Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 21

Chương 21: Mười tám năm.

Dịch: Hoa Linh

Người đến chính là Phương Huỳnh – con gái của Phương Văn Cẩm, thầy hướng dẫn của anh, cô ta tốt nghiệp đại học ở Viện Sinh Khoa trường Yến Đại nên cũng gọi Trần Tịnh Thực là đàn anh.

“Hoá ra là anh thật, anh Trần.” Vẻ mặt Phương Huỳnh lúc này chẳng thể gọi là vui mừng, cô ta nhìn Trần Tịnh Thực và Lê Lô, mỉm cười lịch sự.

“Sao em lại đến bệnh viện vậy?” Nghĩ ngợi giây lát, Trần Tịnh Thực lo lắng hỏi han “Là thầy…”

“Không sao ạ.” Phương Huỳnh cắt ngang suy đoán của anh, “Thuốc hạ huyết bố em hay uống hết rồi, em đến bệnh viện lấy thêm cho ông ấy.”

Ra là vậy.

“Vậy thì tốt.” Trần Tịnh Thực yên tâm hẳn, nhìn thấy Lê Lô ở bên cạnh thì lập tức giới thiệu với Phương Huỳnh, “Đây là tiểu Lê, Lê Lô, bạn gái của anh.”

“Chào đàn chị ạ.” Lê Lô dùng cách gọi đàn chị lịch sự chào hỏi Phương Huỳnh.

Phương Huỳnh quan sát Lê Lô, cô gái ăn mặc mát mẻ thoải mái khiến cả người trở nên phóng khoáng năng động, đứng bên cạnh Trần Tịnh Thực không hề có chút gò bó nào. Đây chính là… cô bạn gái trong truyền thuyết của anh ư? Đúng là hơi bất ngờ.

“Chào em.” Phương Huỳnh lại nhìn cô một lượt rồi nói với Trần Tịnh Thực, “Rất xinh đẹp.”

“Cảm ơn.” Trần Tịnh Thực mỉm cười, hơi ngừng lại, “Vậy không làm chậm trễ việc của em nữa, có thời gian chúng ta lại tụ tập.”

“Được ạ.” Phương Huỳnh nói, “Sau này em ở lại trong nước làm việc rồi, không thiếu thời gian, nào rảnh chúng ta lại tụ tập.”

Trong mắt Phương Huỳnh ngập tràn sự mong đợi, Trần Tịnh Thực đều thấy cả, khẽ thu lại nụ cười. Anh gật đầu rồi nắm lấy tay Lê Lô rời đi.

Lúc này bên ngoài lại lất phất mưa nhỏ. Trần Tịnh Thực và Lê Lô không vội gọi xe quyết định chỗ đi mà đứng dưới mái hiên bên đường tính xem tình hình mưa.

“Phương Huỳnh là con gái của thầy hướng dẫn của anh, trước đây cũng học đại học ở Viện Sinh Khoa, giờ làm việc tại một trung tâm nghiên cứu có liên quan đến môi trường công cộng.” Nhân lúc này đang không có gì làm, Trần Tịnh Thực lại giới thiệu kỹ một chút về Phương Huỳnh với cô.

Lê Lô vâng một tiếng, lúc sau khẽ hỏi: “Anh tiểu Thụ à, có phải chị Phương Huỳnh… từng thích anh không?” Thoáng ngừng lại, “Từng tỏ tình với anh?”

Trần Tịnh Thực: “…”

Trần Tịnh Thực thoáng sửng sốt, sau đó cười tự giễu: Anh đúng là đã đánh giá thấp trực giác của con gái trong chuyện này, vốn không định nhắc tới mà xem ra vẫn không thể ôm tâm lý may mắn được.

“Em ấy từng bày tỏ ý đó với anh, nhưng anh đã nói rõ rằng chỉ là quan hệ đàn anh đàn em với em ấy thôi.” Trần Tịnh Thực thành thật giải thích.

“Thế chị ấy đã hết hy vọng với anh chưa?” Lê Lô lại hỏi.

Trần Tịnh Thực: “… Nói thật là anh không rõ lắm. Nhưng…”

Trần Tịnh Thực ngừng lại, Lê Lô tự động tiếp lời: “Nhưng trông dáng vẻ ban nãy của chị ấy thì có vẻ như vẫn còn tình cảm với anh.”

