Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 26

Chương 26: Batrachium bungei.

Dịch: Hoa Linh

Vừa ra khỏi khách sạn, Lê Lô bèn kể lại mấy câu khi nãy Phương Huỳnh hỏi mình với Trần Tịnh Thực.

Những chuyện không ảnh hưởng gì mấy cô có thể không nhắc, nhưng chuyện này liên quan đến hai người họ, lại khiến cô hơi khó hiểu nên cảm thấy vẫn cần thiết phải nói cho Trần Tịnh Thực biết.

Trần Tịnh Thực không ngờ Phương Huỳnh lại lén thăm dò những chuyện này, với tính cách mang theo vài phần kiêu ngạo của cô ta thì dù rất có thiện cảm với anh đi nữa cũng sẽ không thèm làm những chuyện này.

“Chắc chỉ là tùy tiện hỏi một câu thôi.” Trần Tịnh Thực ngẫm nghĩ, nói, “Có điều sau này nếu em ấy nói hoặc làm gì đó khiến em khó xử thì nhất định phải nói với anh ngay.”

“Đương nhiên rồi ạ.”

Anh đã nói vậy rồi, Lê Lô cũng không định tìm hiểu sâu hơn. Cô cười nhìn Trần Tịnh Thực, đồng ý nói, “Đây vốn là chuyện nên để anh giải quyết mà.”

Sau khi trở về từ Dung Thành, kỳ nghỉ hè của Lê Lô chỉ còn lại chưa đến hai, ba ngày, thế là công việc thực tập của cô tại Cục Môi trường Sinh thái cũng đi đến hồi kết. Cô vốn định nếu thuận lợi thì sẽ gắn bó thêm một thời gian, nhưng cô không hợp với môi trường làm việc ở đây lắm,  có lẽ là do tính cách, thế nên sau khi trong phòng ban mượn tạm được người phù hợp đến thay thế rồi, cô đã xin từ chức với Túc Phưởng. Túc Phưởng cũng biết chí hướng của cô nên không giữ lại thêm.

Cứ như vậy Lê Lô lại lần nữa bước lên hành trình tìm việc thực tập… Chính xác mà nói là tìm việc, dù sao thì đợt tuyển dụng mùa thu cũng sắp bắt đầu rồi, nếu có offer phù hợp thì có thể ký hợp đồng ba bên luôn. Giống với trước kia, bạn tiểu Lê có phần mờ mịt, không tìm được phương hướng.

Cũng không phải là Lê Lô ảo tưởng năng lực. Trước khi vào Cục Môi trường Sinh thái, cô đã từng làm hai công việc thực tập, đều là phòng phương tiện truyền thông mới của công ty truyền thông internet lớn. Có thể nói là cô tích lũy được kinh nghiệm thực tập khá phong phú, có hiểu biết nhất định về cuộc sống nơi làm việc tương lai. Dù vậy Lê Lô vẫn khó mà quyết tâm đưa ra lựa chọn, bởi vì qua đợt thực tập này cô phát hiện làm việc chân chính khác xa với mong đợi của cô. Đây có lẽ là cảm giác hụt hẫng mà mỗi một người vừa bước chân vào chốn công sở đều từng trải qua, song mọi người không thể không đi làm trước rồi lại tìm phương hướng sau vì buộc phải tồn tại. Nhưng Lê Lô không vội, bất luận là về điều kiện khách quan hay điều kiện chủ quan mà nói, cô đều cảm thấy bản thân vẫn còn thời gian suy nghĩ, đã vậy, cô quyết định thả chậm bước chân của mình lại.

Với tư cách là tiền bối, sau khi biết được vấn đề của Lê Lô, Trần Tịnh Thực cũng từng cho cô vài lời khuyên tham khảo. Trong một lần hai người đi hẹn hò, anh hỏi cô tương lai muốn tìm công việc về phương diện nào.

Lê Lô gặm xương bò nướng, trên má dính một hạt vừng, ngẫm nghĩ nói: “Thực ra em vẫn muốn làm về chuyên ngành này, nhưng lĩnh vực báo chí quá rộng, nhất thời em không tìm được mảng phù hợp với bản thân nhất. Hơn nữa anh Trần à, qua khoảng thời gian tiếp xúc với anh và hai tháng thực tập ở Cục Môi trường Sinh thái này, em nhận ra mình cũng cực kỳ hứng thú với bảo tồn động vật, em đang nghĩ sau này có thể tiếp cận phương hướng này không…”

Động tác gắp thức ăn cho cô của Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại.

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lê Lô cắn một miếng thịt, chớp chớp mắt.

Trần Tịnh Thực nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Nếu vậy thì anh có một công việc chắc hợp với em.”

Lê Lô: “… ???” Thịt cũng không gặm nữa, hơi kinh ngạc nhìn Trần Tịnh Thực.

Trần Tịnh Thực cười, nói: “Trung tâm Vạn Liên có thiết lập vị trí quản lý và vận hành truyền thông, nhân lực vẫn luôn thiếu hụt. Phạm vi công việc của vị trí này rất rộng, ngoài phụ trách tuyên truyền dự án của trung tâm ra còn kiêm thêm một phần công việc bên quan hệ công chúng nữa. Nghe thì khá khô khan nhưng nếu làm lại rất thú vị. Anh có thể bảo đảm với em ở Vạn Liên đều là những người làm việc thật, đều là vì bảo tồn hệ sinh thái và động vật mà tụ hợp lại với nhau, điểm này em có thể yên tâm.”

Lê Lô thật sự đã hơi dao động. Hôm ấy dự hội nghị ở Dung Thành, cô nhớ khi nghe vị đại lão nào đó phát biểu có nhắc tới, hiện tại một trong những yếu tố quan trọng nhất kìm hãm phương diện bảo tồn tính đa dạng sinh học chính là cơ sở đại chúng. Mặc dù rất nhiều tổ chức phi chính phủ đều đang dốc sức tuyên truyền, chiêu mộ tình nguyện viên, tổ chức các loại hoạt động khảo sát khoa học công dân, nhưng cũng chỉ có số ít hứng thú tham gia, có thể thấy là truyền bá thật sự có hạn. Khi nào khái niệm bảo tồn sinh thái này mới có thể thật sự đi sâu vào lòng người, trở thành nhận thức phổ biến của quần chúng đây, trong này chắc chắn không thiếu được sức mạnh của truyền thông báo chí. Theo như Lê Lô tìm hiểu, hiện tại đã có ngành học kết hợp giữa truyền thông và sinh thái học rồi, chỉ là trong hai lĩnh vực lớn ấy, ngành học này vẫn thuộc nhóm ít người biết đến mà thôi.

“Anh Trần…”

Lê Lô gọi anh một tiếng, có phần rung động, lại có phần chần chừ do dự. Đây là phản ứng mà người sắp bước vào một lĩnh vực xa lạ đều sẽ có, Trần Tịnh Thực cực kỳ hiểu.

“Không vội, hôm nào rảnh anh có thể đưa em đi tìm hiểu chút. Em tự nói chuyện với chị Nghi và các bạn học phụ trách vị trí này, nếu thấy hứng thú thì có thể đến thực tập trước một thời gian xem sao. Đợi em chắc chắn có thể rồi lại chính thức ký hợp đồng cũng không muộn.”

Ừ nhỉ! Cô có thể thực tập mà!

“Dạ.” Lê Lô cười đáp, “Cảm ơn đàn anh.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sau đó, nửa sau bữa ăn này đã trở thành buổi chuyên đề về Trung tâm Vạn Liên. Lê Lô năn nỉ Trần Tịnh Thực giới thiệu thêm cho cô về Trung tâm, mà thân là tổ chức phi chính phủ bảo tồn động vật hoang dã có khoa học kỹ thuật hùng hậu và nền tảng chuyên môn được công nhận vẫn luôn phát triển mạnh mẽ vững chắc trong nước, Vạn Liên quả thực có quá nhiều câu chuyện có thể kể. Lê Lô càng nghe càng phấn khích, nếu nói lúc trước cô còn xíu xiu do dự thì nghe xong sự tích của Vạn Liên, cô đã quyết định phải đi Vạn Liên xem sao!

Chuyến đi thăm Vạn Liên được định vào thứ hai, ngày thứ hai sau khi trường Sư Đại khai giảng.

Sáng sớm Lê Lô đã đi rồi, còn ăn mặc rất trang trọng. Trần Tịnh Thực đặc biệt ra cổng nam trường Yến Đại đón cô, thấy cô vậy mà lại hơi căng thẳng thì không nhịn được khẽ cười.

“Em từng gặp chị Nghi rồi mà, không cần phải sợ.” Anh dịu giọng vỗ về cô.

“Em biết mà.” Cô nói, “Nhưng trước kia là với thân phận bạn bè, bây giờ là với thân phận đồng nghiệp, chung quy vẫn khác nhau. Bàn chuyện công việc mà, vẫn nên chuyên nghiệp tí.”

Trần Tịnh Thực hơi xúc động. Vào lúc nên nghiêm túc thì cô vẫn luôn rất nghiêm túc.

“Thế giờ anh là thân phận gì đây?” Trần Tịnh Thực nói, “Nếu anh muốn nắm tay em thì có thích hợp không?”

Câu hỏi của Trần Tịnh Thực nửa đùa nửa thật.

“Đương nhiên là được rồi.” Lê Lô nói xong liền nhét tay mình cho anh, “Anh mãi mãi là bạn trai, he he.”

Ngốc ghê. Trần Tịnh Thực thầm cười đánh giá bạn gái, song động tác tay lại rất nhanh nhẹn, nhoáng cái đã bắt lấy cô.

Mười giờ Ung Nghi còn có một cuộc họp, trước đó cô ấy đặc biệt dành ra một tiếng để tiếp đón Lê Lô.

Trong công việc Ung Nghi cực kỳ lão luyện, mà sự chuyên nghiệp Lê Lô thể hiện ra cũng khiến cô ấy tán thưởng vô cùng, thiện cảm với cô gái này ở trong lòng càng cao hơn. Cô ấy rất nghiêm túc bàn bạc với cô, nói: “Công việc này của bọn chị quả thật cần người chuyên nghiệp đến làm, thậm chí có thể nói là cùng với tình hình môi trường sinh thái ngày càng nghiêm trọng, nó sẽ trở nên ngày càng quan trọng hơn. Nhưng suy cho cùng nó chỉ là một phần công việc, mỗi ngày đối mặt với rất nhiều chuyện vụn vặt, sẽ có khoảnh khắc thú vị, nhưng sẽ không luôn luôn đặc sắc. So sánh ra thì phần công việc này cũng càng nghiêng về bảo tồn sinh thái hơn, cần em dùng phương thức chuyên nghiệp để tuyên truyền và quảng bá bảo tồn sinh thái, trọng điểm ở vế sau. Nếu em ôm theo suy nghĩ phát triển chuyên ngành này để đến làm thì khả năng sẽ có phần thất vọng.”

Sự thẳng thắn trực tiếp của Ung Nghi khiến Lê Lô nghe cực kỳ thoải mái, cô mỉm cười, nói: “Cô Ung ạ, bọn em học báo chí vốn là để thông qua các phương tiện truyền thông khác nhau đưa sự thật chân tướng quảng bá đến mọi người. Phương tiện truyền thông thì giờ không cần nói nữa rồi, quan trọng nhất là sự thật và chân tướng, nội dung ở phương diện này là thứ em xem trọng, cũng là thứ em vẫn luôn tìm kiếm. Lời khẳng định hơn nữa thì em không cách nào lập tức nói với cô, điều chắc chắn duy nhất chính là, sự thật và chân tướng về phương diện bảo tồn sinh thái là thứ trước mắt em muốn tìm hiểu, mà chỗ cô đây có lẽ có thể cho em cơ hội.”

“Được.” Ung Nghi đồng ý với cô, “Nếu có thể giúp em tìm được đáp án chính xác thì cô cũng rất vui.”

Cứ như vậy đạt được đồng thuận, hai người hiểu ý cười.

“Sao lại nghĩ đến làm công việc này vậy? Không phải là vì bé Thụ đấy chứ?” Nói xong chuyện chính, Ung Nghi khôi phục lại bản tính hóng hớt, đưa cho Lê Lô một bình nước có ga, nói.

“Có thể nói là có liên quan đến anh ấy, cũng có thể nói là không liên quan đến anh ấy ạ.”

Lê Lô chớp chớp mắt, đưa ra một câu trả lời đầy triết lý. Ung Nghi nghe xong hơi muốn trợn trắng mắt… Cô ấy chịu nhất chiêu này. Vẻ mặt một lời khó nói hết này Lê Lô đều thấy cả, cô không nhịn được cười lớn ha ha.

Cô bắt đầu cảm thấy cuộc sống thực tập sau này sẽ ngập tràn niềm vui rồi.

Lại hóng hớt thêm một lúc, lúc sắp đến giờ Ung Nghi đi họp rồi, Lê Lô liền đứng dậy chào ra về.

Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, thấy Trần Tịnh Thực đợi ở bên ngoài.

“Trần đại hộ pháp cũng ở đây hả.” Ung Nghi trêu chọc, khẽ đẩy lưng Lê Lô một cái, nói, “Rồi, giao lại người nguyên vẹn cho em nhá.”

Trần Tịnh Thực hơi xấu hổ kéo người qua, đợi Ung Nghi đi xa rồi mới cúi đầu nhìn Lê Lô, dùng ánh mắt hỏi kết quả. Lê Lô hiểu ý bèn ra dấu ok, vui vẻ bày tỏ: “Anh Trần ơi, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi nha.”

Trần Tịnh Thực cười, cười xong lại hơi lo lắng, anh nghiêm túc nhìn Lê Lô, nói: “Có lẽ công việc thực tế sẽ rất vặt vãnh, khác biệt với em mong đợi…”

Lại nữa rồi. Lê Lô cũng muốn trợn mắt luôn, sao ai nấy đều nóng lòng nói trước với cô thế, cô thật sự ‘mắt cao hơn trán’ đến vậy ư.

“Em biết rồi nha bạn Trần, dù sao em cũng là người đã từng thực tập qua ba công việc, rất rõ ràng bản chất công việc ạ.”

Nghe ra ý “không cần anh nói thêm lời thừa thãi” trong câu nói của Lê Lô, bạn trai ba tốt Trần Tịnh Thực lập tức ngậm miệng, anh bày tỏ: “Vậy anh đưa em về nhé.”

Lê Lô cảm thấy không cần, nhưng cô vẫn muốn ở cùng Trần Tịnh Thực thêm một lúc nên đồng ý.

Hai người cùng đi dọc theo cầu thang ở cửa sau Viện Sinh Khoa xuống lầu, bên ấy có một vườn thực vật nhỏ, Lê Lô muốn vào dạo xem.

Đã cuối hè nhưng trong vườn thực vật hoa tươi vẫn nở rộ, sắc màu rực rỡ. Trần Tịnh Thực đặc biệt ngắt một bông Batrachium bungei trắng nở xinh đưa cho Lê Lô, nói: “Đây cũng là thực vật bảo vệ cấp một của thành phố Yến Thành.”

Lê Lô thoáng mừng rỡ lại có hơi… không nói nên lời. Hoa của loài thực vật được bảo vệ cấp một đấy, anh cứ vậy ngắt xuống cho cô ư?

“Không sao.” Trần Tịnh Thực nói, “Đây là anh trồng, anh có quyền xử trí.”

Lê Lô: “…” Phì.

Xưa có Chu U Vương phóng hoả hí chư hầu, nay có tiến sĩ Trần ngắt hoa thực vật bảo vệ cấp một tặng người thương.

Nghe thế nào cũng thấy hơi hồ đồ và xa xỉ ấy, Lê Lô không nhịn được cười, đang định lên tiếng trêu anh thì cổng vườn thực vật bỗng rầm một tiếng bị đẩy mở ra, một người đầu bạc trắng đeo balo từ bên ngoài đi vào.

Mắt Trần Tịnh Thực và Lê Lô đều sáng bừng… Giáo sư Phương Văn Cẩm trở về rồi!

Bình Luận (0)
Comment