Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 25

Chương 25: Ý nguyện ban đầu.

Dịch: Hoa Linh

So ra thì Trần Tịnh Thực lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh suy nghĩ, rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của bà, chuyện hợp tác chúng ta có thể bàn thoải mái, còn về phần công việc…” Hơi ngừng lại, Trần Tịnh Thực lần nữa ngẩng đầu lên, “Vẫn như lúc trước đã từng nói với bà, rất có khả năng tôi sẽ ở lại trường.”

Bộ trưởng Tống khó che giấu nổi sự thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.

“Thật đáng tiếc.” Bà ấy nói, “Có điều mọi người đều làm trong lĩnh vực này, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác. Cho dù là dự án hiện tại hay là tương lai, tôi đều rất mong chờ.”

“Tôi cũng vậy.”

Hai người đạt được sự nhất trí, hiểu ý mỉm cười.

Lại trao đổi thêm chút về chuyện dự án, bộ trưởng Tống vì đang vội nên mang khay thức ăn đi trả xong liền chào tạm biệt.

“Sau này có thời gian đến Hàng Thành, tôi sẽ làm chủ mời anh món Hàng Bang(1) chuẩn vị nhất.”

(1)Món Hàng Bang/杭帮菜: là đại diện tiêu biểu của ẩm thực Chiết Giang.

“Nhất định.”

Bắt tay nhau xong, bộ trưởng Tống rời đi. Phương Huỳnh phải tiễn bà ấy ra sân bay nên xoay người qua gật đầu với Trần Tịnh Thực rồi cũng cùng ra khỏi khách sạn.

Lê Lô và Trần Tịnh Thực nán lại trong nhà hàng thêm một lúc, ăn xong món tráng miệng nổi tiếng ở đây, hai người ra khỏi nhà hàng nhưng không về phòng mà đi dạo dọc theo con đường phong cảnh hữu tình bên ngoài khách sạn.

“Anh Trần, em cảm thấy cơ hội mà bộ trưởng Tống đưa ra rất ổn mà, sao anh lại không đồng ý vậy?” Lê Lô nắm tay Trần Tịnh Thực hỏi.

Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ rồi mới trả lời: “Quả thật không tệ, nhưng anh càng muốn ở lại trường đại học hơn, theo sự nghiệp trồng người giống như thầy Phương vậy, bồi dưỡng nhân tài về phương diện này, như thế sau này có thể sẽ có càng nhiều người dấn thân vào công việc bảo tồn động vật hơn, cũng coi như là ý nguyện ban đầu của anh khi bước vào nghề này.”

Không thể không nói, ý nguyện ban đầu này có phần cao thượng, ánh mắt Lê Lô nhìn anh lại bắt đầu chuyển sang ngưỡng mộ.

Trần Tịnh Thực sớm đã có chuẩn bị, “phủi sạch” bản thân nói: “Anh không vô tư như em nghĩ đâu, mặc dù lương giáo viên Yến Đại không so được với bên bộ trưởng Tống, nhưng mức tổng thể ở Yến Đại vẫn được. Hơn nữa ban nãy em cũng nghe bộ trưởng Tống nói rồi đấy, sau này cơ hội hợp tác như này vẫn sẽ còn rất nhiều, cho nên không làm chậm trễ anh kiếm thêm “tiền ngoài” được đâu.

Lê Lô chưa từng thấy ai có thể biểu hiện khía cạnh “thế tục” của mình một cách đường hoàng và thản nhiên đến thế, nói trắng ra là bởi bản thân có kiến thức và kỹ năng làm chỗ dựa nên mới đủ tự tin như vậy nha.

Lê Lô không nhịn được cười lên, nói: “Anh nói thế em lại càng ngưỡng mộ anh hơn đó.”

Trần Tịnh Thực: “…”

Hết cách, có một cô bạn gái bao che cũng là một loại phiền não ngọt ngào.

“Môi Môi, em muốn anh chọn chỗ nào?” Hai người yên lặng đi bộ một lúc, Trần Tịnh Thực đột nhiên hỏi.

Lê Lô không ngờ anh đột nhiên lại nhắc lại chủ đề cũ, hơi khó hiểu nhìn anh… Không phải anh ấy đã có quyết định rồi sao, sao còn hỏi mình câu này?

