Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 24

Chương 24: Đáng tiền.

Dịch: Hoa Linh

Lê Lô đã có phần hối hận, bởi vì cô phát hiện ra việc hôn này không đơn giản như trong tưởng tượng, xu hướng hiện tại không phải là thứ cô có thể kiểm soát nổi rồi.

Nhưng mà không một ai… bất luận là cô hay Trần Tịnh Thực, muốn dừng lại cả.

Cứ thế tưởng chừng như sắp trời đất mịt mùng, Lê Lô cảm giác mình đã nghẹt thở đến nơi, cuối cùng hai người mới kết thúc nụ hôn này. Trong phút chốc, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của nhau.

Hai người đều hơi mơ màng tựa đang trong mơ. Nếu không phải tiếng tim đập như gõ trống của đối phương gần trong gang tấc, có lẽ họ thật sự sẽ nghĩ đây là một giấc mơ.

“Anh Trần…” Lê Lô như đang lẩm bẩm, khẽ gọi Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực không nói gì, khôi phục lại sau cảm giác như mất trọng lượng, anh đưa tay ra ôm Lê Lô vào lòng.

“Môi Môi, anh thích em.”

Lê Lô: “… Em, em cũng thích anh.”

Lê Lô tựa đầu vào lồng ngực anh, khẽ nói.

“Không.” Trần Tịnh Thực khẽ phủ nhận, “Anh yêu em.”

Lê Lô: “…” Cả người khẽ run lên, có cảm giác như hạnh phúc ập tới.

Cứ thế ôm nhau hồi lâu, hai người mới dần bình tĩnh lại, trong không gian yên tĩnh lạ thường, nghe tiếng bước chân thỉnh thoảng truyền tới từ ngoài hành lang thì bỗng có phần lúng túng xấu hổ. Sau vài giây bối rối liền tách nhau ra.

Môi Lê Lô lúc này phủ một lớp bóng sau khi hôn m*t, màu môi hồng vốn có càng thêm tươi bóng. Trần Tịnh Thực nhìn mà cảm giác cả người như có dòng điện chạy qua.

“Môi Môi à…”

Anh lại khẽ gọi cô, Lê Lô dạ một tiếng, nói: “Những lời anh vừa nói, em đều ghi nhớ rồi.”

Vừa rồi? Vừa rồi nói gì cơ? Trần Tịnh Thực nhớ đến lời nói thật lòng mình thổ lộ ra trong lúc nhất thời không kìm lòng được, ngại ngùng cười.

“Đó là lời thật lòng của anh.” Anh nói, “Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Em biết.” Lê Lô nói, “… Em cũng yêu anh.”

Lê Lô không biết cảm giác như thế nào mới có thể gọi là yêu, nhưng cô nghĩ mình thích Trần Tịnh Thực không hề ít hơn anh thích mình. Nếu anh nhận định đó là yêu, thế chắc chắn mình cũng vậy. Nghĩ vậy, mắt Lê Lô càng sáng hơn.

Trần Tịnh Thực nghe thấy câu này thì cũng rất vui mừng, tuy anh rất rõ Lê Lô không hề hiểu câu yêu cô của mình đại diện cho điều gì, nhưng anh rất chắc chắn rằng tình cảm cô dành cho mình cũng là thật.

Sau đó hai người lại ở trong phòng với nhau thêm một lúc. Trần Tịnh Thực hỏi ra một vấn đề mà anh quan tâm nhất… Nụ hôn đầu này có được tính là hoàn mỹ không?

Thực ra vẫn cực kỳ trúc trắc, dù sao hai người cũng đều là tay mơ. Nhưng chẳng gì sánh bằng sự tốt đẹp của hai lòng hướng về nhau, cho nên Lê Lô định chấm cho nụ hôn đầu của hai người điểm tuyệt đối.

Trần Tịnh Thực bị cô chọc cười, nói: “Đừng khoan dung với anh quá, như thế sau này anh mới còn có không gian để tiến bộ.”

“Không cần tiến bộ nữa đâu.” Lê Lô nhìn anh nói, “Đã rất tốt rồi.” Hơi ngừng lại, giọng nhỏ xíu, “Em sắp ngất luôn rồi.”

Trần Tịnh Thực: “…” Này có được tính là chuyện tốt không?

Vành tai đỏ ửng, Trần Tịnh Thực ho khẽ một tiếng, nói: “Muộn rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, anh về phòng đây.”

Lê Lô dạ một tiếng, đứng lên theo, tiễn anh đến cửa.

