Chương 23: Hôn.
Dịch: Hoa Linh
Sau hơn một tháng bên nhau, hai người thuận lợi vượt qua giai đoạn hoà hợp, ở chung ngày càng thoải mái dễ chịu. Một ngày nọ, Trần Tịnh Thực hỏi cảm giác của Lê Lô trong khoảng thời gian này và nhận được câu trả lời là “rất tốt, cực kỳ tốt”. Nghe xong anh cũng không khỏi vui mừng. Anh không có kỳ vọng nào khác với mối quan hệ này, chỉ mong Lê Lô có thể vui vẻ, hưởng thụ trong ấy. Nhưng khiến anh bất ngờ là Lê Lô cũng cực kỳ để đến ý cảm nhận của anh.
Trong mắt mọi người, Lê Lô chính là một cô công chúa nhỏ danh xứng với thực, cho dù tính tình cô tốt đến mức có thể khiến người ta phớt lờ điểm này, nhưng cô có một gia cảnh tốt cũng là sự thật chắc như đinh đóng cột. Song như trước đây Mã Uyên đã nói, Lê Lô là người có mệnh công chúa lại không có bệnh công chúa. Chẳng những không có mà khi không bị thách thức đến giới hạn… dường như cô còn nhìn nhận thế giới này một cách bao dung đơn thuần hơn bất cứ ai.
Trong tình yêu, cô chưa bao giờ ỷ vào thân phận của mình để chờ người kia đến lấy lòng. Trái lại, cô là một người yêu thì sẽ bày tỏ… Cô muốn để người ở bên mình cũng cảm nhận được rằng bản thân được yêu sâu sắc. Cô cũng có chút tính xấu, nhưng sẽ không bao giờ dùng cách chiến tranh lạnh, xử lý lạnh để giải quyết hoặc làm tăng mâu thuẫn. Rất nhiều lúc, nếu gặp phải vấn đề, cô đều sẽ nói thẳng với Trần Tịnh Thực, nói rõ giới hạn của mình. Nếu Trần Tịnh Thực cũng có suy nghĩ riêng thì cô sẽ cẩn thận lắng nghe, giải quyết vấn đề này dựa trên cơ sở đôi bên tôn trọng ý nguyện của nhau. Có thể nói, nhờ sự bao dung và lý trí từ cả hai, mối quan hệ giữa hai người cực kỳ thư thái thoải mái.
Bạn tốt Dư Tư vẫn luôn ở bên quan sát, cảm thấy có phần khó tin. Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây chính là phong cách của Lê Lô. Trước nay cô đều nhìn nhận thế giới này bằng con mắt thiện ý nhất, không tiếc dành mọi thứ mình có cho những người cô yêu thương. Cô là một trong những người hiếm hoi đạt được sự vui vẻ từ việc cho đi mà cô ấy quen biết. Mà thế giới này cũng không phụ lòng cô, dâng tất thảy những thứ cô muốn tới trước mặt cô, chẳng hạn như… Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực cũng có cảm giác như được làm quen lại với Lê Lô. Anh từng tưởng tượng nếu một ngày thật sự hẹn hò với Lê Lô thì sẽ như thế nào. Suy nghĩ khi đó của anh là, bất luận cô muốn gì ở anh, anh đều sẽ nghĩ cách làm được cho cô, cho đến khi cô không còn đòi hỏi gì anh nữa. Anh muốn cưng cô, chiều cô như thế đấy. Nhưng mà Lê Lô chân chính lại không hề như vậy, cô quá khiến người ta yên lòng, anh từng muốn cho cô tất cả, cô cũng cho anh y hệt. Trần Tịnh Thực chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ được người khác đối đãi như vậy.
