Chương 20: Bảo vệ.
Dịch: Hoa Linh
Lúc cơn đau nhói truyền tới, Trần Tịnh Thực đã ý thức được có thể mình bị thương rồi. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh là giữ thăng bằng và đỡ lấy chiếc xe điện đằng sau. Nhờ trọng tâm vững mạnh luyện tập quanh năm mà thành, Trần Tịnh Thực khống chế không để mình ngã, đồng thời cố sức duỗi tay kéo lại được chiếc xe điện sắp đổ xuống.
Người lái xe điện là một nhân viên trẻ của công viên, bị phen này dọa cho chết khiếp, gương mặt thoắt xanh thoắt trắng.
“Người anh em này, làm gì đấy!” Anh ta tưởng là đứa trẻ nghịch ngợm đang cãi nhau với người nhà, tính tình nhất thời không được tốt lắm, nhưng thấy cánh tay Trần Tịnh Thực bị quệt rách một đường như thế thì chỉ đành nuốt những lời khó nghe xuống. Trừng mắt với anh và cậu bé nghịch ngợm, hơi cạn lời trước tình huống trước mắt.
“Xin lỗi.”
Trần Tịnh Thực xin lỗi anh ta, lại ổn định cảm xúc của cậu bé phòng cậu ta lại lén tấn công lần nữa. Có lẽ biết mình đã gây ra hoạ, cậu bé kia không làm bậy nữa, thấy Trần Tịnh Thực đưa tay ra như muốn tóm lấy mình thì lập tức xoay người chạy đến bên cạnh ông bà.
Trần Tịnh Thực cũng hơi cạn lời, đang định nói gì đó thì Lê Lô bước tới bên cạnh, kiểm tra vết thương của anh.
“Anh Trần, anh không sao chứ?”
Lê Lô cũng bị doạ sợ, gương mặt vốn trắng trẻo lúc này đã chẳng còn chút khí sắc nào. Cô cầm lấy cánh tay Trần Tịnh Thực, muốn xem qua vết thương của anh, liếc mắt thấy hàng mày anh khẽ cau lại liền vội vàng buông ra.
“Anh Trần, có phải làm anh đau rồi không?” Cô lo lắng hỏi.
“Không sao.” Trần Tịnh Thực an ủi cô, “Chỉ là vết thương nhỏ, sát trùng băng bó lại chút là được.”
Thấy mặt cô vẫn ngập tràn lo âu, hiểu ra cô đang sợ điều gì, anh vội vàng nói thêm, “Không phải cánh tay bị thương kia, em xem.”
Anh hơi nhấc cánh tay lên, Lê Lô xác nhận một hồi, nhận ra đúng là không phải cánh tay lúc trước bị thương thì thoáng yên tâm. Nhưng mà vết thương ấy vẫn còn đang rỉ máu, trông vô cùng doạ người, Lê Lô nói: “Thế lát nữa mình đi bệnh viện xử lý qua nhé ạ, nếu nhớ không nhầm thì bệnh viện số ba ở gần đây.”
“Được.”
Trần Tịnh Thực nói xong liền ngước mắt nhìn về phía một nhà cậu bé kia. Ông bà của cậu bé nghịch ngợm đang ở đó trách mắng cháu trai mình, thấy Trần Tịnh Thực và Lê Lô nhìn qua thì lại lập tức bày ra vẻ bao che, có bất lợi cũng không thể thua khí thế. Lê Lô nhìn mà tức, cô tiến lên trước vài bước, nói: “Chuyện này tính thế nào đây ạ?”
“Tính thế nào cái gì?” Bà cụ kéo cháu trai ra sau lưng, nói, “Trẻ con thì có bao nhiêu sức chứ, đâm có một cái như thế thì mạnh được đến đâu, còn không phải là do cô cậu tự không cẩn thận à.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Lê Lô mà đến đám đông vây quanh cũng đều đã bị chọc tức đến bật cười. Đúng là vô lại, nực cười.
“Giờ cậu bé chẳng có mấy sức lực nên chỉ có thể quệt một vết thương trên cánh tay cháu. Đợi sau này nó lớn rồi, có sức có năng lực rồi mà vẫn còn tính khí này thì chuyện làm ra chỉ có thể tồi tệ hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần.”
