Chương 22: Lựa chọn.
Dịch: Hoa Linh
Ung Nghi: “…”
Ung Nghi vốn chỉ định hóng hớt tí, nào ngờ “ép hỏi” ra được một bí mật lớn như thế, suýt nữa thì sặc trà. Cô ấy che miệng đặt tách trà xuống bàn, lại lấy giấy lau qua loa nước trà b*n r* tay, kinh ngạc nhìn Trần Tịnh Thực.
“Lúc tiểu Lê ba tuổi em đã quen em ấy rồi á?” Ung Nghi hỏi.
Lúc này Trần Tịnh Thực mới ý thức được trong lúc bần thần mình đã nói ra điều gì, anh hồi thần lại, hơi xấu hổ ngồi thẳng người dậy.
“Chuyện gì đây?” Ung Nghi gặng hỏi.
“Một cơ hội tình cờ thôi ạ.” Trần Tịnh Thực cười, khẽ sờ đầu mũi song lại không nói tiếp. Ung Nghi đợi một lúc thấy anh không định nói thêm thì cũng không gặng hỏi nữa. Nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi.
Hai người cứ thế ngồi im lặng một hồi, bỗng Ung Nghi nghe thấy Trần Tịnh Thực nói: “Đúng rồi chị Nghi, hai hôm trước dì gọi điện cho em bảo lúc chị đi Mạo Đình công tác có nhờ bà ấy dẫn đường đến viếng bố mẹ em…” Hơi ngừng lại, “Cảm ơn chị ạ.”
“Ôi dào.” Ung Nghi xua tay tỏ ý không đáng nhắc tới, “Là chuyện nên làm.”
Ung Nghi không nói nhiều, nhưng Trần Tịnh Thực biết chuyện sẽ không đơn giản như thế.
“Dì hai lớn tuổi rồi, hồi trẻ từng thân thiết với mẹ em nhất, nếu bà ấy có nói gì không hay thì tiện đây em thay mặt bà ấy gửi lời xin lỗi, chị Nghi, chị cũng đừng để trong lòng nhé. Dì hai bà ấy… không có ý xấu đâu.”
“Chị hiểu.” Ung Nghi cười ngắt lời anh, lát sau lại nhẹ giọng nói, “Bà ấy cũng là khó lòng nguôi ngoai trước sự ra đi của mẹ em thôi.”
Trần Tịnh Thực: “… Vâng.”
Ung Nghi liếc nhìn dáng vẻ cúi đầu không thấy rõ biểu cảm của anh, tay đặt trên bàn khẽ x** n*n, nói: “Chị biết bao năm qua em vẫn không từ bỏ, có tra ra được gì không?”
Trần Tinh Thực biết cô ấy đang hỏi về cái gì, lắc đầu: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, lúc đó không tra ra, sau này càng khó hơn.”
“Nhưng em vẫn không từ bỏ.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực thoáng ngẩn ngơ, lát sau khẽ cười.
“Từ bỏ hay không hình như cũng chẳng có khác biệt gì quá lớn. Dù có thật sự tra ra được chân tướng thì cũng chỉ là trả lại cho mẹ em một sự trong sạch trước mặt mọi người thôi, mà mẹ em… người cũng đã mất rồi, những điều này chẳng có ý nghĩa gì với bà ấy cả. Còn về phần em, trước nay em đều tin tưởng bà ấy. Bà ấy là một người mẹ tốt, yêu em, yêu bố em, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó.”
Ung Nghi trầm mặc rất lâu. Cô ấy nhìn cậu đàn em nhỏ đã gỡ bỏ đi sự non nớt, mang dáng vẻ chững chạc của tuổi trưởng thành này mà thất thần.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ về nước rồi gia nhập vào đoàn đội của giáo sư Phương Văn Cẩm, Trần Tịnh Thực là học sinh đầu tiên cô ấy giúp hướng dẫn. Khi đó cô ấy đã biết ba mẹ anh đều đã mất, hoàn cảnh gia đình không hề khá giả. Nhưng hồi đó cô ấy không rõ, phía sau cái chết thì ra lại có nhiều câu chuyện khiến người ta chấn động như vậy. Bố của Trần Tịnh Thực là Trần Bình bị rơi xuống vách núi mà chết, khi ấy ông làm người dẫn đường cho một nhóm Trung Ngoại kết hợp nghiên cứu trong núi lớn Tây Nam nên nhận được một khoản tiền bồi thường. Nhưng trong nhà mất đi một trụ cột lao động, mẹ goá con côi sống qua ngày thế nào nghĩ thôi cũng biết. Song ông trời vẫn không chiếu cố đến gia đình này, ba năm sau, mẹ của Trần Tịnh Thực là Trình Huệ Chi cũng qua đời, nguyên nhân cái chết là sốc phản vệ, sau khi khám nghiệm tử thi phát hiện lúc Trình Huệ Chi mất đã có thai ba tháng, mà sở dĩ bà ấy xảy ra hiện tượng sốc phản vệ là do tự dùng thuốc phá thai dẫn tới. Bấy giờ kết quả này đã nổi lên một trận sóng to gió lớn ở thôn Mạo Đình nơi gia đình Trần Tịnh Thực sống, phút chốc đều dò đoán xem “gian phu” kia là ai, mẹ Trần Trình Huệ Chi cứ như vậy bị gắn mác “dâm phụ”, một dạo còn bị cấm chôn cất ở khu mộ tổ tiên. Ung Nghi không cách nào tưởng tượng nổi Trần Tịnh Thực lúc ấy mới chỉ tám tuổi làm thế nào mà trải qua được khoảng thời gian đó, điều duy nhất cô ấy biết là đến cuối cùng Trình Huệ Chi có thể chôn cùng chỗ với chồng Trần Bình là do ông cụ hai có tiếng nói nhất trong gia tộc nhà Trần Tịnh Thực quỳ bên ngoài suốt hai ngày một đêm đổi lấy.
Thực ra cô ấy không nên biết những chuyện này, sở dĩ biết rõ như vậy là vì vô tình gặp một trận đánh nhau đổi lấy được. Đó là hồi Trần Tịnh Thực học năm ba đại học, vào một tối tan làm muộn, đang định rời khỏi trường thì cô ấy nhận được điện thoại của Trần Tịnh Thực hỏi có thể cho vay một khoản tiền không. Lúc đó giọng anh vẫn được coi là bình tĩnh, cô ấy cũng không nghĩ nhiều mà chuyển qua cho anh. Ai ngờ hai ngày sau Trần Tịnh Thực lại hỏi vay tiền, số tiền còn gấp đôi lần trước, khi đó cô ấy liền thấy không đúng và gọi người đến văn phòng. Dưới sự “nghiêm khắc bức cung” của cô ấy, Trần Tịnh Thực thành thật khai ra rằng anh gây chuyện ở ngoài trường, đánh nhau với người khác rồi.
Với một học sinh ngoan như Trần Tịnh Thực, gây chuyện đã được coi là chuyện hiếm lạ, càng đừng nói đến nguyên nhân còn là đánh nhau. Khi đó cô ấy tiếp tục gặng hỏi, Trần Tịnh Thực thật sự hết cách, đành nói hết mọi chuyện cho cô ấy nghe. Là một người bạn cấp ba của anh đến Yến Thành chơi, bạn gái của bạn của bạn anh vừa hay lại là sinh viên Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, lúc mấy người ngồi ăn cơm với nhau vô tình nhắc tới Trần Tịnh Thực. Vì trong lòng có thiện cảm với Trần Tịnh Thực nên nữ sinh trường Yến Đại kia gặng hỏi thêm vài chuyện liên quan đến anh, thế là người bạn kia tiết lộ chuyện của mẹ anh, giọng điệu ngập tràn sự khinh thường. Nữ sinh kia trở về lỡ miệng kể với bạn cùng phòng, thế là cứ như vậy truyền đi khắp học viện mọi người đều biết.