“Anh Trần ơi, chúc anh ngủ được một giấc thật ngon, ngủ ngon.” Lê Lô vịn vào cửa, cười nói.

Trần Tịnh Thực cười đáp em cũng vậy nhé, nhưng mà hai người đều biết, tối nay chẳng ai ngủ nổi.

Quả nhiên, đợi đóng cửa lại rồi, Lê Lô lập tức quay về giường gửi tin nhắn wechat cho Dư Tư.

Mei: Điền Điền ơi Điền Điền ơi!

A Hoa Điền Điền: ????

Mei: Hehehehe!

A Hoa Điền Điền: Làm gì vậy cưng?

Mei: Vui quá vui quá, nụ hôn đầu của tớ mất rồi!

A Hoa Điền Điền: Thật á, cậu nói cái này là tớ tỉnh ngủ luôn rồi đó!

Mei: Thật mà, tối nay tớ không ngủ nổi mất.

A Hoa Điền Điền: Tớ cũng thế, mau kể đi rốt cuộc là sao!

Lê Lô vui vẻ chia sẻ lại cả quá trình với cô ấy, Dư Tư nghe xong liền gửi một icon người bé nhỏ nhảy múa qua.

A Hoa Điền Điền: Tốt thật, thật mừng thay cho hai cậu.

Lê Lô cũng vậy, cô không nghĩ ra nổi trên thế giới này còn tồn tại thứ gì tốt đẹp hơn tình yêu của cô hay không nữa. Anh Trần, cô muốn mãi mãi yêu anh!

Quả nhiên, tối hôm đó đến một giờ sáng Lê Lô mới ngủ được. Hôm sau lúc dậy dưới mắt có một tầng xanh nhạt, nhưng nhìn tinh thần lại cực tốt. Trần Tịnh Thực cũng vậy, hai người gặp mặt nhau đều vô cùng ngượng ngùng mà ngầm hiểu, ai cũng không mở miệng hỏi.

Hai người cùng nhau đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng sau đó xuất phát đến hội trường. Địa điểm tổ chức hội nghị lần này chính là khách sạn họ ở nên không mất bao nhiêu thời gian hai người đã đến phòng họp. Ở bên trong, vị trí ngồi của từng người đã được sắp xếp bố trí theo bảng tên từ sớm, Trần Tịnh Thực ngồi ở chỗ giáp lối đi hàng thứ ba, còn Lê Lô lại bị xếp vào khu truyền thông, vị trí khá cuối.

“Nhìn thấy rõ không, hay là đổi cho em lên trước một chút nhé?” Trần Tịnh Thực tìm chỗ cho Lê Lô trước, sau khi tìm được thì ước lượng qua khoảng cách với chỗ bục chính, hỏi.

“Không sao đâu ạ, em có đeo lens, nhìn thấy rõ. Để chỗ phía trước cho những người cần hơn đi.” Lê Lô chỉ vào mắt mình, cười nói.

“Được, thế có việc gì thì nhắn tin cho anh, đợi buổi trưa kết thúc chúng ta đi ăn lẩu xiên gà mà em muốn.”

“Dạ.” Lê Lô cười híp mắt, nhìn theo anh rời đi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Rất nhanh, đến chín giờ, hội nghị chính thức bắt đầu. Buổi sáng có thể coi là lễ khai mạc hội nghị, ngoài màn phát biểu của bên tổ chức ra còn sắp xếp thêm bốn bài báo cáo, đều thuộc hàng cấp đại lão. Khiến Lê Lô không ngờ tới là, vừa lật sổ tay hội nghị ra xem, trong đó lại có Trần Tịnh Thực. Lê Lô lập tức gửi tin nhắn cho anh bày tỏ sự thán phục, song lại nhận được câu trả lời khiêm tốn như mọi khi: Là thay mặt cho thầy hướng dẫn Phương Văn Cẩm lên báo cáo thôi.

Lê Lô tin lời giải thích này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự ngưỡng mộ của cô dành cho anh, dù sao thì anh Trần của cô chính là giỏi nhất, hehe.

Báo cáo của Trần Tịnh Thực được xếp thứ hai, chủ đề là Hiện trạng và triển vọng bảo tồn đa dạng sinh học tại khu vực Tam Giang Nguyên, coi như làm một tổng kết cho dự án nghiên cứu mà Viện Sinh Khoa trường Yến Đại và Trung tâm Vạn Liên thực hiện ở đó mấy năm nay. Giờ Lê Lô đã biết, trước khi về Yến Thành dưỡng thương, anh vẫn luôn ở bên Thanh Hải làm nghiên cứu. Nhưng vì hiện tại hai người đang cùng làm dự án điều tra khảo sát đa dạng sinh học Yến Thành, không thiếu chủ đề chung về phương diện này nên rất ít khi nhắc đến Tam Giang Nguyên.

Sau khi Trần Tịnh Thực giới thiệu bản thân xong thì giới thiệu qua về bối cạnh nghiên cứu của dự án, sau đó mới đi thẳng vào chủ đề. Lúc bắt đầu, anh giới thiệu qua về Tam Giang Nguyên với mọi người trước.

“Tam Giang Nguyên là ở đâu?” Trần Tịnh Thực ăn mặc trang trọng, dưới sự hậu thuẫn của nền tảng học thuật vững chắc và kiến thức chuyên ngành sâu rộng, từng cử chỉ đều toát lên sự tự tin và ung dung pha lẫn phong thái khiêm nhường của riêng anh. Anh từ tốn mỉm cười đặt ra câu hỏi này cho những người tham dự hội nghị, tiếp đó lại giới thiệu với mọi người, “Rất đơn giản, khi bạn tùy tiện đi ra khỏi một khu rừng thép, tùy ý chọn một điểm tựa, đi dọc theo sông Giang, sông Lan Thương, sông Kim Sa về nguồn, tới nơi nước cạn hết đường, đến được nơi khởi nguồn của các con sông, chính là Tam Giang Nguyên.”

Lê Lô: “…”

Lê Lô không biết phải nói gì, cô đã bị lời giới thiệu dào dạt ý thơ này của Trần Tịnh Thực đánh trúng. Cô chống cằm ngước nhìn Trần Tịnh Thực trên bục, nhìn anh đến ngây ngốc.

Bài báo cáo xen lẫn tài liệu thực tiễn phong phú của Trần Tịnh Thực đồng loạt nhận được đánh giá tốt, nhất là nghiên cứu về sinh vật cao nguyên trong đó nhận được sự quan tâm của một học giả từ Mỹ đến tham dự, sau khi anh báo cáo xong bèn mượn nhân viên công tác micro, hỏi anh mấy câu liền. Trần Tịnh Thực trả lời anh ta bằng khẩu ngữ lưu loát, thấy anh ta thật sự vô cùng hứng thú liền thì sau khi họp xong sẽ nói chuyện, tránh làm chậm trễ tiến trình của hội nghị.

Sau khi nói xong rồi ngồi về chỗ, anh đặc biệt liếc nhìn về phía Lê Lô ngồi một cái như muốn xác định xem cô có ổn không. Lê Lô mỉm cười đón lấy ánh mắt của anh, ra dấu ok, lại giơ ngón cái lên bày tỏ quá đỉnh.

Trần Tịnh Thực cong môi cười, song rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh, rời mắt đi.

Đến mười hai giờ trưa hội nghị mới kết thúc, Lê Lô qua gặp lãnh đạo nữ đến cùng xong liền đi tìm Trần Tịnh Thực. Bên kia, anh đang trò chuyện vui vẻ với học giả người Mỹ đó, đợi khoảng hai mươi phút hai người mới kết thúc, anh bước nhanh tới, cảm thấy hơi áy náy.

“Đợi lâu rồi đúng không?” Anh hỏi.

“Không sao ạ.” Lê Lô nói, “Dù sao quán chúng ta định đi cũng phải xếp hàng, em lấy số trên mạng trước rồi, đợi đến nơi là tới lượt mình luôn.”

Giờ Trần Tịnh Thực mới nhớ ra, lúc hội nghị sắp kết thúc Lê Lô gửi một tin nhắn tới bảo anh cứ bận việc đi, chuyện ăn cơm để cô lo. Quả nhiên, đợi anh xong việc rồi, chuyện này đã được cô sắp xếp đâu ra đấy, anh chỉ cần đi với cô là được. Lê Lô đúng là chỉ nhìn như cần người khác chăm sóc chứ thực ra là một cô gái rất tháo vát.

“Được.”

Trần Tịnh Thực cười nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau ra ngoài. Chỉ là khi sắp tới cửa xoay, anh lại bị gọi lại, quay đầu nhìn, là Phương Huỳnh và một người phụ nữ lạ.

“Anh Trần, các anh không ăn trưa à?” Phương Huỳnh hơi thắc mắc nhìn hai người họ.

“Bọn anh ra ngoài ăn.” Trần Tịnh Thực đứng yên, gật đầu với người phụ nữ kia một cái rồi hỏi Phương Huỳnh, “Có việc gì sao?”

“Em không có việc gì, là bộ trưởng Tống của bọn em, bà ấy muốn tranh thủ thời gian bữa trưa nói chuyện với anh một chút về chuyện dự án kia. Em vừa gửi tin nhắn cho anh, anh không thấy sao…”

Trần Tịnh Thực nhìn qua điện thoại, đúng là có một tin nhắn của Phương Huỳnh, ban nãy vẫn luôn giao lưu với vị học giả người Mỹ kia nên không kịp xem điện thoại.

“Xin lỗi.” Anh xin lỗi Phương Huỳnh.

“Không sao.” Phương Huỳnh cười, “Anh có thời gian không?”

“Buổi tối có tiện không? Buổi trưa anh đặt lịch quán bên ngoài rồi, không định ăn trưa ở khách sạn.” Trần Tịnh Thực nói.

Phương Huỳnh cũng hơi bất ngờ, không khỏi liếc nhìn bộ trưởng Tống ở bên cạnh một cái.

Lúc này bộ trưởng Tống cũng hơi xấu hổ: “Thật xin lỗi vì không hẹn trước thời gian với anh. Vốn cũng định hẹn anh ngày mai sau khi hội nghị kết thúc, nhưng vừa rồi đột nhiên nhận được thông báo cần tôi buổi chiều lập tức bay về Hàng Thành, cho nên…”

Trần Tịnh Thực cũng chần chừ, anh nhìn Lê Lô.

“Môi Môi, tối mình đi ăn được không?” Anh nhỏ giọng hỏi ý kiến cô.

Lê Lô nào sẽ nói không được, vốn cũng là chuyện bất đắc dĩ mà.

“Được ạ.” Cô cười, nói.

Nhóm người cùng đến nhà hàng buffet của khách sạn.

Lê Lô vốn định đi tìm nữ lãnh đạo cùng ăn, nhưng Trần Tịnh Thực và bộ trưởng Tống đều mở miệng giữ cô lại, bày tỏ chuyện họ nói không phải bí mật gì, cô có thể nghe. Thế là Lê Lô cũng không khách sao mà ở lại, vừa ăn vừa nghe.

Thì ra cơ quan nghiên cứu mà bộ trưởng Tống và Phương Huỳnh làm việc cũng có tính chất phúc lợi nhưng không giống Trung tâm Vạn Liên, các cô ấy chủ yếu dốc sức nghiên cứu dữ liệu lớn về môi trường và bản đồ sinh thái, xây dựng kho dữ liệu liên quan, cung cấp cơ sở cho quyết sách của chính phủ và đầu tư của doanh nghiệp. Về điểm này, sau khi nghe xong báo báo buổi sáng, Lê Lô đã không còn cảm thấy xa lạ nữa. Cùng với việc khái niệm phát triển bền vững dần đi sâu vào lòng người, khái niệm đầu tư ESG cũng ngày càng hot trong nước, nó đại diện cho một loại khái niệm hoàn toàn mới, tức là đưa các yếu tố như môi trường, xã hội và quản trị công ty v.v vào quyết sách đánh giá trong quá trình đầu tư, được gọi là đầu tư xanh.

Cùng với nguy cơ tính đa dạng sinh học thoái hoá trầm trọng, khái niệm này cũng ngày càng được coi trọng, nhưng mà muốn thật sự làm tốt thì độ khó vẫn cực kỳ cao, một trong những yếu tố kìm hãm quan trọng nhất chính là thông tin, nhất là về phương diện tính đa dạng sinh học. Thế là, chuyện này lại liên quan đến chuyên ngành của Trần Tịnh Thực rồi. Bộ trưởng Tống tìm anh chính là muốn bàn về hợp tác trên phương diện này, bởi vì anh là người hiếm hoi có nền tảng kiến thức về cả động vật học và sinh thái học, lại học văn bằng hai ngành công nghệ thông tin hồi đại học, có thể nói là ứng cử viên thích hợp nhất để hợp tác nghiên cứu dữ liệu lớn về môi trường.

Điều kiện bộ trưởng Tống đưa ra rất hậu hĩnh, cũng quả thật là thiếu nhân tài về phương diện này. Lê Lô nghe con số lương năm xong mắt bỗng chốc sáng bừng. Cô biết Trần Tịnh Thực đáng tiền, song không ngờ lại có thể đáng tiền đến vậy!

Bình Luận (0)
Comment