Anh Là Báu Vật Của Em

Chương 29

Chương 29: Ra mắt bố mẹ (2)

Dịch: Hoa Linh

Dù sao thì chuyện đã quyết rồi cũng chẳng thể thay đổi. Hai ngày sau, sáng sớm Lê Lô qua gặp Trần Tịnh Thực ở cổng bắc trường Sư Đại, sắc mặt có phần nghiêm trọng.

Lúc này Trần Tịnh Thực đã sớm bình tĩnh lại, trông ung dung hơn nhiều. Anh mặc một bộ quần áo gọn gàng chỉnh tề, giờ đang đầu thu, anh khoác một chiếc áo khoác bò dài tay sẫm màu ở bên ngoài, nhiều hơn vài phần thiếu niên trẻ trung. Anh nhìn vẻ mặt trang trọng tựa bồ tát nhỏ của Lê Lô, khẽ bật cười, vỗ về mang theo sự quan tâm hỏi: “Sao mặt nghiêm túc thế, căng thẳng à?”

Lê Lô biết giờ mình gật đầu thì sẽ hơi vả mặt, nhưng cô vẫn thành thật thừa nhận.

“Anh Trần ơi, có lẽ em đã nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi…”

Cô chẳng qua chỉ muốn giới thiệu Trần Tịnh Thực với bố mẹ, thuận tiện nói cho họ biết tin mình đang yêu để họ yên tâm. Nhưng giờ nhìn lại, chuyện này với bố mẹ quả thật có thể coi là một chuyện lớn rồi. Nghĩ thấy cũng đúng, đây dù sao cũng là lần đầu cô hẹn hò mà.

Trần Tịnh Thực nhìn gương mặt hơi ngây ngốc của Lê Lô thì cũng khẽ thở dài. Anh rất rõ, tình yêu trong mắt Lê Lô là một chuyện cực kỳ đơn giản, cho nên ban đầu lúc anh tỏ tình với cô và nói rõ thân thế để cô nhìn thẳng vào một vài hiện thực trên đời, cô mới lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng mà đây mới là tình yêu thật sự, ngoài ngọt ngào ra còn có đủ loại chuyện vặt vãnh.

“Không sao đâu.” Nhìn rõ được băn khoăn lo lắng của Lê Lô, Trần Tịnh Thực nói, “Không cần sợ, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Vào lúc này anh cần phải cho cô sức mạnh. Mà Lê Lô nghe xong cũng lộ ra một nụ cười mang theo tia nhẹ nhõm.

Hai người vẫn ngồi tàu điện ngầm như mọi khi, chuyển ba tuyến mới thuận lợi đến được tiểu khu nhà Lê Lô sống. Tiểu khu này nhìn từ bên ngoài thì cực kỳ bình thường, nhưng sau khi vào toà nhà rồi Trần Tịnh Thực mới nhìn ra đây là thiết kế mỗi nhà một thang máy riêng, nếu mua chắc cũng không ít tiền.

Đến cổng nhà tâm trạng của Lê Lô đã thả lỏng hơn nhiều, cô ấn thang máy đợi cabin đi xuống.

“Nhà em ở tầng 17.” Lê Lô đột nhiên nói, “Anh biết số 17 này đại diện cho cái gì không?”

Câu này hỏi ra có phần khó hiểu, Trần Tịnh Thực sao có thể biết được, anh cười lắc đầu. Lê Lô cũng cười, vẻ mặt hơi tinh ranh. Cô ghé lại gần Trần Tịnh Thực, đang định tiết lộ bí mật cho anh biết thì bỗng có một tràng tiếng giày cao gót từ bên ngoài truyền vào. Lê Lô quay đầu nhìn, con ngươi khẽ co rụt lại… Người tới là mẹ già của cô, bà Yến Dương.