“Lương chỗ bộ trưởng Tống đúng thật là cao, nếu đi bên đó thì ba năm chắc có thể tích đủ tiền trả trước để mua nhà, về sau trả khoản vay cũng sẽ nhẹ nhàng hơn chút, đây là điều ở Yến Đại khó mà so được…” Trần Tịnh Thực nói như có điều suy tư.

Lê Lô bỗng hiểu ra sự băn khoăn của anh, cô đứng lại, nghiêm túc nhìn anh.

“Anh Trần, anh nói vậy là đang cân nhắc suy nghĩ đến em sao?” Cô hỏi.

“Cũng không phải…” Trần Tịnh Thực mỉm cười, “Cho dù là một mình anh, nếu quyết định làm việc ở Yến Thành thì cũng phải nghĩ đến vấn đề ổn định cuộc sống.” Chỉ là chung quy vẫn khác nhau. Nếu chỉ có mình anh thì tùy tiện thuê một phòng đơn là ở tạm được. Nhưng nếu anh và Lê Lô ở cùng nhau thì không thể để cô trải qua một cuộc sống như thế với anh.

Đương nhiên Lê Lô hiểu những lời anh không nói ra kia, nhất thời không nói nên lời. Cô không ngờ anh đã bắt đầu suy xét những vấn đề này từ bây giờ rồi.

“Anh Trần à, có lẽ em đã quá thích anh rồi, cho nên không muốn anh đưa ra nguyên tắc đi ngược lại với ý nguyện của bản thân chút nào, cho dù có là vì em đi nữa. Huống hồ ước mơ của anh và em đâu phải chỉ có thể chọn một bỏ một, anh không cần chọn lựa cũng có thể đồng thời có được cả hai bọn em mà. Anh không cần phải lo lắng đến việc không cho em được cuộc sống mà em mong muốn, em có lòng tin ở anh, cũng có niềm tin với bản thân mình, chúng ta cùng nhau cố gắng nha.” Sợ biểu đạt không rõ, Lê Lô nghĩ ngợi rồi lại nói, “Lấy ví dụ, nếu nói điểm cuối mà chúng ta muốn tới là ở kia, vậy thì phần công việc mà bộ trưởng Tống cung cấp tương đương với một tấm vé máy bay, công việc ở Yến Đại tương đương với một tấm vé tàu cao tốc. Nói vậy thì điểm xuất phát của chúng ta đã tốt hơn người khác quá nhiều rồi, nếu vẫn thấy chậm thì nhìn ngắm phong cảnh trên đường nhiều hơn là được… Ngồi máy bay có thể nhìn thấy đám mây cuồn cuộn, ngồi tàu cao tốc tàu hoả thì có thể nhìn thấy hoa nở hoa tàn, đều có những cảm giác thể nghiệm khác nhau mà…” Lê Lô nói xong, cực kỳ nghiêm túc nhìn Trần Tịnh Thực.

Ngay khoảnh khắc cô im lặng nhìn về phía mình, Trần Tịnh Thực đã hối hận vì hỏi ra câu này rồi, có cảm giác như đang ép buộc đạo đức, đặt cô lên lò lửa mà thiêu đốt vậy, đây không phải ý định ban đầu của anh. Nhưng anh không nghĩ tới Lê Lô sẽ cho anh một câu trả lời bất ngờ như này, nghe xong cả người đều chìm đắm trong sự ấm áp, cảm động không thôi… Cô biết nghĩ cho anh như thế, hơn nữa… hình như em ấy đã chắc chắn muốn cùng mình đi đến điểm cuối rồi.

“Em nói đúng.” Anh cười nói, “Hơn nữa anh còn có em mà, nói không chừng một ngày nào đó em sẽ cho anh một tấm vé máy bay ấy chứ.” Dù sao thì Môi Môi của anh cũng xuất sắc như thế. Họ cùng nhau cố gắng, cùng tạo nên tương lai.

“Đúng nha.” Lê Lô cười, “Vậy nên đồng ý với em, hai chúng ta ai cũng không được hy sinh bản thân để yêu đối phương, được không?”

“Được.” Trần Tịnh Thực nắm chặt tay Lê Lô, đáp. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Tối hôm đó hai người đi ăn lẩu xiên gà mà Lê Lô vẫn ngày đêm nhớ mong.