Trần Tịnh Thực kịp thời chống lưng cho Lê Lô, lời nói ra hiếm khi không nể nang gì. Bà cụ nghe vậy liền sửng cồ lên: “Cậu nói cái gì đấy hả, đứa bé còn nhỏ như thế mà cậu cũng dám nguyền rủa, lòng dạ cậu thâm độc thế!”
“Tục ngữ nói ‘lấy nhỏ suy lớn’.” Lê Lô nhẹ nhàng buông ra câu này.
Bà cụ dĩ nhiên không nhịn, vẫn muốn xông lên già mồm, song lại bị ông cụ vẫn luôn im lặng ngăn lại.
“Được rồi, còn chê chưa đủ mất mặt à!” Trông dáng vẻ ông cụ này cũng không phải người nỡ phê bình cậu bé, nếu không sẽ chẳng im lặng mãi mà không dạy dỗ gì, nhưng hiển nhiên ông ta nhìn rõ cục diện hơn bà nhà mình, biết còn tiếp tục dây dưa nữa sẽ chỉ mất mặt nhà mình thôi.
“Chàng trai, cậu xem chuyện vừa rồi cũng không phải chúng tôi cố ý, trẻ con nghịch ngợm không hiểu chuyện, chúng ta cũng đừng so đo tính toán với nó nữa.” Vừa nói vừa lấy ba tờ một trăm tệ ra khỏi túi, “Cậu xem chút tiền này có đủ không, cậu cầm lấy đi xử lý vết thương đi, coi như chúng tôi nhận lỗi.”
Đưa có tí tiền mà đã muốn cho qua chuyện, Lê Lô vốn không muốn đồng ý. Nhưng chưa đợi cô lên tiếng phản đối, Trần Tịnh Thực đã nhanh hơn cô một bước nhận lấy tiền.
“Hy vọng sau này ông bà có thể dạy dỗ trẻ nhà mình nhiều hơn, đặc biệt là ở nơi công cộng, nhất định phải tuân thủ trật tự.”
“Được được, hiểu rồi hiểu rồi.” Ông cụ cười đon đả hai tiếng, quay lại kéo tay bà cụ muốn rời đi. Bà cụ kia còn không vừa ý, cảm thấy đưa ba trăm nhiều rồi, định ý kiến vài câu, song lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị ông cụ cứng rắn kéo đi. Bà cụ hết cách chỉ đành một bước gộp ba quay đầu chỉ trỏ mà rời đi.
Một trận tranh chấp kết thúc tại đây, khách xem dần tản ra nhưng lửa giận của Lê Lô vẫn chưa tan.
“Anh Trần, sao anh lại dễ dàng nhận tiền của ông ấy như vậy?”
“Không thì phải làm sao.” Trần Tịnh Thực cười nhìn cô, “Tiếp tục tranh luận với họ à?”
“Một nhà này chính là vô lại, tranh luận cũng chẳng ra được kết quả!”
Lê Lô tức giận bật thốt một câu, vài giây sau phản ứng lại thì khẽ mím môi.
“Vậy nên… chúng ta đã tận tình tận nghĩa rồi, vẫn nên thấy “tốt” thì dừng thôi.” Trần Tịnh Thực dỗ cô, từ lúc bị đẩy anh đã nhìn rõ bản tính của nhà ấy rồi, biết nói nhiều cũng vô ích, trái lại không muốn tranh luận tiếp nữa. Ba trăm tệ này anh cũng không muốn nhận, nhưng mất tiền có thể khiến nhà ấy nhớ kỹ, âu cũng là chuyện tốt. Cho dù bằng cách nào, chỉ cần khiến họ sau này không dám khinh thường động vật nữa là cũng coi như đạt được mục đích rồi.
“Có mỗi ba trăm tệ!” Lê Lô bĩu môi. Ở trong lòng cô, làm tổn thương anh Trần của cô đâu phải ba trăm tệ là có thể dẹp yên được.
“Đủ rồi. Em xem vết thương này của anh…” Trần Tịnh Thực giơ cánh tay lên, “Còn không đi bệnh viện xử lý là sắp lành luôn rồi.”