Chỉ thấy mái tóc dài của bà được búi lại đơn giản, một thân đồ công sở thành thục. Duy nhất chiếc áo khoác mỏng vắt trên cánh tay kia là mang theo chút phong cách cá nhân… màu nâu nhạt, trông rất dịu dàng. Bà đang cúi đầu nhét chìa khoá xe vào túi xách, vừa ngẩng đầu lên đã thấy con gái đứng trước mặt thì cũng hơi bất ngờ.

“Bé con à, về sớm thế?”

Yến Dương thích gọi cô như thế, như thể ở trước mặt bà cô mãi mãi là một đứa bé. Lê Lô đã quen từ lâu, cô chạy bước nhỏ qua cho mẹ một cái ôm thật chặt.

“Ây sầy được rồi, mẹ còn đang đi giày cao gót đấy, sắp đứng không vững nổi rồi.” Nói thì nói thế, song Yến Dương vẫn ôm con gái, xoa đầu cô, trong lòng ngập tràn nhớ nhung. Nửa năm qua do công ty Hàng Thành rời đến Thâm Thành nên Yến Dương phải đi công tác thường xuyên, tuy vẫn liên lạc qua các phần mềm xã hội, nhưng với người mình thương yêu thì gặp được trực tiếp vẫn yên tâm nhất. Cho nên đừng thấy hôm ấy trên wechat Yến Dương tỏ ra rất tức giận, gặp con gái rồi vẫn vui mừng thôi.

“Hôm nay chẳng phải cuối tuần sao, sao mẹ vẫn đi làm vậy ạ?” Lê Lô nắm tay bà, hỏi.

“Có việc đột xuất phải qua xử lý chút, tiện thể đi thăm dì tiểu Vi của con luôn.” Hơi ngừng lại, Yến Dương nói nhỏ, “Dì ấy lại có em bé rồi.”

“Gì cơ?” Cằm Lê Lô sắp rớt xuống đất luôn rồi, “Thật hay giả vậy?”

“Lừa con làm gì?” Yến Dương không nhịn được cười, nhớ đến dáng vẻ xấu hổ không thôi kia của tiểu Vi, trong lòng lại cảm thán không thôi. Nghĩ xem tuổi của họ thật sự đã không còn trẻ nữa rồi, con gái bà đều đã đến tuổi hẹn hò yêu đương rồi, thế mà người bạn tốt xấp xỉ tuổi bà lại mang thai thêm một đứa bé…

Đúng, hẹn hò yêu đương, bạn trai!

Yến Dương bỗng nhớ tới chuyện chính ngày hôm nay, ngước mắt nhìn về phía Trần Tịnh Thực đang đứng phía sau con gái hai bước. Thoạt nhìn chàng trai này rất thanh tú, ngoại hình khiến bà rất có thiện cảm, nhìn mà trong lòng có sự tĩnh lặng khó tả. Vẻ mặt của Yến Dương phút chốc dịu xuống, bà nhìn Trần Tịnh Thực rồi hỏi con gái: “Người này chính là bạn trai của con à?”

“Đúng ạ.” Lê Lô quay đầu, kéo Trần Tịnh Thực qua, “Đây là mẹ của em.”

Trần Tịnh Thực hơi khom lưng, lễ phép cúi đầu chào bà. Dù sao cũng là ra mắt chính thức, lễ tiết phải chu toàn. Nhưng vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt mẹ của Lê Lô, anh lại gặp chút khó xử trong vấn đề xưng hô, vốn định gọi là cô, nhưng trông đối phương quá trẻ, dường như xấp xỉ tuổi với chị Nghi, điều này hơi nằm ngoài dự liệu của anh. Trần Tịnh Thực vốn tưởng mẹ của Lê Lô chắc tầm bằng tuổi bố cô.

“… Cháu chào cô, cháu là Trần Tịnh Thực, đang hẹn hò với Môi Môi ạ.” Cuối cùng vẫn gọi một tiếng như thế, song trong lòng lại thấy hơi kỳ quặc.

“Chào cháu.” Yến Dương lại rất thản nhiên, toát ra phong thái của một tiền bối, “Nghe bố Môi Môi nói đại thạc tiến cháu đều học ở Yến Đại, giờ đang làm sau tiến sĩ ở Yến Đại à?”

“Vâng ạ.”

“Thế trùng hợp thật.” Yến Dương cười dịu dàng hoà nhã, “Chúng ta còn là bạn cùng trường đấy.”

Trần Tịnh Thực: “…?!”

Trần Tịnh Thực kinh ngạc quá đỗi, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Chào tiền bối ạ.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Yến Dương bị phản ứng này của anh chọc cười, nãy vẫn còn là cô, giờ đã lại thành tiền bối rồi. Thấy mắt con gái sáng rực nhìn qua, Yến Dương lập tức ngừng cười, nói: “Được rồi, về nhà trước đã, bố Môi Môi và bà ngoại Trương của nó còn đang đợi đấy.”

“Bà ngoại Trương cũng tới ạ?” Lê Lô kinh ngạc.

“Đúng thế, hôm ấy mẹ đi công tác Thâm Thành về mang qua cho bà cụ ít đặc sản quê tiện nhắc luôn chuyện này với bà ấy, bà ấy bảo muốn tới xem.” Nói xong lại giải thích với Trần Tịnh Thực, “Bà Trương là cô bảo mẫu chăm sóc cho Môi Môi hồi nhỏ, tuổi tác cũng đã được xem như trưởng bối của cô, cho nên Môi Môi vẫn luôn gọi bà ấy là bà ngoại.

Trần Tịnh Thực mỉm cười gật đầu, trong lòng thầm đánh giá lại cục diện ngày hôm nay lần nữa… Đến trưởng bối có quan hệ như bà Trương cũng đều đã mời tới, xem ra họ thật sự rất xem trọng lần gặp mặt này.

Trong tầng 17, Vệ Minh Thận và bà ngoại Trương đang ngồi uống trà với nhau. Chợt nghe thấy tiếng mở cửa, thấy ba người lần lượt bước vào, ông hơi ngạc nhiên nhướn mày.

“Sao lại đi cùng nhau vậy?” Ông đi tới đón lấy túi trong tay vợ, hỏi.

“Đúng lúc tan làm về thì gặp hai đứa ở cửa thang máy.” Yến Dương mỉm cười, ra hiệu với Trần Tịnh Thực, “Để đồ xuống rồi ngồi đi.”

Trần Tịnh Thực đáp một tiếng, lại vội vàng chào hỏi Vệ Minh Thận và bà ngoại Trương. Vệ Minh Thận mỉm cười gật đầu, bà ngoại Trương lại rất trực tiếp, bà ấy kéo Lê Lô qua, quan sát tỉ mỉ Trần Tịnh Thực một hồi rồi mỉm cười nói: “Thằng nhóc này trông tuấn tú ghê!”

Trần Tịnh Thực hơi xấu hổ, nhân lúc cúi đầu thay giày điều chỉnh lại cảm xúc.

Để giày xong xuôi rồi đoàn người liền di chuyển vào phòng khách. Trần Tịnh Thực vừa bước vào đã bị cả mặt cửa sổ sát sàn trong phòng khách làm cho thoáng sững sờ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến căn phòng trông sáng sủa lạ thường. Anh không nhịn được nghĩ, nếu rảnh rỗi không có việc gì, ngồi bên cửa sổ uống trà ngắm cảnh chắc sẽ cực kỳ thú vị.

“Ngồi đi.” Vệ Minh Thận thấy anh đứng mãi bèn nói với anh. Trần Tịnh Thực vâng một tiếng, cân nhắc giây lát rồi cùng Lê Lô ngồi xuống sô pha đối diện.

*

Mới bắt đầu cục diện có phần trầm mặc, không ai chủ động lên tiếng cả. Lê Lô nhìn xung quanh một lượt, không nhịn được cười nói: “Làm gì thế ạ, đều đang diễn kịch câm sao?”

Mẹ Yến Dương liếc xéo cô một cái, rồi nhìn sang chồng.

Vệ Minh Thận lúc này đang không biết phải nói gì, mấy ngày qua ông đều đắm chìm trong sự lạc lõng mất mát khi con gái đã lớn, mãi vợ mới xoa dịu được chút, giờ nhìn thấy Trần Tịnh Thực thì cảm xúc ấy lại dâng lên. Ông chỉ có một mụn bảo bối Lê Lô này, bao tình yêu thương của người làm cha, dù sâu đậm hay mờ nhạt thì đều đã dành hết cho cô. Không phải là không nghĩ tới sẽ có ngày này, nhưng thật sự là không dễ chấp nhận.

“Tiểu Trần là người ở đâu?” Thấy chồng mãi không nói gì, Yến Dương đặt tay lên đầu gối của ông, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi.

“Người thôn Mạo Đình, huyện Bình Xuyên, vùng Tây Nam ạ.”

“Mạo Đình ư?” Mắt Yến Dương sáng lên, nhìn chồng, “Ngay gần chỗ bọn em đấy, đồng hương này.”

Vệ Minh Thận cũng hơi bất ngờ, ông nhìn Trần Tịnh Thực một cái, trong mắt ngập tràn sự dò xét.

“Thế bố mẹ cháu làm nghề gì? Họ nuôi dạy cháu tốt như thế, chắc vui mừng và tự hào lắm nhỉ?”

Yến Dương lại hỏi, câu hỏi này đã khiến Lê Lô tỉnh táo lại, cô chưa kịp chuyển đề tài thì đã nghe thấy Trần Tịnh Thực nói: “Bố mẹ cháu đều không còn nữa rồi ạ, lúc cháu còn rất nhỏ, họ đã qua đời rồi.”

Câu này vừa nói ra, phòng khách lại tức khắc chìm vào tĩnh mịch. Ngoài Lê Lô và Trần Tịnh Thực ra, mẹ Yến Dương và bà ngoại Trương đều có sự kinh ngạc và sửng sốt ở mức độ khác nhau. Bố cô cũng thế, chỉ là ngoài điều ấy, ông còn khẽ cau mày lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lê Lô đã sắp hối hận muốn chết vì không nói trước với bố mẹ một tiếng là đừng nhắc đến chuyện về phương diện này. Nhưng mà hình như cũng không tránh được, sớm muộn họ cũng phải biết.

“Xin lỗi cháu.” Yến Dương lập tức nói lời xin lỗi.

“Không sao đâu cô.” Trần Tịnh Thực mỉm cười nhẹ, “Mặc dù thời gian họ ở bên cháu chỉ vỏn vẹn vài năm, nhưng lại để lại cho cháu những giá trị theo suốt cả đời. Không có nền móng mà họ vun đắp cho cháu, thì sẽ chẳng có cháu của ngày hôm nay.”  

Trần Tịnh Thực đã xem nhẹ những thứ này từ lâu, cho nên không hề kiêng dè việc nhắc tới trước mặt người ngoài. Sở dĩ không nói chỉ là vì không cần thiết mà thôi. Mà giờ đây, người anh phải đối mặt là bố mẹ của Lê Lô – cô gái anh yêu thương, có gì thì anh nói đó.

“Từ tiểu học đến cấp ba cháu đều học ở khu Bình Xuyên à?” Bố Vệ Minh Thận cuối cùng cũng lên tiếng, song lại hỏi một câu như vậy.

“Trước lớp hai thì cháu học ở Bình Xuyên, sau này chuyển sang huyện Võ Dương ở bên cạnh học. Bên ấy mở một trường tiểu học, nghe nói có mấy thầy cô đều là từ trường tốt của thành phố lớn trở về nên mẹ cháu đã nghĩ đủ mọi cách để cho cháu chuyển trường sang đó ạ.”

Thực ra cũng là vì thành tích của anh quả thật xuất sắc, lại thêm có bạn của bố giúp đỡ nên mới chuyển được qua đó. Nếu không cơ hội như vậy không đến lượt anh đâu.

Vệ Minh Thận khẽ ừ một tiếng, gật đầu không hỏi thêm gì nữa.

“Bố mẹ ơi, tình hình cơ bản hai người đều đã hỏi rõ rồi đúng không ạ, thế giờ con có thể kể cho mọi người nghe về quá trình yêu đương của con chưa?” Nửa đùa, nửa chuyển chủ đề, Lê Lô nói xen vào một câu.

Vệ Minh Thận và Yến Dương nhìn nhau, trong lòng hiểu rất rõ ý tứ của con gái.

“Được.” Yến Dương nói, rõ ràng trong lòng tò mò sắp chết, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ không để ý mà nói rõ, “Đây là tự con muốn nói đấy nhé.”

Lê Lô: “…” Trong lòng có mấy con gấu trúc bắt đầu thi nhau lăn lộn.

Nghe xong quá trình yêu đương của hai người, bầu không khí trong phòng khách từ từ trở nên thoải mái hơn nhiều. Nhất là khi biết được Trần Tịnh Thực làm về nghiên cứu bảo tồn động vật, Vệ Minh Thận vô cùng hứng thú, hỏi thêm mấy câu, trong lòng cũng dần có phán đoán về chàng trai này.

Là một người ổn thoả đáng tin cậy, nhất là trong điều kiện như vậy mà vẫn có thể một đường đi đến ngày hôm nay, có thể nói là cực kỳ không dễ dàng. Nhưng cũng vì thế mà ông ngày càng tràn đầy sự nghi hoặc với anh.

“Tiểu Trần.” Vệ Minh Thận bỗng cắt ngang khung cảnh vui vẻ hoà thuận trước mắt này, nói, “Cháu có thích uống trà không? Vào phòng trà pha một tách trà với chú nhé.”

Rất rõ ràng, đây là có lời muốn nói riêng với anh. Mọi người đều thoáng giật mình, không biết ông có ý gì. Lê Lô phản ứng đầu tiên, định ngăn song lại bị Trần Tịnh Thực cản lại. Anh nhìn cô cười, ra hiệu cho cô yên tâm, sau đó đứng lên.

“Dạ, cháu ít uống trà nhưng có thể học hỏi chú ạ.”

Hai người cùng vào một gian phòng trà cạnh phòng bếp, Vệ Minh Thận còn thật sự rót cho anh một chén trà.

“Trà Shan Tuyết Thanh Thành, trà của chỗ các cháu.” Vệ Minh Thận nói xong, đưa cho anh.

“Cảm ơn chú ạ.” Trần Tịnh Thực nhận lấy, nếm một ngụm, hương thơm tràn ngập khoang miệng.

“Tiểu Trần à.” Vệ Minh Thận nhìn anh, hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp, “Có thể lời này của chú sẽ có chút mạo phạm, cũng sẽ khiến cháu thấy hơi khó hiểu. Nhưng chú vẫn muốn hỏi một câu, lúc cháu học ở Võ Dương, giáo viên chủ nhiệm của cháu là ai?”

Trần Tịnh Thực: “…”

Chiếc chén trong tay bỗng run khẽ, hai người có mặt đều đã chú ý tới, ánh mắt Vệ Minh Thận sắc bén liếc nhìn chiếc chén đó, rồi ánh mắt lại chuyển lên mặt anh.

Ông ấy nhận ra mình rồi…

Trong lòng Trần Tịnh Thực có một cảm giác khó tả, hơi căng thẳng, lại hơi xúc động, khiến anh bỗng muốn rơi nước mắt.

“Cho đến hết cấp hai, thầy chủ nhiệm của cháu vẫn luôn là thầy Chu, Chu Bình ạ. Chắc chú có biết thầy ấy, mười tám năm trước cháu cùng thầy Chu đến Yến Thành tham gia hoạt động, từng theo thầy ấy đến thăm hỏi chú.”

Bình Luận (0)
Comment