Từ ngày để lộ ra chút cảm xúc tiêu cực trên đường từ nhà chị Nghi về, Lê Lô bắt đầu quan tâm đến tâm trạng của anh nhiều hơn. Nếu hôm nào trông anh không quá hào hứng, cô sẽ hỏi có phải đã xảy ra chuyện không vui không. Trước nay Trần Tịnh Thực đã quen chỉ báo chuyện tốt, không kể chuyện xấu, nhưng chiêu này không có tác dụng với Lê Lô, chỉ khi anh nói với cô rồi, cô mới thật sự yên tâm, sau đó giúp anh nguôi ngoai, giúp anh nghĩ cách giải quyết trong phạm vi năng lực của mình. Thế là Trần Tịnh Thực cũng từ từ học được cách mở lòng với cô, vì anh dần phát hiện ra, với Lê Lô mà nói, điều đó không phải gánh nặng mà là sự giao lưu tinh thần ở tầng cao hơn.
Đôi khi Trần Tịnh Thực rất muốn hỏi Lê Lô rằng tại sao lại tốt như thế. Nhưng mà anh biết, thứ có thể nhận được chắc chắn sẽ là một ánh mắt nghi hoặc kèm theo một nụ cười mỉm tiêu chuẩn.
“Đây là điều nên làm nha.” Cô sẽ nói, “Anh là bạn trai của em mà.”
Chuyện may mắn nhất, cũng không dám mộng tưởng nhất đời này, chính là anh trở thành ‘người của cô’. Đến giờ, anh đã chẳng còn gì phải hối tiếc nữa.
Vào lúc kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cuối cùng hai người cũng có cơ hội cùng nhau làm việc lần nữa… Dung Thành có một Hội thảo nghiên cứu học thuật về bảo tồn đa dạng sinh học mời Trần Tịnh Thực tham gia, mà Cục Môi trường Sinh thái cũng điều nhân viên đi tham dự cùng anh để lấy kinh nghiệm cho dự án của mình.
Trong này vốn không có việc gì của Lê Lô cả, nhưng cấp trên nói rồi, hy vọng có thể ra một bài báo từ hội nghị lần này. Đã phải viết báo thì chắc chắn cần thu thập tài liệu, thế là danh sách đi công tác trong cục lại thêm Lê Lô.
Lê Lô rất vui, về đến phòng làm việc là báo tin này cho Trần Tịnh Thực ngay. Trần Tịnh Thực nghe xong ngớ ra chốc lát, sau đó cười: “Vừa hay lần này phải đi ba ngày, trừ hai ngày hội nghị đi thì vẫn còn một ngày để chúng ta dạo chơi.” Hơi ngừng lại, “Có muốn đi trung tâm gấu trúc không?”
“Được ạ.” Lê Lô mỉm cười, “Cơ mà quan trọng nhất là có thể ăn đồ ngon, anh Trần à, nhiệm vụ này giao cho anh nha.”
Trần Tịnh Thực: “Tuân lệnh, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngày xuất phát hôm ấy là thứ sáu.
Trần Tịnh Thực đặc biệt xin học viện điều một chiếc xe công vụ chở anh và Lê Lô ra sân bay. Nếu dư dả thời gian, anh sẵn lòng ngồi tàu điện ngầm cùng Lê Lô thong thả tới sân bay, dù sao thì đây cũng là phương tiện giao thông duy nhất cô không say. Nhưng biết làm sao được khi thời gian quá gấp, vậy nên vừa lên xe Trần Tịnh Thực đã dặn Lê Lô dựa vào vai mình ngủ.
Nhưng mà Lê Lô nào ngủ nổi chứ, đây là lần đầu tiên cô và Trần Tịnh Thực cùng nhau đi công tác đó, trong danh sách “những chuyện các cặp đôi từng cùng nhau làm” lại được thêm một mục, cô thật sự vui vẻ hứng khởi. Trần Tịnh Thực nghe xong không nhịn được cười, cô gái này của anh chính là vậy, rất có cảm giác nghi thức. Trần Tịnh Thực không khỏi lại nghĩ tới kỳ vọng của cô về nụ hôn đầu lúc trước, má nóng lên, anh khẽ quay đầu đi.