Chẳng mấy khi Trần Tịnh Thực nói đùa với cô nhưng Lê Lô không thuận theo ngay. Trong lòng cô vẫn còn đang tích lửa đấy, song không thể không thừa nhận, cách giải quyết này của Trần Tịnh Thực là ổn thoả nhất. Rất rõ ràng, ông cụ kia cũng không cho rằng cháu mình sai, chỉ vì sự việc rành rành ra đó nên đành phải xuống nước cho êm chuyện mà thôi. Nếu không có vết thương rướm máu này của anh Trần, lúc này khéo vẫn đang dây dưa ấy chứ. Họ vốn là phường vô lại, cô và Trần Tịnh Thực lại chẳng giỏi gào thét hay giở trò, sao mà ‘đấu’ lại được? Tới lúc ấy đoán chừng đến ba trăm tệ cũng chẳng có. Nói ra khiến lòng người phẫn nộ, nhưng sự thật chính là vậy.
“Người anh em, các cậu cũng gan đấy. Đừng nói các cậu, đến nhân viên công tác như bọn tôi cũng không dám chọc vào người già và trẻ nhỏ này đâu.” Người nhân viên lái xe điện kia vẫn chưa đi, vừa rồi anh ta đứng một bên nhìn rõ mọi chuyện, biết hai người này không phải đi cùng nhau thì trong lòng cũng đã hiểu đại khái sự việc. Thế nên anh ta không vội đi nữa, đợi tranh chấp lắng xuống rồi mới đẩy xe điện tiến lên trước, vừa cảm khái, ánh mắt vừa thuận thế rơi xuống cánh tay bị thương của Trần Tịnh Thực, “Vậy người anh em cậu tính thế nào, theo lý thì hai chúng ta đều được coi là tai bay vạ gió…”
“Không liên quan đến anh, anh cũng là bị vạ lây thôi. Anh cứ đi làm đi, chúng tôi tự đến bệnh viện xem qua là được.”
“Anh khách sáo quá. Được, vậy tạm biệt nhé.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Chàng trai trẻ đã lái xe điện rời đi, Trần Tịnh Thực quay đầu nhìn Lê Lô, phát hiện cô vẫn đứng đó khẽ mím môi, không biết đang tức giận với ai.
Trần Tịnh Thực bật cười, kéo tay cô nói: “Được rồi Môi Môi à. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, đừng để loại chuyện nhỏ này làm hỏng tâm trạng, có được không?”
Vì một gia đình như vậy đương nhiên không đáng, nhưng trong lòng Lê Lô vẫn bực bội.
“Lần sau không được lo chuyện bao đồng nữa, cứ gọi thẳng bảo vệ.” Cô như trút giận mà nói, tâm trạng cũng hơi xuống dốc.
“Ừm, được.” Anh qua bên kia cầm túi của hai người lên, nói, “Đi thôi, còn phải đi bệnh viện nữa.”
Lê Lô dạ một tiếng, liếc nhìn túi trong tay anh rồi lập tức cướp lấy tự mình ôm. Trần Tịnh Thực giật mình, biết cô xót mình nên cũng không tranh với cô nữa.
Buổi trưa trong bệnh viện vẫn đông người. May là hai người đến khoa cấp cứu nên chưa đợi bao lâu đã có người đến khám. Không phải vết thương nặng, nhưng để phòng trừ thì vẫn phải tiêm một mũi uốn ván.
Tiêm xong cần ở lại quan sát, hai người cùng đến phòng theo dõi. May mà ở đây khá ít người, hai người có thể ngồi yên tĩnh một lúc.
Lúc này tâm trạng của Lê Lô đã bình ổn lại, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu về chuyện vừa xảy ra.
“Anh Trần ơi, rõ ràng gấu trúc con đáng yêu như thế, tại sao vẫn sẽ có người gọi chúng là “súc sinh” vậy?” Ngồi cạnh Trần Tịnh Thực, Lê Lô nhỏ giọng hỏi.
“Có những người là thế, tự cảm thấy thân là người sẽ cao hơn những sinh linh khác trong giới tự nhiên một bậc. Sự miệt thị trong lời nói vẫn là nhẹ, nghiêm trọng hơn thì trộm cắp bắt giết cũng chẳng phải chuyện hiếm.”
Lê Lô: “… Cho nên công việc và nghiên cứu của bọn anh mới gánh nặng đường xa đúng không ạ?”
