cười, lát sau, anh chọn lựa kỹ càng một icon trong kho biểu tượng nghèo nàn của mình rồi gửi đi, Lê Lô mở ra xem, ngọt ngào không chịu được, là hình một con mèo con tay mũm mĩm.
Trần Tịnh Thực: Thế mau dậy đi.
Mei: Vâng ạ. ^_^
Bên này Lê Lô bỏ điện thoại xuống, vô cùng phấn khởi trèo xuống giường. Mà bên Yến Đại, Trần Tịnh Thực xem lại lịch sử trò chuyện của hai người một lúc lâu mới mang theo nụ cười đặt điện thoại sang một bên.
Lúc ba người Dương Hội, Triệu Thanh và Lưu Mạnh Tích đi vào thì nhìn thấy một màn này. Bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt một hồi, Lưu Mạnh Tích chạy đến bên cạnh Trần Tịnh Thực trước, nửa quỳ xuống nói: “Anh cả, em có tội!”
Trần Tịnh Thực bị cậu ta làm cho dở khóc dở cười, nhưng nghĩ đến việc hôm qua cậu ta có thời gian đặt nhà hàng hộ lại không có thời gian bắn tin cho anh, thấy thằng nhóc này đúng là cũng hơi vô tri bèn cố ý nghiêm mặt nói: “Bài luận đăng báo anh bảo em tuần sau sửa gửi anh nhỉ?” Cau mày ngầm nghĩ, “Đột nhiên nhớ ra tuần sau hơi nhiều việc, em vất vả tí, gửi cho anh trước thứ sáu tuần này nhé.”
“Đừng mà đàn anh, anh thế này cũng ác quá rồi!”
Nếu nói điểm trí mạng của tiến sĩ là gì thì không có gì khác ngoài luận văn. Lưu Mạnh Tích muốn quỳ với anh luôn thật rồi, dáng vẻ hèn hèn này đã chọc cười Dương Hội và Triệu Thanh.
“Đàn anh, anh và tiểu Lê thế nào rồi ạ?” Dương Hội nháy mắt, mặt hóng hớt hỏi.
Trần Tịnh Thực mỉm cười, vẻ mặt xấu hổ đang định trả lời thì điện thoại bỗng đổ chuông. Thấy rõ tên hiển thị là Ung Nghi, anh ra hiệu với mọi người rồi nghe điện thoại. Giọng nói của Ung Nghi ở đầu bên kia rõ ràng có phần đuối lý nhưng vẫn không ngăn nổi chút quan tâm và… hóng hớt với tư cách là một trưởng bối, muốn hỏi xem tối qua tình hình anh và Liêu Hy tiếp xúc thế nào.
Trần Tịnh Thực thoáng suy tính rồi nói thẳng luôn: “Chị Nghi, sau này đừng phiền lòng nữa.” Hơi ngừng lại, “Em có bạn gái rồi ạ.”
Xin chào chị em, hôm nay là lập đông, trời lạnh rồi, Linh cũng phải quay trở lại thôiiii
Lặn đi gần một năm rồi, không biết có ai còn theo dõi bộ này và giữ pass mở đến đây đọc luôn không
Nếu có thì nói nhỏ xíu là mình đã chỉnh sửa và cập nhật lại 16 chương trước rồi, mọi người có thể quay lại đọc từ đầu cho xuôi hơn và để nhớ lại nội dung nha hehe (pass vẫn vậy).