Chương 19: Hẹn hò.
Dịch: Hoa Linh
Sau một hồi nghiên cứu, cuối cùng Lê Lô quyết định trạm hẹn hò đầu tiên với Trần Tịnh Thực là đi công viên sinh thái. Là bạn tốt của cô, lúc nghe được quyết định này phản ứng đầu tiên của Dư Tư chính là dấu chấm hỏi đầy đầu, cô ấy hơi không hiểu bé Lô Lô cưng nhà mình đang nghĩ gì.
Thật ra Lê Lô cũng đắn đo, ở lì trong ký túc cả ngày thứ bảy mà mãi vẫn chưa quyết được rốt cuộc nên đi đâu chơi với Trần Tịnh Thực. Cho đến khi lướt siêu thoại weibo vô tình thấy tin con gấu trúc Tiểu Y mà mình vẫn luôn theo dõi đã trở về, còn mang theo một cặp sinh đôi hai tuổi nó mới đẻ về cùng. Mắt Lê Lô bỗng chốc sáng bừng, quyết định cùng Trần Tịnh Thực đi thăm gấu trúc. Tiểu Y là con gấu trúc “ngôi sao” của khu gấu trúc công viên sinh thái Yến Thành, hơn hai năm trước được đưa về Tứ Xuyên để nhân giống, bốn tháng sau thuận lợi sinh ra một cặp gấu trúc cái, lấy tên là Y Vân và Y Tuyết. Lê Lô thường vào siêu thoại của cặp chị em hoa này để theo dõi tình hình gần đây của chúng, một năm trước lúc theo mẹ về quê còn đặc biệt ghé qua trung tâm gấu trúc thăm, giờ chúng đã đến cửa nhà rồi sao cô có thể không đi thăm cho được.
Tối hôm đó Lê Lô nói quyết định của mình với Trần Tịnh Thực, hỏi anh có được không. Trần Tịnh Thực nào sẽ nói không, anh cười, trả lời Lê Lô bằng một icon… Gấu trúc ra dấu ok.jpg phải lên mạng lao tâm khổ tứ để tìm. Lê Lô nhìn thấy thì cười ngặt nghẽo, chuyện này cứ thế chốt xong.
Đêm hôm ấy Lê Lô ngủ ngon lành, hôm sau dậy từ sớm, ăn sáng ở nhà ăn xong liền nhanh chóng qua cổng bắc trường Sư Đại. Lúc đến nơi Trần Tịnh Thực đã ở đó, Lê Lô nhìn từ xa cảm thấy bạn trai mình cực kỳ nổi bật giữa đám đông. Rõ ràng mặc một bộ quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn… Áo trắng cộc tay phối quần dài màu xám nhạt, nhưng tại sao vẫn khiến người ta khó có thể phớt lờ như thế chứ, là vì khí chất hay là vì ngoại hình, hoặc cũng có thể là do cả hai nhỉ. Lê Lô cười tươi, bất giác nhanh chân hơn… ba bước thành hai đi đến trước mặt anh.
Trần Tịnh Thực đang tra thời tiết hôm nay, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lê Lô đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng đang đi về phía mình, nhìn dáng vẻ cẩn thận lúc qua đường của cô gái, anh không khỏi nở nụ cười. Anh vốn định qua bên đó đợi cô song lại bị Lê Lô từ chối… bởi nếu muốn đi công viên thì xuất phát từ bên anh đến ga tàu điện ngầm sẽ thuận đường, không cần phải qua đường nữa. Thế nên chỉ đành ở bên này đợi cô, lúc cô gái vượt qua hết xe cộ sắp đến trước mặt mình rồi, anh liền sải bước tiến lên đón cô.
“Có nóng không?” Anh hỏi Lê Lô.
“Bình thường ạ.” Lê Lô nâng vành mũ, “Em xem dự báo thời tiết thấy hôm nay hình như còn có mưa nữa, chắc sẽ khá mát mẻ.”
Trần Tịnh Thực ừ một tiếng, nắm lấy tay cô, bảo vệ cô đi xuyên qua đám đông đứng đợi xe buýt bên đường, rồi hai người sánh vai bước đi đến ga tàu điện ngầm.
“Lúc ăn sáng em có gửi tin vào trong nhóm nói là sắp đi khu gấu trúc thăm cặp chị em hoa, mọi người đều cực kỳ ngưỡng mộ em, bảo em chụp nhiều ảnh chút gửi vào siêu thoại.” Lê Lô tham gia một nhóm weibo, bên trong đều là các fan theo dõi nhà Tiểu Y, rất nhiều người ở nơi khác muốn biết tình hình gần đây của chị em hoa chỉ có thể nhờ những fan bản địa này.
“Chúng có được ra ngoài không?” Trần Tịnh Thực hỏi.
“Có ạ, nghe nói về hai tuần rồi, đã bắt đầu chơi ở bên ngoài.”
“Được, thế chúng ta đi sớm chút, tranh thủ vắng người em có thể chụp nhiều ảnh hơn.”
“Dạ.” Lê Lô cực kỳ vui vẻ, nắm tay Trần Tịnh Thực, hơi dựa vào anh, “Bạn tiểu Thụ ơi, anh ăn sáng chưa đó?”
Mặc dù hôm ấy đã gọi “anh tiểu Thụ”, nhưng bình thường ở với nhau nếu không định trêu anh thì cách Lê Lô gọi anh vẫn khá bình thường. Anh Trần, anh tiểu Trần, anh tiểu Thụ, thậm chí là bạn tiểu Thụ, đủ loại, cái nào thuận miệng thì gọi cái đấy. Trần Tịnh Thực đại khái đã có thể đoán được tâm trạng của cô lúc bấy giờ từ cách gọi, thế nên liền cười nhẹ, nói: “Ăn rồi, hôm nào đi nhà ăn trường em ăn thử “hai bao sữa” nhé.”
Lê Lô bị anh chọc cười: “Sao anh chẳng có chút đòi hỏi nào vậy, có gì ngon đâu.” Hơi ngừng lại, “Em mời anh ăn tào phớ và bánh nướng tương vừng nổi tiếng nhất, hôm nào anh đến thì nói trước với em một tiếng, hôm sau sáu giờ sáng em sẽ bò khỏi giường đi xếp hàng.”
Trần Tịnh Thực: “… Thế thôi, không dậy được thì phải làm sao?”
“Em đặt báo thức.” Lê Lô ngẩng đầu, mỉm cười nhìn anh. Trần Tịnh Thực nắm chặt lấy tay cô, khoé miệng cũng nhếch lên một nụ cười.
Cuối tuần nên người trên tàu điện ngầm vắng hơn mọi khi. Hai người ung dung ngồi đến ga chỗ công viên sinh thái Yến Thành, ra khỏi ga liếc nhìn một cái, bên ngoài quả nhiên lại mưa. May mà không to lắm, hai người không che ô mà đi thẳng đến chỗ bán vé. Vì đến sớm nên xếp hàng chưa bao lâu đã mua được vé, trên vé vừa hay in hình cặp chị em Vân Tuyết mới trở về, nhìn dáng vẻ chúng ngồi trên đất gặm trúc dễ thương này, Lê Lô không nhịn được lấy điện thoại ra chụp rồi gửi vào nhóm luôn.
Khu gấu trúc chín rưỡi mới được vào mà giờ mới chín giờ mười phút, hai người dạo loanh quanh bên ngoài chứ cũng không đi xa. Có Trần Tịnh Thực – nghiên cứu viên sau tiến sĩ về sinh thái học và động vật học này ở đây, bất kỳ một bông hoa mờ nhạt bên đường cũng có thể biến thành chủ đề trò chuyện, Lê Lô nhớ tới trước kia lúc khảo sát ở lâm trường anh từng phổ cập cho mình về chồn hương, cô cười, nói với anh: “Hôm ấy về em gửi ảnh hương hổ vào nhóm gia đình, đặc biệt tag bố em, nói cho ông ấy biết đây là hương hổ chứ không phải chồn hương, anh đoán xem ông ấy trả lời em thế nào?”
Trần Tịnh Thực không đoán được, cười hỏi: “Chú nói gì vậy?”
Éc, với tuổi của bố già nhà cô thì chắc anh không gọi ông là chú được đâu. Có điều Lê Lô cũng không vội sửa lại cách xưng hô của anh mà tiếp tục chủ đề lúc trước: “Ông ấy nói cảm ơn con gái, bố học được rồi. Sau đó lại hỏi em sự khác biệt giữa hương hổ và chồn hương, em bèn nói những lời khi đó anh giảng cho em với ông ấy.”
Song đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sau đó bố lại hỏi một câu rằng sao cô lại phát hiện ra đây là hương hổ chứ không phải chồn hương.
Trần Tịnh Thực khựng lại, ngước mắt nhìn Lê Lô: “… Vậy em trả lời thế nào?”
“Em bảo lúc đi khảo sát thực địa một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ về động vật học của trường Yến Đại đã nói với em.”
Giọng Lê Lô trong trẻo thánh thót đáp, “Anh Trần ơi, em có thể chậm rãi từng bước giới thiệu anh với người nhà của em không? Đợi đến sau cùng lúc tiết lộ anh là bạn trai của em là anh có thể trực tiếp đến nhà em, chính thức ra mắt với bố mẹ em rồi.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực biết ý của Lê Lô chỉ là giới thiệu anh cho bố mẹ cô với thân phận bạn trai, không hề đại diện cho tầng hàm ý sâu xa hơn. Nhưng anh vẫn không kìm được mà nhịp tim dồn dập, lòng bàn tay nóng ran.
“Được, cứ làm theo ý của em đi.”
Trần Tịnh Thực chẳng có gì để phản đối cả. Cô gái này luôn công khai thoải mái, không chút giấu giếm về mối quan hệ giữa hai người. Đến vậy rồi anh còn gì mà không hài lòng chứ? Trong mối quan hệ này, Trần Tịnh Thực cảm nhận được sự tôn trọng trước nay chưa từng có, điều đó khiến anh rất vui.
Đến chín giờ rưỡi, khu gấu trúc chính thức mở cửa. Lê Lô và Trần Tịnh Thực theo hàng dài người nhích từng bước tiến vào.
Hình như là sinh nhật con gấu nào đó, có kha khá fan tụ tập ở bên ngoài sân của nó, treo biểu ngữ phát quà lưu niệm nhộn nhịp vô cùng, Lê Lô được một chiếc quạt nhỏ, bên trên in ảnh của tiểu thọ tinh trông vô cùng đáng yêu. Lê Lô rất thích, bèn gửi một bao lì xì nhỏ, số tiền này sẽ được khu gấu trúc dùng để cải thiện chế độ ăn uống và đa dạng hoá đồ chơi.
“Anh Trần ơi, chụp cho em tấm ảnh với.” Lê Lô tháo mũ xuống, mỉm cười ghé đến trước mặt kính thủy tinh của sân ngoài. Đúng lúc tiểu thọ tinh được người nuôi thả từ trong chuồng ra, chú ý thấy đám đông tụ tập bên này, bé gấu thích náo nhiệt chạy liền bịch bịch qua, thịt khắp người rung rung. Trần Tịnh Thực nhắm chuẩn thời cơ, vào khoảnh khắc tiểu thọ tinh đặt chân trước lên kính liền ấn nút, vậy là một tấm ảnh chụp chung đã hoàn thành thuận lợi.
Trần Tịnh Thực rất có sự tự giác của người bạn trai, chụp xong liền chủ động đưa cho Lê Lô kiểm tra xem có hợp ý cô không. Lê Lô không cầm mà kéo anh lại, lấy sân ngoài của tiểu thọ tinh làm nền, hai người chụp bức ảnh chung đầu tiên.
“Này là được rồi.”
Lê Lô cất điện thoại đi, vui vẻ tiến về phía trước, vội vàng chạy đến chỗ chị em Vân Tuyết. Trần Tịnh Thực chậm một bước, đợi cơn nóng trên mặt giảm xuống rồi mới đuổi theo.
Mới trở về nên độ nổi tiếng ở địa phương vẫn chưa cao, người vây quanh sân của chị em Vân Tuyết không nhiều bằng tiểu thọ tinh. Điều này vừa hợp ý Lê Lô, cô tìm một vị trí quan sát tốt nhất, vừa đứng vững, hai bé gấu con đã được người nuôi mở cửa sắt thả ra.
Qua vài ngày thích ứng, hai chị em Vân Tuyết đã quen với sân ngoài này, vừa ra liền chạy thẳng đến chỗ người nuôi để măng trúc, ngồi đó gặm rộp rộp. Vào khoảnh khắc hai bé ngẩng đầu lên, du khách đứng nhìn xung quanh đều ngạc nhiên thốt: Trắng thế, xinh quá, đáng yêu ghê.
Trong lòng Lê Lô thầm bổ sung một câu: Mũm mĩm dễ sợ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Tuy được đặt tên là “Vân Tuyết” song hai bé con này ngoài màu lông ra chẳng có chút liên quan gì đến hai chữ mang theo phần tiên khí này. Đầu tròn xoe, ngồi xuống như hai núi thịt nhỏ, thịt trên người đều đã xếp thành ngấn, giấu được mấy cái phao bơi lận. Lê Lô nhìn mà không khỏi lo lắng, cô hỏi Trần Tịnh Thực: “Anh Trần ơi, chúng thế này liệu có quá cân không ạ?”
Trần Tịnh Thực quan sát hai con “lợn con” này một hồi, cười nói: “So với gấu con cùng lứa thì hơi mập. Nhưng giờ chúng vẫn đang trong giai đoạn gần trưởng thành, các phương diện như lông tóc sẽ khá mềm mại bồng bềnh, nhìn sẽ cho người ta giả tưởng mập mạp nên cũng không thể lập tức đưa ra kết luận. Em yên tâm, khu gấu trúc này là cơ quan nghiên cứu tiến hành thụ tinh nhân tạo cho gấu trúc sớm nhất, có kinh nghiệm phong phú về nuôi dưỡng gấu trúc, các cha nuôi mẹ nuôi chắc chắn sẽ kiểm tra sức khoẻ cho chúng định kỳ, khống chế thể trọng của chúng.”
“Vậy thì tốt ạ.” Lê Lô yên tâm rồi bèn quay ra tiếp tục ngắm hai bé gấu con kia. Lúc này hai chị em Vân Tuyết gặm măng một hồi đều hơi ngơ ngẩn, dùng móng vuốt nhỏ mập mạp cào đống vỏ măng xong thì đi nghịch đống đồ chơi phong phú trong sân, bày các động tác với đủ mọi độ khó khác nhau, chứng minh với du khách sự thật rằng “mặc dù tôi béo nhưng tôi linh hoạt”. Các “con thú hai chân” xung quanh cũng rất hưởng ứng, thi nhau lấy máy quay chụp ra ấn lia lịa. Lê Lô nằm trong số đó cũng bắt được không ít khoảnh khắc đặc sắc.
Khoảng nửa tiếng sau người nuôi đến thêm đồ ăn cho hai con lợn con, là táo và bánh ngô mà gấu trúc đều rất thích. Thấy người nuôi thòng táo và bánh ngô vào một đoạn trúc, fan thường xuyên đến thăm gấu trúc đã phản ứng lại, này là muốn câu gấu rồi! Cái gọi là câu gấu cũng giống như câu cá vậy, thòng táo và bánh ngô vào đoạn trúc rồi giơ cao, dụ đám gấu trúc đứng lên với để tiện rèn luyện lực chân sau cho chúng. Mỗi khi câu gấu khung cảnh đều rất náo nhiệt, bởi đám gấu trúc đều là đám tham ăn, đều nóng lòng muốn nếm thử táo và bánh ngô đầu tiên nên thường sẽ vì thế mà đánh lộn một hồi. Nhìn đám gấu trúc mập mạp ngốc nghếch cào cấu nhau, du khách đều rất phấn khích.
Lê Lô nghe đến hai chữ câu gấu cũng vô thức tiến lên phía trước muốn quay đoạn này lại. Chỉ là cô vừa tìm được chỗ đẹp, còn chưa kịp đứng vững thì một cậu bé đã chen tới, để đứng được ở phía trước nhất, cậu ta đẩy Lê Lô sang một bên. Vì vậy mà Lê Lô suýt nữa ngã, may Trần Tịnh Thực ở ngay đằng sau vững vàng bảo vệ cô.
“Không sao chứ?” Trần Tịnh Thực hỏi nhỏ, “Có bị trẹo chân không?”
“Không sao ạ.”
Lê Lô lắc đầu rồi liếc nhìn cậu bé kia, mong cậu ta nhận ra mà xin lỗi mình. Nhưng mà cậu bé chỉ mải xem gấu trúc, nhìn không chưa đã còn ngông cuồng muốn tương tác với gấu, không ngừng đập kính thủy tinh ngăn cách gào “gấu gấu”, lăm lăm thu hút sự chú ý của gấu trúc.
Đây là việc không thể chấp nhận được nhất, Lê Lô thấy vậy chỉ đành nhắc nhở cậu bé: “Bạn nhỏ, không được gọi lớn, như thế sẽ doạ đến đám gấu.”
Cậu bé lườm cô một cái, không thèm để ý, tiếp tục đập kính. Ngược lại là ông bà đưa cậu bé đến ở bên cạnh cười nói: “Không sao đâu, giọng trẻ con không lớn, gấu trúc không nghe thấy đâu.”
Lê Lô: “…” Này còn chưa đủ lớn à, cô ở bên cạnh nghe mà sắp rách màng nhĩ luôn rồi.
Lê Lô vẫn muốn tranh luận thêm song lại bị Trần Tịnh Thực ngăn lại. Chỉ thấy anh trực tiếp ra hiệu với bảo vệ đang đứng duy trì trật tự ở một bên, người kia để ý thấy hành động của cậu bé bèn đi qua khuyên giải.
Dưới sự can thiệp của nhân viên công tác, ông bà của cậu nhóc cuối cùng cũng bắt đầu quản cháu mình, giọng cậu bé nhỏ lại chút.
Người làm việc tốt Lê Lô và Trần Tịnh Thực dĩ nhiên bị trừng mắt mấy lần, nhưng họ không để ý.
“Sau này gặp phải tình huống kiểu này thì cứ trực tiếp gọi bảo vệ, họ biết phải giải quyết thế nào.” Đưa Lê Lô rời khỏi chỗ vừa rồi xong Trần Tịnh Thực dặn cô.
Lê Lô vâng một tiếng, vẫn hơi ỉu xìu: “Rõ ràng đã ghi là không được lớn tiếng mất trật tự, tại sao vẫn có những người làm như không thấy vậy?”
Trần Tịnh Thực muốn nói đây chính là hiện trạng của công viên trong nước. Nhưng sợ nói rồi lại làm Lê Lô không vui, bèn an ủi: “Đến đâu cũng đều sẽ có những người như vậy, chúng ta cứ làm hết bổn phận để họ biết đây là loại hành vi không tốt là được rồi.”
Lê Lô lại dạ một tiếng, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Xem câu gấu xong lại đi xem những con gấu khác trong khu gấu trúc, Lê Lô và Trần Tịnh Thực thoả mãn rời khỏi khu.
Lúc này đã hơn mười một giờ, trời lại bắt đầu nóng lên. Lê Lô bất giác dùng quạt tiểu thọ tinh quạt cho mình, thấy Trần Tịnh Thực vẫn vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng thì hơi ngưỡng mộ.
“Anh Trần ơi, anh không nóng sao?”
Trần Tịnh Thực đương nhiên nóng, chỉ là rèn luyện lâu dài khi đi thực địa khiến anh có thể thích ứng tốt hơn với hoàn cảnh hiện tại mà thôi. Anh bật cười, đưa cằm ra hiệu về phía chiếc ghế dài cách đó không xa: “Em qua đó đợi anh một lát, anh đi mua chai nước lạnh cho em.”
“Em đi với anh.” Lê Lô không nỡ sai bảo anh.
“Nghe lời nào, em ngồi đó trông túi giúp anh, anh vác người không đi mua đồ ngon cho em.”
Ừm, phân công như vậy cũng được. Lê Lô bật cười cầm lấy chiếc túi của anh rồi qua ngồi.
“Hai chúng ta mỗi người một cái nha.” Sợ Trần Tịnh Thực chỉ mua cho mình, cô bèn nói trước. Nhưng mà anh còn chưa đủ hiểu cô sao, nếu anh không cần thì cô cũng không.
“Biết rồi.” Trần Tịnh Thực xoa đầu cô một cái xong rời đi.
Sắp đến trưa nên người trong công viên không còn nhiều như lúc sáng mát mẻ nữa. Lê Lô ngồi dưới bóng cây lại cảm thấy thật thoải mái dễ chịu. Song cảnh đẹp ngắn chẳng tày gang, rất nhanh đã xảy ra một chuyện khiến cô khó chịu.
Chỗ cô đang ngồi là ở vòng ngoài khu gấu trúc, nơi đây nuôi rải rác rất nhiều gấu trúc con, xung quanh bao hàng rào sắt cao nửa người để tách riêng khu cho ăn và khu du khách. Cách bố trí như vậy thực ra không mấy hợp lý, nhưng do khu gấu trúc đã có lịch sử lâu đời, không gian lại hạn chế nên chỉ có thể tăng cường nhân lực an ninh, thường xuyên nhắc nhở và điều chỉnh hành vi của du khách. Nhưng mà vẫn có những người không nghe lời khuyên, nhân lúc bảo vệ không chú ý lén cho gấu trúc ăn. Đây là đại kỵ đấy!
Lê Lô nghe thấy vào lúc người đó ném miếng cơm cháy thứ ba, có lẽ do hai lần trước gấu trúc con đều không chú ý đến, người đó sốt ruột bèn to tiếng hơn. Lê Lô nhìn qua, phát hiện người này cũng chẳng xa lạ gì, chính là cậu bé vừa rồi đụng cô ở trong khu kia. Thái dương bỗng giật giật, Lê Lô lập tức đứng dậy, muốn tiến lên ngăn.
“Bạn nhỏ, biển ở bên kia đã ghi rõ rồi, cấm du khách tự cho động vật ăn, em làm thế là không được, chúng không thể tùy tiện ăn đồ em cho đâu.”
Giọng điệu của Lê Lô rất ôn hoà, ngặt nỗi cậu bé vốn đã tức giận vì gấu trúc con không để ý tới, thấy một người lo chuyện bao đồng đến thì càng nóng nảy hơn.
“Chị tránh ra!”
Cậu bé mặc kệ cô, tiếp tục ném cơm cháy vào trong.
Lê Lô thật sự đã cảm thấy hơi bực mình rồi, song ông bà của cậu bé lại nhận ra cô là ai, hận cũ nhất thời dâng lên, bèn đứng đó móc mỉa: “Cơm cháy này đến người còn ăn được, súc sinh không ăn được chắc?”
Súc sinh! Vậy mà lại gọi động vật nhỏ dễ thương như thế này là súc sinh, Lê Lô cảm thấy khí huyết dâng trào, khó mà bình tĩnh nổi trong chốc lát.
“Bà ơi, đây là gấu trúc con, động vật quý hiếm thuộc diện bảo vệ cấp hai quốc gia, không phải ‘súc sinh’ như bà nói đâu ạ.”
Bà cụ phớt lờ: “Không phải súc sinh chẳng lẽ là người chắc?” Nói xong còn cười khẩy một tiếng như trào phúng Lê Lô lo lắng quá mức.
Lúc này Lê Lô thật sự có cảm giác nói lý cũng chẳng được, may mà Trần Tịnh Thực quay lại kịp thời, thấy vẻ mặt cô khó coi, nhận ra một nhà lớn nhỏ ở đối diện kia thì trong lòng đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
“Bạn nhỏ!” Tận mắt nhìn thấy cậu bé kia ném một túi cơm cháy vào trong, Trần Tịnh Thực cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức tiến lên kéo cậu ta đến bên cạnh ông bà của mình.
“Động vật không thể tùy tiện cho ăn!” Anh nghiêm chỉnh nói rõ với hai người lớn tuổi kia, “Nếu vì thế mà nhiễm vi khuẩn gây bệnh gì dẫn tới nguy hiểm tính mạng, các người có gánh nổi hậu quả không?”
Hai người già thấy anh xách cháu trai bảo bối của mình thì cũng nóng lên, vừa kéo cậu bé khỏi tay anh, vừa càm ràm: “Làm gì có vi khuẩn gây bệnh gì? Người ăn không sao, động vật ăn có chuyện chắc?”
Trần Tịnh Thực biết có nói với họ cũng không thông, định đi gọi thẳng bảo vệ. Thế nhưng còn chưa kịp đi thì cậu bé kia bỗng như phát điên, cúi đầu cong lưng lao về phía người anh mà đâm. Biến cố này xảy đến quá đột ngột, lúc Lê Lô chú ý tới thì đã muộn, cậu bé khoẻ như trâu đã đâm mạnh vào người Trần Tịnh Thực, anh không chút phòng bị ngửa ra sau, đụng thẳng vào một chiếc xe điện đi ngang qua. Trước kìm sau kẹp như vậy, cánh tay của Trần Tịnh Thực bị quệt mạnh một cái, xuất hiện một vết máu.
Lê Lô: “…”
“Anh Trần!” Cô gọi lớn, ném túi trong tay đi chạy về phía anh.
Ông bà của cậu bé ở một bên cũng đờ ra: Thế này, thế này phải làm sao đây!