Hôm sau lại là cả một ngày hội nghị, đến ngày thứ ba cuối cùng cũng rảnh rỗi nhưng Dung Thành lại mưa to. Không còn cách nào khác, hai người bèn đi thăm thú nhà cũ của một danh nhân gần ở đó, thưởng thức trà, Lê Lô còn mua một cái trà sủng(2) tặng cho Trần Tịnh Thực để anh bày trên bàn làm việc. Là một tiểu hoà thượng ngồi nghiêm túc tụng kinh, một tay đeo chuỗi tràng hạt, tay còn lại nâng cuốn kinh thư, dáng vẻ ấy cực kỳ giống lúc anh làm việc. Trần Tịnh Thực lại chẳng nhìn ra mình và cậu ấy giống nhau chỗ nào, trái lại Lê Lô còn không hài lòng lắm, cảm thấy tiểu hoà thượng này vẫn còn kém “khổ hành tăng” mà cô muốn.

(2)Trà sủng (茶宠): Là đồ chơi ưa thích của giới trà đạo, thường là một bức tượng gốm nhỏ được những người uống trà giữ hoặc bày cạnh khay trà hay đỉnh trầm với mục đích dưỡng tâm, thưởng ngoạn hoặc cầu may.

Buổi chiều hai người cùng nhau về Yến Thành. Đã hẹn gặp nhau ở sảnh khách sạn song bởi vì trước khi đi vị học giả người Mỹ kia lại đến thỉnh giáo vấn đề nên bên Trần Tịnh Thực lại bị trì hoãn, Lê Lô đành qua quầy bar cafe gọi một cốc nước ép hoa quả, vừa uống vừa đợi. Lúc uống được nửa đột nhiên có người kéo vali đến ngồi xuống bên cạnh, Lê Lô ngẩng đầu nhìn, phát hiện không ngờ lại là Phương Huỳnh.

Lúc Phương Huỳnh tháo kính xuống cũng đã nhận ra Lê Lô, động tác lấy điện thoại thoáng khựng lại, cô ta hơi ngây người nhìn cô gái vì mặc đồ sáng màu nên trông cực kỳ trắng trẻo ngoan ngoãn ở trước mặt. Lê Lô lại phản ứng trước cô ta, mỉm cười chào hỏi.

Lê Lô không đứng dậy khiến cho lời chào hỏi này bớt đi sự cố ý và trang trọng. Phương Huỳnh cũng thuận thế tiếp tục ngồi đó, mỉm cười nói: “Chào em.” Hơi ngừng lại, “Chuẩn bị về Yến Thành à?”

Dù sao cũng không tính là người lạ, không nói câu nào thì có vẻ không ổn lắm. Đã vậy, Phương Huỳnh bèn chủ động tìm một lời mở đầu, bù đắp cho sự thất lễ không chủ động chào hỏi vừa rồi.

“Vâng, chuyến bay tối nay.” Lê Lô mỉm cười, “Đàn chị thì sao ạ?”

“Tôi cũng là chuyến bay tối nay, có điều tôi đi Hàng Thành công tác.”

Lê Lô “ồ” một tiếng, nói: “Vất vả rồi.”

Lúc cô gái nói ba chữ này, gương mặt đầy vẻ đồng cảm sâu sắc của một ‘nô lệ công việc’ cùng cảnh, song lại không khiến Phương Huỳnh có cảm giác bị thương hại. Cô ta cười, quét mã gọi cho mình một cốc cà phê, liếc mắt chú ý đến Lê Lô ở bên cạnh cắn ống hút uống nước ép hoa quả, cô ta hỏi: “Cô về Yến Thành cùng anh Trần sao?”

Hối hận. Đây là phản ứng đầu tiên sau khi Phương Huỳnh hỏi câu này, nhưng cô ta không thể nuốt trở lại, chỉ có thể giả vờ ra vẻ bình thản chờ câu trả lời.

Lê Lô lại không thấy câu hỏi này kỳ lạ gì, cô đặt cốc rỗng sang một bên, nói: “Đúng vậy, em và anh ấy cùng làm việc trong một nhóm dự án, lần này đến cùng nhau ạ.” Còn có một vị lãnh đạo nữ, có điều hôm qua sau khi hội nghị kết thúc bà ấy đã trở về Yến Thành trước rồi.