“Đúng thế.” Trần Tịnh Thực cười, khẽ vuốt tóc cô.
“Thực ra con người chẳng qua cũng chỉ ỷ vào việc mình có tư tưởng có vũ khí, nếu thật sự để họ tay không tấc sắt ở cùng một nơi với những con thú dữ kia thì chưa biết cuối cùng ai sẽ sống sót đâu.” Lê Lô suy nghĩ miên man, nói, “Thời cổ đại người ta sợ sài lang hổ báo cũng không phải là không có đạo lý.”
“Đúng vậy.” Trần Tịnh Thực nói, “Bởi vì sợ, cho nên người ta kính sợ đất trời, kính nể thần linh. Cũng vì kính sợ, cho nên họ không dám tùy ý giết hạ sinh linh, tự giác vạch rõ ranh giới, cùng chung sống hoà bình với chúng. Con người bây giờ đã bớt đi vài phần kính trọng và e ngại với tự nhiên rồi.”
Chẳng trách thời cổ đại hình tượng của nhiều vị thần lại là những loài dã thú, đây nào không phải kết quả sau khi con người tranh đấu với tự nhiên chứ… Không thể thắng được nên chỉ có thể cung phụng chúng làm thần, cầu khấn sự che chở bảo vệ.
Trần Tịnh Thực làm việc ở vùng Tam Giang Nguyên nhiều năm, ấn tượng sâu sắc nhất chính là sự thờ phụng và tôn sùng của con người nơi đó với đất trời thần linh. Bởi có lòng tin như vậy, lúc sống chung với thiên nhiên trái lại có sự ràng buộc nên khi bàn bạc với họ về đủ loại bảo tồn thì người ở đó dễ trao đổi hơn người nơi khác đến bất ngờ. Đây cũng có thể coi là một sự tiện lợi nhỉ.
Sau khi trò chuyện về chủ đề này, có lẽ vì hơi nặng nề nên hồi lâu Lê Lô không nói gì.
Lúc sau, cảm giác được bên vai hơi nặng, Trần Tịnh Thực liếc mắt nhìn phát hiện cô đang dựa vào.
“Mệt rồi à?” Anh hỏi nhỏ.
“Hơi hơi ạ.”
“Thế em ngủ một lát đi, đến giờ anh gọi em.”
“Không cần đâu.” Lê Lô lắc đầu từ chối anh, “Em muốn chăm sóc anh.”
Cô nói rất nghiêm túc, Trần Tịnh Thực biết cô thật sự muốn chăm sóc mình. Lê Lô chính là một cô gái như vậy, cô chưa từng núp phía sau hưởng thụ sự quan tâm từ người khác, chỉ cần nhận được thì cô sẽ cố gắng hết sức để đáp lại.
Trần Tịnh Thực cũng không khuyên cô nữa, mỉm cười vòng tay ôm lấy cô để cô dựa vào thoải mái hơn.
“Vậy thì nghỉ ngơi thế này một lát đi.” Anh nói.
“Vâng.”
Nửa tiếng trôi qua, không có phản ứng gì khác thường, Trần Tịnh Thực và Lê Lô bèn rời khỏi bệnh viện. Lúc này ngoài trời lại bắt đầu âm u, Lê Lô thấy vậy thì định cùng Trần Tịnh Thực đi về.
Trần Tịnh Thực không đồng ý ngay, hiếm khi ra ngoài một lần, mới chơi được nửa ngày đã về cũng mất hứng thật.
“Có thể đi dạo trung tâm thương mại, xem một bộ phim cũng được.” Trần Tịnh Thực đưa ra gợi ý, sợ cô lo lắng vết thương của mình, anh liền rào trước, “Vết thương của anh không sao, không cần phải nghĩ nhiều.”
Thế là Lê Lô lại thoáng chần chừ, đương lúc suy nghĩ thì có một cô gái ăn mặc trẻ trung xinh đẹp đi về phía này, thấy họ thì ngạc nhiên vô cùng. Ngập ngừng một hồi mới tiến lên chào hỏi.
“Anh Trần?” Cô ta khẽ gọi Trần Tịnh Thực, anh ngoảnh đầu lại, thấy cô ta thì cũng hơi bất ngờ.
“Phương Huỳnh?” Anh gọi tên của cô gái.