Chương 28: Ra mắt bố mẹ.
Dịch: Hoa Linh
Sắc mặt của Vệ Minh Thận sau khi nhìn thấy con gái Lê Lô đã trải qua sự biến hoá từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi lại đến kinh ngạc và cuối cùng là bình tĩnh. Nhờ vào nhiều năm tu dưỡng, những biến đổi này diễn ra trong thời gian cực ngắn với biên độ dao động vô cùng nhỏ, người ngoài gần như khó mà nhận ra.
So ra thì cảm xúc Lê Lô để lộ ra bên ngoài nhiều hơn nhiều. Ban đầu cô hơi bất ngờ, tiếp đó là cực kỳ vui vẻ.
“Bố ơi.” Lê Lô chạy bước nhỏ qua, nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, hỏi, “Sao bố lại ở đây vậy ạ?”
“Đồ lúc trước mẹ con đặt đến rồi, bà ấy đi công tác nên bố qua lấy về nhà hộ bà ấy.” Vệ Minh Thận cười xoa đầu con gái, nói với âm sắc khàn khàn.
Biết ngay mà, cũng chỉ có mẹ cô mới có thể sai khiến ông bố già trăm công nghìn việc của cô thôi.
“Có phải bố cũng trả tiền luôn hộ bà ấy không?” Lê Lô nháy mắt, hỏi bố.
Nếu là bình thường Vệ Minh Thận chắc chắn sẽ tiếp lời cô. Nhưng lúc này ông có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm.
“Môi Môi à, cậu bé đó là ai?”
Liếc nhìn Trần Tịnh Thực một cái, Vệ Minh Thận hỏi. Đương nhiên, với độ tuổi của Trần Tịnh Thực chắc chắn cũng không được coi là cậu bé nữa rồi, nhưng so với ông thì anh vẫn là một đứa trẻ không gì khác con gái mình cả.
Mí mắt Lê Lô giật giật, biết bố nhìn ra rồi. Dù sao thì ban nãy cô cũng nắm tay Trần Tịnh Thực chẳng chút kiêng kị gì, có đồ ngốc mới không ra nhìn. Một màn này khác với cảnh tượng để bố mẹ biết mà Lê Lô đã tưởng tượng lúc trước, nhưng dù sao cô cũng yêu nghiêm túc nên chẳng chột dạ tí nào.
“Là… bạn trai của con ạ.” Lúc nói đến năm chữ cuối Lê Lô vẫn hơi ngượng ngùng, cô khẽ thè lưỡi, quay đầu vẫy tay với Trần Tịnh Thực.
Lúc này Trần Tịnh Thực mới tiến lên chào hỏi Vệ Minh Thận.
“Cháu chào chú, cháu là Trần Tịnh Thực, hiện đang hẹn hò với Môi Môi ạ.”
Vệ Minh Thận khẽ gật đầu, liếc nhìn con gái Lê Lô tựa như muốn nghe cô nói thêm gì đó.
“Bố còn nhớ vị sau tiến sĩ trường Yến Đại mà lúc trước con từng nhắc tới không ạ?” Lê Lô hỏi bố, thấy ông khẽ cau mày vẻ như vẫn chưa nhớ ra, bèn nhắc nhở, “Chồn lợn kia ấy!”
Vệ Minh Thận: “…”
Trần Tịnh Thực: “…”
Từ khoá nhắc nhở ngắn gọn súc tích của con gái khiến hai người đàn ông trước mặt im bặt vài giây. Nhìn nhau một cái, trong mắt Vệ Minh Thận thoáng mang theo chút ý cười: “Hoá ra là cháu.”
“… Dạ là cháu.” Trần Tịnh Thực cũng mỉm cười, kìm nén sự căng thẳng dâng lên trong lòng, anh tự giới thiệu, “Giờ cháu đang làm việc ở Viện Sinh Khoa trường Yến Đại, làm sau tiến sĩ ở đó ạ.”