“Anh Trần ơi, Dung Thành có gần quê anh không ạ?” Lê Lô đang dựa vào anh tra tìm các món ngon của Dung Thành, nghĩ tới gì đó, cô ngẩng đầu hỏi.
“Khoảng cách đường thẳng không tính là xa, nhưng bên ấy địa hình quanh co phức tạp, muốn đi cũng không quá dễ.” Trần Tịnh Thực đáp.
“Ở trong núi mà.” Lê Lô nghĩ ngợi, nói, “Đợi sau này có thời gian thì anh đưa em đi chơi nhé?”
“Muốn đi à?” Trần Tịnh Thực hơi cúi đầu hỏi cô.
“Muốn ạ.” Lê Lô ngẩng đầu, đối mắt với anh, “Muốn đi thăm nơi bạn Trần tiểu Thụ lớn lên.”
Trần Tịnh Thực khẽ cười, sau khi cô nhìn đi chỗ khác, đáy mắt anh vụt qua một tia hoang mang. Anh biết, trong lòng rất nhiều người, quê hương là chốn đến, là gốc rễ, là sự quyến luyến chôn giấu nơi sâu thẳm nhất trong lòng người đó. Nhưng mà đối với anh, ấy lại là nơi bắt đầu tất cả mọi đau khổ và tủi nhục. Trần Tịnh Thực không muốn như vậy, dù sao đó cũng là nơi bố mẹ anh sinh ra và lớn lên, họ rất có tình cảm với nơi ấy. Nhưng hết cách, sự thật là thế.
Lúc tới sân bay thì đã gần đến giờ checkin. Hai nhóm người nhanh chóng hội hợp, làm thủ tục và di chuyển đến cổng lên máy bay.
Đến khi cuối cùng cũng lên được máy bay rồi, Lê Lô hiếm khi cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô cố chống đỡ được lát, đợi cất cánh ổn định rồi liền tựa vào vai Trần Tịnh Thực ngủ thiếp đi. Hai người không chút giấu giếm nên vị lãnh đạo của Cục Môi trường Sinh thái đi cùng đương nhiên cũng nhìn ra manh mối, sau khi xác nhận hai người hiện tại là một đôi rồi, bà ấy nhỏ giọng cảm thán một câu: “Người trẻ tuổi các cậu nhanh thật đấy, còn đang định giới thiệu cháu gái tôi cho cậu cơ.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực chợt cười, sau khi cảm ơn ý tốt của vị lãnh đạo kia thì lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng: Đây không được tính là nhanh đâu, vì một khắc này, đến anh cũng không biết mình đã chờ đợi bao lâu rồi.
Lúc máy bay đáp xuống sân bay Dung Thành, vừa xuống máy bay mọi người đã phát hiện bên ngoài lại mưa. May mà bên tổ chức cử một chiếc xe đến đón, đợi đoàn người Trần Tịnh Thực ra đến nơi bèn chở tới khách sạn.
Nguyên một ngày bị đủ loại phương tiện giao thông dày vò, cả người Lê Lô đã tàn tạ. Cô thậm chí còn không ăn suất ăn trên máy bay vì sợ say. Nhưng bụng rỗng ngồi xe cũng khó chịu, cho nên đến cuối cùng cô nằm gối luôn lên đùi Trần Tịnh Thực, như thế mới dễ chịu hơn chút. Cứ tạm vậy tới được khách sạn, lúc xuống xe mặt Lê Lô tái nhợt đến đáng sợ.
“Vẫn ổn chứ, có cần về phòng ngủ một giấc không?” Trần Tịnh Thực thấy cô như vậy thì lo lắng vô cùng.
Lê Lô lắc đầu: “Không sao đâu ạ. Chẳng phải đã nói tối nay sẽ đi ăn lẩu rồi sao, ngủ một giấc thì không kịp.”
Ăn lẩu nào quan trọng bằng sức khoẻ của cô!