Trần Tịnh Thực: “…” Lê Lô à, đúng là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh.

“Xin lỗi Môi Môi.” Trần Tịnh Thực nói nhỏ, áy náy vô cùng.

“Sao có thể nói đây là lỗi của anh được chứ, trách anh quá quyến rũ à?”

Lê Lô nháy mắt, mỉm cười. Thực ra cô hơi để ý đấy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ban nãy Trần Tịnh Thực đường hoàng tự nhiên giới thiệu cô là “bạn gái” thì bỗng chốc lại nhẹ lòng. Cô tin tưởng anh.

“Hơn nữa cũng không thể trách chị Phương Huỳnh được.” Lê Lô lại nói, “Cơ mà giờ anh đã có em rồi, cho nên về sau cần phải chú ý hơn trong chuyện này. Em sẽ không hỏi nhiều, nhưng anh phải tự xử lý cho tốt.”

“Anh sẽ làm vậy.” Trần Tịnh Thực nói.

Thực ra với những cô gái khác, Trần Tịnh Thực thật sự được coi là người vô tình, anh sẽ không có bất kỳ hành động hay cử chỉ nào vượt quá giới hạn bạn bè bình thường. Nhưng không phải anh lòng lặng như nước là có thể dập tắt sự nhiệt tình của tất cả các cô gái. Phương Huỳnh được xem là người kiên trì lâu nhất trong số ấy. Từ lúc vào Yến Đại học đến giờ, Trần Tịnh Thực vẫn luôn theo Phương Văn Cẩm, đến hiện tại cũng đã chín năm. Điều này có nghĩa là anh và Phương Huỳnh cũng đã quen biết nhau chín năm. Khoảng thời gian dài như thế đủ để Phương Huỳnh hiểu anh là một người như nào, từ đó đem lòng thích. Cô ta cũng biết Trần Tịnh Thực không hề có ý đó với mình, nhưng lại không cách nào thuyết phục được bản thân từ bỏ.

Chiều hôm ấy hai người vẫn đi dạo trong trung tâm thương mại, xem một bộ phim rồi mới về. Lúc kết thúc sắc trời đã tối, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Lê Lô đã quên đi hết thảy những chuyện không vui hôm nay. Theo cô thấy thì hôm nay vẫn là một lần hẹn hò thành công.

Vài ngày sau đó hai người lại bận rộn công việc của riêng mình, duy trì liên lạc qua nhắn tin và gọi video, cùng lắm là ra ngoài ăn với nhau bữa cơm. Kiểu yêu đương giản dị như này trước đây Lê Lô hoàn toàn không hề nghĩ tới, nhưng giờ đây… cô lại tận hưởng niềm vui trong ấy. Quả nhiên ứng với câu, chỉ cần tìm được đúng người thì cái gì cũng đúng. Cuối cùng sau một tuần quay cuồng, cuối tuần đã đến, hai người lại có cơ hội hẹn hò. Lần này không đợi Lê Lô mở lời, Trần Tịnh Thực đã chủ động hẹn cô, chỉ là nội dung khiến cô hơi bất ngờ… Anh hẹn cô tham gia bữa tụ tập của nhóm cùng thầy hướng dẫn.

Người tổ chức tụ tập lần này là Ung Nghi, từ sau khi biết tin Trần Tịnh Thực có bạn gái, cô ấy đã quyết tâm muốn gặp xem sao. Vừa hay trước mắt có một cơ hội như vậy, nên lúc gửi thông báo tụ tập cô ấy đã đặc biệt dặn Trần Tịnh Thực bảo anh đưa người đến. Trần Tịnh Thực hơi bất lực, nhưng dù sao đối tượng cũng là Ung Nghi, người mà bình thường khi ở riêng anh hay gọi là “chị”, cả Viện Sinh Khoa trừ thầy hướng dẫn ra không có ai thân thiết với anh hơn chị ấy. Thế nên cân nhắc một hồi bèn hỏi thử Lê Lô… Anh không có cách nào quyết định thay cô, bởi vì anh muốn tôn trọng ý của bạn gái.

Quả nhiên, sau khi nhận được lời mời thì Lê Lô thoáng do dự. Cũng không phải cô sợ gặp người, chỉ là sợ Ung Nghi làm lớn quá thì đến lúc đó cô sẽ hơi ngại.