“Trình độ học vấn không tệ.” Vệ Minh Thận khen anh, “Đại học cũng ở Yến Đại à?”
“Vâng ạ.”
Vệ Minh Thận khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vài phần tán thưởng. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ông không hỏi thêm nữa.
“Bao giờ về nhà một chuyến?” Ánh mắt Vệ Minh Thận chuyển sang con gái, dịu giọng hỏi, “Dạo này bố và mẹ đều bận, cũng không có thời gian quản con. Bố nghe dì tiểu Lưu của con nói là cả kỳ nghỉ hè con chẳng về được mấy lần.”
“Nghỉ hè con đi thực tập mà.” Lê Lô nói nhỏ, “Ở trường tiện hơn chút ạ.”
Không chỉ vậy đâu nhỉ? Vệ Minh Thận nhìn thấu nhưng không nói ra, đoán được con gái chìm đắm trong yêu đương mới quên về nhà.
“Không bận nữa thì cuối tuần sau về nhà một chuyến đi, mẹ con cũng sắp về rồi.”
“Vâng ạ.”
Lê Lô đồng ý, trong lòng hiểu rõ dụng ý của bố khi bảo cô về nhà lần này. Không chỉ là lâu rồi không gặp, đoán chừng càng nhiều hơn là muốn tra hỏi cô chuyện bạn trai.
Không định ở lại thêm, dặn dò cô vài câu chú ý an toàn, chào Dư Tư và Mã Uyên xong, Vệ Minh Thận rời đi trước. Biết bọn họ chuẩn bị đi ăn tối, Vệ Minh Thận định bảo họ đến quán cơm tư nhân mà ông và vợ thường ghé qua ở gần đó dùng bữa. Nhưng nghĩ đến cô đi cùng bạn bè thì cũng không làm điều thừa thãi nữa. Khẽ ôm cô gái nhỏ của mình một cái rồi rời đi.
“Lô Lô cưng ơi, sao bố bọn mình vẫn đẹp trai thế chứ, trông ông ấy thật sự không giống người ở độ tuổi đó tí nào!” Đợi Vệ Minh Thận đi rồi, Dư Tư lập tức sán lại chỗ cô hỏi. Học với Lê Lô lâu như vậy, đương nhiên cô ấy cũng từng gặp Vệ Minh Thận vài lần, lần nào cũng không nhịn được ca thán, nói đây là phụ huynh đẹp trai nhất có khí chất nhất mà cô ấy từng gặp. Cũng khó trách sẽ nuôi ra được một Lê Lô cưng đáng yêu như vậy.
Lê Lô cười, không tiếp lời. Dư Tư chỉ thỉnh thoảng mới gặp bố cô một lần nên không nhận ra. Nhưng cô lại phát hiện ra rồi, bố đã nhiều tóc bạc hơn lần gặp trước. Ở hai bên mai, không quá bắt mắt song lại là biểu tượng cho sự vất vả của ông.
“Môi Môi?”
Nhận ra Lê Lô đang lơ đãng, Trần Tịnh Thực khẽ gọi cô.
“Dạ?” Lê Lô nhìn sang, thấy anh như có lời muốn nói, cô khẽ cười, hỏi nhỏ, “Anh Trần à, đó chính là bố em, anh cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trần Tịnh Thực thoáng khựng lại, rồi đưa ra một đáp án như vậy. Nhìn ra được là một người cực kỳ có tu dưỡng, hơn nữa hiếm có ở chỗ khắp người toát ra một sự nhẹ nhàng khoan thai và nhanh nhẹn mà đàn ông trung niên ít có, xem ra là do thời gian dài kỷ luật đúc thành. Rất hoà đồng với người khác, đáy mắt chứa ý cười ôn hoà, trông rất gần gũi dễ gần. Nhưng Trần Tịnh Thực vẫn có thể nhìn ra đây có lẽ là một người ở vị trí cao rất lâu rồi, cho dù không ra vẻ thì vẫn có sự uy nghiêm khiến người ta không dám tùy tiện mạo phạm. Trần Tịnh Thực nhớ đến lời giới thiệu lúc trước của Lê Lô, bỗng không nhịn được bật cười… Bố em là công chức nhà nước? Chắc là cô khiêm nhường rồi.