Trần Tịnh Thực bật cười, kéo cô qua muốn khuyên thêm, song bỗng nghe thấy một tiếng chào hỏi quen thuộc.
“Anh Trần.”
Lê Lô cũng cực kỳ nhạy cảm với giọng nói này, cô lập tức đứng thẳng, ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên… là Phương Huỳnh.
Lần này Phương Huỳnh mặc đồ công sở tiêu chuẩn, cô ta nhìn cô và Trần Tịnh Thực, không còn kinh ngạc như lần trước nữa.
“Em biết ngay là anh sẽ đến tham gia hội nghị mà.” Sau khi gật đầu với hai người, Phương Huỳnh nhìn Trần Tịnh Thực nói.
Trần Tịnh Thực cũng không lấy làm ngạc nhiên khi thấy cô ta xuất hiện ở đây: “Đại diện trung tâm bọn em tới à?”
“Vâng.” Phương Huỳnh nói, “Bộ trưởng Tống của bọn em cũng tới, nếu có cơ hội thì bà ấy muốn gặp anh để bàn một chút về việc xây dựng nền tảng thông tin mà lúc trước em từng đề cập qua với anh.”
“Được.” Trần Tịnh Thực đồng ý, đúng lúc lễ tân khách sạn đã làm xong thủ tục nhận phòng cho đoàn người, anh nhận lấy thẻ phòng rồi nói với Phương Huỳnh, “Vậy hẹn thời gian sau, anh lúc nào cũng sẵn lòng chờ.”
“Được.” Phương Huỳnh nói xong lại liếc nhìn Lê Lô một cái, rồi xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Từ đầu đến cuối Lê Lô không nói một lời nào, nhưng cô có thể mơ hồ cảm nhận được rằng Phương Huỳnh dường như cố tình giữ khoảng cách với cô. Có lẽ cô ta tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt, dù sao các cô cũng không tính là quen, đôi bên không cần thiết phải biểu hiện quá thân thiết. Nhưng trực giác của con gái là một thứ rất kỳ diệu, bằng một cách khó hiểu, Lê Lô đã biết mọi thứ Phương Huỳnh biểu hiện ra trước mặt cô đều không quá tự nhiên. Nguyên nhân lớn nhất đương nhiên vẫn là bởi vì Trần Tịnh Thực, nhưng Lê Lô không định nói cho anh biết, bởi vì cô có thể cảm nhận được, Trần Tịnh Thực không hề xem Phương Huỳnh là một chướng ngại giữa họ. Nếu đã vậy thì cô cũng chẳng cần thiết phải chuyện bé xé ra to, cứ đợi đến lúc xuất hiện vấn đề lại giải quyết là được.
Mặc dù nằng nặc đòi đi ăn lẩu, nhưng sau khi quét thẻ vào phòng, cô vẫn nằm đó nghỉ ngơi một lát trước sự kiên quyết của Trần Tịnh Thực.
Cứ thế bất giác chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ, cô mơ thấy mình bị quăng vào một cái giếng cạn, trải qua cuộc sống không thấy mặt trời, “gào rách cổ cũng không ai tới cứu” chân chính. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lê Lô rất rõ ràng đó là mơ nhưng lại không cách nào khiến mình thoát ra được. Cuối cùng ‘tách’ một tiếng, có tia sáng phá vỡ lớp ngăn chiếu vào trong mắt cô. Lê Lô mở bừng mắt, phát hiện ra Trần Tịnh Thực đang ngồi ở bên cạnh.
Qua một lúc Trần Tịnh Thực mới nhận ra cô đã tỉnh, tay đang trượt trên bàn di chuột lập tức dừng lại, anh nhìn Lê Lô, khẽ hỏi: “Mở đèn làm ồn đến em rồi à?”
Ban nãy anh phát hiện đèn trong phòng hơi tối, vừa hay bên cạnh có một chiếc đèn đế cao nên mở thử, kết quả không ngờ tiếng công tắc lại cực lớn.
Lúc này Lê Lô còn chưa tỉnh hẳn, mãi sau mới ưm một tiếng, nói: “Không sao đâu ạ.” Hơi ngừng lại, “Anh Trần, sao anh không đi?”
“Sợ em khó chịu mà bên cạnh lại không có người.” Trần Tịnh Thực nói, “Dù sao anh cũng không có việc gì nên ở đây với em một lúc.”
Lê Lô dạ một tiếng, không nói gì nữa, mí mắt nặng trĩu, dáng vẻ như vẫn còn muốn ngủ tiếp. Trần Tịnh Thực thấy vậy thì lại quay đi tiếp tục đọc luận văn. Bỗng, anh nghe thấy một tiếng gọi rất khẽ.
“Trần Tịnh Thực.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Tịnh Thực thoáng sửng sốt, ngước mắt lên phát hiện Lê Lô vẫn đang nhìn anh chăm chú, nhìn ánh mắt ấy giống hệt như đã hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Tịnh Thực không đáp lời cô ngay, trực giác mách bảo anh rằng, Lê Lô lúc này hơi khác thường. Vẻ mặt yên tĩnh hơn hẳn mọi khi, trong ánh mắt như lắng đọng điều gì đó.
“Sao thế?” Anh đặt laptop sang một bên, đứng dậy ngồi xuống cạnh giường, thấp giọng hỏi.
Lê Lô không nói gì, thân trên nhích lại gần anh. Trần Tịnh Thực thuận thế đưa tay ra xoa đầu cô.
“Đỡ hơn chưa?”
“Dạ.” Lê Lô đáp một tiếng, nói, “Đói rồi, muốn ăn lẩu xiên gà.”
Trần Tịnh Thực: “…”
Trần Tịnh Thực bật cười, nói: “Hôm nay dạ dày em không thoải mái, vẫn nên ăn ít cháo đi, được không?”
Lê Lô: “… Nếu em vẫn nhất quyết muốn ăn thì sao?”
Cô ngửa đầu, trong mắt như có một tia sáng nhìn Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực không ngờ cô lại đột nhiên đưa ra cho mình một vấn đề nan giải, này là đang làm loạn muốn anh hung dữ với cô đấy à? Trần Tịnh Thực liếc nhìn thăm dò, muốn tìm kiếm chút manh mối từ trên mặt cô. Lê Lô vừa hay đang ung dung đợi, thấy anh nhìn qua thì khoé môi quả nhiên thấp thoáng ý cười.
Thế là Trần Tịnh Thực cũng cười: “Thế anh cũng chỉ đành cứng rắn với em chút thôi.” Anh nói, “Bạn tiểu Lê à, anh quyết định rồi, tối nay ăn cháo.”
Lê Lô cố tình ra vẻ không vui kéo dài giọng vâng một tiếng như đang làm nũng. Nhưng “vâng” xong lại ngẩng đầu cười nói: “Vậy thì ăn cháo đi anh tiểu Thụ.”
Hai người vào một quán cháo gần khách sạn, gọi một phần cháo niêu sườn lớn, thêm mấy đĩa đồ ăn nhẹ đặc trưng như bánh cuốn gạo đỏ và há cảo tôm, bày đầy chiếc bàn nhỏ. Hai cái dạ dày tứ xuyên ăn mấy món cháo Triều Châu thanh đạm này có hơi kỳ quái, nhưng húp ngụm cháo kết hợp với mấy món kèm đặc trưng xong, Lê Lô lại cảm thấy chiếc dạ dày vẫn luôn xoắn lại từ sáng tới giờ của mình cuối cùng cũng được vỗ về bằng phẳng rồi, không khỏi thoải mái mà thở phào một hơi.
Trần Tịnh Thực biết Lê Lô thích ăn thịt nên đã múc hết sườn trong cháo cho cô ăn. Lê Lô rất vui, nhưng vẫn nhặt mấy miếng cho anh.
“Em phát hiện ra là ăn cháo cũng rất thoải mái, tối nay em chỉ ăn cháo thôi, không ăn thịt.” Lê Lô chống cằm, cười nói.
Trần Tịnh Thực cũng không tiện nói gì nữa, dù sao cũng là anh chủ trương tối nay ăn đồ thanh đạm, thế là đành ăn hết đống sườn Lê Lô gắp cho anh.
Lê Lô sức ăn nhỏ, ăn hai bát đã no, trong lúc thúc giục Trần Tịnh Thực ăn nốt đồ còn lại, cô quan sát xung quanh, bầu không khí tràn ngập hơi thở cuộc sống chỉ trong quán cơm nhỏ mới có này khiến Lê Lô cảm thấy rất dễ chịu, có loại cảm giác của gia đình. Thêm ngồi đối diện còn có Trần Tịnh Thực, bạn trai của cô nữa.
“Anh Trần, anh biết không, trước đây lúc chưa yêu, em cứ nghĩ rằng có bạn trai hay không thì cuộc sống cũng rất đặc sắc.”
Lê Lô bỗng nhiên cảm thán khiến Trần Tịnh Thực ngẩng đầu nhìn cô.
“Nhưng giờ yêu rồi em cảm thấy có bạn trai vẫn tốt hơn.”
Lê Lô nói xong nửa câu sau, mắt sáng ngời nhìn Trần Tịnh Thực.
Trần Tịnh Thực được câu nói này của cô sưởi ấm, ý cười trào dâng, anh đưa tay ra chỉnh lại tóc loà xoà trước trán cô, nói: “Anh cũng vậy.”
Đây vốn là một khoảnh khắc ấm áp vô cùng, song Lê Lô lại phá lên cười khiến Trần Tịnh Thực phút chốc có phần khó hiểu. Anh hơi ngại ngùng nhìn Lê Lô.
“Anh nói sai gì rồi à?”
“Không có.” Lê Lô xua tay, ngừng cười rồi nói, “Anh làm em nhớ đến cái icon ‘tôi cũng vậy’ nổi tiếng kia. Trên mạng nói người có văn hoá có thể ba hoa chích choè, người không có văn hoá chỉ biết ‘tôi cũng vậy’. Anh Trần, anh có văn hoá như thế, sao cũng nói câu này vậy?”
Trần Tịnh Thực có lạc hậu đến mấy thì cũng từng thấy cái icon kia, không khỏi cũng cười lên.
“Nghịch ngợm.”
Khẽ dí trán cô một cái, Trần Tịnh Thực cúi đầu ăn tiếp. Lê Lô hiếm khi bị “dạy dỗ” một câu như vậy, đưa tay lên sờ trán mình, cười cực kỳ vui vẻ.
Ăn xong hai người lại đi dạo đường phố Dung Thành. Lúc sắp về khách sạn, Trần Tịnh Thực có đồ cần mua nên đã vào cửa hàng tiện lợi bên đường, Lê Lô lười động đậy bèn ở ngoài đợi anh.
Sau một ngày mưa, không khí Dung Thành trong lành lạ thường, chiều tối cũng khá mát mẻ, Lê Lô rất mê sự khoan khoái dễ chịu như này. Cầm điện thoại lên chụp cảnh đêm này lại định chia sẻ vào nhóm gia đình, nào ngờ khi phóng to bức ảnh nhìn một cái, Lê Lô phát hiện phía dưới biển bến xe buýt bên kia đường có một đôi trẻ đang hôn nhau say đắm.
Lê Lô: “…”
Mặt tức khắc nóng bừng, cứ như cố ý chụp trộm họ vậy, Lê Lô vội vàng xoá ảnh đi.
“Môi Môi ơi, có muốn uống sữa chua không?”
Trần Tịnh Thực mua đồ xong đi ra, đưa cho cô một chai sữa chua vị dâu tây. Lê Lô ồ một tiếng nhận lấy.
“Anh Trần ơi, anh nhìn phía đối diện kìa.”
Lê Lô giả vờ vặn nắp chai sữa chua, cúi đầu nói, không nhìn vẻ mặt của Trần Tịnh Thực. Liếc mắt quan sát được động tác nâng cằm nhìn về phía đối diện của Trần Tịnh Thực, trái tim cô bất giác hẫng một nhịp, đầu cũng ngẩng lên theo.
Bên này, đương nhiên Trần Tịnh Thực cũng đã được chứng kiến một màn mà vừa rồi Lê Lô nhìn thấy, kinh ngạc qua đi, anh hơi bối rối quay đầu lại. Ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh nhìn của Lê Lô, hai người đều khựng lại giây lát, sau đó mất tự nhiên quay đi.
“Đi thôi.”
Trần Tịnh Thực khẽ hắng giọng, nói.
Lê Lô: “Dạ.”
Lúc sắp về đến khách sạn, Lê Lô đã điều chỉnh lại trạng thái, thấy chẳng có gì cả, thậm chí còn cảm thấy có xíu lãng mạn. Cô đoán không chừng đó là một đôi vẫn còn đang học cấp ba, tan giờ tự học cùng nhau về nhà, lúc bày tỏ tình cảm với nhau không khống chế được mới ngày càng sát lại gần. Nhưng nếu là thiết lập này thì không thể tiếp tục được nha. Trẻ vị thành niên vẫn nên bảo vệ mình cho tốt.
Lê Lô nghĩ vậy, không khỏi cười lên. Trần Tịnh Thực nghe thấy thì không nhịn được liếc nhìn cô. Vẻ mặt cô gái trông vô cùng hớn hở, mang theo vài phần mừng thầm. Anh không khỏi nghĩ, cái đầu nhỏ này của cô đang nghĩ gì thế, là cặp đôi bên đường ban nãy, hay là nụ hôn “chưa thực hiện được” trên tàu điện ngầm ngày hôm ấy.
“Môi Môi à…” Mắt thấy đã sắp đến phòng của cô, Trần Tịnh Thực định lên tiếng nhắc nhở Lê Lô, song lại bị cô ngắt lời.
“Anh Trần.” Cô chợt dừng bước, hai mắt sáng long lanh nhìn anh, “Hay là mình cũng thử chút đi?”
Trần Tịnh Thực bị đề nghị này của cô làm cho hoảng hốt, sau khi bừng tỉnh thì có cảm giác như máu toàn thân đang chảy nhanh hơn,
“Tiểu Lê à…”
Trông anh kinh ngạc kìa, đổi cả về cách gọi cô trước kia luôn rồi.
Trần Tịnh Thực cũng đã ý thức được sự “hớ hênh” của mình, vội sửa miệng: “Môi Môi…” Thoáng ngừng lại, “Không phải em nói nụ hôn đầu của em phải hoàn mỹ sao?”
“Em cảm thấy giờ phút này vừa vặn đúng lúc mà.” Lê Lô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
“Nhưng chúng mình… vừa đi ăn về.” Trần Tịnh Thực bật cười.
Lê Lô chớp mắt, nói: “Hay là chúng ta ai về phòng nấy đánh răng trước?”
Trần Tịnh Thực: “…” Đây là đề nghị khôi hài gì vậy
Trần Tịnh Thực lại hơi muốn cười, nhưng khi ánh mắt vừa chạm đến mặt của Lê Lô thì lại không cười ra được. Dường như cô gái rất mong chờ, còn anh… thật sự không muốn sao?
Không phải không muốn, mà là không dám muốn.
“Môi Môi à…” Trần Tịnh Thực vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị Lê Lô ngăn lại
“Thôi vậy.” Cô ra vẻ lấy thẻ phòng ra định về phòng.
Trần Tịnh Thực hoảng rồi, nói: “Em đợi anh.”
Nói xong liền quay người về phòng.
Đồng ý rồi! Trong lòng Lê Lô mừng rỡ, tiếp đó là trái tim đập mạnh, cô lập tức quét thẻ mở cửa phòng, vào nhà vệ sinh.
Từ nhỏ Lê Lô luôn giữ thói quen vệ sinh răng miệng rất tốt nên hàm răng trắng đều tăm tắp, nhìn đã thấy đáng yêu. Nhưng Lê Lô vẫn hiếm khi nghiêm túc cẩn thận đánh một lượt từ trong ra ngoài, lúc phết kem đánh răng còn hơi hối hận, tại sao lần này lại mang vị bạc hà chứ. Nếu là vị dâu tây mà trước hay dùng thì lát nữa lúc… chẳng phải sẽ mang theo một loại hương vị ngọt ngào sao?
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung Lê Lô đã đánh răng xong, quay về giường chờ Trần Tịnh Thực. Khoảng năm phút trôi qua, Trần Tịnh Thực vẫn chưa tới, điều này khiến Lê Lô không khỏi hoài nghi có phải anh cho mình leo cây rồi không.
Lê Lô vội vàng đứng dậy đi ra cửa, cửa vừa mở ra đã thấy Trần Tịnh Thực đang đứng bên ngoài. Hình như anh đã quanh quẩn ở đó rất lâu rồi, đến khi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí gõ cửa lại đúng lúc gặp Lê Lô hết sạch kiên nhẫn ra mở, thế là hai người đụng nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh đứng đây làm gì thế?”
Lê Lô đã có phần không vui, cô chủ động như thế rồi, sao anh vẫn căng thẳng như vậy.
Lúc này Trần Tịnh Thực lại có cảm giác choáng váng khó tả, lòng bàn tay dường như đổ một tầng mồ hôi, anh đẩy cửa đi vào, lát sau đóng cửa lại.
“Môi Môi, có phải chúng ta đã làm chuyện này trở nên quá nghiêm túc rồi không?” Trần Tịnh Thực giữ vẻ mặt bình thản nói.
“Có hơi vậy thật.” Lê Lô cũng thấy chuyện này có phần buồn cười, phút chốc hơi nhụt chí.
Nhưng mà lồng ngực Trần Tịnh Thực lúc này lại đang đánh trống dồn dập, anh không khống chế được bản thân mà tiến lên một bước, cúi đầu, đỡ lấy gáy cô, in một nụ hôn lên môi cô.
Lê Lô: “…”
Lê Lô chết sững, hơi khó tin nhìn anh.
“Tiếp theo làm gì đây?”
Khoảng cách quá gần, thậm chí có thể ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát, rõ ràng là mùi hương khiến người ta tỉnh táo nhất, nhưng Lê Lô lại chẳng thể nào tỉnh táo nổi.
“Em, em không biết…”
Cô nhìn Trần Tịnh Thực, ngơ ngác nói, sau đó cũng ghé sát lại, hôn anh một cái.
Hai người cứ thế lần lượt hôn đối phương hai cái, hôn xong lại tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn nhau vài giây, cả hai đều không nhịn được mà phì cười.
“Môi Môi, anh là lần đầu tiên, chẳng biết gì cả.” Trần Tịnh Thực ôm lấy cô, nói.
“Em cũng thế mà.” Hồi lâu sau, Lê Lô vùi đầu trong lòng anh, hơi ngại ngùng.
Nhưng mà hai tay mơ dường như đều không có ý định dừng lại, sau giây phút bình tĩnh ngắn ngủi, họ lại sáp đến gần nhau, mổ nhau hôn nhau. Cũng không biết là ai lĩnh ngộ trước, đôi bên cuối cùng cũng hé môi, tiến vào thăm dò nhau. Một hồi này lại là cảm giác hoàn toàn mới, tuyệt vời, cuối cùng Trần Tịnh Thực không kiềm chế được, khẽ đẩy Lê Lô ra sau, ép vào tường.