“Không sao đâu, anh đã nói qua với chị Ung rồi, anh giới thiệu riêng để hai người làm quen, ngoài mặt sẽ không làm gì quá khoa trương, không để bọn họ có cơ hội hô hào đùa giỡn.” Trần Tịnh Thực hiểu sự băn khoăn của cô nên đã sắp xếp từ sớm, “Có được không Môi Môi?”

“Vậy được ạ, ăn đồ ngon thì em vẫn rất sẵn lòng.” Lê Lô mỉm cười đồng ý.

Trần Tịnh Thực cũng cười, lát sau anh nói: “Môi Môi à, Mã Uyên muốn nhờ em giúp cậu ấy một việc, không biết em có để ý không?”

“Việc gì vậy ạ?” Lê Lô hỏi, trong lòng đã có suy đoán.

“Cậu ấy muốn nhờ em đưa Dư Tư đến cùng.”

Quả nhiên. Lê Lô khẽ cong môi, nói: “Em đi thì còn có thể nói là với thân phận bạn gái của anh, nhưng Điền Điền thì sao?” Quan trọng nhất là sao anh ấy không tự mình nói với Dư Tư?

Trần Tịnh Thực cũng đã suy nghĩ tới điểm này, cho nên phản ứng đầu tiên của anh khi nghe Mã Uyên nói là từ chối. Nhưng mà lúc ấy Mã Uyên ở trước mặt anh kìm nén đến mức mặt sắp nhỏ máu luôn rồi, hiển nhiên cũng đã lấy dũng khí rất lâu mới dám đến nói với anh chuyện này, Trần Tịnh Thực không đành lòng đả kích sự tích cực của anh ấy thêm bèn đồng ý giúp anh ấy chuyển lời lần cuối, sau này có chuyện gì thì tìm Dư Tư, trực tiếp liên lạc với cô ấy qua wechat.

“Được rồi, để anh nói với cậu ấy, em đừng giận.” Trần Tịnh Thực vỗ về cô.

Lê Lô không biết phải nói thế nào, dù sao đây cũng không phải chuyện của cô. Nhưng cứ nghĩ tới Dư Tư là cô quả thực lại có phần hận rèn sắt không thành thép với Mã Uyên… Sao có thể nhát thế cơ chứ?

“Vậy cứ thế đi ạ.” Lê Lô nói xong rồi cúp máy. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tuy nói vậy nhưng Lê Lô vẫn đề cập qua với Dư Tư. Kết quả rất rõ ràng, bị từ chối rồi. Tuy Dư Tư không hề nhắc tới Mã Uyên mà lấy lý do “trường hợp này cô ấy xuất hiện không thích hợp lắm”. Nhưng Lê Lô biết Mã Uyên mới là yếu tố quan trọng nhất, nếu không cô cũng có thể đưa Dư Tư đến với thân phận là bạn của mình.

Trong lòng không khỏi mệt mỏi thay Dư Tư, thế nên cô cũng không khuyên cô ấy thêm nữa.

Sáng hôm sau, mười giờ Lê Lô đã đến cổng bắc trường Sư Đại hội hợp với Trần Tịnh Thực. Buổi sáng họ có buổi họp, Ung Nghi vừa hay lái xe qua nói có thể chở hai người cùng đi. Nhưng Trần Tịnh Thực sợ Lê Lô say xe nên bảo họ đi trước, còn mình và cô vẫn ngồi tàu điện ngầm.

Lúc Lê Lô tới đã khiến Trần Tịnh Thực có cảm giác như trước mắt sáng bừng, nhưng anh lại không nói ra được cô khác chỗ nào, rõ ràng phong cách ăn mặc vẫn như trước, không quá hoa lệ cũng không quá đơn giản mộc mạc.

Lê Lô thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của anh thì không nhịn được bật cười.

“Em trang điểm rồi.” Bạn tiểu Lê chớp chớp đôi mắt, lại chỉ vào môi mình, “Ở đây, ở đây nữa, nhìn ra chưa?”

Mặc dù kiểu trang điểm này được gọi là phong cách tâm cơ tự nhiên, nhưng Lê Lô không hề ước mong xa vời rằng người khác không nhìn ra được. Nào ngờ bạn trai cô lại không phát hiện ra thật, thế này… bảo cô nói sao cho ổn đây!

Trần Tịnh Thực lại nhìn cô thật kỹ, quả nhiên phát hiện mí mắt cô hơi ánh lên, đôi môi cũng đỏ mọng và căng mịn hơn trước. Nhưng bản thân Lê Lô vốn đã có nền tốt, lại là một bé ngoan ngủ sớm dậy sớm, ít ưu phiền nên khí sắc trước giờ luôn tốt. Giờ anh không nhận ra cũng là điều dễ hiểu, tuyệt đối không phải do anh là trai thẳng đâu!

“Em không trang điểm cũng đẹp.” Nửa là muốn cứu vãn tôn nghiêm của bản thân, nửa là khen thật lòng.

Lê Lô nghe vậy thì sung sướng không đùa anh nữa, hai người khoác tay nhau đi đến ga tàu điện ngầm.

Địa điểm tụ tập chính là nhà Ung Nghi cách trường Yến Đại không xa, hai người ngồi khoảng bốn ga đã đến tiểu khu nơi Ung Nghi ở.

“Có gác cổng, cần người mở ra từ bên trong, em đợi chút để anh gọi cho chị Ung.”

“Dạ.”

Lê Lô không vội, nhìn Trần Tịnh Thực lấy điện thoại ra gọi điện. Một hồi chuông truyền tới từ sau lưng gần như cùng lúc anh gọi đi, Trần Tịnh Thực kinh ngạc quay người lại thì nhìn thấy Ung Nghi và Dương Hội cười híp mắt đi tới.

“Đừng gọi nữa, chị ở đây này.” Ung Nghi nói.

“Sao các chị lại ra ngoài vậy ạ?” Trần Tịnh Thực cười hỏi, giây sau mới nhìn thấy túi đồ trong tay Dương Hội, liền chủ động đón lấy.

“Vốn định nấu đồ tây cho bọn em ăn, kết quả đám Lưu Mạnh Tích lại đòi ăn lẩu, đồ dự trữ trong nhà không đủ nên chỉ đành ra siêu thị mua thêm ít.”

“Thế cũng nên để em ấy đi, sao chị lại đích thân ra trận vậy.”

“Trời ạ, một thiếu gia như thế trông chờ nó biết sống qua ngày được chắc, bỏ cả đống tiền ra mua đồ không tươi về thì chẳng thà chị tự đi còn hơn.” Mặt Ung Nghi tràn đầy vẻ ghét bỏ, thấy Lê Lô đứng bên cạnh thì nhoắng cái lại chuyển sang vẻ mặt tươi cười, “Đây là Lê Lô, bạn gái của em nhỉ?”

Lê Lô vừa im lặng nháy mắt chào hỏi Dương Hội xong, thấy sự chú ý của Ung Nghi chuyển sang mình thì vội vàng mỉm cười: “Chào cô Ung ạ.”

Tối qua khi biết tin sẽ đến nhà Ung Nghi ăn, Lê Lô đã đặc biệt tìm hiểu trước về cô ấy, đây cũng là học giả cực kỳ nổi tiếng về phương diện sinh thái học đó, hơn nữa năm nay ba mươi tám tuổi rồi, vẫn còn độc thân!

“Đừng gọi chị là cô giáo nha, cứ gọi chị là chị Nghi như bọn nó đi.” Ung Nghi nói, rồi phản ứng lại, “Ái chà, Tịnh Thực nói em hai mươi mốt tuổi, để em gọi chị có phải là chiếm hời của em rồi không.”

Lê Lô thích kết bạn với những người phóng khoáng như này nhất, không mệt tâm. Cô cười nói: “Không có đâu ạ, nhìn chị giống như chị gái vậy á.”

Ung Nghi hào hứng nháy mắt với cô: “Cô gái nhỏ biết ăn nói, miệng ngọt ghê cơ.”

Tình bạn của nữ giới đến nhanh như thế đấy, mới vài câu nói hai người đã bị đối phương thu phục. Ung Nghi lại hỏi xem Lê Lô thích ăn gì nhất, biết được những thứ cô muốn ăn mình đều đã mua thì cực kỳ vui, phất tay một cái, nhóm người cùng lên lầu.

Lúc này trên lầu đã tụ tập không ít người, đều là người của nhóm lớn “Phương Môn”(1). Những cô cậu này đang sáp lại cùng nhau đấu địa chủ, thấy Ung Nghi về thì ào ào tiến lên xách đồ giúp. Có người nhìn thấy Trần Tịnh Thực liền cười chào hỏi người anh cả này. Họ cũng bày tỏ sự hoan nghênh đúng mực với Lê Lô, không ồn ào đùa giỡn quá mức. Xem ra là Trần Tịnh Thực đã dặn dò trước. Chỉ có một người vẻ mặt thoáng buồn bã lạc lõng, tất nhiên chính là Mã Uyên. Trần Tịnh Thực và Lê Lô đều thấy cả, cũng rất bất lực… Trên đường đi Lê Lô đã kể lại với Trần Tịnh Thực, không phải họ không giúp mà quả thực là đồng đội quá khó dẫn. Hễ anh ấy tích cực hơn xíu thì hôm nay đã cực kỳ có khả năng tham gia vào phe của họ rồi.

(1)Nhóm học sinh do thầy Phương Văn Cẩm hướng dẫn.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bữa lẩu bắt đầu. Ung Nghi đặc biệt lấy ra hai chiếc nồi đa năng mình đã lâu không dùng, sắp xếp cho những người tới này.

Khẩu vị có cay và không cay, Lê Lô và Trần Tịnh Thực đương nhiên chọn bên cay… dù sao thì một người là người tây nam chính hiệu, một người quê ngoại ở tây nam, cay đã là sự lựa chọn khắc sâu trong xương tủy rồi ok?

Lê Lô thích ăn mọc nhất, Trần Tịnh Thực gắp cho cô mấy viên liền, đến viên cuối cùng đã hơi không ăn nổi nữa rồi, Lê Lô lén gắp lại về bát của Trần Tịnh Thực. Ý đồ này cuối cùng vẫn bị Trần Tịnh Thực phát hiện ra, anh liếc nhìn cô, cười bỏ viên mọc vào miệng ăn.

“Ngon.” Anh thì thầm với Lê Lô.

Lê Lô: “…” Cười híp cả mắt lại.

Sau cơn bão càn quét gần hai tiếng đồng hồ, đồ mua về hết sạch, trong đó còn bao gồm một túi to gọi ship từ siêu thị đến vì không đủ ăn. Ung Nghi kêu gào, nói rõ “không bao giờ có lần sau nữa”. Mọi người cười rôm rả không để bụng, một đám người bị đuổi đi dọn dẹp, một nhóm khác thì tiếp tục nô đùa.

Lê Lô bị Dương Hội và Triệu Thanh kéo vào nhóm vui chơi kia, mọi người vui vẻ chơi ma sói. Trần Tịnh Thực vốn ngồi cùng cô, thấy cô chơi vui như thế thì đứng dậy đi vào thư phòng của Ung Nghi.

Trong thư phòng, Ung Nghi vừa phản hồi xong một email, thấy Trần Tịnh Thực đi vào thì không ra ngoài vội nữa, bưng tách trà của mình lên rồi ngồi lại về chỗ cũ.

“Tiểu Lê không tệ nha, đúng là một cô gái đáng yêu.” Uống một ngụm trà, “Chị thấy bọn em ở với nhau cũng rất ổn, quen nhau bao lâu rồi, ai theo đuổi thế?”

Đừng trách Ung Nghi nhiều chuyện, vừa rồi lúc ăn cô ấy thấy rất rõ đấy, sợ con gái người ta ngại gắp, không ăn được nên vẫn luôn gắp món cô thích bỏ vào bát của cô. Đáng quý nhất là cô gái ấy không hề chỉ hưởng thụ sự quan tâm từ anh mà cũng biết anh thích ăn những gì và gắp vào bát anh. Tình cảm của hai người không phải chỉ từ một phía mà là yêu và quan tâm chăm sóc lẫn nhau, điều này khiến Ung Nghi nhìn mà ấm lòng vô cùng.

Trần Tịnh Thực nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, lại lần nữa có cảm giác như đang ở trong mơ. Anh nhìn Ung Nghi, khẽ khàng đáp tựa như nói mớ.

“Cô ấy quen em chắc chưa đến hai tháng.” Trần Tịnh Thực nói, “Nhưng em quen đã cô ấy được mười tám năm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment