Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 27

Chương 27: Tịnh Thực.

Dịch: Hoa Linh

Ở Viện Sinh Khoa, Phương Văn Cẩm là sự tồn tại đặc biệt nhất.

Là giáo sư cấp bậc viện sĩ, Phương Văn Cẩm được xem là thái sơn bắc đẩu trong giới động vật học. Nhưng mà ai có thể nghĩ tới một nhân vật đỉnh như vậy trong cuộc sống thường ngày lại mờ nhạt đến thế… quanh năm mặc trang phục dã ngoại bụi bặm, một cái balo to, một chiếc mũ lưỡi trai màu đen xám che đi mái tóc bạc trắng bù xù. Đi trong vườn thực vật trường Yến Đại, hơi không để ý thôi là sẽ bị coi thành nhân viên làm thuê tạm thời.

Phương Văn Cẩm lại không hề để ý chuyện này, còn rất biết tự châm biếm bản thân nói ngày xưa hồi mới được điều đến trường Yến Đại quả thật không có biên chế, đã bảo là hỗ trợ xong một dự án nghiên cứu thì sẽ đi, thế chẳng phải là “nhân viên làm thuê tạm thời” ư? Nếu phải nói sự khác biệt thì có lẽ chính là ông ấy biết chút học thuật mà thôi, không được tính là gì cả.

Trạng thái tâm lý bình lặng như vậy thật sự không phải người bình thường có thể có được.

Lần này là Phương Văn Cẩm lặng lẽ quay về, không định quấy rầy đến ai cho nên mới đi vườn thực vật. Nào ngờ đến đây lại nhìn thấy đồ đệ yêu quý, giáo sư già cũng rất vui mừng.

“Tịnh Thực à, thằng bé này sao em lại ở đây?” Phương Văn Cẩm là người phương nam, nói chuyện thỉnh thoảng vẫn mang theo thói quen ở quê.

“Không có gì ạ, tiểu Lê đến ứng tuyển thực tập vị trí quản lý truyền thông của trung tâm, sau khi kết thúc em đưa em ấy đến vườn thực vật đi dạo.” Hơi ngừng lại, Trần Tịnh Thực nói với ân sư, “Tiểu Lê, Lê Lô, bạn gái của em ạ.”

Phương Văn Cẩm còn đang tự hỏi tiểu Lê này là ai, nghe câu giới thiệu phía sau của anh xong, mắt phút chốc sáng bừng.

“Ái chà, em có bạn gái rồi, chuyện vui lớn, chuyện vui lớn nha.” Vẻ mặt giáo sư Phương Văn Cẩm thích thú nhìn Lê Lô, “Chính là em nhỉ, cô gái nhỏ?”

“Dạ vâng, là em ạ.” Lê Lô vân vê bông hoa nhỏ màu trắng kia, nói.

Phương Văn Cẩm ừ một tiếng rồi gật đầu: “Không phải em thì chắc nó cũng không nỡ tặng bông hoa này đâu.”

Lê Lô: “…” Liếc nhìn Trần Tịnh Thực, cười ngại ngùng.

“Tiểu Lê à, em biết đây là hoa của loài thực vật nào không?” Phương Văn Cẩm đột nhiên hỏi.

“Batrachium bungei, thực vật bảo vệ cấp một của thành phố Yến Thành ạ.” Lê Lô trả lời, song trong lòng lại hơi lo lắng khẩn trương: Giáo sư thế này là có ý gì vậy, định phê bình anh Trần tàn nhẫn phá hoại hoa sao.

“Thế em có biết tập tính của Batrachium bungei không?” Phương Văn Cẩm hỏi tiếp.

Lê Lô hơi mờ mịt lắc đầu, nhìn sang Trần Tịnh Thực. Song người nào đó vẫn luôn bao che lần này lại không vội giải vây giúp cô ngay mà khẽ cong môi cười, đứng im một bên.

“Batrachium bungei, thực vật sống dưới nước lâu năm, có yêu cầu cao về chất lượng nước, chỉ sinh trưởng trong vùng nước trong suốt lưu động. Bởi vì tập tính này của nó nên rất nhiều học giả gọi nó là loài chỉ thị nước chất lượng tốt, nơi có nó sinh trưởng chứng tỏ chất lượng nước rất tốt.” Phương Văn Cẩm giới thiệu xong, nhìn Trần Tịnh Thực đầy ẩn ý, “Batrachium bungei là loài thực vật sạch đích thực đấy(1).”

(1)净植: Loài thực vật sạch, cũng là tên nam chính Tịnh Thực.

Hoá ra là vậy! Ánh mắt Lê Lô lộ ra sự thần kỳ nhìn bông hoa nhỏ trong tay, từ đây nó đã có một ý nghĩa khác đối với cô. Chẳng trách anh Trần lại trồng loài thực vật như này, xem ra là có điểm tương thông, hai người đều là “Tịnh Thực”. Lê Lô nhìn Trần Tịnh Thực, mỉm cười.

Trần Tịnh Thực bị ánh mắt này nhìn có phần xấu hổ, anh sờ chóp mũi, hơi mất tự nhiên chuyển đề tài: “Thầy Phương, lần này thầy quay về là có việc gì sao ạ?”

Trên mặt Phương Văn Cẩm vốn còn đang ngập tràn ý cười, nghe thấy câu này thì chợt thoáng nghiêm lại.

“Trong nhà có chút chuyện nên về.” Phương Văn Cẩm nói, “Lần này bọn thầy ở phương nam quan sát được chuyện cực kỳ thú vị từ trong quần thể voọc đầu trắng, đợi xong việc thầy tìm em nói chuyện, có lẽ có thể viết một bài đăng báo.”

“Vâng ạ.”

Không trò chuyện thêm nữa, Phương Văn Cẩm bảo Lê Lô đến chơi thường xuyên xong bèn đi lên lầu. Lê Lô nhìn theo giáo sư già rời đi, quay đầu nhìn Trần Tịnh Thực, nói: “Anh Trần ơi, anh cũng cấy trồng giúp em một cây Batrachium bungei được không?”

“Em muốn nuôi ư?” Trần Tịnh Thực cảm giác tai hơi nong nóng, “Nó có yêu cầu tương đối cao về môi trường đấy, cấy trồng nhân tạo có chút độ khó, khả năng cũng khá chiếm chỗ…”

“Đúng vậy, em muốn nuôi một cây ‘Tịnh Thực’.” Lê Lô cười nói, ánh mắt có phần nghịch ngợm, “Những thứ khác anh không cần lo đâu, chỉ cần cấy trồng giúp em là được, em có chỗ để.”

“Được.” Trần Tịnh Thực đồng ý, trái tim hơi đập dồn dập.

Hai ngươi dạo hết vườn thực vật rồi đi về phía cổng nam của Yến Đại, bỗng nhớ ra gì đó, Lê Lô lại hỏi: “Anh Trần ơi, ban nãy lúc giáo sư Phương trả lời câu hỏi của anh sắc mặt không tốt lắm, là trong nhà xảy ra chuyện gì không tốt sao?” Vì là ân sư của bạn trai mình nên đương nhiên Lê Lô sẽ quan tâm đến Phương Văn Cẩm nhiều hơn vài phần.

Vẻ mặt Trần Tịnh Thực cũng trở nên nghiêm túc, anh ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ là chuyện về cậu của Phương Huỳnh.”

Cậu của Phương Huỳnh – Lục Triệu Huy là một nhiếp ảnh gia, đồng thời là một người yêu thiên nhiên. Ngày xưa lúc Phương Văn Cẩm vào khu Mạo Đình tham gia dự án nghiên cứu Trung Ngoại kết hợp kia, Lục Triệu Huy cũng đi theo, còn chụp được không ít ảnh. Nghe nói lúc nhỏ Trần Tịnh Thực từng gặp qua ông ta, nhưng anh đã chẳng nhớ nổi nữa rồi. Tác phẩm của Lục Triệu Huy ở trong nước hay nước ngoài đều giành được khá nhiều giải thưởng lớn, nhận về không ít danh và lợi. Nhưng một nhân vật như thế mấy năm trước lại đột nhiên bị điên. Là nổi điên thật, mới đầu chỉ là thỉnh thoảng thần kinh không bình thường, đến hiện tại đã hoàn toàn mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, cần có người trông mới không đến nỗi xảy ra chuyện. Trong nhà hết cách chỉ đành đưa ông ta vào bệnh viện tâm thần, một đời nhiếp ảnh gia kỳ tài cứ thế sụp đổ. Đến nay trong các diễn đàn liên quan đến nhiếp ảnh vẫn sẽ có bài thảo luận về ông ta, nói ông ta vì không chụp được tác phẩm nên mới thành thế này, cũng có người nói sau khi ông ta kiếm được tiền thì sống phù phiếm đồi trụy, làm bừa rồi mắc phải bệnh không sạch sẽ nên điên. Tóm lại kiểu nói nào cũng có.

Lê Lô không có đánh giá gì về chuyện này, nhưng trong lòng cũng thấy rất đáng tiếc, bởi vì cô cũng từng xem qua tác phẩm của người này, đúng là rất có tài. Đối với kiến giải về việc ông ta bị điên, cô nghiêng về vế trước, bởi vì đôi khi giữa thiên tài và kẻ điên thật sự chỉ cách nhau một lằn ranh thôi.

Thầm than một tiếng, Lê Lô không hỏi thêm nữa. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sau đó đợi Lê Lô giải quyết thủ tục liên quan ở trường xong liền bắt đầu công việc thực tập tại Vạn Liên. May mà hai trường gần nhau nên Lê Lô dễ dàng thu xếp thời gian hơn, vừa cố gắng hoàn thành nốt môn cuối tại trường, vừa bình tĩnh ung dung làm quen và triển khai công việc trong tay.

Đúng như Ung Nghi và Trần Tịnh Thực nói, công việc ở đây đa số là những việc vụn vặt, nhưng Lê Lô vẫn cảm nhận được nhiều niềm vui từ trong ấy. Giống như đợt này cô và Trần Tịnh Thực cùng nhau bận chuyện đưa khu bảo tồn Yến Bắc lên một app ví điện tử. Trước kia cô chỉ tự mình tích lũy năng lượng đi trồng cây, đi chuyển khu bảo tồn, không ngờ năm nay cô có thể làm ‘người cung cấp’ một lần, sự thay đổi vai trò này thật sự khiến cô cảm thấy thần kỳ. Nhất là sau khi khu bảo tồn được đưa lên đã bị tranh đến sạch bách, cô bỗng sinh ra một loại cảm giác thành tựu, nghĩ bảo tồn sinh thái mặc dù gánh nặng đường xa nhưng cũng không phải không thấy chút ánh sáng nào.

Còn có một chuyện bên lề nữa là trong một lần họp trước khi đưa lên, cô đã được gặp lại Liêu Hy – đối tượng xem mắt mà lúc trước Ung Nghi sắp xếp cho Trần Tịnh Thực. Nếu không có lần gặp này thì cô đã sắp quên luôn phen hiểu nhầm khi trước rồi. Càng đừng nhắc tới việc cô và Trần Tịnh Thực đã ở bên nhau lâu như thế nên càng chẳng để ý gì đến chuyện này. Trái lại là Liêu Hy sau khi biết được cô là bạn gái của Trần Tịnh Thực thì vẻ mặt có phần phức tạp. Tiếp đó khi trao đổi công việc cũng không phối hợp cho lắm, điều này khiến Lê Lô cực kỳ cạn lời… Trong lòng để ý là một chuyện, nhưng biểu hiện ra trong công việc sẽ trông rất không chuyên nghiệp. Sau khi lại một lần nữa bị chậm trễ tiến trình, Lê Lô trực tiếp tag cô ta và lãnh đạo của cô ta ở trong nhóm để giục tiến độ. Sau chuyện này Liêu Hy đã bớt bớt lại, có lẽ là bị nhắc nhở qua. Vốn dĩ đều không phải người quá ngốc, nếu cô ta còn làm việc theo cảm tính lần nữa thì cô thực sự phải nghi ngờ con mắt tuyển người của Công ty dịch vụ tài chính XX rồi. Thậm chí cô cũng phải bày tỏ sự hoài nghi với mắt nhìn người của chị Nghi nữa.

Lê Lô không nói chuyện này với Trần Tịnh Thực, nhưng qua hành động của cô ở trong nhóm, anh đã nhìn ra được manh mối rồi trực tiếp tìm cô hỏi. Vốn dĩ anh còn định tìm Liêu Hi để nói chuyện nhưng đã bị Lê Lô ngăn lại… dù sao thì chuyện cũng đã giải quyết rồi, thôi thì giữ lại chút thể diện cho cô ta đi.

Trần Tịnh Thực hơi bùi ngùi, mặc dù Lê Lô luôn nói muốn anh tự mình đi giải quyết chuyện người mến mộ, nhưng những việc có thể tự làm thì cô đều làm chứ không vứt toàn bộ cho anh. Điều này chứng tỏ cô độc lập có suy nghĩ, cũng chứng minh cô yêu anh. Trần Tịnh Thực đúng là càng hiểu càng yêu cô hơn, anh cũng lén xuống nước với Liêu Hy, xin lỗi cô ta vì sự “không khách sáo” của mình khi trước. Bên kia đương nhiên hiểu dụng ý ngoài mặt xin lỗi thực ra là ngầm cảnh cáo này của anh, mãi lâu sau mới hồi âm lại một tin “ok” coi như triệt để bỏ qua chuyện này.

Cơ hội làm việc chung nhiều hơn thì thời gian hai người ở bên nhau dĩ nhiên cũng tăng theo, tình cảm muốn không lên cao cũng khó. Thế là Lê Lô bèn nổi lên một suy nghĩ, chính là giới thiệu anh với bố mẹ. Vốn dĩ anh Trần cũng đã đưa cô đi gặp ân sư ‘như bố’ rồi, thế thì cô cũng không thể quá hẹp hòi. Càng huống hồ, Lê Lô thật sự cảm thấy thời cơ đến rồi.

Song Trần Tịnh Thực lại hiếm khi có phần do dự, mặc dù biết ra mắt bố mẹ này không phải là ‘ra mắt bố mẹ’ theo nghĩa thế tục, nhưng nghe xong anh vẫn hơi căng thẳng.

“Đến lúc rồi à?” Anh hỏi Lê Lô.

“Em cảm thấy được rồi.” Lê Lô cười, “Em không nhịn được muốn nói cho họ biết chuyện em đang yêu rồi, tiện thể để họ gặp bạn trai của em luôn, như thế cũng sẽ yên tâm về em và anh hơn.”

Quả nhiên là cô có dụng ý này. Nhưng Trần Tịnh Thực vẫn rất vui.

“Được.” Anh đồng ý luôn rồi.

Tiếp đó hai người bắt đầu lên kết hoạch chọn ngày. Không chỉ cô và Trần Tịnh Thực bận mà bố của Lê Lô cũng là một người cực kỳ bận rộn, vậy nên vẫn phải xem thời gian của ông. Thế là ở giữa có một khoảng thời gian rảnh, trong lúc này đã xảy ra một chuyện… không liên quan đến bản thân Lê Lô, là bạn tốt nhất của cô, Dư Tư, Dư Điền Điền, không ngờ cô ấy lại đồng ý sự theo đuổi của Mã Uyên rồi!

Lúc Lê Lô nghe được tin này đang ở nhà ăn trường Yến Đại ăn cơm với Trần Tịnh Thực và bọn Dương Hội, cũng không để ý được nhiều nữa, cô vội vàng và hết cơm rồi đưa khay cho Trần Tịnh Thực bảo anh giải quyết giúp xong rồi nhanh chóng về trường.

Dư Tư đang ôm điện thoại ngẩn ngơ, cả buổi chiều chẳng đọc vào được bao nhiêu sách, thấy Lê Lô thở hổn hển trở về, cô ấy bật cười, sau đó hơi cảm động. Cô ấy biết người bạn tốt này là đang quan tâm cô ấy.

“Chuyện gì vậy Điền Điền, sao cậu lại…” Lê Lô nhìn cô ấy, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Lạ lắm à?” Dư Tư cong môi cười, “Cũng đâu phải cậu không biết anh ấy đang theo đuổi tớ.”

“Ừ, tớ biết. Nhưng chẳng phải là cậu nói không tính là thích anh ấy ư, sao giờ lại?”

Sự kinh ngạc của Lê Lô cực kỳ rõ ràng, Dư Tư đương nhiên hiểu, cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Thực ra tớ thật sự không nói rõ được thích là gì. Có lẽ tớ quả thực không thích Mã Uyên giống như cậu thích anh Trần, nhưng lại hoàn toàn không thể làm thinh trước anh ấy. Tớ bình tĩnh suy xét lại, phát hiện bản thân hình như đâu phải không có chút tình cảm nào với anh ấy như mình đã nói, đoạn tình cảm này có lẽ vẫn có cơ hội để phát triển. Thế nên vào lúc anh ấy một lần nữa lấy hết can đảm tỏ tình với tớ, tớ nghĩ bản thân nên nghe theo lòng mình, dũng cảm một chút giống như cậu vậy. Bất luận thành hay không, sau khi thử rồi sẽ không hối hận.”

Thì ra là vậy. Lê Lô yên tâm rồi.

“Cậu nghĩ thông rồi là được.” Cô nói, “Tớ mãi mãi ủng hộ cậu.” Chủ yếu là cô cực kỳ hiểu Mã Uyên, biết đó là một ngươi có thể hẹn hò được.

Dư Tư cũng rất vui, nhưng gương mặt vẫn luôn trầm tư. Không phải là không có tiếc nuối, bởi vì cô ấy cũng muốn gặp được một người có thể khiến cô ấy vừa nhìn đã cực kỳ thích giống như Lê Lô. Song vận may như thế là thứ thế gian này hiếm có, người bình thường có thể gặp được một người hơi thích đã khá ổn rồi, đa số đều là dựa vào “lâu ngày” mà sinh tình. Vậy nên Dư Tư quyết định thử xem sao, bước ra một bước này trước, còn lại giao cho số phận và thời gian đi.

Trần Tịnh Thực cũng rất vui khi biết được tin này và chúc mừng riêng Mã Uyên. Khi ấy Lê Lô đang ăn cơm với các anh, nhìn hai anh em nhà này, cô bỗng nảy ra một ý tưởng, đó là hai đôi bọn họ cùng nhau đi chơi, làm quả hẹn hò riêng hai cặp.

Trần Tịnh Thực hoàn toàn không có ý kiến gì ý về chuyện này. Trái lại Mã Uyên hơi băn khoăn, nói phải hỏi Dư Tư trước. Lê Lô chủ động hỏi thay anh ấy, một lúc sau Dư Tư mới trả lời, nói được. Thế là chuyện này cứ thế chốt xong.

Hiếm khi gặp dịp Trần Tịnh Thực và Mã Uyên đều không bận nên bốn người đi luôn trong tuần này. Ban đầu Lê Lô và Dư Tư còn chưa quyết định được sẽ đi đâu chơi, về sau vẫn là Dư Tư trong lúc lướt weibo thấy tin bộ phim《Cô bé người cá Ponyo》được chiếu lại bèn lập tức cùng Lê Lô đập bàn quyết định đi xem phim. Bộ phim khởi chiếu lần đầu vào năm 2008 của Hayao Miyazaki này là bộ phim yêu thích của cả Lê Lô và Dư Tư, sở dĩ hai người có thể trở thành bạn bè cũng là vì hồi mới nhập học lúc kết bạn wechat bất ngờ phát hiện ảnh đại diện của đôi bên một người là Ponyo một người là Sosuke, sau khi trò chuyện phát hiện đều là fan trung thành của bộ phim này, thế là phút chốc trở thành bạn bè. Giờ đây cuối cùng cũng chiếu lại rồi, sao có thể không đi xem được chứ?

Trần Tịnh Thực và Mã Uyên đều là bạn trai ba tốt cha truyền con nối, đương nhiên không có ý kiến gì với quyết nghị của bạn gái. Không những thế hai người một người đặt vé một người mua đồ ăn uống, hoàn toàn không cần hai cô bạn gái phải nhọc lòng. Thế là Lê Lô và Dư Tư liền ung dung hưởng thụ một phen.

Bốn người xem suất chiếu buổi chiều, Lê Lô và Trần Tịnh Thực ngồi ở hàng trước, Dư Tư và Mã Uyên ở hàng sau. Cách nhau không xa cũng chẳng gần.

Bắt đầu từ cảnh đầu tiên của bộ phim Lê Lô đã hoàn toàn đắm chìm vào đó, mãi đến khi Ponyo bị cha cưỡng ép đưa đi, bé trai Sosuke và cô bị buộc phải chia xa, mẹ Sosuke là Lisa nói ra câu nói an ủi cậu ấy…

“Sosuke à, đôi khi số phận trêu ngươi người ta như vậy đấy, cho dù đau khổ cũng không cách nào thay đổi được số phận. Ponyo sinh ra vốn thuộc về biển cả rộng lớn, đã định trước là phải quay về với biển rồi.”

Lê Lô nghe câu này xong mắt thoáng long lanh. Trần Tịnh Thực chú ý tới, nắm lấy tay cô, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Lê Lô cười nhẹ, dằn lại cảm xúc, nhỏ giọng đáp: “Mỗi lần xem em đều cảm thấy nói về mệnh đề ‘số phận’ này với một đứa trẻ năm tuổi chung quy vẫn quá tàn nhẫn.”

Trần Tịnh Thực: “…”

Trần Tịnh Thực không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay cô hơn.

Khi Ponyo phá vỡ sự trói buộc của cha lần nữa trở về bên cạnh Sosuke, vẻ mặt Lê Lô lại trở nên rạng rỡ, nói với anh: “Anh Trần, em và Dư Tư đều nghĩ sau này phải làm một người mẹ giống như Lisa (mẹ của Sosuke), sinh ra một đứa trẻ giống như Sosuke vậy. Cậu bé ngoan ghê luôn.”

Trần Tịnh Thực: “Thế bố của Sosuke thì sao?”

Lê Lô hừ một tiếng: “Ông ta không chọc giận Lisa đã là tốt lắm rồi.” Hơi ngừng lại, “Nhưng ông ấy cũng rất tốt.”

Trần Tịnh Thực khẽ cười, trả lời: “Anh sẽ không chọc giận em đâu.”

Lê Lô: “… He he.”

Cuối phim, Sosuke và Ponyo cuối cũng vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn là trong sự chúc phúc của mọi người. Tất cả mọi người đều rất vui, hoàn toàn quên đi đây mới một đôi trẻ con năm tuổi.

“Anh Trần ơi, thực ra vào lần đầu tiên xem em từng nghĩ một vấn đề, anh nói xem đứa trẻ năm tuổi liệu có biết yêu là gì không?”

Trần Tịnh Thực không trả lời câu hỏi này ngay, không biết anh nghĩ đến cái gì, bỗng thoáng ngây ngốc.

“Anh nghĩ họ hiểu.” Lát sau, Trần Tịnh Thực đáp, “Bởi vì đối với con người mà nói, yêu không phải là mệnh đề hùng vĩ sâu sắc gì, nó là bản năng tựa như hít thở vậy.”

Câu trả lời văn vẻ ghê, nhưng Lê Lô thích!

“Anh nói đúng.” Cô cười híp mắt nói.

Xem phim xong đi ra đã sắp năm giờ rồi, Trần Tịnh Thực và Mã Uyên đi vệ sinh, Lê Lô tranh thủ hỏi Dư Tư xem cô ấy và Mã Uyên tiếp xúc với nhau thế nào.

“Rất tốt nha.” Dư Tư rất bình tĩnh, “Bọn tớ vừa mới bắt đầu mà, làm ra được trò gì chứ, cũng đâu có giống cậu với anh Trần. Có điều…” Cô ấy hơi ngừng lại, “Vừa nãy lúc ra ngoài anh ấy hơi muốn nắm tay tớ, tớ khẽ tránh đi.”

Dư Tư hơi hối hận, bởi vì tránh đi cái là Mã Uyên không dám thử lại nữa.

“Không sao đâu, anh ấy có thể làm ra hành động này là đã tiến bộ rất lớn rồi.” Lê Lô an ủi cô ấy.

“Đúng vậy.” Dư Tư cười, đã nhẹ nhõm thư thái.

Rất nhanh, Trần Tịnh Thực và Mã Uyên đi ra, bốn người vừa qua chỗ thang máy vừa thương lượng xem ăn tối ở đâu, trong lúc đó Lê Lô và Trần Tịnh Thực vẫn luôn nắm tay nhau. Lúc thang máy đến tầng hai đột nhiên có một người cực kỳ quen mắt lọt vào tầm mắt của Lê Lô. Nhìn thấy người này, trái tim Lê Lô hẫng một nhịp.

Ôi, là ông bố già của cô!

Bình Luận (0)
Comment