Trần Tịnh Thực biết được chuyện này vào một tuần sau đó, trong phút bốc đồng anh đã chạy đến trường người bạn kia theo học đánh nhau với người ta một trận. Bởi vì trong lòng có oán hận nên Trần Tịnh Thực ra tay rất mạnh, chàng trai bị đánh nằm viện hai ngày. Sau đó lấy chứng minh mà bệnh viện cấp tống tiền Trần Tịnh Thực hết lần này đến lần khác, uy h**p anh nếu không đưa tiền thì sẽ đem chuyện này đến trường anh. Trần Tịnh Thực đánh người đuối lý, nhất thời không nghĩ ra được cách nào tốt hơn chỉ đành mặc cho người ta xâu xé giẫm đạp.
Sự việc này cuối cùng là cô ấy đã giải quyết giúp anh, từ đó trở đi, hai người mới thật sự trở nên thân thiết hơn, từ quan hệ cô trò thành quan hệ bạn bè và vẫn luôn duy trì đến hiện tại. Mà cô ấy cũng trở thành người thứ hai trong khoa biết về những chuyện này của anh… Người đầu tiên là giáo viên hướng dẫn của anh, Phương Văn Cẩm, khi đó ông ấy chính là một thành viên trong nhóm nghiên cứu Trung Ngoại kia.
Hoàn hồn lại từ trong ký ức, Ung Nghi nhìn Trần Tịnh Thực, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều: “Ra ngoài đi, bọn tiểu Lê vẫn đang chơi ở bên ngoài, em cũng ra đó cho vui đi.”
“Vâng ạ.” Trần Tịnh Thực đáp, lúc sắp ra ngoài chợt nhớ ra gì đó bèn xoay người hỏi cô ấy, “Chị Nghi ơi, em nghe Dương Hội nói cuối tuần trước chị kéo em ấy đi spa à?”
“Đúng thế, sao vậy?” Mặt Ung Nghi tràn đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện này.
“Nghe nói gói đó đắt lắm. Thế nên càng phải trân trọng thành quả sau khi làm xong chứ đúng không?” Trần Tịnh Thực nói xong, thấy cô ấy ngơ ngác thì không nhịn được cười, “Vẫn nên bớt hút thuốc lại đi ạ…”
“…” Ung Nghi cạn lời, “Biết rồi, thằng nhóc thối.”
Quả thật là không nhịn được nên mới hút một điếu, còn cố ý mở cửa sổ thông gió rồi, nào ngờ vẫn bị nó phát hiện ra. Cũng biết đi quản chị rồi! Ung Nghi lắc đầu bật cười, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ trước sự quan tâm của người em trai này.
Ngày hôm đó cả đám ở nhà Ung Nghi chơi đến sáu giờ chiều mới tan. Hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, buổi tối mọi người còn hẹn nhau đi KTV, Dương Hội vốn muốn kéo Lê Lô đi cùng nhưng buổi tối cô và Dư Tư đã có hẹn việc khác nên đành phải từ bỏ. Thế là Trần Tịnh Thực về trường cùng Lê Lô.
Vẫn là ngồi tàu điện ngầm, trên đường đến ga tàu, Lê Lô nói: “Anh Trần ơi, hay là anh đi chơi với nhóm chị Dương Hội đi, em tự về là được ạ.”
“Thôi, anh đi với em.” Trần Tịnh Thực nói, “Anh ngũ âm không trọn, đi rồi chỉ tự rước nhục vào thân thôi.”
Lê Lô bị anh chọc cười rồi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Vậy lần sau hai chúng ta đi được không ạ?” Lê Lô nói, “Em huấn luyện đặc biệt cùng anh, mình sẽ chọn riêng một bài để luyện, luyện ổn rồi nếu sau này lại có cơ hội tụ tập thế này thì anh có thể khoe giọng hát của mình, làm kinh thiên động địa luôn.”
Còn có thể như vậy à? Trần Tịnh Thực rất nghiêm túc mà ngẫm nghĩ: “Thế này có được tính là ăn gian không?”
“Không tính, chỉ là chút mẹo vặt thôi.”
Lê Lô đưa tay ra dấu, nói vô cùng hùng hồn. Trần Tịnh Thực cũng bị cô chọc cười, chỉnh lại mũ cho cô rồi nắm lấy tay cô.
Đúng vào giờ tan làm thường ngày, dù là cuối tuần thì trên tàu điện ngầm vẫn chật kín người. Hai người khó khăn lắm mới tìm được một chỗ có tay vịn, liền nép sát vào nhau đứng vững.
Lê Lô không nói chuyện, cô có thể cảm nhận được cuối ngày hôm nay Trần Tịnh Thực có phần trầm mặc, xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Bạn học Trần tiểu Thụ ơi, hôm nay anh có gì không vui sao?”
Trong lòng bỗng truyền tới một câu như thế, Trần Tịnh Thực thoáng giật mình, cúi thấp đầu nhìn Lê Lô. Cô gái đang ngước lên, đôi mắt đen láy đặc biệt sáng ngời.
“Không có.” Anh đáp, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Cảm giác đó.” Lê Lô cười nói, rồi lại khôi phục vẻ nghiêm túc nhìn anh, “Nếu anh không vui thì nhớ phải nói với em. Chúng ta ở bên nhau, không chỉ có anh phải quan tâm đến cảm xúc của em, mà em cũng cần quan tâm đến anh, anh hiểu không?”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực không biết phải trả lời thế nào, có dòng cảm xúc phức tạp bất chợt dâng lên, gần như chiếm trọn lấy anh. Anh gian nan dằn xuống mới khôi phục được lý trí, đưa tay lên xoa đầu cô, nói: “Anh biết rồi.”
“Em thấy anh đang lấy lệ với em đấy.” Lê Lô nói vậy nhưng lại cười híp mắt, không giận dỗi, “Trần Tịnh Thực, em thật sự muốn tốt với anh, hy vọng anh hiểu.”
Trong nền giáo d*c t*nh cảm mà Lê Lô được tiếp nhận, tình yêu chưa bao giờ là sự cho đi từ một phía mà là qua lại lẫn nhau. Giống như Trần Tịnh Thực yêu cô, tốt với cô, thì cô cũng yêu anh, muốn tốt với anh. Cô là bảo bối của anh, vậy anh cũng là bảo bối của cô. Đôi cánh của cô có lẽ chưa đủ cứng cáp dày dặn, nhưng cũng có thể che chở bảo vệ anh, cho anh một nơi dừng chân nghỉ ngơi.
Trần Tịnh Thực nhìn ra được cô đang nghiêm túc, vậy nên trong lòng cực kỳ chấn động. Đây chính là cô gái mà anh vẫn luôn thích bấy lâu nay, trước nay cô luôn dũng cảm như thế, can đảm như thế, dùng sức mạnh non nớt lại kiên định của mình đi yêu mỗi một người mà cô yêu thương.
“Anh không hề lấy lệ với em.” Trần Tịnh Thực cười, “Anh biết em không bao giờ nói khoác, nói được là làm được. Môi Môi à…”
Anh gọi tên cô song lại không nói tiếp nữa, ánh mắt cũng hơi mơ màng. Ban đầu Lê Lô thoáng nghi hoặc, đợi ngẫm kỹ rồi, cô bỗng như bừng tỉnh đại ngộ mà che miệng mình lại.
“Trần tiểu Thụ, không được.” Cô ồm ồm nói, “Trưa nay em ăn tỏi.”
Buổi trưa Lưu Mạnh Tích gọi hai suất tôm hùm đất, bên trong đều thêm tỏi băm. Một người gì cũng không từ chối như Lê Lô đã ăn không ít.
Trần Tịnh Thực nhìn hành động này của cô cũng thấy khó hiểu, đợi hiểu ra rồi thì mặt đã đỏ lan đến tận tai. Nhưng mà vào lúc này, dù người đàn ông có ngại ngùng không hiểu phong tình đến mấy cũng sẽ không nói ra câu “thật ra anh không định hôn em” này.
“Không sao.” Trần Tịnh Thực giả vờ hắng giọng điều chỉnh lại cảm xúc, nói, “Anh cũng ăn mà, chẳng phải sau đó em đã ăn kẹo bạc hà, uống sữa rồi sao?”
“Vậy cũng không được.” Lê Lô nói mà mặt đỏ ửng, “Đây là nụ hôn đầu của em, nó bắt buộc phải hoàn mỹ…” Không thể tồn tại chút xíu khả năng phá hoại cảnh sắc nào!
Trần Tịnh Thực bị cô chọc cười, trong lòng lại bất chợt rung động, anh ôm lấy Lê Lô, nói nhỏ: “Được, vậy chúng ta chọn một cơ hội thích hợp.” Hơi ngừng lại, “Đây cũng là nụ hôn đầu của anh.”
Lê Lô cảm giác mình sắp bị đốt cháy luôn rồi, nghiến răng nghiến lợi mới bình tĩnh lại được.
Tối hôm ấy đến rất muộn Lê Lô mới ngủ được.
Nửa đêm cô mơ một giấc mơ, mơ thấy mình và Trần Tịnh Thực hôn nhau trong một vườn hoa tĩnh lặng mờ ảo, đang hôn được nửa thì cô bỗng nhớ ra mình chưa đánh răng, vội vàng bỏ anh lại chạy biến. Sau khi tỉnh lại Lê Lô ảo não không thôi, lăn qua lộn lại muốn đập giường, chỉ cầu nhanh nhanh xoá đi cảnh tượng kia ra khỏi đầu. Dư Tư bị tiếng động ầm ĩ của cô làm giật mình tỉnh giấc, ngái ngủ hỏi cô đang làm gì, Lê Lô cuộn mình lại trong chiếc chăn nhỏ, đỏ mặt không nói một lời, có phần phiền muộn, nhịp tim dồn dập.
Lê Lô lần nữa quyết tâm, nụ hôn đầu của cô nhất định phải hoàn mỹ, chắc chắn phải để sau này nhớ lại vẫn sẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch chứ không phải quê đến mức nổi da gà khắp người như bây giờ.
Sau ngày hôm ấy, cuộc sống của hai người lại khôi phục tiết tấu lúc trước, bình dị nhưng không hề nhàm chán. Hơn nữa cũng không phải không có chút gợn sóng nào, ví dụ như hôm đó, Lê Lô nghe được một tin tức đủ để cô kinh ngạc đến rớt cằm… Mã Uyên tỏ tình với Dư Tư rồi.
Lê Lô biết chuyện vào một tiếng đồng hồ sau khi Mã Uyên tỏ tình, bởi vì cô nhận được tin nhắn Trần Tịnh Thực gửi tới hỏi cô giờ Dư Tư thế nào. Lời hỏi thăm này chẳng đầu chẳng đuôi nên Lê Lô vội vàng gọi cho anh, làm rõ mọi chuyện rồi thì kinh ngạc đến nhất thời không nói nên lời.
“Sau khi trở về tâm trạng của Mã Uyên không được tốt cho lắm, có lẽ hai người nói chuyện không quá vui vẻ, em để ý bên tiểu Dư chút nhé, có gì khác thường thì báo anh kịp thời.”
“Vâng.”
Cúp máy xong Lê Lô dọn đồ tan làm rồi về trường, vừa vào cửa phòng đã phát hiện Dư Tư đang nằm bò trên bàn phát ngốc. Cô bước tới, xoa đầu Dư Tư hỏi: “Anh Mã Uyên tỏ tình với cậu rồi à?”
“Cậu biết rồi ư?” Dư Tư hiển nhiên có phần bất lực, “Tớ vốn định chờ cậu về rồi sẽ nói với cậu.”
“Thế nào?” Lê Lô kéo một chiếc ghế qua ngồi xuống cạnh cô ấy, “Từ chối rồi à?”
Dư Tư gật đầu: “Tớ suy nghĩ một hồi, tuy tớ có chút thiện cảm với anh ấy, nhưng nó không đủ để chống đỡ tớ đồng ý tiếp nhận phần tình cảm này. Cho nên tớ từ chối rồi.”
Lê Lô không đưa ra đánh giá ngay, cô rất hiểu Dư Tư. Có lẽ cô ấy từng có khoảnh khắc rung động với Mã Uyên, nếu như lúc đó anh ấy can đảm hơn chút thì đoán chừng hai người còn có khả năng. Nhưng bây giờ… mặc dù không biết Mã Uyên đã chịu k*ch th*ch gì cuối cùng lấy hết dũng khí tỏ tình, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, lỡ mất thời điểm có khả năng nhất kia rồi.
“Lô Lô à, thật sự thích một người sẽ như thế nào nhỉ?” Dư Tư hỏi cô.
Lê Lô ngẫm nghĩ, rồi nghiêm túc trả lời: “Tớ không rõ người khác thế nào, nhưng tớ thích anh Trần là kiểu ‘chậm một giây thôi cũng sợ anh ấy bị người khác cướp mất’.”
Dư Tư bị cách hình dung này của cô chọc cười, thất thần chốc lát, cô ấy gật đầu, như có điều suy tư mà nói: “Tớ chưa từng lo lắng về anh Mã Uyên, cho dù bây giờ thật sự nghe được tin anh ấy hẹn hò với người khác thì có lẽ cũng sẽ không quá buồn. Cho nên chắc tớ không quá thích anh ấy nhỉ?”
Lê Lô hơi tiếc nuối. Tất nhiên theo miêu tả này của Dư Tư thì tình cảm cô ấy dành cho đàn anh Mã Uyên quả thực có hạn. Vậy từ chối chính là lựa chọn tốt nhất rồi.
“Không sao.” Lê Lô lại xoa đầu cô ấy, “Cậu sẽ gặp được người khiến cậu thích, như tớ gặp được anh Trần vậy.”
Dư Tư gật đầu, ôm lấy Lê Lô: “Lô Lô cưng à, cậu đúng là thiên sứ nhỏ.”
Lê Lô: “He he he.”
Tối hôm ấy Lê Lô trả lời Trần Tịnh Thực rằng nhìn chung không có gì đáng ngại. Như vậy Trần Tịnh Thực cũng coi như yên tâm, dặn cô đi ngủ sớm chút. Song Lê Lô lại mất ngủ. Cô gửi cho Trần Tịnh Thực một tin nhắn, hỏi anh…
Mei: Anh Trần, nếu như buổi toạ đàm hôm ấy em không gặp được anh thì sau đó liệu anh có thuộc về người khác không nhỉ?
Mei: Em cảm thấy có lẽ cả đời này em sẽ không rời xa anh đâu, cứ nghĩ tới chuyện anh sẽ ở bên người khác là em lại buồn, cực kỳ khó chịu.
Một phút sau cô nhận được tin nhắn trả lời từ Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực: Sẽ không đâu. Ngủ đi.
Lê Lô biết có thể anh đang vỗ về mình, giống như trước kia anh nói với cô rằng “cho dù em không đón nhận anh thì anh cũng sẽ không tìm người khác” vậy. Nhưng Lê Lô vẫn cảm thấy yên lòng, cô gối lên sự yên lòng này an tâm chìm vào giấc ngủ.
Song ở Yến Đại bên này Trần Tịnh Thực lại mãi không ngủ nổi. Anh nhìn lịch sử trò chuyện của hai người trong điện thoại, ngây người ra.
Thực ra có rất nhiều điều anh muốn nói với Lê Lô, nhưng lần nào cũng đều chỉ lặng lẽ gõ rồi lại âm thầm xoá đi. Chẳng hạn như câu hiện tại vẫn đang dừng trên khung nhập này…
“Sẽ không có người khác. Sau khi gặp được em, anh chưa từng cho bản thân mình lựa chọn nào khác.”