Sau câu chuyện nhỏ bên lề này, nhóm người đến một nhà hàng theo chủ đề dùng bữa tối, lại dạo quanh phố đi bộ một lúc rồi mới về trường.
Lúc đến cổng bắc trường Sư Đại đã sắp mười giờ rồi, song Lê Lô lại không vội về ký túc mà cùng Trần Tịnh Thực đi dạo trong khuôn viên trường.
“Anh Trần ơi…”
“Môi Môi à…”
Yên lặng đi được một lúc, hai người gần như đồng thời lên tiếng gọi đối phương. Ánh mắt giao nhau, lại cùng nhau dừng lại.
“Em nói trước đi.” Ngẩn người giây lát, Trần Tịnh Thực mỉm cười, nói.
“Thôi anh nói trước đi.” Lê Lô chớp mắt, đánh ngược lại.
Trần Tịnh Thực lại ngập ngừng không thốt ra được. Cuộc gặp gỡ hôm nay, thái độ không nhìn ra được vui giận của bố Môi Môi khiến anh hơi do dự về chuyện “ra mắt bố mẹ” này, trong lòng hiếm khi có phần thiếu tự tin. Nhưng khi chạm phải ánh mắt ngập tràn sự tin tưởng và mong chờ của Lê Lô, Trần Tịnh Thực bỗng sáng tỏ, có lẽ chuyện cô muốn nói với anh chính là… Cô vẫn muốn giới thiệu anh với bố mẹ. Trần Tịnh Thực hiểu rõ, anh không hề nắm chắc rằng có thể làm bố mẹ cô hài lòng, nhưng nếu cô đã kiên trì thì anh không thể kéo chân vào lúc này. Dù thế nào, anh cũng phải cùng cô đối mặt.
“Cuối tuần này anh cùng về nhà với em nhé?” Trần Tịnh Thực bỗng nói, mang theo vẻ quyết liệt như thể không để lại đường lui. Nhận ra giọng điệu của mình có hơi “bi tráng” khiến người ta dở khóc dở cười, anh lập tức dịu giọng lại, nói thêm, “Lúc trước chẳng phải em nói muốn giới thiệu anh với cô chú sao? Anh thấy đây chính là một cơ hội.”
Lê Lô thật sự hơi bất ngờ nha, cô không ngờ sau khi gặp bố cô rồi Trần Tịnh Thực sẽ chủ động nhắc đến chuyện muốn về nhà cùng cô. Phải biết rằng với đạo hạnh ngàn năm ‘giết người trong vô hình’ kia của ông bố già nhà cô, đúng là chẳng mấy ai có thể trụ vững trước mặt ông. Cho nên nghe đề nghị của Trần Tịnh Thực xong Lê Lô rất vui, cực kỳ vui.
“Được ạ, đây là anh nói đó nha.” Mắt Lê Lô rất sáng.
“Ừ, cứ chốt thế đi.” Nhìn Lê Lô, Trần Tịnh Thực cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định vô cùng đúng đắn.
Phương hướng đã định, tiếp theo chính là công tác chuẩn bị trước khi “ra mắt bố mẹ” rồi!
Thực ra cũng chẳng có gì ngoài chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ chỉnh tề, cùng chút quà gặp mặt. Dưới sự giám sát của Lê Lô, vế sau chuẩn bị cực kỳ đơn giản, chính là một ít hoa quả. Dù sao thì cô cũng quá hiểu bố mẹ mình, biết là càng cầu kỳ họ lại càng không thích.
Khi còn cách cuối tuần về nhà hai ngày, Lê Lô đột nhiên nhận được tin nhắn mẹ gửi tới, cực kỳ đơn giản, chính là một cái icon… hình mèo con nổi khùng, ghép bốn chữ: Thẳng thắn khoan hồng.
Lê Lô bỗng thấy da đầu tê dại, lập tức chụp màn hình gửi tin nhắn cho bố già: Bố ơi, chuyện gì vậy?!
Tối hôm gặp bố ở trung tâm thương mại về Lê Lô đã gửi tin nhắn giao hẹn với ông là tạm thời chưa nói chuyện cô đang yêu cho mẹ Yến Dương biết vội, đợi cuối tuần cô về cho bà một bất ngờ. Ai ngờ bà vẫn biết rồi, nguồn rò rỉ thông tin duy nhất Lê Lô có thể nghĩ tới là bố già của cô, hừ!
Quả nhiên, tựa như chột dạ hoặc là lại có suy nghĩ gì khác, câu trả lời của bố già đến muộn mất một lúc, rất không giống tác phong ngày thường của ông.
Bố: Nói chuyện với mẹ con đi.
Lảng tránh, rõ ràng là đang trốn tránh chủ đề! Tặng lại icon “mèo con nổi khùng” mà mẹ già gửi tới cho ông bố già xong, Lê Lô quay về giao diện trò chuyện với mẹ già rồi rơi vào trầm tư… Nên trả lời thế nào đây?
Mei: Mẹ ơi mẹ biết rồi ạ.
Mei: Gấu trúc giấu tay.jpg
Dương: Đừng có lăm le “cute” qua cửa, chiêu này không có tác dụng với mẹ đâu.
Dương: Hôm ấy về nhà thấy bố con một mình ngồi đó im lặng cả buổi, tra hỏi mãi mới cậy được từ mồm ông ấy ra. Cô gái nhỏ, gan con to lắm rồi đấy, còn bắt tay với bố cùng nhau giấu mẹ!
Mei: Nào có đâu ạ, cuối tuần này là về rồi, đến lúc đó là mẹ biết rồi mà.
Lê Lô xoa dịu cơn giận của mẹ, trong lòng lại có xíu xiu khó chịu. Cô nghĩ mặc dù bố tỏ ra bình tĩnh, nhưng một màn cô và anh Trần nắm tay ấy có lẽ vẫn tạo thành đả kích không nhỏ với ông. Nếu cô nói trước với ông, sau đó lại để ông nhìn thấy cảnh ấy thì chắc ông sẽ dễ chấp nhận hơn chút, đây cũng là sắp xếp ban đầu của cô. Nào ngờ kế hoạch vẫn không bắt kịp được biến hoá.
Dương: Cuối tuần này con đưa cậu ấy về cùng à?
Mei: Vâng, mẹ ơi mẹ gặp anh ấy rồi là biết, con nghĩ mẹ sẽ thích anh ấy.
Dương: Lời này nói quá sớm rồi.
Mei: … Thế mẹ cũng không được làm khó anh ấy đâu nhé, anh ấy là khách con mời đến nhà mà.
Dương: Đương nhiên mẹ hiểu lý lẽ.
Dương: Lắm lời.jpg
Mei: ……………………
Lê Lô lại phát hiện ra rồi, hôm nay tính tình của mẹ cũng hơi nóng nảy, không thản nhiên như mọi khi. Ngoài cáu cô và bố cùng nhau kết hội giấu bà ra, chắc là cũng hơi khó chấp nhận sự thật “con gái có bạn trai” này rồi.
Lê Lô bỗng hơi hiểu sự băn khoăn của Trần Tịnh Thực rồi, xem ra trong mắt bố mẹ chuyện này thật sự là chuyện lớn. Thế nên là cô nghĩ quá đơn giản rồi sao?
Nghe tên bố quen không chị emmm
Đúng vậy, bộ này chính là đời sau của bộ Yến Dương hehe và đó cũng là một trong những lý do mình ôm bộ này.
Cho ai chưa biết thì Yến Dương cũng là một bộ truyện của Scotland Chiết Nhĩ Miêu mà Linh dịch nhaaa