Phương Huỳnh cũng ồ một tiếng, nhìn dáng vẻ không quá có tâm cơ của Lê Lô, cô ta bỗng khẽ c*n m** d***, hỏi cô: “Cô và anh Trần quen nhau bao lâu rồi?”

Câu hỏi này hơi đột ngột, Lê Lô khẽ cau mày. Nhưng cô ngẫm nghĩ giây lát rồi vẫn trả lời.

“Ba tháng, chưa đến bốn tháng ạ.” Lê Lô nói xong thì mỉm cười nhẹ, đồng thời cũng điềm tĩnh quan sát phản ứng của Phương Huỳnh.

Cô ta dường như thoáng sững sờ, tiếp đó lại rời ánh mắt đi, không có ý định nói chuyện với cô nữa. Lê Lô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô ta đã không nói thì đương nhiên cô cũng sẽ không hỏi nữa… Chẳng tò mò câu trả lời cho lắm.

Lê Lô không biết là giờ phút này trái tim Phương Huỳnh đang đập dữ dội, có một cảm giác chấn động vượt ngoài dự liệu.

Cô ta vốn tưởng có lẽ Trần Tịnh Thực và Lê Lô đã quen nhau rất lâu rồi, chỉ là cô ta vẫn luôn không làm việc ở trong nước nên không biết mà thôi. Không ngờ hai người mới quen nhau chưa đến bốn tháng. Còn chưa đầy nửa năm đã đủ để khiến cho tình cảm anh dành cho cô phát triển đến bước này rồi ư? Đây có còn là Trần Tịnh Thực mà cô ta quen nữa không?

Lúc Trần Tịnh Thực xuống liền nhìn thấy Phương Huỳnh với gương mặt ngập tràn vẻ khó tin. Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô ta thêm giây lát rồi mới nhìn Lê Lô… Vẻ mặt của cô gái này lại rất tốt, không giống như xảy ra chuyện gì không vui, thế là thầm thở phào yên tâm.

“Gọi nước ép uống chưa?” Anh nhỏ giọng hỏi Lê Lô. Vừa rồi vì không thể xuống đúng giờ nên anh đã gửi lì xì qua wechat cho cô, bảo cô tự gọi chút đồ uống. Lê Lô đã nhận và gọi cho mình cốc nước ép, lại tự bỏ tiền mua mấy cái sandwich mang đi để lát nữa hai người ăn trên đường ra sân bay.

“Đây nè.” Lê Lô khẽ nâng cằm ra hiệu cho anh nhìn, Trần Tịnh Thực nhìn thấy cốc thủy tinh rỗng ở một bên liền yên tâm. Anh khẽ xoa đầu cô, nhìn về phía Phương Huỳnh ở đối diện.

“Đàn em, em về Yến Thành hay đâu?”

Đúng lúc cà phê vừa nãy Phương Huỳnh gọi đã lên, cô ta nhân lúc nói chuyện với nhân viên phục vụ điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này mới có thể đối mặt với Trần Tịnh Thực một cách bình thường. Nhưng trong lòng cứ thấy gượng gạo khó tả… Cô ta vẫn không thể tin nổi Trần Tịnh Thực sẽ chìm đắm vào một mối tình trong thời gian ngắn.

“Về Hàng Thành, tổng bộ bên kia sắp mở một cuộc họp lớn, lãnh đạo bảo em đi tham gia.”

“Được, thế em ra sân bay thế nào?”

“Sẽ có người đến đón, đàn anh yên tâm.”

Phương Huỳnh trả lời khéo léo đúng mực, Trần Tịnh Thực cũng không hỏi thêm nữa.

“Thế bọn anh đi trước đây, về Yến Thành gặp.”

Trần Tịnh Thực cười, kéo vali của Lê Lô qua đứng đó giây lát. Thấy Phương Huỳnh không có ý định đứng dậy chào tạm biệt, anh bèn ra hiệu với Lê Lô rồi cùng nhau đi về phía cửa khách sạn. Xe bọn họ gọi trước đã dừng ở bên ngoài.

Hai người cứ thế rời đi rồi, Phương Huỳnh vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Một lúc sau, cô ta nếm thử cà phê trong tay một cách máy móc, rõ ràng thêm sữa thêm đường song lại uống ra một mùi vị đắng ngắt. Phương Huỳnh không dám chắc chắn, Trần Tịnh Thực của hiện tại có còn là người mà cô ta quen bấy lâu nay hay không nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment