Chương 18: Cây và quả.
Dịch: Hoa Linh
Giai đoạn đầu khi vừa xác định quan hệ của một cặp đôi cần có khoảng thời gian thích nghi dung hoà hoặc dài hoặc ngắn. Về điểm này Lê Lô và Trần Tịnh Thực cũng không ngoại lệ. Nhưng Lê Lô lại cảm thấy họ dường như nhanh hơn các đôi khác một chút, bởi trước khi xác định quan hệ hai người đã “ôm ôm ấp ấp” rồi. Đây hoàn toàn là tình cảm dâng trào nên bày tỏ, chẳng có gì phải ngại ngùng xấu hổ cả.
Sau khi cho nhau danh phận, quan hệ yêu đương giữa hai người chính thức bắt đầu. Song do công việc nên hai người không có nhiều thời gian dính lấy nhau. Trần Tịnh Thực bên này bận chuyện điều tra khảo sát và tiếp tục thúc đẩy dự án khu bảo tồn Yến Bắc, còn Lê Lô vì có tư liệu phản hồi đợt đầu nên công việc phải làm cũng nhiều hơn. Thế là không cẩn thận bỏ lỡ mất Ngày hội quan sát tự nhiên mà Dương Hội đã từng nhắc đến với cô, nhưng Dư Tư lại bị Dương Hội lấy lý do là “không thể cả ngày ngồi ì trong phòng học ôn tập” để kéo qua chơi một ngày.
Lê Lô cũng vẫn luôn quan tâm đến Dư Tư và Mã Uyên, hôm đó đợi cô ấy về cô lại quấn lấy hỏi một hồi. Thái độ của Dư Tư vẫn vậy nhưng trong lời nói tựa như đã có phần do dự và hoài nghi, nhìn ra được cũng không phải là hoàn toàn không có chút tình cảm nào với Mã Uyên. Sở dĩ mãi không đồng ý vẫn là vì Mã Uyên quá thẹn thùng, kiểu người sống nội tâm, ít nói nhưng sâu sắc này khiến cho Dư Tư thích kiểu cởi mở hơi lưỡng lự.
Lê Lô ngẫm nghĩ, hình như Trần Tịnh Thực cũng có tính cách kiểu này nhưng cô lại không hề cảm thấy đây là vấn đề. Dư Tư nghe xong thì thở dài thườn thượt, nói: “Tuy là vậy nhưng anh Trần vừa nhìn đã là kiểu trưởng thành sớm. Còn Mã Uyên ấy à, sở dĩ anh ấy không nói là vì căn bản không nghĩ tới, cậu hiểu ra sự khác biệt rồi chứ?”
Lê Lô hiểu rồi. Vấn đề này không có đáp án, nếu sự trưởng thành của một người không trải qua xúc tác từ một số chuyện hoặc đả kích lớn thì muốn thành thục chỉ có thể giao cho thời gian. Mà Mã Uyên hiển nhiên còn chưa đến lúc, dù sao cũng vẫn còn trẻ mà.
Lê Lô phân tích như vậy lại khiến Dư Tư phải nhìn bằng con mắt khác. Cô ấy bỗng cảm thấy Lê Lô trông thì ngây thơ nhưng thật ra cái gì cũng hiểu, nếu không cũng sẽ chẳng chọn một người đàn ông như Trần Tịnh Thực. Ai có thể tin được một cô gái không thiếu gì như Lê Lô lại chọn Trần Tịnh Thực chứ. Mà hai người còn xứng đôi một cách lạ lùng. Có thể thấy bé Lô Lô cưng của cô ấy hơi bị thông minh đấy.
Lê Lô thì không tin vào ân huệ trời ban hay trời thương gì, cô chỉ biết phải trân trọng những gì đang có, không thể để bản thân sau này hối hận. Thế nên cô càng khó chịu hơn… Rốt cuộc bao giờ cô mới đi hẹn hò được với Trần Tịnh Thực đây!
Cuối cùng, ngày hôm ấy Trần Tịnh Thực đi công tác vì chuyện của khu bảo tồn Yến Bắc đã từ Hàng Châu trở về, lúc đến Yến Thành liền gửi cho Lê Lô một tin nhắn thoại. Đúng lúc Lê Lô tan làm nên đã ngồi tàu điện ngầm đi thẳng đến Ga Yến Thành Tây đón anh.
Hôm ấy vẫn là một ngày mưa. Lê Lô mặc áo mưa dùng một lần đến ga tàu, một cây hồng vàng cực kỳ nổi bật. Trần Tịnh Thực vừa ra khỏi ga đã thấy bạn gái mình mắt phượng mày ngài đứng đó, chẳng biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Anh không thể không bước nhanh hơn ra ngoài, chặn trước mặt những người đó.
“Tiểu Lê.”
Lê Lô đang lướt điện thoại nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng phắt đầu lên, nhìn người mình đã nhớ nhung rất lâu xuất hiện trước mặt, cô lập tức nở nụ cười.
“Anh Trần.” Cô tiến lên một bước muốn ôm anh, nhưng nghĩ đến việc trên người mình dính nước mưa thì chân liền phanh lại. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười vừa ngoan cũng rất ngốc.
Trần Tịnh Thực cũng cực kỳ nhớ Lê Lô, cách lớp áo mưa vẫn cho cô một cái ôm nhẹ nhàng.
“Chẳng phải đã nói về sẽ qua tìm em sao, sao còn chạy tới nhà ga đứng vậy?”
“Em muốn sớm được gặp anh.”
Cô gái trả lời vô cùng thẳng thắn, Trần Tịnh Thực vui vẻ không thôi. Kéo cô vào lòng tránh đám đông tấp nập, anh thấp giọng hỏi cô: “Ăn tối chưa?” Thấy cô lắc đầu bèn nói, “Vậy đi ăn chút gì đó trước đã nhé.”
“Vâng.” Lê Lô nói, “Lần này em mời anh nha, tẩy trần cho anh.”
Trần Tịnh Thực: “… Được.”
Hai người nắm tay nhau cùng vào lại nhà ga, ngồi mười mấy ga đến một khu thương mại nhỏ cách Yến Đại và Sư Đại không xa, trong ấy có một toà nhà ẩm thực tổng hợp, người đến đây dạo phố thường sẽ ghé qua. Lê Lô vốn định mời Trần Tịnh Thực ăn gì đó sang trọng chút, nhưng tối nay cô thèm đồ tê cay quá rồi nên hai người đến một quán bình thường lúc cô và Dư Tư đi dạo phố hay vào.
“Anh Trần ơi, anh gắp nhiều thịt vào.”
Lúc chọn đồ thấy Trần Tịnh Thực cứ chần chừ mãi, Lê Lô bèn chủ động lấy giúp anh. Đương nhiên cô cũng sẽ không bạc đãi bản thân, gắp cho Trần Tịnh Thực bao nhiêu thì mình cũng có bấy nhiêu. Đến cuối cùng Trần Tịnh Thực không thể không lấy ít rau cho cô. Anh nhìn ra được cô gái này chắc chắn là người theo chủ nghĩa ăn thịt.
Chọn đồ xong hai người lấy số rồi về chỗ ngồi đợi. Lúc này cả hai đều không còn việc gì nữa, đưa mắt nhìn nhau, cảm giác thẹn thùng khi vừa tiến tới mà chỉ các cặp đôi mới có lại bất giác nổi lên.
“Mấy ngày nay có bận không?” Rót một cốc trà cho cô xong, Trần Tịnh Thực nhẹ giọng hỏi.
“Cũng tạm ạ, chuẩn bị đăng bài và video đầu tiên lên mạng rồi, vẫn đang viết nội dung. Có điều về tổng thể thì cường độ không lớn lắm.”
Bận rộn gần một tháng, công việc Lê Lô đang làm đã ngày càng quen tay. Nhưng sau khi nhiệt huyết ban đầu qua đi, cô nhận ra công việc thực tập này vẫn rất khác so với tưởng tượng lúc đầu của mình, chủ yếu là về phương diện độ bão hoà công việc, công việc mỗi ngày có thể làm có hạn rất khó khiến người ta cảm thấy đặc biệt phong phú. Nhưng nếu đã đến rồi thì Lê Lô vẫn sẽ kiên trì, lấy công việc của mình làm chủ, thời gian rảnh rỗi lại học chút gì đó khác trau dồi bản thân.
Trần Tịnh Thực không ngờ cô lại có yêu cầu cao như vậy với bản thân, nhớ đến lúc ở lâm trường cô đã ôm tài liệu đọc suốt liền biết cô là một người nghiêm túc chăm chỉ. Anh cười nói: “Cũng không cần phải thúc ép bản thân quá, thực tập quan trọng ở học tập và trải nghiệm.”
Lê Lô vâng một tiếng, chống cằm rồi đột nhiên hỏi anh: “Anh Trần, trong wechat anh đặt biệt danh cho em là gì vậy?”
Trần Tịnh Thực: “…?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Động tác uống nước của Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại, không hiểu ý định của cô khi hỏi câu này cho lắm nên chủ động lấy điện thoại của mình ra cho cô xem. Lê Lô nhìn qua, quả nhiên không ngoài dự đoán, là hai chữ không nhìn ra được chút đặc biệt nào: Tiểu Lê.
“Anh định sau này vẫn cứ gọi em là tiểu Lê ạ?” Lê Lô nghiêng đầu nhìn anh.
Đúng, đúng là không thân mật cho lắm… Trần Tịnh Thực suy tư, khiêm tốn học hỏi: “Vậy anh đổi thành gì thì ổn hơn?” Lô Lô, Tiểu Lô?
Lê Lô không trả lời mà cầm luôn điện thoại của anh thao tác, sau khi ấn vài cái liền trả điện thoại cho anh. Trần Tịnh Thực rướn về phía trước liếc nhìn, chỉ thấy ở phần ghim có hai chữ rất dễ thấy: Môi Môi.
“Tên ở nhà của em đó.” Lê Lô vuốt tóc nói, “Bố mẹ em đều gọi em như thế, anh Trần, anh cũng có thể…”
Trần Tịnh Thực im lặng vài giây, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi mỉm cười ngẩng đầu nói: “Được, Môi Môi.”
Lê Lô nháy mắt cười: “Còn anh thì sao anh Trần, em gọi anh là gì thì ổn nhỉ?”
Lê Lô tò mò hỏi, dường như chắc chắn anh vẫn chưa có cách gọi khác. Trần Tịnh Thực trầm ngâm, khẽ mím môi nói: “Anh không có tên ở nhà gì đặc biệt, trước bốn tuổi tên anh là Trần Thụ, bố mẹ đều gọi anh là tiểu Thụ hoặc gọi anh là bé Thụ theo tập tục ở đó. Sau này có học giả tới chỗ bọn anh làm nghiên cứu, bố anh đi cùng làm người dẫn đường nên mời một giáo sư đức cao vọng trọng trong đó đặt tên cho anh, anh mới đổi tên thành Trần Tịnh Thực và vẫn luôn gọi đến bây giờ. Lúc còn sống có lúc mẹ vẫn sẽ gọi anh là bé Thụ, sau khi bà ấy đi rồi tất cả mọi người đều gọi tên anh, cùng lắm là không gọi cả họ.”
Hoá ra tên anh còn có nguồn gốc như thế.
Lê Lô nghĩ ngợi, nói: “Vậy em đặt biệt danh cho anh là Trần tiểu Thụ có được không?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực bật cười, nói: “Liệu có hơi đáng yêu quá không?” Dù sao cũng là cái tên hồi bé mới gọi, giờ nghĩ lại cứ thấy trẻ con.
“Sẽ thân mật hơn chút mà.” Lê Lô loè đạo lý với anh, “Hay là anh chọn đi, muốn lịch sự một chút, nghiêm túc một chút hay là thân mật chút chút?”
Nói xong cô mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt ung dung.
Trần Tịnh Thực lại khẽ hắng giọng… theo như logic này của cô thì nào còn lựa chọn chứ?
“Thân mật một chút đi.” Anh nói.
“Vậy Trần Tiểu Thụ nha.” Lê Lô hào hứng cầm điện thoại lên đổi biệt danh, vừa đổi vừa lẩm bẩm: “Tiểu Thụ… Trần… tiểu… Thụ.”
Trần Tịnh Thực nghe mà ngượng, cảm giác cứ như mình đang bị gọi là nhóc con ấy. Nhưng đồng thời cũng nổi lên sự thân thiết lâu lắm rồi không có, cảm giác này, anh bằng lòng cho Lê Lô.
Chốt chuyện lớn này xong, đồ tê cay hai người gọi cũng đã được đặt trên bàn, Lê Lô vui vẻ bắt đầu ăn, chưa đến nửa tiếng cả một bát đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Sau đó hai người còn định dạo trong khu thương mại, nhưng làm gì được khi mưa lại bắt đầu nặng hạt, sợ bị tắc đường nên đành về sớm.
“Trần…” Dường như có lời muốn nói, Lê Lô chợt gọi Trần Tịnh Thực một tiếng, song nhớ đến xưng hô vừa đổi, cô do dự giây lát rồi ngẩng đầu gọi anh: “Anh tiểu Thụ ơi.”
Tay đang nắm thanh vịn siết lại, Trần Tịnh Thực cúi đầu, vành tai đỏ ửng nhìn Lê Lô. Lê Lô cũng hơi ngượng nhưng không né tránh, lại gọi anh một tiếng: “Anh tiểu Thụ.”
Trần Tịnh Thực lại muốn sờ mũi rồi, đây là động tác che đậy theo thói quen khi anh mất tự nhiên.
“Sao lại đổi cách gọi rồi.” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Cái đó là biệt danh wechat, đây là cách gọi miệng.” Bạn Lê Lô nói đâu ra đấy lắm.
Trần Tịnh Thực không nhịn được cười: “Sao thế?”
Câu “sao thế” này giọng điệu cực kỳ đáng yêu. Lê Lô cũng cười, nói: “Ngày mai ngày kia là cuối tuần đó, anh có bận không, chúng mình chọn một ngày đi hẹn hò được không ạ?”
Thì ra là vậy. Trần Tịnh Thực nghe xong khẽ cong môi: “Được, hai ngày nay anh đều không có việc gì, chúng ta ra ngoài chơi nhé.”
“Thế chủ nhật nha, mai để anh nghỉ ngơi một ngày.” Bạn tiểu Lê vô cùng chu đáo bày tỏ.
“Được.” Trần Tịnh Thực đáp, “Muốn đi đâu chơi?”
“Vẫn chưa nghĩ xong ạ.” Lê Lô nói, “Để mai em nghĩ xem.” Dù sao cũng là lần đầu họ chính thức hẹn hò, phải lên kế hoạch cẩn thận chứ.
“Được, anh nghe em.”
Huu… có phải đã quá dung túng cô rồi không? Lê Lô nghĩ vậy, không nhịn được lại vui vẻ.
Tàu điện ngầm bỗng nhiên khẽ rung lắc, trọng tâm Lê Lô không vững nên đâm vào lòng Trần Tịnh Thực. Cô vịn lấy anh, nhưng sau khi đứng vững lần nữa lại không hề kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Môi Môi ơi.”
Bất chợt, trên đỉnh đầu truyền tới ba chữ như vậy, Lê Lô muốn ngẩng đầu nhìn song lại bị Trần Tịnh Thực ôm lấy nên có cố ngước thế nào cũng chỉ nhìn thấy được quai hàm của anh.
“Tiểu Môi Môi.”
Anh lại gọi cô một tiếng, lần này trong giọng nói mang theo chút cảm xúc khác. Rất mềm mại, dinh dính.
Lê Lô nghe xong toàn thân như có dòng diện chạy qua, cô nắm lấy áo của Trần Tịnh Thực, vùi đầu vào lòng anh. Cô chắc chắn, vừa rồi cô đã bị ghẹo.
(*)Tên chương là theo hán việt là “Thụ và Môi”. Thụ (树) nghĩa là cây, còn Môi (莓) có thể hiểu là một loại quả (quả mọng) nên mình để như vậy.